“Sao cậu chạy được đến đây?” Hàn Dật Phong hỏi Lâm Cảnh, "Tây Mặc đưa cậu đến sao?”
"Lão tử tại sao phải để hắn đưa!” Lâm Cảnh giận, “Cũng không phải nhược trí!"
“Đám ký giả đó không theo cậu?” Hàn Dật Phong nghi hoặc.
“Bọn họ đến hội nghị rồi.” Lâm Cảnh tự mình lấy quả táo gặm, "Qua vài ngày nữa là sinh nhật Lê Tư Đặc, Tây Mặc nói lúc này tất cả phóng viên đều đang thảo luận, làm sao mới có thể đem tình yêu của Vương tử cùng Vương phi viết thành một đoạn kinh thế truyền kỳ, không đếm xỉa tới tôi, cho nên tôi mới dám ra đây đó, mấy ngày nay buồn bực muốn chết rồi."
“Cậu đã ngại Ma giới nhàm chán, vậy không bằng tôi đưa cậu về?” Hàn Dật Phong thủy chung không muốn để Lâm Cảnh ở lại Ma giới.
"Không! Trở về phải đi làm, đi làm rất chán, còn có cái tên viện trưởng viện nghiên cứu hói đầu đáng khinh!” Lâm Cảnh mãnh liệt cự tuyệt, "Tôi không về!"
“Tùy cậu.” Hàn Dật Phong bất đắc dĩ vò vò đầu cậu ta, “Cẩn thận đừng chịu thiệt là được.”
"Yên tâm đi." Lâm Cảnh đỉnh đạc phất tay, thò tay chọt Tiểu Đường Đường, "Tôi cùng cậu đánh cờ được không?"
“Không được.” Đường Đường mơ mơ màng màng cự tuyệt, tối hôm qua bị lật qua lật lại giằng co một đêm, xếp đặt thiệt nhiều tư thế kỳ quái, mệt mỏi muốn chết.
“Đi mà đi mà.” Lâm Cảnh chưa từ bỏ ý định, Đường Đường là người duy nhất mình có thể chơi Cờ thỏ cáo* thắng!
*Tiếng Anh là Backgammon, tiếng Trung là Ngũ tử kỳ, dịch ra là cờ năm quân. Muốn biết thêm chi tiết vui lòng liên hệ Google sama!"Chủ nhân em muốn ngủ..." Đường Đường giãy Lâm Cảnh ra không được, vì vậy nhắm mắt lại dùng sức hướng ngực Hàn Dật Phong dụi vào.
“Tiểu Đường…” Lâm Cảnh túm chân tiểu gia hỏa lôi ra, kết quả bị Hàn Dật Phong một cước đá ra ngoài cửa.
"Họ Hàn kia!" Lâm Cảnh từ trên mặt đất đứng lên phẫn nộ chỉ.
"Không có việc gì thì nhanh về đi!” Hàn Dật Phong rất không có nhân tính đóng cửa, chính mình trở về cùng tiểu sủng vật chui vào ổ chăn.
Lâm Cảnh trong lòng yên lặng giơ ngón giữa, vốn là vì Tây Mặc có việc, mình nhàm chán mới đến tìm Đường Đường chứ bộ! Không nghĩ tới cư nhiên bị cái tên trúc mã trúc mã trọng sắc khinh bạn tống cổ ra! Nhìn cửa phòng đóng chặt, tưởng tượng ra cảnh tượng hài hòa phát sinh bên trong, Lâm Cảnh không khỏi lần nữa cảm khái, lão xử nam hệ cấm dục một khi phá thân, đây thật sự là một chuyện phi thường đáng sợ!
Chưa ra khỏi Vong linh thánh điện được hai bước, liền thấy một chiếc xe kết hoa trùng trùng điệp điệp dạo qua, nhìn vừa náo nhiệt vừa vui vẻ, Lâm Cảnh từ trong túi quần lấy ra cái kính râm bự trộm của Tây Mặc đeo lên, tự cho là rất điệu thấp rồi, đứng ở ven đường xem náo nhiệt.
Trên xe hoa đứng hai ác ma, phân biệt sắm vai Vương tử và Vương phi, cầm tay tương vọng tình ý miên miên, khi có người hoan hô còn có thể thâm tình ôm hôn, vì thế người xung quanh ồn ào liên tục, hơn nữa thỉnh thoảng truyền đến "Cởi quần áo!" "Sờ!" "Làm a!" "Làm hai lần!" các loại tiếng gào linh tinh, đủ thấy trình độ cởi mở cùng khát khao của dân chúng Ma giới đến độ nào.
Lâm Cảnh vui rạo rực đang nhìn tới cao hứng, đột nhiên cảm giác quần áo mình bị kéo một cái, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy bừa.
Một màn này quả thực là tình tiết kinh điển trong kịch truyền hình, Lâm Cảnh vừa sờ túi áo, quả nhiên, túi tiền không còn!
Lâm Tiểu Cảnh rất phẫn nộ, vùng đuổi theo, nhiều người như vậy! Dựa vào cái gì trộm của mình! Mình nhìn rất dễ bắt nạt sao?!
Chạy qua ba con đường, Lâm Cảnh thở hổn hển rốt cục chặn được tên ăn trộm trong một ngõ hẻm.
“Ta X.” Lâm Cảnh thở không ra hơi, mắng cực kỳ không có khí thế, "Đem bao tiền trả, trả lại cho ta.”
"Ngươi thật là nhân loại? Cư nhiên mới chạy có chút xíu đã mệt thành như vậy." Tên trộm kia lấy mũ xuống, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn cậu.
"Ngươi là... A!!!!!!!" Lâm Cảnh khiếp sợ, lại là cái cô công chúa gọi là cái gì Grint đó? Tiểu tam* gặp vợ cả, tình tiết cẩu huyết kinh điển thứ hai! A phi phi mình đến cùng suy nghĩ cái gì!
*Tiểu tam: Kẻ thứ ba“Hắn sao lại thích loại người giống con sên như ngươi!" Grint công chúa giương cằm, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lâm Cảnh.
“Cô mới là con sên!" Lâm Cảnh giận, “Cả nhà cô đều là sên!"
“Vô sỉ!” Grint thẹn quá hoá giận, "Xoát" một tiếng xòe ra ba cặp cánh chim màu xám, hiển lộ rõ xuất thân bất phàm của mình, “Xuất thân của ngươi làm sao có thể cùng ta so!"
“Dài thêm mấy cặp cánh gà là xuất thân cao quý?” Lâm Cảnh rất xem thường nhìn cô ta, “Đồ hai lúa, nhà quê, bà già!"
"Ngươi nói cái gì?!" Grint tức giận đến bốc lửa.
“Tôi nói cô là bà già, vài trăm tuổi còn không gả được ra ngoài!" Lâm Cảnh hướng cô ta nhăn mặt.
"Ta muốn giết ngươi!" Grint thét lên.
"Giết đi." Lâm Cảnh kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ, nghĩ thầm lão tử trên người có vòng phòng hộ Huyết tộc VIP!
Grint xanh cả mặt, nhanh chóng ngưng kết một quả cầu năng lượng màu xám trong tay.
Lâm Cảnh từ trong túi quần lấy ra một cái kẹo cao su, bình tĩnh nhai nhai, thổi bong bóng.
Grint hoàn toàn bị chọc giận muốn ngất, quả cầu năng lượng trong tay ngưng kết vô số năng lượng, hung hăng hướng Lâm Cảnh ném qua.
Một tiếng nổ mạnh cực lớn truyền đến, không khí tràn ngập sương khói xám đen, Lâm Cảnh bị chấn lui về phía sau ba bước, bất quá lông tóc không tổn hao gì.
"Thế nào, nhận thua chưa?” Lâm Cảnh cái gì cũng thấy không rõ, nhưng vẫn vô cùng đắc chí.
"Ngươi yêu hắn sao?" Grint đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Lâm Cảnh sửng sốt, lòng nghĩ hỏi cái này làm gì.
"Ngươi yêu hay không yêu hắn?" Đầu kia đám sương mù Grint lại hỏi một câu.
"Đương nhiên không yêu." Lâm Cảnh lỗ mũi hếch lên trời, "Ai thèm yêu tên khốn đó chứ!”
"Một chút cũng không yêu?" Grint hình như đối với vấn đề này rất hứng thú, hơn nữa trong giọng nói tựa hồ còn có chút vui sướng.
"Một chút cũng không có!" Lâm Cảnh miệng rất cứng, "Là tự hắn ý dâm thôi! Tôi làm sao có thể yêu hắn!"
"Có nghe hay không, cái tên nhân loại ti tiện kia nói hắn căn bản không yêu ngươi!" Grint thanh âm tràn đầy trào phúng.
Lâm Cảnh chẳng hiểu ra sao, những lời này là có ý gì?
Trong ngõ hẻm đột nhiên cuồng phong gào thét, lập tức thổi tan đoàn hắc vụ hỗn độn kia.
Giữa Lâm Cảnh cùng Grint, Tây Mặc đứng đấy sắc mặt khó coi tới cực điểm.
"Anh..." Lâm Cảnh sửng sốt, anh ta đến đây lúc nào?
Vừa nghĩ tới lời mình nói vừa rồi, Lâm Cảnh cảm thấy trong lòng trống rỗng, ngẩng đầu nhìn Tây Mặc, lại phát hiện hắn căn bản không liếc đến mình.
"Hắn không yêu ngươi." Grint nhìn Tây Mặc cười bén nhọn, “Thật nực cười, kẻ thống trị Huyết tộc cao quý yêu một nhân loại đê tiện, lại còn bị cự tuyệt!"
“Cút!” Tây Mặc diện vô biểu tình nói ra một chữ, vươn tay kéo Lâm Cảnh qua, thuấn di về lâu đài.
Lâm Cảnh tự biết đuối lý, vốn nghĩ nghĩ muốn xin lỗi, đáng tiếc Tây Mặc căn bản chưa cho cậu cơ hội nhận sai, đến phòng ngủ liền xoay người rời đi, kéo cũng kéo không nổi.
Tiểu bạch cẩu từ dưới giường bò ra, rất đồng tình nhìn Lâm Cảnh.
“Đặc Đặc…” Lâm Cảnh ôm cún con ngồi dưới đất, im lặng nghẹn ngào nhìn nó thông cảm, " Mày cũng làm Phillip tức giận sao?"
Tiểu cẩu vội lắc đầu, ô ô kêu hai tiếng, dưới giường lại truyền đến thanh âm sột soạt, sau một lúc lâu, chỉ thấy Phillip chậm rãi xê dịch ra.
"Gâu Gâu!" Tiểu cẩu sung sướng bổ nhào qua, chân trước ôm cái đầu to của Phillip đứng lên, thân mật cùng nó cọ mũi.
Lâm Cảnh rầu rĩ thở dài, trong lòng muốn buồn phiền bao nhiêu có bấy nhiêu.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tây Mặc không đến nhà ăn, Lâm Cảnh nhìn cơm hải sản cùng salad trên bàn, không có khẩu vị gì.
Đến lúc nghỉ ngơi, cũng rốt cuộc không có ai cùng mình đoạt gối đầu đoạt chăn, bên tai không có tiếng hít thở quen thuộc kia, yên tĩnh đến mức có chút lạnh.
Liên tiếp ba bốn ngày sau đó, Tây Mặc cũng không hề xuất hiện, Lâm Cảnh một mình ngồi trong hoa viên, nhìn Đặc Đặc và Phillip thân thân mật mật cắn tới táp lui, cảm thấy trong lòng có chút xót xa.
Lại sau đó, là đến sinh nhật Lê Tư Đặc, toàn Ma giới tụ quanh Vong linh thánh điện hoan hô chúc mừng, chỉ có Lâm Cảnh một mình ngồi trong lâu đài trống rỗng ngẩn người.
Trong tủ áo có một bộ tây trang màu đen, sạch sẽ lại tinh xảo, vốn là Tây Mặc đưa tới, nói là sẽ cùng mình tham gia dạ tiệc sinh nhật Lê Tư Đặc.
Mình lúc trước vẻ mặt khinh thường nói không đi, nhưng trong lòng biết rõ, thật ra là rất muốn đi, muốn xem bữa tiệc long trọng nhất Ma giới là dạng gì, muốn xem đọa thiên sứ mọc cánh xướng ca, muốn xem thử cú mèo vàng có phải thật có hàm răng màu đỏ máu không, càng muốn đứng bên cạnh Tây Mặc, cùng hắn cùng lúc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Lâm Cảnh cảm thấy có chút muốn cười lại có chút muốn khóc, ngay cả chính mình cũng không biết, cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
Đến sau nửa đêm, trong hành lang đột nhiên truyền đến một hồi tiềng ồn ào, Lâm Cảnh ra khỏi phòng, chỉ thấy mấy người hầu đang vội vàng vận chuyển thùng rượu.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Cảnh giữ chặt một người trong đó hỏi.
"Thân vương điện hạ muốn chúng ta đổ đầy rượu đỏ trong bồn tắm." Một người hầu vội vàng trả lời.
Tây Mặc trở về rồi? Lâm Cảnh do dự một chút, vẫn chậm rãi đi về hướng phòng tắm.
Trong hành lang có hương rượu nho lẫn với hoa hồng, cửa phòng tắm có hai người hầu đứng, thấy Lâm Cảnh đến, biểu tình đều có chút giật mình.
Khi Lâm Cảnh đẩy cửa ra, một trong hai người hầu tựa hồ muốn ngăn cậu, bị người kia cản lại.
“Không chừng Thân Vương muốn ba người cùng chơi đùa đó.”
Trong tích tắc cửa bị đóng lại, Lâm Cảnh chỉ nghe được một câu như vậy.
Trong bồn tắm thật to dập dềnh đầy cánh hoa hồng, Tây Mặc đang nhắm mắt tựa vào vách bồn, đầu hơi ngẩng cao, cái cằm hoàn mỹ cùng cổ hợp thành một đường cong xinh đẹp.
Lâm Cảnh đứng tại cửa ra vào, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, đang lúc do dự, Tây Mặc lại đột nhiên mở mắt nhìn qua.
"Ách..." Lâm Cảnh có chút bối rối không biết nói gì, “Cái đó, anh trở lại, trở lại rồi?”
Tây Mặc khóe miệng câu lên, cười mị hoặc nhân tâm, như hoa hồng nở rộ trong đêm tối.
Lâm Cảnh bị hắn cười đại não chập mạch bên tai ong ong suy nghĩ rối loạn, vừa định tổ chức lại ngôn ngữ rối rắm một chút, lại nghe Tây Mặc ngữ khí mập mờ hỏi một câu: "Muốn cùng chúng tôi chơi không?”
Chúng tôi? Lâm Cảnh chỉ nghe được hai chữ này.
Mặt nước lay động một mảnh, từ dưới nước đột nhiên chui ra một người, tóc đỏ ướt đẫm dính sát lên mặt, như một viên hồng ngọc xinh đẹp.
"Thân vương." Thiếu niên làm nũng ôm cổ Tây Mặc.
Tây Mặc hướng Lâm Cảnh vươn tay, như cũ cười mị hoặc vô cùng, "Tới, giới thiệu cho cậu tiểu sủng vật của tôi."
Gió nhẹ thổi bay bức rèm, đêm Ma giới không có tinh quang, đen kịt một mảnh.