Trước khi đi Thần giới, Tây Mặc mang theo Lâm Cảnh đến một đại điện trống trải.
"Tới nơi này làm gì?" Lâm Cảnh hiếu kỳ nhìn bốn phía.
"Tắm rửa." Tây Mặc cởi áo ngoài của mình, chỉ chỉ cái hồ nước cực lớn ở chính giữa, “Cùng nhau.”
“Anh cái đồ biến thái!" Lâm Cảnh bị hù sững sờ, lung tung túm lấy áo ngoài, lại bị một phát kéo lại.
"Ngao ngao!" Lâm Cảnh giãy dụa.
"Đây không phải nước suối bình thường." Tây Mặc gõ gõ đầu cậu ta, “Đây là để tăng thuộc tính của một người đó!”
"Vậy thì sao!" Lâm Cảnh dùng sức gỡ tay hắn ra.
A a đừng! Cái loại chuyện này! Tưởng tượng đã thấy khủng bố rồi! Thí thí sẽ rất thảm! Còn có thể tàn phế!
“Thần giới không giống với Ma giới, em muốn đi vào trong đó, nhất định phải đề cao đẳng cấp phòng ngự của mình.” Tây Mặc một bên cởi cúc áo sơ mi của cậu ta một bên lừa gạt, "Nghe lời, thể chất bây giờ của em mà đi Thần giới sẽ gặp nguy hiểm."
"Tôi nghe không hiểu!" Lâm Cảnh liều mạng che cổ áo mình.
“Em không cần phải hiểu, ngoan ngoãn nghe anh là được!” Tây Mặc đẩy tay cậu ra, có chút luống cuống thuận tay kéo một cái, áo sơ mi hơi mỏng lập tức bị xé rách, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực trắng nõn.
“Anh khốn nạn!” Lâm Cảnh bị dọa mặt trắng bệch, “Đã nói là không khi dễ tôi nữa!”
Tây Mặc dừng tay, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
“Tôi không đi Thần giới nữa!” Lâm Cảnh khẩn trương vô cùng.
“Vậy không cởi quần áo.” Tây Mặc thỏa hiệp một bước, cầm tay cậu, “Cứ như vậy vào nước, được không?”
Lâm Cảnh suy tư một chút, cảm thấy có thể tiếp nhận, vì vậy gật đầu.
“Em sẽ không hối hận chứ?" Thấy cậu đã đáp ứng, đáy mắt Tây Mặc ngược lại lướt qua một tia do dự, "Đây là hắc ma pháp tuyền
(Tuyền: suối), một khi dây vào khí tức nơi đây, em sẽ… Thể chất của em, sẽ có chút biến hóa."
"Cái gì biến hóa?" Lâm Cảnh hỏi.
“… Thuộc tính hắc ám sẽ tăng cường." Tây Mặc trả lời.
"Có thể sinh bệnh không?"
“Sẽ không.”
"Có khó chịu không?"
“Sẽ không.”
“Có thể biến thành hình thù gì kỳ lạ không?”
"Sẽ không, em sẽ không có bất luận cảm giác gì, vẫn như hiện tại, chỉ có điều năng lực phòng ngự đối với Thần giới sẽ tăng cường, những thứ khác, cái gì cũng không thay đổi.” Tây Mặc vuốt sợi tóc lòa xòa trước trán cậu, “Được hay không?”
Nghe qua không có gì lớn, Lâm Cảnh rất sảng khoái đáp ứng.
Trong khoảnh khắc bước vào nước suối, không biết có phải là ảo giác không, Lâm Cảnh cảm thấy Tây Mặc cầm chặt tay phải của mình, giống như có một thoáng căng thẳng.
Nước ở Ma pháp tuyền rất lạnh, ngâm không đến năm phút, Lâm Cảnh đã cảm thấy xương cốt cũng bắt đầu đau.
"Bảo bối kiên trì một chút.” Tây Mặc ôm chặt thân thể cậu, “Một lát là tốt rồi."
“Còn phải thêm bao lâu?” Lâm Cảnh đông lạnh đến môi trắng bệch.
“Không lâu, sau khi ra ngoài sẽ không đau nữa.” Tây Mặc cúi đầu, trên cánh môi cậu nhẹ cọ một cái.
Lâm Cảnh nhốt bàn tay vào ngực Tây Mặc, cố gắng muốn tìm kiếm một chút ấm áp, nhưng chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, trước mắt cũng có chút hóa đen.
Nhìn Lâm Cảnh té xỉu trong lòng mình, Tây Mặc vươn tay, chậm rãi kéo cổ áo sơ mi của cậu ra, lộ ra bả vai trắng nõn và xương quai xanh hơi lõm.
Răng nanh bén nhọn chạm đến da thịt nhẵn nhụi, do dự một chút, vẫn là nhẹ nhàng đâm vào.
Huyết dịch tuổi trẻ sạch sẽ ngọt ngào, là hương vị hoàn mỹ nhất mình từng hưởng qua.
Trong mê ngủ Lâm Cảnh có lẽ cảm thấy gì đó, hai đầu lông mày ẩn ẩn có chút ý tứ kháng cự.
Tây Mặc trấn an hôn lên mặt cậu một chút, sau đó ôm cậu ra khỏi ma pháp tuyền.
Lo lắng cậu sẽ tổn thương do giá rét, Tây Mặc thuấn di trở về phòng ngủ của mình, giúp cậu thay áo ngủ sau đó nhét vào chăn.
"Thân vương điện hạ." Quản gia ở ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, "Freddy vương tử ở phòng khách."
“Ta đã biết.” Tây Mặc lại kiểm tra tình huống Lâm Cảnh một chút, xác định cậu không quá mệt mỏi, mới giúp cậu đóng cửa phòng.
“Ngươi vừa đến hắc ma pháp tuyền?” Tây Mặc mới bước vào phòng khách, Freddy liền cảm ứng được khí tức hắc ám mãnh liệt trên người hắn.
Tây Mặc khiêu mi, độ nhạy cảm của Ma tộc quả nhiên rất cao.
“Thuộc tính hắc ám của ngươi đã rất mạnh, còn đi vào trong đó làm gì?" Freddy có chút khó hiểu.
"Mang người khác đi." Tây Mặc chậm rãi uống cà phê.
"Người khác là ai?" Freddy sau khi hỏi xong kịp phản ứng, giật mình trừng to mắt, "Lâm Cảnh?!"
Tây Mặc không phủ nhận.
"Ngươi điên rồi, sao phải biến cậu ta thành Ác ma?” Freddy cảm giác mình không cách nào lý giải, "Ác ma cấp thấp tiến hóa thành Ác ma cấp cao mới cần ma pháp tuyền trợ giúp, cậu ta là nhân loại, ngươi chẳng lẽ không sợ cậu ta bị hắc ám ma pháp cắn nuốt?!"
"Có ta ở đây, cậu ấy sẽ không có việc gì." Tây Mặc khẽ nhíu mày, "Hơn nữa ta cũng không để cậu ấy ngâm quá lâu, cho nên cậu ấy bây giờ không phải là Ác Ma, vẫn là nhân loại!"
“Nhưng linh hồn cậu ta đã bị nhiễm đen tối, vĩnh viễn cũng không trút bỏ sạch!” Freddy có chút thương cảm cho Lâm Cảnh, "Ngươi biết rõ, nhân loại luôn hi vọng về sau có thể lên Thiên đường —— "
“Cậu ấy không cần lên Thiên Đường!" Tây Mặc có chút thô bạo ngắt lời Freddy.
Linh hồn một khi đã nhiễm đen tối như vực thẳm, vậy cũng chỉ có thể lưu lại ở Ma giới.
Thân thể bị gieo xuống khí tức Huyết tộc, vậy cũng chỉ có thể thuộc về mình.
Dù cho tương lai có một ngày hôi phi yên diệt
(tan thành mây khói), cũng không thể nghịch chuyển.
"Thật không biết ngươi đang suy nghĩ gì!" Freddy lắc đầu.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tây Mặc không muốn tiếp tục cùng hắn rối rắm vấn đề này.
"Ta với ngươi cùng đi Thần giới." Freddy trả lời.
"Ngươi đi chỗ đó làm gì?" Tây Mặc nhíu mày, ai cũng biết Freddy phiền nhất Thần giới.
"Ta muốn đi xem nơi hắn sinh ra.” Lý do của Freddy rất đơn giản.
"Ba giờ sau gặp." Tây Mặc gật đầu đáp ứng.
Freddy tương lai sẽ là kẻ thống trị toàn Ma giới đại lục, hắn muốn đi Thần giới, mình không có bất kỳ lý do gì ngăn cản.
Trong phòng ngủ, Lâm Cảnh đã tỉnh lại, đang cuộn trong chăn hắt xì.
“Ngủ thêm một chút đi.” Tây Mặc ngồi xổm bên giường, giúp cậu chỉnh tốt chăn, “Ba giờ sau, chúng ta cùng đi Thần giới."
"Khó chịu." Lâm Cảnh cảm thấy khớp xương toàn thân đều đau, vì vậy co co rụt rụt.
"Ma pháp tuyền có chút lạnh, anh đã nói người hầu chuẩn bị canh nóng, sau khi uống xong sẽ tốt." Khó được thấy bộ dạng Lâm Cảnh nghe lời như vậy, Tây Mặc sát lại hôn hôn cậu, “Lần sau đi nữa uống chút rượu trước, sẽ thoải mái một chút.”
"Còn phải đi?" Lâm Cảnh nhíu mày.
"Lần sau anh sẽ rút ngắn thời gian.” Tây Mặc cong ngón tay, thân mật cọ mũi cậu một cái, “Có anh ở đây, em không cần sợ hãi."
“Tôi mới không có sợ." Lâm Cảnh đem chăn kéo kéo lên, che khuất gương mặt có chút nóng lên của mình.
Tây Mặc cười cười, tựa ở bên giường cùng cậu, hai người tay trong tay nói vài chủ đề rất không có dinh dưỡng, ngây thơ như trẻ con mới sinh.
Mấy giờ sau, người hầu đưa đến một bộ ma pháp bào màu thuần đen mới tinh, chạm vào mềm mại tinh tế, ống tay áo khảm những viên mã não đỏ nhỏ vụn, mặt trong cũng thêu hình lục mang tinh đỏ sẫm.
"Thử xem xem." Tây Mặc đem Lâm Cảnh kéo dậy.
"Cho tôi sao?" Lâm Cảnh kinh ngạc.
"Chẳng lẽ em muốn mặc áo sơ mi đi Thần giới?" Tây Mặc bật cười, "Đi nghe hòa nhạc còn phải mặc chính trang, huống hồ chúng ta đi chính là Thiên Đường."
“Nhưng mà tôi mặc cái này có khi nào trông rất kỳ không?” Lâm Cảnh có chút không thể tưởng tượng bộ dạng chính mình mặc bộ quần áo này.
"Đương nhiên sẽ không, hơn nữa nhất định nhìn rất đẹp." Tây Mặc hôn hôn khóe môi cậu, “Nhanh lên thay quần áo a, anh ở phòng khách chờ em."
Mặc dù có điểm biệt nữu, Lâm Cảnh cuối cùng vẫn mặc bộ ma pháp bào kia.
Ra khỏi phòng ngủ hướng đến phòng khách, gặp vài cô hầu, Lâm Cảnh như thường ngày, mỉm cười hướng các cô chào hỏi, không nghĩ tới những người hầu kia lập tức thối lui đến góc tường, cung kính khoanh tay đứng, đầu cũng không dám ngước lên – giống như bình thường nhìn thấy Tây Mặc.
Lâm Cảnh có chút mạc danh kỳ diệu, đi đến phòng khách, chỉ thấy Tây Mặc và Freddy đang đợi mình.
"Ngài khỏe chứ, tiểu điện hạ tôn kính của ta." Freddy một tay đặt ở trước ngực hành lễ, thần sắc nửa trêu chọc nửa nghiêm túc.
Lâm Cảnh nhìn nhìn khắp nơi, mới kinh nghi chưa định chỉ vào chính mình: "Anh đang gọi tôi?”
"Đương nhiên." Freddy khiêu mi, quay đầu nhìn Tây Mặc, "Chưa nói cho cậu ấy biết hàm nghĩa của bộ y phục này?”
"Chưa kịp, bất quá giờ nói cũng không muộn." Tây Mặc cười cười, kéo tay Lâm Cảnh qua đặt lên môi hôn, “Từ giờ trở đi, em là một trong những Ma Quân.”
“Đó là cái gì?” Lâm Cảnh kinh ngạc.
"Ma Quân là kẻ thống trị Ma giới." Tây Mặc xoa mặt cậu, “Trở thành Ma Quân rồi, em có thể ăn cơm bá vương xem diễn bá vương*, đánh bạc thua cũng có thể quỵt nợ, rượu đỏ trong quán tùy tiện uống, thấy mỹ nữ tỷ tỷ trên đường cũng có thể tùy tiện sờ, mỗi tháng còn có thể cầm một rương kim tệ, em cảm thấy thế nào?”
*Chữ ‘bá vương’ là ngang ngược, ý nói muốn làm gì thì làm, ăn thì giành phần người ta cũng được, xem náo nhiệt thì giành chỗ tốt nhất ~~“…Nhưng tôi cái gì cũng không biết, sao có thể làm Ma Quân?" Lâm Cảnh bị Tây Mặc miêu tả đủ loại chỗ tốt kích thích đến choáng váng.
“Em cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ở bên cạnh anh.” Tây Mặc nắm tay của cậu, "Tốt rồi bảo bối, chúng ta xuất phát."
Bởi vì Tây Mặc thuấn di thật sự quá trâu bò, cho nên Lâm Cảnh cái gì cũng không kịp thấy, đã cảm giác mình lâm vào một mảnh vô biên hắc ám.
Bên tai là vù vù tiếng gió, Lâm Cảnh có chút khẩn trương, vươn tay nắm cổ áo Tây Mặc.
Tây Mặc khóe miệng giương lên, đem cậu ôm chặt hơn: "Chúng ta sắp xuyên qua Hồng Hải, nhắm mắt lại đừng lộn xộn."
Lâm Cảnh gật gật đầu, chôn mặt trong lồng ngực Tây Mặc.
Lướt qua một mảnh sóng biển ầm ào, Lâm Cảnh cảm giác mình tựa hồ được người nào đó đặt lên mặt đất, tuy nhiên dù nhắm mắt, vẫn có thể cảm giác được ánh sáng chói mắt.
"Chúng ta đến Thần giới rồi." Tây Mặc đưa tay che mắt cậu, “Ở đây sáng quá, nhớ là chậm rãi mở mắt, không nên gấp gáp."
Lâm Cảnh gật gật đầu, mang theo một chút hiếu kỳ một chút thấp thỏm không yên, chậm rãi kéo tay Tây Mặc xuống.
Lọt vào tầm mắt, là bốn phía ánh sáng vàng.
Ngoại trừ đó, không có một vật.
“Đây là Thần giới?" Lâm Cảnh có chút thất vọng.
"Đây là Thập hoàn thiên đệ tứ thiên*, là nơi ở của Thần trong truyền thuyết, là chốn thần thánh nhất trong lòng người trần thế.” Tây Mặc giúp Lâm Cảnh chỉnh y phục, ghé vào tai cậu nhỏ giọng khẽ nói, “Cũng là nơi nhàm chán nhất.”