Sáng ngày Ma giới xuất binh, Tây Mặc rất sớm đã đem Lâm Cảnh từ trên giường kéo dậy.
"Làm gì vậy?” Lâm Cảnh rúc vào chăn, dùng nửa con mắt nhìn hắn.
"Cùng anh đến Vạn ma quảng trường." Tây Mặc đem cậu ta từ trong chăn lôi ra, “Nhớ là lát nữa phải biểu hiện ngoan một chút.”
"Có ý gì?” Lâm Cảnh cảnh giác.
“Mỗi lần trước khi xuất chiến, binh sĩ Ma giới đều đến Vạn ma quảng trường tuyên thệ, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều phóng viên tới." Tây Mặc cầm chặt hai tay Lâm Cảnh, “Cho nên em phải nghe lời một chút.”
"Cái đó và tôi có quan hệ gì?" Lâm Cảnh chẳng hiểu gì hết.
"Toàn bộ Ma giới đều biết, em là bảo bối của anh.” Tây Mặc gẩy gẩy mũi cậu, “Cho nên em phải đi.”
"Bảo bối em gái anh!” Lâm Cảnh mắt trợn trắng, bò lại vào chăn tiếp tục ngủ, lỗ tai đỏ bừng.
“Nếu em không đi…, Ma tộc sẽ mất đi tin tưởng vào lần xuất chiến này.” Tây Mặc tiếp tục dụ.
“Lừa quỷ á!” Lâm Cảnh trùm chăn lên đầu, làm sao có thể!
"Nếu nhìn không thấy em, phóng viên tiểu báo nhất định lại sẽ trắng trợn thổi phồng, đại khái sẽ suy đoán em không có lòng tin với chiến tranh, hoặc là rất sợ chết, hoặc căn bản chính là gian tế Quang Minh chi vực phái tới, hay là—— "
“Nói bậy!” Lâm Cảnh phẫn nộ ngồi dậy.
"Cho nên, đi với anh đi được không?” Tây Mặc giúp cậu sửa sang lại đầu tóc lộn xộn, “Em cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng ở bên cạnh anh… Lần này nghe anh, sau này chuyện gì anh cũng nghe theo em.”
"Thật?” Lâm Cảnh sờ cằm, đề nghị này có vẻ rất có lực hấp dẫn.
"Ừ." Tây Mặc gật đầu.
"Thành giao." Lâm Cảnh vui thích.
Không phải chỉ là đứng một chút thôi sao? Đứng chút xíu ai mà chẳng làm được!
Tây Mặc khóe miệng câu lên, ôn nhu hôn cậu.
Lâm Cảnh ôm mơ màng với tương lai tốt đẹp, bị hôn đến thất điên bát đảo chóng mặt hoa mắt.
Trên quảng trường Vạn ma, hàng ngàn hàng vạn Ma tộc trong quân tiên phong sớm đã chỉnh tề phân đội xong, đứng đầu là bán thú nhân cao lớn uy mãnh, xa hơn phía sau, theo thứ tự là kỵ binh, tinh linh, đọa thiên sứ cùng với Ác ma, xung quanh đội ngũ, còn phiêu đãng một vài quân đoàn U linh bán trong suốt.
Ma giới trời sinh hiếu chiến, cho nên giờ này khắc này, bọn họ chẳng những không có chút nào cảm giác bi thương, ngược lại ẩn ẩn có chút phấn khởi.
Lúc Freddy cùng Lê Tư Đặc xuất hiện tại vương tọa cao cao, bên dưới truyền đến một hồi tiếng hoan hô.
“Tôi có thể không đi được không?" Nhìn quảng trường chi chít đầu người, Lâm Cảnh cảm thấy có chút nhũn chân.
"Không thể." Tây Mặc cầm chặt tay của cậu, "Đừng sợ."
"Tôi đổi ý rồi." Lâm Cảnh rất không quân tử, "Tôi phải đi về!"
“Em nhẫn tâm bỏ anh một mình?” Tây Mặc chỉ chỉ phía trước.
Lâm Cảnh theo ngón tay của hắn nhìn sang, chỉ thấy Freddy đang dẫn dắt quân đội làm lễ tuyên ngôn trước khi chiến đấu, bên cạnh là Lê Tư Đặc đứng đấy im lặng, ở phía sau hắn, là Nặc Lôi cùng Morris một thân quân trang.
Đều có đôi có cặp…
“Anh không muốn một mình.” Tây Mặc phóng ánh mắt yếu đuối nhìn cậu, “Hơn nữa chúng ta rõ ràng đang quen nhau, tại sao phải một mình?”
Lâm Cảnh bĩu môi, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Tây Mặc cười cười, kéo lấy tay của cậu trực tiếp thuấn di đến Vương Tọa.
Quần chúng vây xem cùng phóng viên lần nữa thét lên, thậm chí một phần binh sĩ đang tuyên thệ tuyên đến một nửa cũng tò mò rướn cổ lên nhìn.
Nhân tộc không có bất kỳ siêu năng lực nào trong vòng một đêm đã trở thành một trong những Ma Quân Ma giới, không có ai không hiếu kỳ.
Lâm Cảnh không rõ nội tình, chỉ cảm thấy lần này tiếng hoan hô của mọi người hình như rất lâu, vì vậy khẩn trương có chút run rẩy.
"Không có việc gì." Tây Mặc ôm thắt lưng cậu, “Về sau loại trường hợp này sẽ gặp rất nhiều, quen là tốt rồi."
Lâm Cảnh chân tay luống cuống, căn bản không biết mình nên có biểu tình gì, bên dưới ngàn vạn người đang ngước cổ nhìn mình… Có cái gì đẹp mắt đâu mà nhìn!
Nhìn bộ dạng ngốc manh ngốc manh của Lâm Cảnh, phóng viên tiểu báo kích động rơi lệ, tiểu manh manh quả nhiên vô cùng nhu nhược, cùng phúc hắc cường đại thân Vương quả thực là tuyệt phối, so với thần thoại còn thần thoại hơn!
Đã có Tây Mặc cùng Lâm Cảnh xuất hiện, phóng viên rốt cục không đem toàn bộ lực chú ý tập trung ở vương tử điện nữa, vì vậy Freddy quyết đoán bắt đầu đem lời tuyên thệ bỏ năm ba câu đọc một câu, hận không thể trực tiếp nhảy đến câu cuối cùng, cái loại câu cú dài dòng dây dưa chán phèo này, rốt cuộc là ai viết ra!
Lời tuyên thệ vốn trang nghiêm túc mục trở nên hài vô cùng, vốn là “Đức vua vĩ đại, xin ban cho ta dũng khí cùng lực lượng, để ta vì Ma giới mà chiến đấu, bảo vệ vùng đất thần thánh này, bảo vệ đất đai phì nhiêu, cô nương xinh đẹp!" biến thành “Đức vua vĩ đại, cô nương xinh đẹp!", Lâm Cảnh nghe thiếu chút dạ dày co rút.
"Tiểu Cảnh." Lâm Cảnh đang nín cười rất thống khổ, Tây Mặc đột nhiên cầm chặt tay cậu, “Hãy luôn ở bên anh, được không?"
“A?” Đột nhiên nghe Lâm Cảnh đầu óc có điểm không kịp phản ứng.
“Cùng anh ở lại Ma giới." Tây Mặc lập lại một lần, "Vĩnh viễn đừng rời đi.”
"Nói đùa gì vậy." Lâm Cảnh giãy tay hắn, thần tình không được tự nhiên.
“Em không muốn?" Tây Mặc biến sắc.
Lâm Cảnh mặt đỏ bừng, loại chuyện này, sao phải nói trước mặt mấy vạn người? Tuy bọn họ không thể nghe được, nhưng mà, nghĩ thế nào cũng thấy không tự nhiên.
Thấy Lâm Cảnh trầm mặc không nói lời nào, con ngươi Tây Mặc trở nên đỏ sẫm, người quen với hắn đều biết, đây là điềm báo hắn nổi giận.
Nặc Lôi nghiêng mình chắn trước mặt Morris, chuẩn bị tùy thời dẫn y chạy.
Lê Tư Đặc nhướng mày, vừa định đi lên khuyên can, bỗng thấy Lâm Cảnh cư nhiên chủ động cầm tay trái Tây Mặc.
Tuy mặt mày vẫn không tự nhiên, nhưng cuối cùng cũng không buông ra.
Tây Mặc có chút giật mình nhìn Lâm Cảnh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt thanh tú của cậu, cùng cái cổ đỏ một mảng lớn.
Độ ấm trên tay truyền vào lòng, nhịn không được khóe miệng giương rồi lại giương lên.
Vẫn luôn không hiểu rõ không xác định, trong lòng đồ ngốc này, mình đến tột cùng xếp thứ mấy, nên mới phải bắt buộc cậu ấy và mình cùng xuất hiện trong tầm mắt công chúng, cho nên mới phải ngầm đồng ý để phóng viên khoa trương những chuyện triền miên căn bản không tồn tại đó, nên mới có thể hỏi đi hỏi lại cậu ấy cùng một câu, lừa người, cũng để tự an ủi mình.
Nhưng bây giờ xem ra, động tâm, có lẽ không chỉ có mỗi mình mình đi?
Mười ngón tay giao nhau nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, phân không rõ rốt cuộc là của ai.
Nghi thức tuyên thệ tiến hành đến một nửa, trên quảng trường toàn đầu người, mơ hồ có một bóng người chợt lóe.
Lê Tư Đặc cả kinh, nhìn lại, đã không còn tung tích.
Quay đầu nhìn Tây Mặc, lại phát hiện trên mặt hắn là ý cười không rõ nghĩa.
"Là hắn?" Lê Tư Đặc không xác định nhỏ giọng hỏi.
Tây Mặc gật đầu.
"Hắn tới làm gì?" Lê Tư Đặc sắc mặt rất khó nhìn.
"Yên tâm, hắn không phải vì ngươi mà đến.” Tây Mặc khóe miệng giương lên, quay đầu nhìn Lâm Cảnh.
"Sao vậy?" Lâm Cảnh mờ mịt.
"Không có gì, em vừa rồi biểu hiện rất tốt." Tây Mặc nhu hòa ôm chầm thắt lưng Lâm Cảnh, cúi đầu, ôn nhu hôn xuống.
“Ocs*!” Đội quân bán thú nhân đứng đầu phản ứng trước nhất, tiếng hô vang dậy cả Thiên giới.
*Đó là nguyên văn. Mình không hiểu luôn!!Sau đó tất cả mọi người có mặt, kể cả quân đội, phóng viên, dân chúng đến xem náo nhiệt, đều đồng loạt quỳ một gối trên đất, ngửa đầu nhìn hai người trên Vương tọa.
Cho đến ngàn năm vạn năm sau, các con dân Ma giới đối với một màn này vẫn bàn tán say sưa, mà lúc này có ai sẽ ngờ tới, người thanh niên Nhân tộc nhìn qua không có bất kỳ ma pháp nào này, tương lai vào lúc cuối cùng của cuộc chiến, dẫn theo quân sĩ Ma tộc anh dũng chiến đấu, một đường giết tới Quang minh Vương điện.
Theo tiếng kèn thổi lên, đội quân tiên phong Ma tộc do Tây Mặc cùng Lê Tư Đặc suất lĩnh, bước lên hành trình đầu tiên.
Xế chiều hôm đó, Morris cũng mang theo đại quân chủ lực Ma tộc, bắt đầu hướng ra biên cảnh.
Trong Vong linh thánh điện, Freddy cùng Nặc Lôi một bên sửa sang các loại quân nhu
(nhu yếu phẩm cho quân đội) và tư liệu, một bên bi thương muốn rơi lệ.
“Ta quả thực muốn điên rồi." Nặc Lôi cơ hồ khóc không thành tiếng, "Hai người chúng ta chính là người không cẩn thận nhất rành rành ra đó, tại sao phải lưu lại làm loại chuyện này?"
"Ngươi câm miệng cho ta." Freddy hận không thể đem tư liệu trước mặt ném hết vào trong lò sưởi, vốn nghĩ cùng bảo bối ở chung chậm rãi sửa sang, thỉnh thoảng còn có thể hôn môi một chút, nói không chừng còn có thể nằm trên đống tài liệu này làm vài chuyện tốt đẹp, nhưng bây giờ, vì cái gì ở trước mặt mình lại là tên khốn Nặc Lôi này?
Hai vị cấp cao Ma giới nhìn nhau thấy ghét, hiệu suất công tác liền cũng chậm thần kỳ, cho nên đợi đến khi nhóm quân nhu đầu tiên đưa được cho bộ đội, binh sĩ Ma tộc đáng thương đã ăn hết vài ngày rau dại.
Đương nhiên, chuyện này là tuyệt đối không được ghi vào sử sách, đám sử quan Ma tộc bọn họ còn chưa có ngu xuẩn đến nước này, cho nên hậu nhân cũng không thể nào biết được.
Đại quân Ma tộc trải qua hai tháng lặn lội đường xa, rốt cục đã tới thành thị lớn nhất biên cảnh —— Tỉnh Tạp La Mạch Cơ.
Lâm Cảnh đi theo Tây Mặc vào một tòa lâu đài cổ huyết sắc, vào cửa liền cảm giác được một cỗ khí tức âm lãnh.
"Chúng ta phải ở đây?” Lâm Cảnh không tự giác nhích lại gần bên người Tây Mặc.
"Không thích?" Tây Mặc hỏi cậu.
“U ám quá.” Lâm Cảnh ăn ngay nói thật, "Còn rất lạnh."
“Tòa lâu đài này là do cha mẹ để lại cho anh.” Tây Mặc nhìn Lâm Cảnh, "Ở đây âm lãnh, là vì đã bị niêm phong hơn một ngàn năm, anh chưa bao giờ cho phép bất luận kẻ nào đi vào, trừ em.”
Lâm Cảnh còn chưa có cách hoàn toàn thích ứng với các loại thổ lộ xuất kỳ bất ý* của Tây Mặc, vì thế lại biệt nữu.
*Xuất kỳ bất ý: Hành động bất ngờ, khi người khác không kịp đề phòng“Em muốn ở chỗ khác cũng được, nhưng anh hy vọng em có thể ở nơi này.” Tây Mặc lôi kéo tay cậu, "Được không?"
Anh đều nói như vậy rồi, tôi chẳng lẽ còn có thể nói không được? Lâm Cảnh trợn trắng mắt trong lòng, đầu lại rất không chịu thua kém gật rồi lại gật.
Nghỉ ngơi một hồi, Lâm Cảnh kéo lấy Tây Mặc dạo dạo bộ trên đường.
“Kêu Lê Tư Đặc đi chung không?” Tây Mặc đề nghị, "Chúng ta đi uống bia, Tạp La Mạch Cơ có các loại bia lúa mạch ngon nhất Ma giới, còn có lạp xưởng rất nổi danh.”
Có lạp xưởng ngon? Lâm Cảnh vui phát điên.
Đến chỗ ở của Lê Tư Đặc, quản gia lại nói bá tước một giờ trước đã ra ngoài, ăn mặc rất chính thức, hình như là đi gặp người nào rất quan trọng.
“Có khi nào là ngoại tình sau lưng Freddy không?” Mắt Lâm Cảnh lòe lòe sáng.
Trong phim truyền hình rất thường gặp, đây là định luật cẩu huyết!
Tây Mặc bất đắc dĩ gõ đầu cậu ta, quả dưa ngốc này.