[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 6

Đường Đường ngoan ngoãn ăn cơm lại ngoan ngoãn uống thuốc, vết thương không đến hai ngày đã sắp thành sẹo.

“Muốn ăn dứa không?” Hàn Dật Phong bưng đĩa trái cây vào nhà.

"Muốn!" Đường Đường ngồi dựa vào thành giường, cười tủm tỉm há miệng.

“Tự mình ăn.” Hàn Dật Phong đem đĩa trái cây và nĩa đặt vào tay cậu, “Tôi xuống lầu pha ly trà, sẽ quay lại ngay.”

“Vâng.” Đường Đường gật gật đầu, tự mình đút trái cây vào miệng, động tác không có chút gì là không tiện.

Hàn Dật Phong sờ sờ đầu cậu, xoay người ra cửa.

Bước ra hoa viên, chỉ thấy Ngô Đồng đang nằm trên ghế phơi nắng.

“Tìm anh có việc.” Hàn Dật Phong đem tạp chí đắp trên mặt hắn lấy xuống.

"Làm sao vậy?" Ngô Đồng mấy ngày nay phải chiếu cố Đường Đường bị Beith cắn bị thương, còn phải trấn an Beith bị Hàn Dật Phong dọa ngất, bởi vậy nhìn qua có chút rũ rượi.

“Vết thương của Đường Đường vì sao lành nhanh như vậy?” Hàn Dật Phong đi thẳng vào vấn đề.

"Đây là chuyện tốt a." Ngô Đồng ngáp một cái.

“Anh cho cậu ấy dùng thuốc đặc thù gì?” Hàn Dật Phong nhíu mày.

“Thuốc của tôi không phải đặc thù.” Ngô Đồng ngồi thẳng người, "Đặc thù chính là thể chất tên nhóc tiểu sủng vật kia.”

"Có ý tứ gì?" Hàn Dật Phong nghe không hiểu.

“Họ là sinh vật cấp thấp nhất trong Huyết tộc, có vài quý tộc mua họ về thuần túy để ngược đãi, cho nên khi chế tạo đặc biệt chú ý điểm này." Ngô Đồng tận khả năng ngắn gọn giải thích, "Những sủng vật này độ mẫn cảm thân thể rất cao, năng lực phục hồi sau khi bị thương cũng rất cao, hơn nữa gene tạo ra Đường Đường cũng có liên quan chút ít đến việc này.”

“Vậy cậu ấy có khả năng sống quá ba năm không?” Hàn Dật Phong hỏi.

“Tôi thật sự không biết." Ngô Đồng lắc đầu, “Bằng không cậu đến hỏi Lâm bá phụ đi, bác ấy cả đời nghiên cứu Huyết tộc, nói không chừng sẽ biết chút gì đó.”

“Mấy hôm trước tôi đã tìm bá phụ rồi, bác ấy nói sẽ tra giúp tôi.” Hàn Dật Phong đứng lên, "Đúng rồi, bá mẫu nói anh có thời gian thì qua chơi, bà làm mứt táo giòn cho anh ăn.”

“Được.” Ngô Đồng gật gật đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Anh muốn hỏi Lâm Cảnh?" Hàn Dật Phong chủ động mở miệng.

“Em ấy…vẫn khỏe chứ?” Ngô Đồng do dự hỏi.

“Cậu ta khỏe hay không, anh tự đi xem không phải sẽ biết sao?” Hàn Dật Phong thả một cái chìa khóa lên bàn, “Nhà cậu ta đấy, tặng cho anh.”

Ngô Đồng giật mình một chút, miệng tựa hồ nói câu cám ơn.

Hàn Dật Phong cười lắc đầu, xoay người trở về phòng, đẩy cửa chỉ thấy Đường Đường đã ăn dứa xong, đang ngồi bên mé giường mang dép lê.

"Muốn đi toilet?" Hàn Dật Phong hỏi cậu.

"Không phải, ăn xong đồ rồi, định đi rửa chén.” Đường Đường chỉ chỉ cái dĩa trái cây rỗng.

“Để đó tôi.” Hàn Dật Phong đem tiểu gia hỏa nhét trở lại trong chăn, "Ngủ một giấc thật ngon, chiều chúng ta về nhà.”

"Chủ nhân." Đường Đường gọi lại Hàn Dật Phong đang chuẩn bị đi ra ngoài.

"Làm sao vậy?" Hàn Dật Phong ngồi trở lại bên giường, “Chỗ nào không thoải mái?"

"Không phải." Đường Đường lắc đầu, "Tôi muốn giúp chủ nhân làm việc.”

"Giúp tôi làm việc?" Hàn Dật Phong bật cười, "Muốn giúp tôi làm gì?"

“Cái gì cũng làm.” Thanh âm Đường Đường rất nhỏ nhưng cũng rất kiên định, mình không muốn mỗi ngày hết ăn lại ngủ, một chút tác dụng cũng không có!

“Hay là vầy đi, chờ khi vết thương của cậu lành rồi tôi mang cậu đến công ty, xem có gì cho cậu làm không, được chứ?” Hàn Dật Phong cảm thấy tiểu gia hỏa càng ngày càng đáng yêu.

“Vâng.” Đường Đường dùng sức gật đầu, mình tuy ngốc, nhưng mà chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ giúp được chủ nhân.

Buổi chiều lúc trở về, Đường Đường vẫn như trước ngồi ở ghế kế bên tài xế, trong lòng ôm hộp bánh bích quy chocolate mà Ngô Đồng cho.

Đường Đường thò tay vào hộp bánh bích quy đào đào, móc ra một cái bánh nhỏ bị bể, tự mình ăn sau đó tiếp tục đào.

Cái tiếp theo không có nhân, cũng tự mình ăn luôn.

Cái bánh quy thứ ba hình cầu vô cùng nguyên vẹn, Đường Đường nhét vào miệng Hàn Dật Phong, mình thì liếm liếm bột bánh dính trên tay.

Tiểu ngu ngốc!

Hàn Dật Phong vừa muốn cười lại có chút cảm động.

Về đến nhà, Hàn Dật Phong mang theo Đường Đường đứng đợi thang máy, vừa vặn đụng phải Lâm Cảnh vừa đi siêu thị về.

"Tiểu Đường Đường." Lâm Cảnh chào hỏi, thuận tay từ trong giỏ lấy ra một cái kẹo que, "Này, cho cậu ăn.”

“Không cần đâu.” Đường Đường lắc đầu.

“Vì sao a?” Lâm Cảnh rất kinh ngạc, “Vị ô mai sữa đó!”

“Không cần.” Đường Đường nuốt nước miếng.

“Thôi nào.” Lâm Cảnh dụ dỗ tiểu sủng vật, "Kẹo mềm có bỏ thêm nước trái cây, ăn siêu cấp ngon đó.”

"Chủ nhân nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.” Đường Đường vẫn lắc đầu.

“Cầm đi.” Hàn Dật Phong nhận lấy mở ra giấy gói giúp tiểu gia hỏa, “Cậu ta không phải người ngoài, sau này người một nhà không cần khách khí."

"Cảm ơn." Đường Đường rất vui vẻ tiếp nhận kẹo mềm.

Lâm Cảnh càng nhìn Đường Đường càng thấy chơi rất vui, NGAO Ô…, sớm biết như vậy hôm đó mình đã giữ nó lại, thật hối hận! Tự nhiên lại để cho Hàn Dật Phong nhặt được cái tiện nghi!

“Cậu mua cái gì đó?” Vào thang máy rồi, Hàn Dật Phong nhìn nhìn cái túi đồ Lâm Cảnh đã mua cau mày, “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không được ăn những thứ thực phẩm rác rưởi này.”

"Một lần cuối cùng." Lâm Cảnh khẩn trương bảo vệ cái túi nhựa, sợ bị Hàn Dật Phong cướp đi ném vào thùng rác.

“Tối lên nhà tôi ăn cơm đi.” Hàn Dật Phong thở dài, không cần nghĩ cũng biết, mấy ngày mình không ở nhà, cái tên ngu ngốc trong chuyện sinh hoạt này không có chỗ ăn chực, chắc chắn là dựa vào mì gói mà sống qua ngày.

"Dật Phong anh thật hiền tuệ.” Lâm Cảnh lệ nóng doanh tròng.

"Cút!" Hàn Dật Phong khóe miệng co lại, nhấc chân đạp qua.

Về nhà, Hàn Dật Phong trong bếp chuẩn bị nấu cơm, Đường Đường bưng ghế đẩu ngồi một bên, giúp vo gạo nhặt rau.

"Đường Đường." Cửa phòng bếp xuất hiện một bộ mặt vô sỉ, “Đến tôi dạy cậu chơi game?”

“Không cần.” Đường Đường lắc đầu, bưng rau cần đến bồn rửa.

"Tiểu Đường Đường..." Lâm Cảnh không cam lòng, "Chơi rất vui, đi mà đi mà…”

“Theo cậu ta chơi đi.” Hàn Dật Phong bị Lâm Cảnh làm cho đau đầu, giúp Đường Đường lau khô tay, “Một mình tôi nấu cơm là được.”

Đường Đường rất nghe lời, gật gật đầu đi theo Lâm Cảnh vào phòng khách, lại không biết nên tiếp khách thế nào, vì vậy đưa Lâm Cảnh một đống hoa quả.

"Đường Đường, uống thuốc chưa?" Hàn Dật Phong từ trong bếp hỏi vọng ra.

"Aaaaa..! Quên mất!" Đường Đường đập đập đầu.

“Lại quên!” Hàn Dật Phong bất đắc dĩ, từ trong bếp mang sang một ly nước đưa cho cậu, “Nhanh đi uống thuốc! Lần sau quên nữa đánh mông cậu!”

"Ngô......" Đường Đường mếu máo, nhăn mũi ừng ực ừng ực uống hết thứ thuốc khó ngửi kia.

Hàn Dật Phong nhìn Đường Đường uống xong thuốc, mới trở về nấu cơm, vì vậy Lâm Cảnh trong lòng cảm khái, xem ra đóa hoa đào héo Hàn Dật Phong rốt cục phải gả ra ngoài rồi a…

"Đường Đường." Lâm Cảnh chọt chọt tiểu sủng vật, "Các cậu tiến hành đến bước đó rồi hả?"

“Bước đó gì cơ?” Đường Đường thực mờ mịt.

“Chính là cậu với Hàn Dật Phong a.” Lâm Cảnh hào hứng bừng bừng, "Nắm tay nhỏ chưa?”

“Nắm rồi.” Đường Đường gật đầu, chủ nhân lúc ra cửa đều lôi kéo tay mình.

“Ôm một cái thì sao?” Lâm Cảnh cười vô cùng đáng khinh.

"... Có." Đường Đường lại gật đầu, chủ nhân vẫn ôm mình mấy lần đó thôi, ví dụ như lúc mình chưa biến thành hình người nè, lại ví dụ lần này mình bị thương nè, đều có ôm qua rồi!

“Vậy hôn hôn thì sao?” Lâm Cảnh nhộn nhạo, cảm giác nhiều chuyện thật là thích.

"A......" Đường Đường lắc đầu, "Không có."

“Hả?” Lâm Cảnh rất thất vọng, nói cả buổi cũng chỉ mới ôm một phát a, tiến triển cũng quá chậm đi!

"Như vậy không được a.” Lâm Cảnh dạy hư người ta không biết mỏi mệt, "Cậu phải chủ động một chút!”

"Chủ động cái gì?" Đường Đường cảm giác mình có chút theo không kịp tư duy của Lâm Cảnh.

“Chủ động hôn hắn a!” Lâm Cảnh hạ giọng, "Cậu thích Dật Phong, đúng không?”

“Đúng.” Đường Đường gật đầu, mình thật sự rất thích chủ nhân.

“Cho nên a, cậu phải giúp hắn mới được.” Lâm Cảnh rất nghiêm túc, “Hắn đã sắp ba mươi rồi, ba mươi rồi đó! Còn là một lão xử nam, cậu nói xem có phải là rất đáng thương không?"

“… Tôi không biết." Đường Đường thành thành thật thật lắc đầu.

“Vậy cậu có muốn cùng hắn hôn hôn không?” Lâm Cảnh cười xấu xa.

"Muốn." Đường Đường xấu hổ.

“Có muốn cùng hắn... Khục khục... Cái kia không?" Lâm Cảnh rất phấn khởi.

"Muốn." Đường Đường thanh âm nhỏ như muỗi kêu, “nhưng mà chủ nhân nói anh ấy không thích tôi như vậy."

“Không sao, tôi nghĩ cách cho cậu!” Lâm Cảnh rất sung sướng.

NGAO Ô... NGAO Ô..., họ Hàn kia, lão tử nhất định phải khiến tiểu Đường Đường đè ngươi!

Thích không chịu được.

“Vậy tôi phải làm sao?” Đường Đường cũng bị cuốn hút có chút kích động.

"Rất đơn giản, chỉ có hai bước!” Lâm Cảnh ra vẻ người lớn, “Thứ nhất, chuốc say hắn. Thứ hai, thượng hắn!”

“A?” Đường Đường há hốc mồm, mình thượng, thượng chủ nhân?

"Tiểu Đường Đường." Lâm Cảnh chân thành dâng tràn ngập mắt, “Nhiệm vụ gian khổ phá thân cho Dật Phong này phải giao cho cậu rồi!”

“Tôi không được đâu!” Đường Đường mãnh liệt lắc đầu, quá kinh khủng!

“Cậu không thích hắn?" Lâm Cảnh sắc mặt trầm xuống.

"Không phải." Đường Đường sốt ruột, thích đương nhiên là thích, nhưng mà…

“Cậu nghe tôi nói nè,” Lâm Cảnh hướng Đường Đường trước mặt xúm lại, “Kỳ thật, Dật Phong hắn rất thích nằm dưới!”

“A?” Đường Đường chấn kinh.

“Tôi thân với hắn cũng mười năm rồi, còn có thể không biết hắn?" Lâm Cảnh sờ sờ cằm, “Bằng không cậu nghĩ coi, hắn đẹp trai như vậy, lợi hại như vậy, sao lại đến bây giờ còn là xử nam? Chủ yếu chính là vì hắn quá uy mãnh rồi, không có ai chịu thượng hắn.”

“Ờ.” Đường Đường đầu óc có chút loạn.

"Cho nên cậu nhất định phải thỏa mãn nguyện vọng này của Dật Phong, đem hắn thượng đi!” Lâm Cảnh cầm chặt tay phải Đường Đường, “Tổ chức tin tưởng cậu!”

... Đường Đường nuốt nuốt nước miếng, trì độn gật đầu: "Tôi tôi tôi thử xem."

"Việc này không nên chậm trễ, đêm nay luôn đi, tôi xuống lầu lấy rượu!” Lâm Cảnh bộ dạng xun xoe chạy ra ngoài cửa, chạy tới cửa lại lộn trở về.

"Làm sao vậy?" Đường Đường khẩn trương.

"Đây là bí mật, trước đó không thể nói cho Dật Phong a!" Lâm Cảnh hạ giọng rất thần bí, "Chúng ta phải cho hắn một kinh hỉ."

“Được.” Đường Đường dùng sức gật đầu, "Tôi không nói."

"Ngoan." Lâm Cảnh phấn khởi quá độ, huýt sáo đi xuống lầu.

Hàn Dật Phong cũng bị người áp nha bị người áp ~

NGAO Ô..., thật vui vẻ ~

Đến nhà mình mở cửa vào, Lâm Cảnh huýt sáo một nửa bỗng im bặt.

Trên ghế salon ngồi một người, áo choàng đen, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, còn có vết máu chói mắt bên môi.

"... Này!" Lâm Cảnh bị dọa sợ, vội tiến lên đẩy đẩy y, “Anh làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Tây Mặc suy yếu mở mắt.

“Bị thương hả?” Lâm Cảnh lau vết máu bên môi y, “Muốn đến bệnh viện không?”

“Tôi không sao." Tây Mặc miễn cưỡng cười cười, "Thực xin lỗi, tôi thật sự không có chỗ đi, nên mới tới quấy rầy cậu, cậu để tôi ngồi một lát là được.”

“Nhưng anh đang chảy máu này!” Lâm Cảnh có chút hoảng hốt, "Tôi tôi gọi điện thoại cho ba tôi!”

“Đừng nói cho người khác biết." Tây Mặc túm tay Lâm Cảnh, “Tôi thật sự không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, năng lực phục hồi của tôi rất mạnh, xin cậu đấy.”

“Tôi đỡ anh lên giường.” Lâm Cảnh cố hết sức nâng dậy Tây Mặc, nửa kéo nửa tha hắn về hướng phòng ngủ.

Đỡ hắn nằm lên giường xong, Lâm Cảnh ra phòng khách gọi điện thoại.

"Alo?" Nghe chính là Đường Đường.

“Là tôi.” Lâm Cảnh rầu rĩ, “Nói cho cậu biết một tin xấu, kế hoạch của chúng ta kéo dài thời hạn rồi, có chuyện thình lình xảy ra.”

“Ohh.” Đường Đường cũng không phải rất thất vọng, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra, mình còn chưa có chuẩn bị tốt.

“Còn nữa này, nói với Dật Phong một tiếng, nhà tôi có bạn tới, sẽ không ăn cơm ở nhà các cậu.” Lâm Cảnh cúp điện thoại thở dài, mình mới nghe được mùi cá sốt chua ngọt rồi!

Nhưng mà cái tên quỷ hút máu đó nửa chết nửa sống chạy tới xin giúp đỡ, mình cũng không thể để anh ta ở nhà một mình.

Bụng đói kêu ọp ọp, Lâm Cảnh phiền muộn đứng trong bếp nấu nước, thuận tiện nghĩ xem đêm nay ăn mì Riga* hay xúc xích bò.

* Riga là thủ đô của Latvia và là thành phố lớn nhất trong số tất cả các nước vùng Baltic. Dân số 699.203 (thống kê năm 2012), chiếm 1/3 dân số Latvia. Mì Riga chắc xuất xứ từ thành phố này?
Bình Luận (0)
Comment