Đề nghị dùng một nụ hôn đến thức tỉnh vua Huyết tộc thật sự quá kinh hãi, Lâm Cảnh còn chưa nói xong, đã bị Tây Mặc giận dữ đánh gãy, vì vậy kết quả sự tình chính là Y Vạn bị Tây Mặc dùng ga giường bọc lấy, khiêng trên vai về tòa thành của mình.
Có lẽ vì có gene giống nhau, Đường Đường đối với Y Vạn ngược lại rất có hảo cảm, thỉnh thoảng lại bước qua dòm dòm.
"Đường!" Hàn Dật Phong giận, "Không cho phép nhìn!"
"Hắn cũng đã mặc xong quần áo rồi mà." Đường Đường lầm bầm, lại rướn cổ lên liếc một cái.
Ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, sau đó ba người tiến vào, Lê Tư Đặc, Freddy, còn có tiến sĩ Huyết tộc Cổ Đặc Lan Tây.
“Tên này ngủ một ngàn năm trong thùng nước hoa sao?” Lê Tư Đặc mới vừa vào cửa, đã bị mùi thơm nồng nặc làm sặc liên tục ho khan, cuối cùng dứt khoát che miệng lao ra ngoài nôn.
"Bảo bối ngươi làm sao vậy?" Freddy hoảng sợ, vội cùng đi ra ngoài.
“Mùi nước hoa của tên biến thái đó thật là ghê tởm." Lê Tư Đặc ngồi trên cái ghế trong sân, “Ta ở ngoài này, ngươi vào xem một chút đi."
"Tốt, vậy ngươi ngồi một lúc đi.” Freddy gật gật đầu, xoay người vào phòng.
"Hắn không sao chứ?" Hàn Dật Phong hỏi Freddy.
"Không có việc gì, tại hương thơm ở đây quá dày đặc." Freddy sờ cằm, “Em ấy gần đây không thế ngửi mùi nước hoa, cho nên đại khái không thích ứng được."
"Không phải là mang thai chứ?" Tây Mặc nói lời kinh người.
Lâm Cảnh một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra, em gái anh, đàn ông mang thai?
"Lê Tư Đặc là thiên sứ cấp cao.” Tây Mặc thấy mọi người đều quỷ dị nhìn mình, vì vậy giải thích.
"Vậy thì sao?" Lâm Cảnh chưa hiểu chuyện gì hết.
“Thiên sứ cấp cao đều là song tính.” Tây Mặc khiêu mi, "Cùng vẻ ngoài của bọn họ không có liên quan.”
Cằm Freddy mém rớt xuống đất.
"Hắn không có nói cho ngươi biết sao?" Tây Mặc kinh ngạc.
Freddy dùng sức lắc đầu.
"Vậy ngươi muốn đi hỏi hắn không?" Tây Mặc lại hỏi.
Freddy dùng sức gật đầu.
"Vậy ngươi còn không mau đi?” Tây Mặc khiêu mi
Tiếng nói còn chưa dứt, Freddy đã ra khỏi cửa.
Người trong phòng xoa xoa lông mày, rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện này.
Ma giới mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Khục khục!" Tiến sĩ ho khan hai cái, đem chủ đề dẫn về, “Chúng ta có phải nên bắt đầu thảo luận một chút, làm thế nào thức tỉnh Vương ngủ say?”
“Chẳng có gì cần thảo luận, ngươi phụ trách đem hắn đánh thức." Tây Mặc ghét bỏ nhìn trên giường, "Ta cự tuyệt cùng tên tâm thần này có bất kỳ tiếp xúc nào!"
"Chúng ta đã thu đủ ba khối mã não Huyết vực, Ma giới cùng Thần Tộc, thức tỉnh ma pháp bị phong ấn của Vương có lẽ rất dễ dàng." Tiến sĩ cau mày, "Chỉ là muốn tỉnh lại bản thể ngủ say của Vương, đại khái có chút khó khăn."
"Sẽ không phải thật sự cần người hôn hắn một chút chứ?" Tây Mặc lạnh người.
“Nếu trước khi Vương ngủ hạ ma pháp như vậy, thế thì thật sự cần." Tiến sĩ cố gắng không để bộ mặt mình vặn vẹo.
Tây Mặc cảm giác mình sắp ói.
“Có phải chỉ cần thức tỉnh ma pháp của hắn, Đường Đường có thể có tuổi thọ bình thường rồi?” Hàn Dật Phong đột nhiên xen vào.
“Phải.” Tiến sĩ gật đầu, "Chỉ cần dùng ma pháp của Vương tạo một cái kết giới, phong ấn lại lời nguyền trong cơ thể của sủng vật thiếu niên, vậy là được.”
"Đơn giản như vậy?" Hàn Dật Phong nghi hoặc.
“Nếu như chỉ muốn thức tỉnh ma pháp ngủ say của Vương, chuyện này thật sự rất đơn giản." Tiến sĩ khá quả quyết.
“Chúng ta tại sao phải thức tỉnh bản thể ngủ say của hắn?” Hàn Dật Phong vẻ mặt buồn bực nhìn Tây Mặc, "Chỉ cần thức tỉnh ma pháp ngủ say là được rồi, về phần tạo kết giới, anh có lẽ có thể đi?"
"Tôi có thể." Tây Mặc gật đầu.
“Cả nhà đều vui vẻ rồi." Hàn Dật Phong buông tay, "Thích ngủ cứ tiếp tục ngủ, Đường Đường cùng Danny cũng có thể đánh vỡ lời nguyền, rất tốt."
"Hoàn toàn chính xác.” Tây Mặc vui vẻ đáp ứng, "Bất quá nếu hắn đã một mực ngủ, vậy ma pháp với hắn mà nói cũng không để làm gì, cậu muốn không? Cậu thể chất Ám linh, có lẽ đối với ma pháp của hắn không bài xích."
"Tốt." Hàn Dật Phong gật đầu, "Vậy hắn tính sao?"
"Ném xuống cống." Tây Mặc đáp dứt khoát.
"Này!" Lâm Cảnh nghe không nổi nữa, "Hai người các anh, hơi quá đáng đi?"
"Quá luôn ấy chứ..." Đường Đường cũng than thở.
"Vậy sau này, cương vị Vua Huyết tộc để cho cậu đảm đương." Tây Mặc vỗ vỗ vai Hàn Dật Phong, “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Hàn Dật Phong khiêu mi, hữu hảo cùng hắn bắt tay.
"Các ngươi mấy tên khốn nạn này!” Trên giường đột nhiên truyền đến một tiếng gầm.
“Á!” Đường Đường hét lên một tiếng, nhào vào ngực Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh bản thân cũng bị dọa quá sức, không phải đang mê man sao, tự nhiên nói rống là rống, hù chết người.
Tây Mặc và Hàn Dật Phong ngược lại rất bình tĩnh, quay đầu cùng nhìn về phía hắn: "Không giả bộ nữa?"
“… Các ngươi sẽ không xong đâu!” Ý thức được mình hình như bị gạt, Y Vạn ánh mắt rất phẫn hận.
"Vương." Tiến sĩ kinh hỉ.
"Hừ!" Y Vạn bọc lấy áo tắm, bước chân hùng hổ phóng tới suối nước nóng.
Tiến sĩ rất thất bại.
"Anh làm sao biết được hắn đang giả bộ ngủ?" Lâm Cảnh vụng trộm hỏi Tây Mặc.
"Kỳ thật anh cũng không chắc, chỉ là muốn thử một chút thôi." Tây Mặc xoa xoa đầu cậu.
“Anh cũng vậy?” Lâm Cảnh nhìn Hàn Dật Phong.
"Phải." Hàn Dật Phong gật đầu.
“Các anh thương lượng lúc nào?” Lâm Cảnh kinh ngạc, hình như mình trước giờ đều đi cùng bọn họ a.
"Không có thương lượng." Tây Mặc buông tay, "Ăn ý."
Lâm Cảnh trong lòng yên lặng nôn mửa.
Bốn tiếng sau, Y Vạn rốt cục tắm xong thay xong quần áo, thần tình đầy nghiêm túc ngồi xuống vị trí cao nhất trong phòng họp.
Lê Tư Đặc kéo Freddy, ngồi chỗ xa hắn nhất.
“Hài tử thân yêu của ta.” Y Vạn hướng y mở hai tay, “Mau tới đây, để cho cha hôn ngươi một cái.”
Lê Tư Đặc sắc mặt biến xanh.
"Nghe nói ngươi mang thai, cần nghỉ ngơi nhiều." Giọng nói Y Vạn tràn ngập quan tâm, "Mau cùng trượng phu của ngươi về nhà đi, không cần phải tới họp.”
Lê Tư Đặc cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa.
"Ngươi còn tốt đó chứ?" Freddy khẩn trương nhìn y, “Có muốn về không?”
"Ngươi câm miệng cho ta, ta không có mang thai!" Lê Tư Đặc thoát lực.
Đường Đường ngồi bên người Hàn Dật Phong, nhìn Y Vạn ngây ngô cười, cũng không biết vì cái gì, tóm lại chỉ là cảm thấy người này rất thú vị.
"Theo lý mà nói, ngươi cũng là con của ta." Y Vạn đem mục tiêu chuyển hướng Đường Đường, "Tới, để cho cha hôn ngươi một cái.”
“Không hôn, chủ nhân sẽ giận.” Đường Đường lắc đầu.
"Ngươi thì sao?" Y Vạn không nhụt chí, tiếp tục ôn nhu nhìn về phía Lâm Cảnh, "Để tỏ lòng hoan nghênh, để ta tới hôn —— "
"Hắn là người của ta." Tây Mặc đem Lâm Cảnh một phát ôm vào ngực, mắt lộ ra hung quang uy hiếp, "Dám liếc cậu ấy thêm một cái, ta thiến ngươi."
Y Vạn thở dài, đưa ánh mắt hướng đến người duy nhất độc thân trên bàn.
"... Vương." Tiến sĩ tuổi già tóc gáy toàn thân dựng đứng.
"Đừng sợ." Y Vạn hảo tâm an ủi, "Ta còn chưa có cơ khát đến nước này."
...
"Vương, ngươi tại sao phải đem mình phong ấn trong lâu đài cổ một ngàn năm?" Tiến sĩ cẩn thận từng li từng tí chuyển đổi chủ đề.
"Bởi vì muốn ngủ, ngủ nhiều tốt cho da.” Y Vạn nhún vai.
Tiến sĩ thổ huyết, cái này là cái lý do quỷ gì?
Vua Huyết tộc đã tỉnh, vậy Đường Đường và Danny cũng có thể biến thành tiểu hài tử Ma tộc bình thường, về điểm này, Hàn Dật Phong vẫn rất cảm kích Y Vạn, nhưng cảm kích thì cảm kích, yêu cầu thì vẫn phải yêu cầu.
“Bảo ta đi giúp các ngươi phá hủy hòn đảo đó?” Y Vạn trừng to mắt, "Ta tại sao phải đáp ứng?"
"Bởi vì trên đảo đó có mãnh nam." Tây Mặc trấn định mở miệng.
Lâm Cảnh cố nén mới không phụt cười.
"Thật sao?" Y Vạn trong mắt đầy chờ mong.
“Thật, cậu ta là từ đó đi ra.” Tây Mặc chỉa chỉa Hàn Dật Phong.
Sinh hoạt bộ đội đặc chủng trường kỳ khiến dáng người Hàn Dật Phong rắn chắc vô cùng, đường cong cơ bắp lưu loát, da cũng là màu lúa mạch khỏe mạnh nhất, càng quan trọng hơn là, cực kỳ đẹp trai.
“Người trên đảo bộ dạng đều như ngươi sao?” Y Vạn rõ ràng tâm động.
Hàn Dật Phong ngầm thừa nhận.
"Được rồi ta đi." Y Vạn gõ nhịp, “Đánh thắng rồi, mãnh nam toàn bộ thuộc về ta!”
"Thành giao, chúng ta ba ngày sau xuất phát." Tây Mặc rất hài lòng, "Đến lúc đó, đàn ông đều cho ngươi.”
Lâm Cảnh dở khóc dở cười, vậy cũng tin? Xạo quá mà.
Tiến sĩ tuổi già run run rẩy rẩy, cảm giác mình chắc sắp bất tỉnh.
Sau khi hội nghị kết thúc, Lâm Cảnh theo Tây Mặc trở về, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Y Vạn đó, có phải đầu óc có vấn đề không?"
"Nói thật, không ai biết rõ hắn đang suy nghĩ gì." Tây Mặc xoa xoa đầu cậu, “Anh cùng hắn ở chung mấy ngàn năm, cũng không thấy rõ tính cách của hắn, bất quá không phải người xấu, năng lực cùng ma pháp cũng rất mạnh."
Lâm Cảnh gật gật đầu, cầm chặt tay Tây Mặc.
So với tên vua Huyết tộc điên điên khùng khùng kia, con
(con quỷ đó) của mình tốt hơn!
“Hình như ba em ở phía trước." Tây Mặc nhìn về phía Lâm Cảnh, "Chúng ta có nên hôn một cái không?”
“Sao phải hôn trước mặt ba tôi?” Lâm Cảnh khiếp sợ.
"Chứng tỏ chúng ta cảm tình tốt." Tây Mặc cúi đầu, "Nào, em phải chủ động một chút.”
"Tại sao lại là tôi chủ động?" Lâm Cảnh bất mãn.
"Chứng tỏ em yêu anh a.” Tây Mặc thúc giục, "Nhanh lên, bá phụ tới liền bây giờ, phải nhiệt tình một chút a! Nói không chừng ba em sau khi thấy sẽ đồng ý!"
Nhìn thần tình chờ mong của hắn, Lâm Cảnh hạ quyết tâm, lấy dũng khí hôn lên.
Tây Mặc quả nhiên liền nhắm mắt lại, không nhúc nhích chờ cậu chủ động.
Lâm Cảnh hơi hé miệng, dựa vào bộ dạng lúc Tây Mặc hôn mình trong trí nhớ, dùng đầu lưỡi quét nhẹ qua đôi môi hắn.
Trên môi truyền đến cảm giác nóng hổi mềm mại, như là bị lông vũ đảo qua, rất nhẹ rất mềm, Tây Mặc bị trêu chọc ngứa ngáy trong lòng, ôm sát Lâm Cảnh hung hăng hôn lại.
Lâm Cảnh không kịp chuẩn bị, bị hắn hôn choáng váng, rất lâu mới được buông ra, sau khi buông ra lại rất lâu mới thanh tỉnh lại.
“Ba tôi đâu?” Lâm Cảnh nhìn bốn phía.
"Đi rồi." Tây Mặc rất bình tĩnh.
"Thật sao?" Lâm Cảnh nghi hoặc.
"Thật." Tây Mặc gật đầu.
“Có phải anh cố ý gạt tôi chủ động hôn anh không?” Lâm Cảnh hí mắt.
"... Không có!" Tây Mặc lắc đầu, khóe môi lại nhịn không được cong lên.
“Anh là một tên lường gạt!" Lâm Cảnh giận.
Tây Mặc cười ôm cậu, đùa giỡn hô to gọi nhỏ.
Tiểu bạch si, ngốc như vậy, không lừa em thì lừa ai?