Trịnh Phàm bắt đầu suy nghĩ, Lục hoàng tử duỗi tay sờ vai Trịnh Phàm, đem đồ vật trên bả vai Trịnh Phàm lau sạch sẽ, đồng thời nói:
- Ta đại khái rõ ràng tâm tư của ngươi, nhưng phía Bắc, đừng thấy ngư long hỗn tạp, quân đầu các nơi san sát, thật sự không có tương lai gì rồi. Nếu ngươi nghĩ ra cái gì, cho ta kiến nghị đi.
- Ý của Điện hạ để ty chức trốn đi Càn Quốc?
Lục hoàng tử: “…”
- Lẽ nào không phải?
- Thân ca ca..
- Ta….
- Đình chỉ!
Lục hoàng tử hít sâu một hơi, chỉ chỉ chính mình, nói:
- Trịnh thái úy, ngươi không có điểm nào coi ta là hoàng tử Đại Yến sao?
- Hẳn ty chức hiểu nhầm ý của ngài.
- Ha ha, Đại Yến ta, phía bắc là hoang mạc, phía nam có Tấn Quốc Càn Quốc, ý của ta chính là phía bắc không dễ lăn lộn, ngươi có thể đến phía nam thử vận khí.
- Ngươi nghĩ xem, Man tộc hoang mạc này, Tả Cốc Lễ Vương bộ lạc bị diệt rồi, triều đình không dám thả một cái rắm, còn phải để Sa Thác Khuyết Thạch kia đến đòi một lời giải thích. Hiện tại xác vẫn treo trên đền thờ, triều đình còn phái người cầu thi thể, quá kém.
- Nhưng Tấn Quốc cùng Càn Quốc thật sự phế?
- Không giống, Tấn Quốc cùng Càn Quốc phế không giống Man tộc, nơi này có Man tộc, trừ phi ngươi phí sức lực tiêu diệt bộ lạc, bằng không ngươi căn bản không cướp được bao nhiêu mỡ. Nhưng Tấn Quốc cùng Càn Quốc không giống, đặc biệt là Càn Quốc, chỉ cần đánh vỡ phòng tuyến mụn nhọt của bọn hắn, tùy tiện đi loanh quanh một vòng đủ vơ vét làm phú ông ba đời rồi.
Trịnh Phàm đăm chiêu gật dù, sau đó nhìn chằm chằm Lục hoàng tử:
- Ý của Điện hạ, để ty chức đánh trận phía nam, sau đó cướp bóc, còn tiền tài sẽ do Điện hạ phi tang sao?
- Hả? Ngược lại đây là diệu kế hay, không đúng, ngươi giả bộ hồ đồ đi.
- Ty chức không dám.
Lục hoàng tử đứng lên, vỗ vỗ ống quần, nói:
- Như vậy đi, ta chỉ cho ngươi cách, xem ngươi có thể nắm lấy hay không, đương nhiên nếu ngươi trở thành đồ đệ Thất thúc, coi như một lối thoát, nhưng ngày sau một đời trói buộc bên trong Trấn Bắc Hầu phủ rồi. Nam nhi đại trượng phu, không thể mở phủ kiến gia, tóm lại là một chuyện đáng buồn.
- Cảm tạ Điện hạ vì ty chức chỉ điểm sai lầm, nhưng Điện hạ, ty chức coi như đồng ý đi phía nam, cũng không có đường.
- Nếu ngươi thật sự muốn đi, ta có thể tìm phương pháp cho ngươi, tiểu nhi tử Binh bộ thượng thư thiếu ta không ít bạc nha.
- Ty chức cảm tạ Điện hạ chỉ điểm!
- Đừng chờ chút, đây là số tiền lớn, ân tình một khi dùng là mất, ta không thích làm mua bán thâm hụt. Tình cảm giữa chúng ta là một chuyện, còn chuyện làm ăn tính khác.
- Điện hạ, loại nước hoa này dễ ngửi sao?
- Dễ ngửi, thứ tốt sao?
- Loại nước hoa này, ty chức biết cách làm.
Mặt Lục hoàng tử mỉm cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trịnh Phàm nói:
- Ngươi thật coi ta là đệ đệ?
- Ta…
- A!
Hai tay Lục hoàng tử che miệng Lục hoàng tử, sau đó ghé nhẹ tai Trịnh Phàm nói:
- Trịnh giáo úy, ngươi trước mặt ta không che giấu dã tâm, không sợ ta vì xã tắc Đại Yến an ổn giết ngươi sao?
- Trịnh giáo úy, trả lời ta.
- Trịnh giáo úy, tại sao không nói chuyện rồi?
- A a a…
- Há xin lỗi…
Lục hoàng tử buông tay mình ra, Trịnh Phàm nhìn chằm chằm Lục hoàng tử trước mặt nói:
- Không sợ.
- Vì sao?
- Bởi xã tắc Đại Yến, chưa phải của ngài.
Trên mặt Lục hoàng tử lộ ý cười, đối với câu trả lời này, hắn cảm thấy rất thoả mãn, nhưng lại nói tiếp:
- Trịnh giáo úy, vừa rồi ta mơ một giấc mộng đẹp, chúng ta thật sự có một ngày thành công, trở thành một đời quân thần hài hòa, trở thành một giai thoại, không phải rơi vào hạ tràng quân thần phản bội sáo rỗng.
- Điện hạ, ngài nói giỡn.
Lục hoàng tử giạt tay, thu dọn y phục của mình nói:
- Đúng rồi ta nói giỡn.
…
- Mẫu thân, ngài muốn trách phạt Nguyên Hổ thúc sao?
Quận chúa dựa vào giường, tựa sát bên người lão phu nhân.
Dù cho nữ nhân kiên cường ngoan độc đến đâu, lúc đối mặt với người cực kỳ thân cận, vẫn toát ra tâm thái nữ hài.
Lão phu nhân được chăm sóc tốt, xem ra không giống người năm mươi tuổi, bão cát phương bắc không thể lưu lại vết nhăn rõ rằng trên mặt.
- A, Lý gia ta lấy võ lập gia, trấn thủ Bắc Cương trăm năm sừng sững không ngã, dựa vào là cái gì? Chính là dựa vào năm chữ Dũng Mãnh Không Sợ Chết. Năng lực Lý Nguyên Hổ hiện tại, đối đầu với người Tả Cốc Lễ Vương khí huyết đã bại, hắn lại ra tay đối đấu với người ta, lại bị người ta bức lui. Hắn chính là một trong bảy đại tổng binh Lý gia, trên chiến trận trái quân lệnh tự ý lui, đáng chém? Không xuống tay trảm hắn, chỉ trừng phạt, làm sao, ngươi cảm thấy ta ra tay nặng?
- Sao có thể, do Nguyên Hổ thúc thúc luôn luôn thương yêu con nhất, kiểu gì ta cũng phải giúp hắn nói vài lời tốt đẹp.
- Thương yêu ngươi? Trước khi phụ thân ngươi đi kinh thành, từng hạ lệnh, không phê chuẩn cho ngươi một binh một tốt ra ngoài, hắn Lý Nguyên Hổ làm ngược lại, phân phối cho ngươi ba ngàn thiết kỵ.
- Người ta bị bắt nạt, người chất nữ làm sao nhịn nổi?
- Đừng tưởng rằng vi nương không biết ý của ngươi, Lý gia vì triều đình chống đỡ Man tộc hàng trăm năm, phần công lao này sử sách không thể xóa.
- Nha đầu, vi nương biết, ngươi không an phận, vi nương chưa bao giờ để ngươi trở thành nữ tử chờ gả chồng nuôi con. Nhưng danh dự Lý gia mấy trăm năm, đều do tổ tông mấy đời người đồng thời dốc sức tạo nên, không thể phá hủy.
- Yến Hoàng khinh người quá đáng, không chỉ nữ nhi không ưa, binh lính dưới trướng đã sớm căm phẫn.
- Làm càn! Ngươi muốn làm ta tức chết?
- Nương nương, ta sai rồi, con gái sai rồi.
- Ngươi thích làm gì thì làm, một chức quận chúa không thỏa mãn được ngươi, ngươi muốn làm công chúa phải không?
- Nương nương, không có.
- Ngay cả công chúa không thỏa mãn ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn làm hoàng hậu rồi?
- Mẹ!
- Hay ngươi muốn làm Nữ hoàng?
- Nữ nhi không muốn.
- Nương nương chỉ ngươi một con đường sáng, nếu bão cát phương bắc không lấp đầy tim ngươi, ngươi có thể gả đi Kinh thành, làm Thái tử phi. Chờ mười năm hai mươi năm nữa, Bệ Hạ và cha ngươi không còn, ngươi chưởng khống Hậu cung, ngoại trừ Hoàng Đế bên ngoài, ai ngăn được ngươi?
- Nương nương, con gái biết sai rồi?
- Nữ nhi, ngươi giống ta, ta biết.
Nói xong, lão phu nhân xuống giường nâng tay quận chúa.
- Nữ nhi.
- Mẹ.
- Mẫu thân biết ngươi thông tuệ, nhưng không được coi khinh người trong thiên hạ này, chớ coi người trong thiên hạ này đều ngốc, đặc biệt là phụ thân ngươi và Bệ Hạ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo giáp vào trong phòng quỳ gối xuống nói:
- Phu nhân, bên vọng đài kia truyền tin, nói có gió nổi lên.
Lão phu nhân híp lại mắt nói:
- Truyền lệnh, đêm nay chuột chui vào, không để thoát con nào, bằng không quan quân thất trách, chém tất!
- Tuân lệnh!