Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 109



Do hắn tự mình từ bộ lạc Sa Thác phát hiện thiên tài Man tộc, tuy rằng không đi con đường Man sư, nhưng thiên phú võ đạo của nó lại kinh người.

Tam phẩm Võ Phu, ở trên chiến trường, một người có thể kháng cự ngàn kỵ!

So sánh với vũ khí hiện đại, tương đương với vũ khí nguyên tử chiến lược của quốc gia.

Kết quả, khi biết Sa Thác bộ lạc bị diệt sau, Sa Thác Khuyết Thạch trước tiên quỳ gối Man Vương ba ngày ba đêm, khẩn cầu Man Vương dành cho hắn ba ngàn Man tộc kỵ binh, hắn muốn báo thù Đại Yến!

Man Vương không dám làm gì, ý tứ rõ ràng, Sa Thác bộ lạc bị diệt một khi Vương đỉnh phản ứng quá kích động sẽ triệt để chọc giận Trấn Bắc Hầu phủ, một khi Trấn Bắc Hầu phủ phái 300 ngàn Thiết kỵ Trấn Bắc quân, Vương đỉnh không cách nào giữ được!

Bản thân đi khuyên bảo hắn, Tả Hữu Hiền Vương cũng đi khuyên hắn, nhưng sau khi quỳ ba ngày ba đêm, hắn lại đem tất cả ấn tín và Kim đao vô thượng vinh quang tượng trưng Tả Cốc Lễ Vương giao ra, hắn nói hiện tại hắn không liên quan gì đến Vương đình.

Nếu Vương đình không nói chuyện, hắn tự mình đi đòi một lời giải thích.

Tên này thật vô liêm sỉ!

Hắn thật sự mình chạy tới cửa Trấn Bắc Hầu phủ chịu chết!

Vì bồi dưỡng hắn, Vương đình trả giá bao nhiêu tâm huyết, Man Vương cũng cho hắn bao nhiêu vinh quang, hắn lại tùy tiện đi chịu chết.

Hai ngày nay, mỗi lần nghĩ lại, trong lòng lão tế tự đều vô cùng thống khổ.

Lúc Sa Thác Khuyết Thạch rời đi, Tả Hiền Vương từng mang theo người đến ngăn cản, lại bị hắn mạnh mẽ đánh ra ngoài.


Sa Thác Khuyết Thạch, nếu hắn chết, vô pháp cứu vãn lại, như vậy cơ thể hắn, chính là lợi tức Vương đình cần thu hồi lại.

Thân xác Tam phẩm Võ phu trước khi chết còn tàn sát rất nhiều, bị sát khí tràn ngập, nếu như thu hồi luyện chế có thể tạo thành khôi lỗi vô hạn tiếp cận Tam phẩm Võ phu.

Mà phương diện luyện chế khôi lỗi, Tế Tự sở Vương đình tuyệt đối có kinh nghiệm.

- Đại tế tự, đã triệu hoán.

- Được.

Đại tế tự vừa liếc nhìn Na Đa Gia Ương đứng bên cạnh, Na Đa Gia Ương lập tức giơ cao lồng ngực, trầm giọng nói:

- Xin đại tế tự yên tâm, ta sẽ bảo đảm an toàn của nơi này, sẽ không có bất luận người nào tới quấy rầy!

- Gia Ương, chờ chuyện này kết thúc, ngươi tìm lý do cáo ốm nằm trên giường không gặp ai, sau đó tới Vương đình, ta để cho ngươi đến Tế Tự sở tu hành.

Lúc này Gia Ương quỳ xuống, nói:

- Đa tạ đại tế tự bồi dưỡng!

- Ừm.

Đại tế tự đưa tay vỗ vỗ vai hắn nói:

- Ngươi phải tin tưởng, cuộc sống về sau còn rất dài, thân là Man Thần tử tôn cuối cùng chúng ta sẽ trở thành chúa tể thế giới này.

Nói xong, Gia Ương đứng chỗ này nhiệt huyết sôi trào, còn đại tế tự đi vào trong lều vải.

- Bắt đầu đi, triệu hồi dũng sĩ bộ tộc ta! Để hắn lấy thân phận chiến sĩ, một lần nữa quy về dưới trướng Man Thần.

- Man Thần tại thượng!

Mưới tên tệ tự quỳ xuống, trong tay mỗi người cầm một thanh chủy thủ, cắt bàn tay của mình, để cháy tươi của mình chảy xuôi xuống mặt đất, cuối cùng hội tụ đến quyền trượng màu ngọc cổ.

Đại tế tự mở hai tay, cao giọng nói:

- Về... Đến... Đi... Về... Đến... Yo...

Trong phòng Hẩu phủ, Trịnh Phàm nằm ở trên giường, cầm trong tay Ma Hoàn phong ấn.

Hắn nghĩ lại lời Lục hoàng tử nói buổi tối, Lục hoàng tử là một người thông minh, điểm này Trịnh Phàm không nghi ngờ chút nào.

Nhưng lời nói buổi tối, đã ám chỉ quá nhiều tin tức, lấy thân phận của Lục hoàng tử khẳng định nhìn thấu một số vật đề bí mật cho dù đại thần triều đình cũng không biết.

Phía Bắc, xảy ra đại sự rồi.


Kỳ thực, nguyên bản theo Người mù Bắc quy hoạch, Hổ Đầu thành chỉ thích hợp làm cứ điểm thứ nhất, chờ trình độ phát triển đến một mức nào đó sẽ phải thay đổi.

Tòa Trấn Bắc Hầu phủ kia như một quái vật khổng lò, đứng sừng sững tên bình nguyên phương bắc, thực sự quả hạn chế phát triển rồi. Chẳng lẽ thật sự phải đi phương nam khai thác sao?

- Tùng tùng tùng!

Tiếng gõ cửa truyền đến, đó là thanh âm Lục hoàng tử:

- Trịnh giáo úy, có trò vui để xem rồi!

….

- Hắt xì!

- Hắt xì!

- Hắt xì!

Lục hoàng tử đánh liên tục ba cái hắt xì, thân thể này của hắn rõ ràng không chịu nổi gió lạnh, đặc biệt còn ngồi trên lưng ngựa.

- Trịnh giáo úy, ngươi không lạnh sao?

Lục hoàng tử tò mỏ hỏi Trịnh Phàm cũng ngồi lên lưng ngựa bên cạnh mình.

- Dưới giáp trụ của ty chức có hai bộ quần áo.

- Tại sao ngươi không nhắc nhở ta sớm hơn?

- Điện hạ không hỏi ta.

- Được rồi, được rồi, thấy ba người Man tộc kia sao?

Lục hoàng tử chỉ vào phía trước nhỏ giọng nói với Trịnh Phàm.

- Nhìn thấy rồi.

- Đó là ba vị tộc trưởng tứ đại quy nghĩa bộ lạc dưới trướng Hầu phủ.

- Còn một vị khác đâu?

- Ngươi nhìn kỹ đi.

Trịnh Phàm nhìn khắp bốn phía, rất nhanh rõ ràng, lúc này trên thao trường lít nha lít nhít chiến mã lính tráng, bọn họ hàng ngũ chỉnh tề, khí tức xơ xác, khiến người ta nghẹt thở.

- Nhìn đi, lão phu nhân ra rồi.

Trịnh Phàm nhìn về phía trước, phát hiện trong quân trận có một chiếc chiến xa chậm rãi đi ra.


Công cụ chiến tranh như loại chiến xa này đã sớm bị đào thải, hiện tại càng nhiều quân chủ tướng lúc chỉ huy sử dụng công cụ khác.

Mà chiếc chiến xa này, do mười tám chiến mã kéo, đằng trước chiến xa có hai tên đại tướng.

Một người cầm trong tay trường cung, một người tay chống thiết kiếm. Phía sau hai đại tướng này có một nữ nhân khoác Kim giáp.

Nhìn nữ nhân có tuổi, nhưng năm tháng đặc biệt khai ân đối với nàng, Trịnh Phàm rất rõ, lần này hắn sở dĩ đến Hầu phủ bởi mừng đại thọ lão phu nhân năm mươi tuổi, nhưng nhìn nữ nhân mặc Kim giáp trước mặt này, người ta khó cách nào liên hệ đối với một nữ nhân năm mươi tuổi.

Bên cạnh lão phu nhân có một tiểu tướng trẻ tuổi trên người mặc Huyết giáp, cái này Trịnh Phàm nhận thức, là quận chúa.

- Trấn Bắc Hầu phủ bảy đại tổng binh, người nắm cung gọi Lý Thành Huy, trước kia tác chiến cùng Man tộc, từng một người thâm nhập hoang mạc, sau khi trở lại, trên người mang theo mấy chục ngón tay cái Cung thủ Man tộc. Người cầm cầm kiếm gọi là Lý Lương Thân, kiếm pháp từ lâu đăng phong tạo cực, Tấn Quốc Kiếm Thánh từng đến Hầu phủ đi tìm hắn, sau khi rời đi, từng nói với người ta, xét tỉ thí luận bàn Lý Lương Thân không phải là đối thủ của hắn, nhưng nếu trong chiến tranh, hắn sẽ bị Lý Lương Thân chém đầu. Có người nói, bọn hắn đều là Tam phẩm Võ phu, tương tự Sa Thác Khuyết Thạch hôm trước đến gõ cửa.

Trịnh Phàm nghe vậy, gật gù, đều là lão đại, hơn nữa còn phô trương thế này, cũng may có Lục hoàng tử, nên mình mới có cơ hội đến gần nhìn cảnh tượng này.

Chiến xa ngừng lại, Trấn Bắc quân sĩ bốn phía đứng lên hết thảy giơ mâu lên.

- Hổ!

- Hổ!

- Hổ!

Ba tên tộc trưởng Man tộc nơm nớp lo sợ đi về phía trước, khoảng cách tới chiến xa còn hơn trăm mét, ba người đồng thời quỳ xuống, nằm rạp lại đây.

Ba tên tộc trưởng này, trừ bỏ một người là trung niên bên ngoài, hai người khác đều là lão gia tóc hoa râm, tuổi tác khẳng định lớn hơn lão phu nhân nhiều.

Nhưng lúc này, ba vị tộc trưởng đồng thời lo sợ tái mét mặt mày dập đầu nói:

- Hài nhi tham kiến mẫu, mẫu vạn thọ vô cương!



- Quy nghĩa bộ lạc tộc trưởng, có quan hệ nghĩa tử đối với Trấn Bắc Hầu, bất luận tuổi tác, chỉ luận bối phận, dù cho đương đại Hầu gia là nhóc con, bọn họ vẫn phải cung kính gọi nghĩa phụ.

Lục hoàng tử nhỏ giọng giải thích Trịnh Phàm.




Bình Luận (0)
Comment