Dưới màn đem, hơn mười tên tế tự nhanh chóng di chuyển trên hoang mạc, dưới chân họ không có chiến mã, nhưng tốc độ của họ vẫn rất nhanh.
Đại tế tự đi bên trong nhóm người, sắc mặt của hắn âm trầm, Na Đa bộ lạc bị tập kích, chứng minh có người đã sớm tính chính xác kế hoạch của hắn.
Na Đa Gia Ương đã trở thành cái bóng của hắn, hấp dẫn truy binh đi rồi, nhưng nhóm người của hắn có thể phá vây thoát đi được hay không, hắn vẫn không dám chắc.
Vị Trấn Bắc Hầu kia, được xưng quân đội vĩnh trấn Bắc Cương, gần trăm năm qua, tuyệt đối là cơn án mộng bao phủ toàn bộ Man tộc trên hoang mạc.
- Mọi người tiếp tục thi chú gia tốc, vượt qua sông Hằng về sau, sẽ có mười ngàn kỵ binh Vương đình tiếp ứng chúng ta, sứ mệnh lần này của chúng ta đã hoàn thành!
Đại tế tự dùng lời nói cổ vũ các tế tự khác, trong quá trình lúc trước bọn hắn triệu hoán Sa Thác Khuyết Thạch, đã tiêu hao đại lượng nguyên khí, hơn nữa vì lừa gạt Na Đa Gia Ương, lại từ bỏ ngựa của mình, bây giờ chỉ có thể dựa vào Man chú tăng tốc di chuyển, đây là tiêu hao cực kỳ lớn.
Nhưng thời khắc sông Hằng trong tầm mắt, từng dòng lũ đen ngòm phảng phất xé nát màn đêm che lấp, bắt đầu ở trên vùng hoang mạc này, tùy ý giơ nanh vuốt, tỏ rõ bọn hắn mới là Vương giả chân chính trên mảnh hoang mạc này!
Các tế ti, ngừng lại, trên mặt của bọn họ, hiện ra nỗi tuyệt vọng, đại tế tự cầm trong tay quyền trượng, đi tới đội ngũ phía trước, biếu tình cực kỳ nghiêm túc.
- Tổng binh quan Trấn Bắc Hầu phủ, Lý Thành Huy, gặp qua đại tế tự.
- Tổng binh quan Trấn Bắc Hầu phủ, Lý Lương Thân, gặp qua đại tế tự.
Hai tên tổng binh quan, đích thân tới, mà còn đem theo gần vạn Thiết kỵ.
Đại tế tự nở nụ cười, bởi thời khắc này hắn đã rõ, mình đã không còn bất luận may mắn gì rồi.
Đại tế tự mở miệng hô:
- Đại tế tự Tế Tự sở Vương đình, gặp qua hai vị tổng binh đại nhân.
Lý Thành Huy mở miệng hô:
- Lão phu nhân nhà chúng ta cũng tới, đại tế tự năm ngoái phái người đưa tới rượu bò cạp, nàng uống, năm nay phong thấp, xác thực đỡ hơn nhiều.
Đại tế tự cười nói:
- Lão phu nhân dùng tốt là được, năm nay rượu bò cạp lão hủ đã ủ xuống, qua mấy tháng nữa, lão hủ sẽ phái đồ đến đưa tới cho phu nhân.
Lý Thành Huy lại mở miệng hô:
- Lão phu nhân nhà ta nói, đại tế tự đã già, vì Vương đình bôn ba một đời, số thực khổ cực, nàng nói Man Vương không tử tế, không thương cảm đến thần tử.
Lão tế tự mở miệng nói:
- Nhận được lão phu nhân quan tâm, xương già của ta vẫn còn động được.
Lý Thành Huy giơ lên trường cung, mắc mũi tên hô:
- Lão phu nhân nói, nàng vẫn rất tò mò, cõi đời này có Man Thần hay không?
Vẻ mặt lão tế tự trang nghiêm nói:
- Tự nhiên có, Man Thần ở trên, không thể nghi ngờ.
Lý Thành Huy nói:
- Lão phu nhân chuyển lời, hôm nay mời đại tế tự thăng thiên, thay nàng đi xem!
…
- Này, đã câu dẫn tới chưa?
Tứ Nương ngồi dưới đất hô Lương Trình.
- Triệu hoán bên kia đã kết thúc, chờ bộ thi thể kia chuyển hóa xong huyết khí, sẽ Thi biến.
- Lão nương đang hỏi ngươi, có thể đem hắn tới tay không, dù sao ngươi cũng là Thượng cổ cương thi, chẳng lẽ chuyện vặt này không làm nổi? Haiz, mất mặt!
Lương Trình hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
- Vô dụng, nổi lẩu, mì thịt bò băm nhỏ, thịt bò hầm Đông Bắc, bên kia vẫn không có phản ứng gì.
- Không phản ứng?
Lương Trình luôn bình tĩnh, thời khắc này có suy nghĩ kích “Con mẹ ngươi đùa ta phải không?”, nhưng hắn vẫn kiềm chế, áp chế lại hành vi của mình, lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu dựa theo lời Tứ Nương nói:
- Nổi lẩu, mì thịt bò băm nhỏ, thịt bò hầm Đông Bắc.
Lương Trình còn tự mình bỏ thêm mấy cái:
- Cá chép sấy mì? Thịt chó bảy món?
Cuối cùng, bên kia vẫn không phản ứng gì.
- Vẫn vô dụng sao?
Âm thanh thiếu kiên nhẫn của Tứ Nương lần nữa truyền đến.
Lương Trình áp chế lại bản thân muốn kích động đến mức nhảy lên, hồi đáp:
- Không có tác dụng, hắn không hứng thú đối với những thức ăn này.
- Hừm, vậy làm sao bây giờ, có cái gì khác để hắn cảm thấy hứng thú không?
- Ta làm sao biết được.
Đột nhiên, Tứ Nương giơ tay lên nói với Lương Trình:
- Ngươi thử nói Phiền Lực.
- Phiền Lực quen biết hắn?
Lương Trình cảm thấy có chút khó hiểu kỳ lạ, Phiền Lực cùng với hắn và A Minh đi hoang mạc, hiện tại hắn vẫn cùng A Minh giúp đỡ di chuyển bộ lạc.
- Ngạch, gọi một hồi thử xem chứ, đúng rồi, thêm họ vào, Trịnh Phiền Lực.
…
Trong sương lớn mờ mịt, Lương Trình do dự một chút, đối với Sa Thác Khuyết Thạch đứng nơi đó không nhúc nhích hô:
- Trịnh Phiền Lực!
Đột nhiên, trên khóe miệng Sa Thác Khuyết Thạch lộ ra nụ cười nhạt. Đúng lúc đó, bộ tàn thi của hắn treo trên đền thờ, khóe miệng nở ra nụ cười thật sự!
…
- Hắn... Hắn... Hắn... Đáp lại rồi!
Lương Trình cảm giác mình cương thi quan bị đánh vỡ rồi, mà Tứ Nương đưa ra đề nghị này lại nhếch miệng, hiển nhiên tuy nàng tự mình kiến nghị, kỳ thực nàng cũng không dám cho rằng nó hiệu quả, thậm chí Tứ Nương không dám tin tưởng mà cúi thấp đầu tự lẩm bẩm:
- Trời ạ, thứ hắn cảm thấy hứng thú lại là... Chủ thượng?
…
Lý Nguyên Hổ vẫn ngồi dưới đất, ôm hai tay, cũng không nói lời nào, cũng không mở mắt, như thế lẳng lặng mà chờ đợi.
Trấn Bắc Hầu phủ vẫn truyền thừa chức vụ thất đại tổng binh, hắn quản lý một chi trong đó, dựa vào một đôi búa lớn cùng một thân man lực hoành hành.
Nếu nói Trấn Bắc Hầu này là vua một cõi Bắc Phong quận này, như vậy Lý Nguyên Hổ hắn chính là chư hầu.
Có điều một ngày trước đối đầu với Sa Thác Khuyết Thạch, hắn lui một bước, tuy lập tức tỉnh ngộ tới cứu hoàng tử, nhưng hành vi lùi bước trong chiến trận này, dĩ nhiên xúc phạm quân kỷ.
Hầu gia không ở nơi này, nhưng lão phu nhân ở, lão phu nhân muốn xử trí hắn, hắn chỉ có thể cúi đầu nhận sai và chịu phạt.
Không nói lão phu nhân là vợ cả Hầu gia, đương kim nhất phẩm phu nhân của triều đình, chỉ nói riêng khi hắn còn bé đã mặc quần áo do phu nhân dệt thôi, hắn đáng nhận hình phạt này.
Quy củ Hầu phủ nghiêm nghặt, từ sơ đại Trấn Bắc Hầu lấy 30 ngàn Thiết kỵ đánh bại Càn Quốc 50 vạn đại quân đến hiện tại, Hầu phủ vẫn quán triệt thiết luật.
Hình phạt này, Lý Nguyên Hổ nhận!
Nhưng chuyện này không có nghĩa trong lòng Lý Nguyên Hổ không có nộ khí, hiện tại hắn một mực chờ đợi, chờ bộ thi thể kia sống lại lần nữa, sau đó hắn sẽ gõ tên Man tặc hại mình!
Tại sao không gõ nát? Bởi vì….
- Điện hạ, đang bày trận sao?
- Yo, ngươi nhìn hiểu trận pháp?
- Một ít.
Phía trước Lục hoàng tử và Trịnh Phàm, chính là phía bắc của đền thờ, có một đám người mặc trường bào màu lam, bọn họ cầm trong tay ba bàn và cờ trận, dưới sự chỉ huy của một ông già tóc trắng đang bận bịu.
- Đây là thuật sĩ.
Lục hoàng tử giới thiệu.
- Thuật sĩ?
- Man tộc có Man sư, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, nhưng chúng ta có Thuật sĩ có Luyện Khí sĩ, cho nên phương diện Kỳ môn độn giáp, chúng ta đều trên họ một bậc.
Nói xong, Lục hoàng tử tựa hồ nổi hứng, đưa tay chỉ ông lão tóc bạc kia, nói:
- Lão giả kia ta nhận thức, biệt hiệu Túy Tiên Ông, từng du lịch qua kinh thành, từng được phụ hoàng triệu kiến, Thuật pháp người này cao minh, tại Đại Yến ta, rất khó tìm được ngưới thứ hai vượt qua Thuật pháp của hắn. Hắn còn đặt biệt danh cho đám hoàng tử bọn ta.
Nói xong, Lục hoàng tử chỉ chỉ mặt mình, tiếp tục nói:
- Hắn dành cho đại ca ta biệt danh là Mãnh Hổ Thủ Cương, cho nhị ca ta biệt danh là Ngọa Long Dã, ngươi đoán xem, hắn đặt biệt danh cho ta là gì.
- Chắc là Phú Quý An Nhàn đi.
Lục hoàng tử khẽ cau mày, có chút ngạc nhiên nói:
- Là Phú Quý An Khang, ngươi đoán gần đúng, ngươi làm sao đoán?
- Ty chức không hiểu thuật pháp, nhưng ty chức có một người bạn, từng bói toán nửa năm tại Hổ Đầu thành, trước đây hắn từng lập giáo phái, dưới trướng có không ít tín đồ. Hắn từng nói với ty chức, bất luận xem bói, xem cát hung, đoán nhân duyên hay làm gì có liên quan, bí quyết của nó dựa vào mười chữ.
- Mời Trịnh tiên sinh chỉ giáo.
- Không có gì khác, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.
Lục hoàng tử từ từ suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng thú vị.