Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 114





- Điện hạ, tiểu hữu, đã đến giờ, lão hủ phải đi chuẩn bị rồi.

- Túy Tiên Ông, xin cứ tự nhiên.

Túy Tiên Ông rời khỏi nơi này, trở về mặt bắc của đền thờ, nơi đó đã được đệ tử hắn bố trí kỹ càng trận pháp.

- Tuy Túy Tiên Ông là người Đại Yến, nhưng tính tình tự do, quanh năm du lịch tứ phương, có người nói ba năm trước, Hầu gia phái người gửi thư nhờ hắn đến hoang mạc đối phó Man sư hoang mạc, lúc này mới mời được Túy Tiên Ông dẫn suất môn hạ đến Hầu phủ.

Lục hoàng tử mím môi, tiếp tục cảm khái nói:

- Đây mới thực sự là thượng vị giả.

Nói một hồi lâu, không thấy Trịnh Phàm đáp lại, Lục hoàng tử không nhịn được hỏi:

- Trịnh giáo úy, ngươi đang suy nghĩ gì, còn đang suy nghĩ về thi thể kia sao?

- Đúng vậy, dáng dấp như vậy, bọn họ khó có cơ hội….

- Điện hạ mau nhìn, khởi thi rồi!

Ngón tay Trịnh Phàm chỉ đền thờ bên kia nói.


Vào giờ phút này, từng đoàn hắc quang tử quang lộng lẫy bắt đầu lưu chuyển trên người tàn thi Sa Thác Khuyết Thạch, rõ ràng sắp có biến cố phát sinh.

Lúc trước, Trịnh Phàm cho rằng Hầu phủ đem thi thể Sa Thác Khuyết Thạch treo chỗ này để giễu vỗ dương oai đối với Man tộc.

Sau đó hắn phát hiện không chỉ như vậy, đây là vì dẫn xà xuất động, bởi vì bộ thi thể này chẳng khác nào bảo bối. Nhưng cuối cùng, Trịnh Phàm hiểu ra, bản thân Hẩu phủ này cũng đánh chủ ý với bảo bối này, dự dịnh ăn chặn trước.

Cái này tương đương với một món ngon, người ta lại đưa thức ăn tới cửa nấu nướng xong xuôi, cuối cùng bị cướp mất. Man tộc Vương đình quả thật quá tốt mà!



- Lý tổng binh, hướng về bên này một chút, mắt trận pháp cần ngươi chủ trì, bằng không vạn nhất đầu cương thi này phá hỏng, trận pháp nhất thời không thể chống đỡ thể phách của hắn, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Túy Tiên Ông nói với Lý Nguyên Hổ.

- Kéo những người khác tới đây làm gì, có bản tướng ở đây, hắn lần này, đừng hòng rời đi!

- Không được, không được, cương thi này vẫn chưa qua luyện chế, thân thể nó vốn tàn tạ, căn bản không đỡ được một chùy của Tổng binh đại nhân, nhưng đây là mệnh lệnh của lão phu nhân.

- Ngươi dám dùng lão phu nhân ép ta?

Túy Tiên Ông chỉ cười không nói.

Lý Nguyên Hổ bất đắc dĩ đứng lên, nhìn thoáng qua song chùy vứt trên mặt đất, tay không đi vào vị trí mắt trận pháp.

Túy Tiên Ông vỗ tay một cái, bày ra một dáng điệu cao nhân, nhẹ giọng nói:

- Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu... Gió Bắc.

- Két kèn kẹt... Két kèn kẹt...

Tiếng ma sát chói tai bắt đầu truyền đến, gió bốn phía càng lúc càng lớn, đây là âm phong, phảng phất có trăm người kêu rên trong gió. Đột nhiên, thi thể Sa Thác Khuyết Thạch bị trói trên đền thờ liên tục run rẩy.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Xiềng xích trói buộc cơ thể tức khắc nứt toác.

- Mở trận!

Tiên ông lùi lại mấy bước, cũng đi vào trong trận pháp.

Môn hạ đệ tử bốn phía bắt đấu di động, trận pháp mở ra, từng tầng từng tầng kim sắc hào quang bắt đầu lưu chuyển mặt phía bắc đền thờ.

Lúc trước đối với bộ thi thể kia, hắn không dám cải biến bất luận cái gì, bản thân chỉ lo sớm bố trí, để thi thể này không bị triệu hoán thành công.

- Đến đây đi, lão hủ, chờ ngươi lâu rồi!

Trên mặt Túy Tiên Ông lộ ra vẻ chờ mong.


- Gào!!!

Từ trong miệng thi thể Sa Thác Khuyết Thạch rít lên một tiếng, mang đến một loại khí tức mênh mông cực điểm.

- Tốt, cái này chứng minh sát khí tích lũy vững chắc, tiềm lực to lớn!

“Oanh!”

Đền thờ run lên, Sa Thác Khuyết Thạch triệt để mất đi ràng buộc!

- Tốt, bộ thân thể này dù cho tàn tã, vẫn cường tráng, Võ phu Man tộc vốn cường hoành thể xác, thể phách Tam phẩm Võ phu lại thêm thân thể cương thi, đây mới thực sự là thân thể chí cường! Được, được, được!

“Ầm!”

Sa Thác Khuyết Thạch rơi trên mặt đất, nhưng động tác của hắn lại khiến Túy Tiên Ông và đám người tiến hành trận pháp, bao quát cả Lý Nguyên Hổ, kinh ngạc!

- Vù! Vù! Vù! Vù!!!

Sau khi Sa Thác Khuyết Thạch hạ xuống, không hề lao về phía bắc, ngược lại không do dự, hướng về phía nam lao nhanh tới, như sấm sét!

- A!

Lý Nguyên Hổ gầm lên giận dữ, muốn đuổi theo hắn, nhưng hắn thân ở trong mắt trận, trận pháp không đóng, hắn muốn mạnh mẽ rời đi, dĩ nhiên sức mạnh Phục Hổ trận trực tiếp rơi vào trên người hắn, trong lúc nhất thời, để thân thể Lý Nguyên Hổ bị hạn chế lại.

Túy Tiên Ông hơi nghi hoặc một chú nhìn tờ giấy kia, trên tờ giấy này vẫn chỉ hướng bắc

Lúc này, Túy Tiên Ông cắn đầu lưỡi mình, phun ra một ngụm tinh huyết, máu huyết hội tụ trên giấy, hình thành một đạo tuyến màu đỏ, chỉ về phía… Nam.

Phục Hổ trận, lúc này thật sự thành "Phục Hổ trận" danh xứng với thực, hàng phục mãnh hổ Lý Nguyên Hổ.

Trời biết hiện tại Lý Nguyên Hổ uất ức thế nào, bị trận pháp này cuốn lấy không ra được, lại không dám dùng toàn lực đi phá trận, chỉ lo nếu cường ngạch đánh nát trận pháp, cả Túy Tiên Ông và đám đệ tử hắn chết thì toi.

Chờ khi Túy Tiên Ông tự mình thu hồi trận pháp về sau, Lý Nguyên Hổ phát ra tiếng gầm rú tức giận không gì không sánh được, vội vã cầm song chùy vứt dưới đất, ngựa không kịp cưỡi, trực tiếp chạy về phía nam.

- Chà chà, lại trốn thoát mất.

Lục hoàng tử một mặt xem trò vui, hả hê cười nói.

- Đúng đây, lại trốn thoát.

Ngữ khí Trịnh Phàm ung dung hơn nhiều, không quan tâm thế nào, chỉ cần Sa Thác Khuyết Thạch chạy được, hắn rất cao hứng.

Vào lúc này, chủ thượng Trịnh Phàm này cũng không rõ ràng, hai thủ hạ kiếm chuyện của hắn đã giật dây toàn bộ sự việc này.

Càng không rõ tại sao thi thể Sa Thác Khuyết Thạch bỗng nhiên thay đổi phương hướng, kỳ thực nó có liên quan lớn đến bản thân hắn.

- Ồ, trời sắp sáng.


Lục hoàng tử chậm rãi xoay người, tiếp tục nói:

- Trịnh giáo úy, ta không vội về ngủ, ra bên ngoài nhìn một chút?

Hành động đêm này của Trấn Bắc quân, không chỉ riêng một màn nơi này, so sánh mà nói, nơi này chỉ coi là màn kịch vui nhỏ, còn vở kịch lớn chân chính, không trình diễn nơi này.

- Nhưng vừa vặn lượn một vòng rồi trở lại, cửa hàng trên phố xá cũng nên mở lại lần nữa.

Trời mới hửng đông, hiện tại không phải giờ làm việc và nghỉ ngơi, mà đi đến tiệm đồ ăn.

Trịnh Phàm đi dẫn ngựa, Lục hoàng tử tiếp nhận dây cương bản thân, xoay người lên ngựa.

- Trịnh giáo úy, đi, ta muốn đi về phía bắc.

Lục hoàng tử cưỡi ngựa, so với Trịnh Phàm thông thạo hơn nhiều, đương nhiên cũng bởi Đại Yến quý tộc không thích dùng cỗ kiệu, thích kiểu người cưỡi ngựa xuất hành.

Dùng suy nghĩ của bọn họ mà nói, Càn Quốc cùng Tấn Quốc tại sao vô dụng như vậy?

Từng quý tộc ngồi kiệu đem đầu gối ngồi mềm nhũn, yếu đuối.

Từ đến thờ ra ngoài, một đường đi về phía bắc, không bao lâu thấy từng chi nhỏ kỵ binh Trấn Bắc quân, Trịnh Phàm cùng Lục hoàng tử cũng tao ngộ mấy lần kiểm tra, đây là công tác kiểm tra sau khi đại chiến kết thú, tránh cá lọt lưới.

Chờ hai người đi về phía bắc một hai canh giờ, trước mặt hai người là cảnh tưởng đẫm máu hiển hiện trước mặt hai người.

Toàn bộ Na Đa bộ lạc bị diệt, không có tù bình, toàn bộ bị tàn sát.

Dù cho trận chiến diệt tộc này đã kết thúc, nhưng máu tươi trên đất, vẫn chưa kịp khô.

- Đây chính là diệt tộc.

Trịnh Phàm cảm khái nói.

Nghĩ bản thân lúc trước ở Hổ Đầu thành, muốn hạ lệnh diệt Trần trạch, đều hơi do dự.

Nhưng ở đây, các đại nhân vật chân chính hơi một tí hạ lệnh diệt tộc, thẳng thắn đến khiến người ta cảm thấy nó tầm thường như việc ăn cơm uống nước.

Quận chúa như thế, Hứa Văn Tổ như thế, lão phu nhân càng như thế.




Bình Luận (0)
Comment