Trịnh Phàm ngồi trên lưng ngựa, bộ dạng tùy ý, tư thái lười biếng. Nếu không phải trên người có giáp trụ cố định, có khi đã trực tiếp hóa thành một bãi bùn nhão.
Mà năm tên Bách Phu trưởng phía sau Trịnh Phàm, đều lộ vẻ sầu khổ, lo lắng bất an, tựa như ngày đầu bị bán vào thanh lâu, cảm xúc không tình nguyện nồng đậm.
Người mù Bắc đã nói rõ trong túi thư.
Từ sau khi bọn họ động thủ ở Mai gia ổ, Trịnh Phàm nhất định phải duy trì bộ dạng đủ kiêu căng, mới có thể xác định địa vị bản thân.
Không thể cúi đầu, không thể nhận ủy khuất, chỉ cần đủ kiêu căng, sẽ không có ai dám gây chuyện, cũng không ai dám thăm dò!
Nếu như chột dạ, cúi đầu, như vậy tiếp đó sẽ phiền toái không ngừng.
Cuối cùng, người mù còn nói, nếu như thực sự không thể thu thập được tình thế, mời chủ thượng bảo hộ cô gái yếu đuối như Tứ Nương rời khỏi Hổ Đầu thành!
Tuy rằng Trịnh Phàm không biết trước tin của người mù Bắc.
Nhưng biểu diễn của Trịnh Phàm trước mặt Hứa Văn Tổn, kỳ thực đã sớm phối hợp.
Đạo lý này, Trịnh Phàm hiểu.
Chính như đám lừa đảo công nghệ cao có thể ăn sung mặc sướng, lại còn được chính phủ chống lưng.
Ngươi càng kiêu căng, người ta sẽ càng tin tưởng ngươi, ngươi càng khoác lác, ngươi cũng càng an toàn.
Trấn Bắc phủ quá cao, cao tới mức không ai dám mượn tiếng.
Trấn Bắc phủ quá cao, cao tới mức dù ngươi có mượn tiếng, người khác cũng sẽ không biết.
Trước mắt, Trần chủ bộ đã bị Đinh Hào cột trên xe, kéo trên đường, thân đầy máu thịt, không còn khí tức.
Khí vận của hắn thực sự không được tốt.
Đang yên đang lành, lại muốn bắt nạt quả phụ nhà người ta, đã bắt nạt người ta, sao không làm kín một chút, lừa vào nhà, hoặc là ngoại trạch nào đó?
Lại muốn tới chỗ đông đúc như tửu lâu, còn lựa chọn phòng sát vách với đại thiện nhân Trịnh Phàm.
Ai, cần gì khổ thế chứ.
Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp bị trói lên cột, giễu hành qua phố. Hơn nữa còn có người mang theo mấy trăm quân tốt tới chuẩn bị diệt môn.
Đây là cách phá cục duy nhất mà Trịnh Phàm nghĩ tới.
Làm lớn chuyện này lên, triệt để làm lớn, lớn tới mức không ai dám đi ngầm.
Mọi người đều biết, người chết là giữ bí mật tốt nhất. Nhưng còn một câu, kỳ thực không nhiều người đồng ý, người chết cũng biết nói chuyện.
Hắn cũng từng nghĩ tới chuyện chạy trốn, cũng không có gì không nỡ.
Trịnh Phàm mạng mẽ xốc tinh thần, sáng sớm, đã muốn dẫn người đi diệt môn.
Tựa như sáng sớm đã phải ăn bảy món đầy dầu mỡ, có chút không thích ứng.
Trần trạch cách tửu lâu không xa, điều này cũng giúp Trịnh Phàm đỡ thời gian cảm thấy buồn nôn.
Giờ khắc này, hắn ngồi ngay ngắn trên ngựa, bên người là một đám quân tốt.
Trịnh Phàm ngửa mặt nhìn trời, thực sự có chút cảm giác nhân vật thái giám phản diện mang binh tới xét nhà một vị trung lương.
Nếu như đây là tình tiết trong phim, như vậy hắn sẽ bị nhân vật chính chính nghĩa tới làm thịt.
Đinh Hào lại lộ vẻ hưng phấn, dù sao, rất nhiều chuyện chỉ có không làm, hoặc làm vô số lần.
Hắn đã diệt môn tên lãnh đạo hại hắn, lần này, xem như lần thứ hai.
Quân tốt bên cạnh, đều có thể thấy rõ vẻ hưng phấn cùng phẫn nộ.
Chuyện lúc nãy đã sớm truyền ra, thi cốt đồng đội chưa lạnh, vợ con đã bị người khi dễ, đám binh đầu bọn hắn, đương nhiên sẽ không có nhiều tâm tư như bọn Vương Doãn.
Bọn hắn chỉ biết, khi người nhà đồng đội bị khi nhục, vị Trịnh giáo úy này dẫn bọn hắn đi báo thù!
Một đoàn thể, khi đối mặt với lợi ích bị uy hiếp, bọn hắn sẽ đoàn kết thành một khối.
Mà quân đội, là đoàn thể có tính chất đoàn kết nhất.
Trịnh Phàm thấy rất nhiều quân tốt không thuộc quản lý của năm tên Bách Phu trưởng sau lưng hắn, nhưng đều cầm binh khí gia nhập.
Vốn có một đám binh tuần thành tới duy trì trật tự, sau khi biết chân tướng, trực tiếp phản chiến, gia nhập vào đội quân vây nhà.
Trịnh Phàm thấy mấy tên giáo úy Hổ Đầu thành đứng từ xa, không tới gần, nhưng cũng không đi khống chế nhân mã của mình.
Thứ nhất, bọn hắn kiêng kỵ bối cảnh của Trịnh Phàm.
Thứ hai, nếu bọn hắn xuất thủ ngăn cản, ngày sau sao còn có thể dẫn binh?
Cũng trong thời gian Trịnh Phàm đang do dự, binh mã càng lúc càng tụ tới nhiều. Người không biết, còn tưởng đang diễn tập gì đó.
Nhiều lần Trịnh Phàm muốn giơ tay lên.
Hắn hiểu rõ, chỉ cần hắn phất tay, không cần năm tên Bách Phu trưởng sau lưng hạ lệnh, cũng không cần đám giáo úy ở xa xa kia có động tác, hơn ngàn quân tốt đang tụ quanh hắn, sẽ trực tiếp cùng nhau tiến lên, huyết tẩy Trần trạch.
Đằng sau cánh cửa Trần trạch, rõ ràng có người đang đi lại, bên tường vây, thi thoảng cũng có người thò đầu nhìn ra.
Chỉ có điều, lúc trước đã điều mười mấy tên tư binh đi, giờ trong nhà cũng không có nhiều người.
Trần gia là “Thế gia” của Hổ Đầu thành, tử đệ trong gia tộc đều làm tiểu lại trong nha môn, có thể coi là thế lực địa đầu xà.
Gia tộc kiểu này nhìn như là một thế lực phân tán, nhưng bọn hắn lại khác ổ bảo ngoài thành, căn cơ bọn hắn, ở ngay trong thành, ở ngay trong nhà.
Rất mạnh… cũng rất yếu.
“Bọn hắn là NPC, còn hắn là người chơi, bọn hắn đang đi cày quái…”
Trịnh Phàm không ngừng tự thôi miên.
Đúng vậy, Trịnh Phàm hắn còn đang do dự, còn dàng xoắn xuýt.
Trước kia, lúc vẽ tranh, hắn thấy hình tượng có khủng bố tới mức nào, hắn cũng có thể cảm nhận được một mỹ cảnh trong đó.
Nhưng khi thực sự đứng trước cửa nhà người ta, một lời có thể quyết định sinh tử của người ta, thực sự khó quyết định.
Trịnh Phàm không rõ chuyện này có tính là quá Thánh mẫu hay không, hay chỉ là… nhân chi thường tình.
- Sao còn chưa hạ lệnh a?
Bên dưới, đã có quân tốt bắt đầu nghi hoặc.
Một vị khá già dặn giải thích:
- Gấp cái gì, chúng ta đông như thế, trong nhà chỉ có mấy người, nhất định khiến đám người trong nhà chịu áp lực cực lớn, vị đại nhân này hẳn đang dày vò đối phương, không cho đối phương được thoải mái, nếu không chẳng phải quá lợi cho bọn hắn rồi?
- Đúng a, đám Trần gia này làm mưa làm gió đã quen, không nghĩ tới có một ngày như vậy đi.
- Mẹ nó, vừa nghĩ tới một ngày lão tử chiến tử, cô nhi quả mẫu ở nhà lại bị loại tạp chủng này khi phụ, lão tử hận không thể lăng trì cả nhà hắn!
Đám binh đầu này tuy không có giác ngộ cao, nhưng bọn hắn hiểu một đạo lý đơn giản, đó chính là, pháp bất trách chúng.
Trước mắt, quân tốt xung quanh đang tụ tới ngày càng nhiều, chẳng lẽ các đại nhân ở trên hỏi tội xuống, còn có thể bắt tất cả mọi người sao?
Lòng bàn tay Trịnh Phàm đã sớm đổ đầy mồ hôi.
Hắn biết, cuối cùng, hắn nhất định phải hạ lệnh, hắn muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ gia nghiệp của bản thân.
Nhưng hắn còn muốn đợi thêm, đợi thêm…
Tình tiết thường thấy trong truyện, động một tí là giẫm bạo tinh cầu, chưởng diệt tam giới kiểu gì?
Vì sao tới lượt hắn, diệt môn thôi cũng có chút không xuống tay được?
Trong tâm lý của Trịnh Phàm, tựa như có hai tên Trịnh Phàm một đen một trắng đang đánh nhau.
Cuối cùng, Trịnh Phàm hít sâu một hơi, chuẩn bị giơ tay hạ lệnh…
- Chiêu Thảo sứ đại nhân tới!!!
Hắn tới, cưỡi Tỳ thú tới.
Trịnh Phàm khẽ ngoảnh cổ, quả nhiên, thấy đồng chí Văn Tổ mập mạp cưỡi Tỳ thú cùng một đám thân vệ chen chúc tới.