Gió đêm bắc địa mang theo khí lạnh thấu xương, tựa như từng thanh đao, tùy ý khắc lên đại địa.
Tựa như những tên điêu khắc sư tam lưu, tự xưng thiên phú dị bẩm, nhưng một hồi khắc loạn, chỉ có thể dùng tuyết trắng đắp lên, đỡ làm trò hề cho thiên hạ.
Trịnh Phàm ngồi trên đống gạch vụn, trên người đã không còn khoác bộ “Giáp trụ sáng mù mắt ngươi” hồi sáng.
Mà mặc mộ bộ áo nỉ mà Tứ Nương may.
Trịnh Phàm từng gặp tín đồ Bái Hỏa giáo từ Tây vực tới, áo nỉ của hắn, thực sự có thể hòa lẫn vào bọn họ không chút phân biệt.
Đinh Hào đứng yên lặng bên cạnh, tay nắm trường thương, cây thương này, hôm qua đã được uống no máu.
Trịnh Phàm đưa tay, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:
- Ngồi với ta một lúc.
Đinh Hào bỏ trường thương trong tay, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm móc ra một hộp sắt nhỏ, mở hộp, lấy ra hai cây thuốc lá, cho Đinh Hào một cây.
Sau đó lấy bật cửa, châm cho bản thân, lại châm cho Đinh Hào.
Ở thế giới này, thuốc lá vẫn là thứ gì đó vượt thời đại, nhưng cũng đã sớm có thuốc lào, thuốc phiện…
Chỉ là hoàng đế Yến quốc cũng không thu thuế với loại thương phẩm này, lãng phí một khối tài nguyên khả quan.
Phải biết, dù người đời sau biết rõ hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng hàng năm vẫn đóng góp cho quốc qua không biết bao nhiêu tiền thuế, hoàn toàn có thể chống đỡ được dự chi quốc phòng hàng năm.
Có điều, tuy rằng thuốc lá có chút vượt thời đại, nhưng Đinh Hào thấy Trịnh Phàm châm thuốc giúp, vẫn đưa tay che khuất bật lửa, lộ vẻ kinh hoàng.
Sau đó, hít một hơi thật sâu, bắt đầu điên cuồng ho khan.
Lạ quay đầu thấy Trịnh Phàm ung dung phun mây nhả khói, ánh mắt lộ vẻ không hiểu, bản năng hỏi:
- Chủ nhân, thứ này thoải mái vậy sao?
Trịnh Phàm rung tay, gạt tàn bay xuống, nói một câu đầy chấn động:
- Thứ ta hút, không phải là thuốc, mà là cô quạnh.
Đinh Hào sửng sốt, một cảm giác kính nể tự nhiên sinh ra.
Người có thể nói ra một câu như vậy, phải có tâm cảnh khủng bố tới mức nào cơ chứ?
Hắn lại không biết, nếu câu này mà nói ở đời sau, nhất định sẽ bị người khác nhìn với ánh mắt ngu ngốc.
- Có biết, tại sao tối nay ta lại tới đây không?
Đinh Hào suy tư một hồi, đáp:
- Là vì dư vị?
- Dư vị?
- Hừm, kỳ thực, thuộc hạ cũng rất muốn về Đồ Mãn thành, muốn về xem ngôi nhà từng bị ta diệt môn.
Trịnh Phàm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tại sao đám người bên cạnh hắn, đều là một đám biến thái như thế…
Đám người mù vốn thế, nhưng Đinh Hào là dân bản thổ ở đây a.
Chẳng lẽ, thực sự là chủ nào tới nấy?!
- Kỳ thực, ta cũng không biết vì sao ta tới đây, chỉ là muốn tới đây ngồi một chút.
Nơi này, là Trần trạch.
Binh họa lúc ban ngày đã gần như nghiền nát Trần trạch, cả tòa nhà này, kể cả các ngăn hầm bí mật, đều đã bị cướp sạch.
Đối với đám binh đầu mà nói, bọn hắn tới đây là để trả thù Trần chủ bộ.
Nhưng điều này, cũng không trở ngại tới việc thuận tay vớt chút chỗ tốt.
Cũng bởi vậy, danh tiếng Trịnh Phàm trong quân Hổ Đầu thành hiện tại, thực sự không tồi. Vừa giúp mọi người báo thù, vừa giúp mọi người kiếm tiền.
- Sao, ngươi không hiểu?
Trịnh Phàm thấy Đinh Hào không nói, chủ động hỏi.
Đinh Hào lắc đầu một cái, lại gật gù, sau đó hơi lộ thần sắc xoắn xuýt”
- Chủ thượng, nói một câu thật lòng…
- Lúc nói lời từ đáy lòng, có thể không cần gọi ta là chủ nhận, ta có thể gọi ngươi là lão ca, ngươi có thể gọi ta là… tiểu lão đệ.
- Ách… thuộc hạ không dám.
- Vậy thì không phải lời từ đáy lòng.
Đinh Hào khẽ đổ mồ hôi, không thể không cung kính mà theo ý Trịnh Phàm:
- Tiểu lão đệ…
- Ừm.
Đinh Hào cảm thấy khí huyết của bản thân đã có chút không kìm được mà phun trào.
Cảm giác này, khá giống như lúc Tứ Nương thúc vì thúc ngươi nhanh lên một chút mà gọi “Ba ba” vậy.
Quá thỏa mãn!
- Chủ… tiểu lão đệ, lúc đầu ta cảm thấy ngươi rất máu lạnh, nhưng có những lúc, ta lại cảm thấy, kỳ thực ngươi rất có tình người, nhiều lúc, ca ca ta, cũng không thể hiểu được ngươi.
- Lập dị?
- Lập dị?
Đinh Hào nghiền ngẫm hai chữ này, càng nghĩ càng thấy hợp lý.
- Tiểu lão đệ, trước kia ta nghe người ta nói, sĩ tử văn nhân Càn quốc thích kiểu như vậy, khi thì bi thương như gió mùa thu, lúc thì lại gay gắt như ánh trời chiều hạ.
Trịnh Phàm nghe vậy, nở nụ cười, đưa tay vỗ vai Đinh Hào:
- Ta hiểu.
Nói xong, Trịnh Phàm đứng lên, chậm rãi xoay người.
Đinh Hào lập tức đứng theo, nói:
- Chủ nhân, ngươi biết điều gì?
- Những ngày tháng qua của ta, sống thực sự rất thoải mái, cho nên mới trở nên lập dị, kỳ thực, khi còn nhỏ, tuy ba mẹ ta ly hôn từ sớm, lão ba ta cũng không quan tâm tới ta, nhưng ăn uống tiêu sài đều chưa bao giờ thiếu. Mà giờ, sau khi thức tỉnh, lại có người sắp xếp ổn thỏa tất cả, ta chưa từng chịu khổ. Dù có đi làm cái gì đó, cũng chỉ như một tên Thái tử đi học, bên cạnh còn có một đám người theo học cùng.
Kiểu ví dụ với Thái tử này, nếu người ngoài nghe có lẽ sẽ cảm thấy đại bất kính, nhưng Đinh Hào lại không để ý.
- Sau đó, không thể tiếp tục lập dị nữa.
Trịnh Phàm nhìn khắp bốn phía, nhìn về phía phế tích Trần trạch.
Thế giới trước kia, tuyệt khó thể chết đói ven đường.
Nhưng thế giới này, nếu đã chọn con đường này, tuyệt không nên nghĩ nhiều nữa.
Hai ngàn dân phu bị coi như mồi nhử, hay một tiếng “Giết” của tên công văn bao biện làm thay trực tiếp hủy diệt Trần trạch. Nơi này, còn tanh máu hơn chiếu loạn thế giới trước kia vô số lần.
Trịnh Phàm hít một hơi thật sâu, cắn răng, tự nhủ:
- Không được phép nghĩ nhiều.
Lúc này, thân ảnh Tứ Nương xuất hiện, nàng chậm rãi đi tới.
Đinh Hào thấy thế, lập tức tự rời đi, hắn biết Trịnh Phàm cùng Tứ Nương tuy là chủ tớ, nhưng hắn cũng thấy, sớm nay, Tứ Nương từ phòng Trịnh Phàm đi ra.
Tứ Nương khoác một chiếc áo lên người Trịnh Phàm, ôn nhu nói:
- Chủ thượng, nô gia ngồi đây với người một chút nhé?
- Không cần, về dọn dẹp đi, ngày mai là xuất phát rồi.
- Được, trở về nô gia hầu hạ ngài.
- Lại chơi châm sao?
Tứ Nương quăng mị nhãn giận hờn:
- Nếu chủ thượng không muốn chơi châm, chúng ta có thể đánh bài, đổ xúc xắc…
- Ngươi biết đánh bạc sao?
- Hừm, nô gia biết làm nhà cái.
…
Sinh nhật người bình thường, chỉ là sinh nhật của một cá nhân. Hơi văn vẻ chút thì trong ngày sinh nhật của bản thân, có thể mua một đóa hoa tươi tặng mẹ:
“Sinh nhật của con chính là ngày mẹ chịu khổ”.
Sau đó hai mẹ con ôm nhau khóc ròng.
Nghe Đinh Hào nói, văn nhân Càn quốc thích làm như vậy, khiến cho sinh nhật mà cứ khóc lóc như nhà có tang, chỉ vì tranh một chữ hiếu.
Chờ thân phận địa vị đạt tới mức độ nhất định, sinh nhật một người, sẽ trở thành một ngày lễ.
Đại thọ năm mươi của phu nhân Trấn Bắc hầu, chính là ngày lễ của cả Bắc Phong quận.
Từ tám giờ sáng, Trịnh Phàm cùng Tứ Nương đã dịch dung cùng Đinh Hào cưỡi ngựa chờ ngoài cửa thành.
Năm tên Bách Phu trưởng cùng binh lính dưới trướng bọn hắn cũng tới rất đúng giờ, hơn nữa vừa tới đã quỳ báo với Trịnh Phàm. Hôm qua lần đầu gặp mặt, bọn hắn vẫn còn chút suy nghĩ riêng.
Nhưng hôm nay, nào còn gì nữa. Thậm chí năm trăm tên quân tốt ở đây cũng mặt đầy vui mừng, hôm qua theo Trịnh đại nhân kiếm được một mớ, hôm nay lại theo vị Trịnh đại nhân này tới Trấn Bắc phủ, không chừng còn có thể được thưởng thêm, tâm tình mọi người đều rất tốt.
Nhưng lễ vật các nhà tụ tới từng đợt một, mãi tới giữa trưa còn chưa gom xong.
Một xe nối tiếp một xe, còn có hạ nhân chạy tới chạy lui giúp áp tải, ngoài cửa thành trở nên náo nhiệt như cái chợ.
Rốt cục, lễ vật của nhà cuối cùng cũng đã tới.
Là một chiếc xe ngựa lớn, đương nhiên, đây chỉ là vỏ ngoài, bên trong là một cái lồng sắt, giam một đầu Tuyết Lang toàn thâm huyết sắc.
Tuy không tính là Yêu thú lợi hại gì, nhưng Tuyết Lang huyết sắc lại thực sự hiếm thấy, có thể nói Từ gia bảo này đã nhọc lòng suy nghĩ.
Tuyết Lang yêu kiều, trong xe còn có người đi theo hầu hạ, đảm bảo có thể sống sót tới Trấn Bắc phủ.
Rốt cục cũng xong, Trịnh Phàm đã có chút không kiên nhẫn, lập tức hạ lệnh xuất phát.