Ma Mãnh Vương Phi Pk Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 23

Hoàng thượng không được phúc hậu lắm cười cười, trong lòng hứng thú dào dạt. Ông là muốn xem xem tiểu nữ nhi sẽ chỉnh tiểu tế tương lai thế nào nhưng không ngờ lại bị đuổi đi.

- “Phụ hoàng, sao người cười gian trá như vậy? Người mau mau đi duyệt tấu chương đi.” – Thiên Điệp híp hai mắt trừng cái người đang ngồi trên ngai vàng.

- “Ách… Ta… ta… Được rồi… Ta đi là được mà.” – Hoàng thượng nuốt một ngụm nước bọt, đầu đổ mồ hôi. Không cần trừng hắn vậy nha, thật đáng sợ.

Đợi hoàng thượng cùng tất cả cung nhân đi rồi, Thiên Điệp mới nhìn Phong Thừa Vũ một lần nữa rồi xoay người bỏ đi, không nói một lời.

- “Điệp nhi…” – Phong Thừa Vũ tiến lên giữ chặt tay nàng.

- “Buông ra. Nam nữ thụ thụ bất tương thân, xin vương gia giữ lễ.” – Thiên Điệp nhàn nhạt nói nhưng thật ra trong lòng nàng lại không như vậy. Nàng nhớ hắn, rất nhớ hắn. Những ngày rời xa hắn, có trời mới biết nàng tưởng niệm hắn như thế nào…

- “Ta không buông, vĩnh viễn cũng không buông, mãi mãi ôm chặt lấy nàng.” – Phong Thừa Vũ thấy nàng không vùng ra thì liều chết ôm chặt nàng.

- “Ngươi…” – Mặt Thiên Điệp đỏ bừng lên. Ngày thường nàng đi trêu hoa ghẹo nguyệt cỡ nào cũng không sao, mặt dày mày dạn không biết xấu hổ là gì. Vậy mà khi hắn chạm vào người nàng thì như có thứ gì đó khiến nàng bủn rủn.

- “Ta xin lỗi… Là ta sai, ta đi không nói với nàng. Lúc đó vội quá, ta không kịp cho người nói với nàng mà cũng không ai biết ta đi đâu. Ta xin lỗi… Ta là đi cứu tế chứ không hề đi chơi đâu. Điệp nhi, tin ta, được không?…” – Phong Thừa Vũ dịu dàng thì thầm bên tai nàng.

- “Ta… Chẳng nhẽ đi thì có quyền nhốt ta vậy sao? Mắc gì chàng lại hạn chế ta, không cho phép ta ra ngoài?” – Thiên Điệp ấm ức hỏi.

- “Ta sợ nàng đi mất, sợ khi trở về sẽ không thấy nàng đâu… Là ta sai… Nàng cứ đánh ta đi, đánh mạnh vào.” – Phong Thừa Vũ thấy nàng thỏa hiệp liền mừng thầm xoay người nàng lại. Lợi dụng mỹ nam kế nhìn sâu vào mắt Thiên Điệp, thấy mắt nàng đỏ hoe làm hắn đau lòng không thôi. Tiểu Điệp nhỏ bé của hắn cũng rất yếu đuối, không hề mạnh mẽ như hắn nghĩ.

- “Chẳng lẽ bây giờ ta tha thứ cho chàng dễ dàng vậy sao… Ta không cam tâm.” – Thiên Điệp phụng phịu nói, nàng cúi mặt xuống che đi ánh mắt giảo hoạt.

- “Thì ta mới bảo nàng cứ đánh ta mạnh vào, làm gì ta cũng được. Chỉ cần nàng vui là đủ rồi…” – Phong Thừa Vũ si mê nhìn vẻ mềm mại của người thương mà không trông thấy ánh mắt lập lòe của nàng.

- “Thật sao? Đánh chàng, làm gì chàng cũng được sao?” – Thiên Điệp “ngây thơ” hỏi.

- “Thật.”

- “Đồ đáng ghét… Người ta… ghét chàng…” – Thiên Điệp giả vờ khóc lóc, nắm tay thì vận hết mười phần công lực đánh thẳng vào ngực Phong Thừa Vũ.

- “Hự! Phụt.” – Phong Thừa Vũ không chuẩn bị phun ra một ngụm máu, đau đớn khuỵu chân xuống nền đất. Đau chết mất, hắn không nghĩ nàng ra tay thật.

- “Hừ. Là chàng nói ta có thể đánh. Cho chừa! Một cái đấm này chưa xong đâu, chàng chờ đó đi.” – Nói xong Thiên Điệp nhếch mép cười, vui vẻ ra ngoài, để mặc Phong Thừa Vũ chật vật lau khóe môi dính máu.

Thiên Điệp vừa ra khỏi điện thì liền thấy một đám người đang nhìn trời ngó đất, vẻ mặt vô tội như không có gì. Hắc tuyến rớt xuống trán, Thiên Điệp hừ một tiếng rồi bỏ đi.

- “Phù… hết cả hồn… Cứ tưởng con bé nổi đóa lên vác kiếm rượt tụi mình.” – Đại công chúa Thiên Lan vỗ vỗ ngực.

- “Nha… muội cũng giật cả mình.” – Nhị công chúa cười cười.

- “Mấy đứa… kia… thả… chân…” – Bỗng một giọng nói đứt quãng từ dưới đất vọng lên làm lục vị công chúa sửng sốt. Thì ra trong lúc vội vội vàng vàng bọn họ đã làm ngã hoàng thượng rồi dẫm lên cả người ông.

- “Phụ hoàng… Tụi con xin lỗi. Hic. Người không sao chứ?” – Cả đám người hấp tấp đỡ hoàng thượng dậy, long bào dính bê bết vết chân, tóc tai ông rối tung hết cả lên, trông đến là thê thảm nhưng quả thực rất mắc cười.

- “Phụt…” – Lục công chúa Thiên Ái lỡ miệng phụt cười nhưng cũng nhanh chóng im lặng. Mấy công chúa khác cũng cực lực nén cười.

- “Hừ. Mấy đứa con thật là… Ta muốn cốc đầu mấy đứa hết một lượt. Tất cả đều là mẫu thân rồi nhưng sao lại giống hài tử thế hả? Xô xô đẩy đẩy, hại lão nhân gia ta đây bầm dập.” – Hoàng thượng ai oán xong liền phất áo tới tẩm cung của hoàng hậu kể tội lũ con.

- “Muội thấy phụ hoàng mới giống hài tử. Thế nào cũng tới tẩm cung của mẫu hậu kể tội tụi mình.” – Thiên Ái trề môi.

- “……….”

Thiên Điệp đi dạo trong ngự hoa viên, lòng khẽ trầm xuống. Hắn tìm ra nàng… chứng tỏ hắn thật tâm quan tâm đến nàng… Vậy, nàng có nên tha thứ cho hắn hay không đây? Không được. Nói thế nào thì cũng phải chỉnh hắn thừa sống thiếu chết thì nàng mới hả dạ. Hắc hắc. Chờ đi, Phong Thừa Vũ.

Đêm đầu tiên Phong Thừa Vũ ở tại hoàng cung Khánh An hoàng triều.

Hắn trằn trọc không ngủ được, gặp được nàng rồi hắn càng thấy nhớ hơn. Ôm được nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng rồi nhưng lại phải buông ra thì thật khó chịu. Hơn nửa đêm Phong Thừa Vũ mới đi vào giấc ngủ. Lúc này có một bóng đen đứng trước cửa phòng, khẽ chọt một góc cửa sổ, người đó thổi mê hương vào. Đợi mê hương tan dần, Thiên Điệp đẩy cửa chính nghênh ngang đi vào.

Nàng cúi đầu nhìn gương mặt yêu nghiệt đang chết mê chết mệt ngủ mà lòng khẽ cười. Nhẹ đưa tay vuốt ve khuôn mặt bấy lâu nay mình tưởng niệm, Thiên Điệp thấy lòng ấm áp lạ. Nàng nhìn chiếc giỏ đang cầm trong tay, khóe môi nở ra độ cong đẹp mắt rồi nàng hất tất cả các thứ trong giỏ lên người Phong Thừa Vũ, tiện thể treo trước mặt hắn một mảnh giấy nhỏ. Xong xuôi hết mọi việc, Thiên Điệp mới đắc ý ra ngoài, không quên khép kín cửa. Tiêu Kiếm đứng trong bóng tối nhìn hành động mờ ám của Thiên Điệp nhưng cũng không có hành động gì, hắn biết nàng sẽ không hại chủ nhân của hắn. (lầm rồi. hắc hắc)

Sáng hôm sau, một góc hoàng cung vang lên tiếng la hốt hoảng rồi im bặt.

Phong Thừa Vũ ngủ một mạch đến sáng mới dậy, một đêm này hắn ngủ rất ngon, không mộng mị phá rối. Nhưng vừa mở mắt ra là một mảnh giấy trắng treo lơ lửng trước mặt đập thẳng vào mắt hắn. Phong Thừa Vũ hơi ngạc nhiên ngẩn ra rồi lẩm nhẩm dòng chữ được viết trong tờ giấy: “Cấm ngươi làm tổn thương các bé cưng!” – Gì thế này??? Bé cưng??? Là sao? Phong Thừa Vũ chớp chớp mắt không hiểu nhưng vài giây sau hắn liền hiểu. Nãy giờ hắn cứ có cảm giác có thứ gì đó không đúng, khắp người nhột nhột. Lúc này có một bé sâu róm màu xanh đang chậm rãi bò trên mặt hắn. Phong Thừa Vũ hoảng sợ thét lên, hắn không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất là sâu bọ côn trùng. Đang tính quẳng lũ sâu đang lúc nhúc trên người đi thì Phong Thừa Vũ khựng lại, thì ra “bé cưng” là lũ này. Hắn khóc không ra nước mắt. Ác, nàng thật ác, chỉnh hắn đủ ác. Mệt nàng nghĩ ra được trò này, đúng là hành hạ người mà… Cho đến khi Tiêu Kiếm nghe được tiếng kêu thất thanh của chủ nhân thì mới vội vàng vào giải thoát cho Phong Thừa Vũ. Khóe miệng Tiêu Kiếm khẽ giật giật, tối qua công chúa vào phòng chủ nhân là vì mục đích này sao?!? Đúng là chỉ có nàng mới chơi ác như vậy. Aizzz…. đoạn đường sau này của chủ nhân cực khổ rồi đây.

Chỉ một lát sau là toàn hoàng cung đều biết sự việc này, trong lòng ai nấy đều mừng thầm. Có vẻ không lâu nữa công chúa của họ sẽ được gả đi, không phải làm gái lỡ thì nữa a. Thiên Điệp mà biết suy nghĩ trong lòng của mọi người thì bảo đảm sẽ tức chết. Nàng hiện tại vẫn đang say giấc nồng, ngủ khi nào mặt trời lên cao mới dậy.
Bình Luận (0)
Comment