Lúc Madoka nghe thấy tiếng chuông báo điện thoại, cô đang sấy tóc. Cô đặt máy sấy xuống, bước ra khỏi phòng tắm. Điện thoại để trên giường. Cô vội bấm tắt chuông báo.
Đến rồi.
Madoka bắt đầu chuẩn bị. Tóc còn hơi ẩm nhưng cô mặc kệ. Không biết đối phương đã ra tay chưa. Có lẽ họ chưa ra tay ngay, nhưng mình hành động sớm cũng chẳng hại gì.
Sau khi thay đồ, cô đội thêm chiếc mũ len màu hồng. Có lẽ Takeo sẽ không bỏ qua, nhưng vẫn nên cẩn trọng, để lại dấu hiệu thì hơn.
Cô ra khỏi khách sạn bằng cửa chính rồi qua đường, chờ một chút thì có taxi. Cô giơ tay vẫy xe, leo lên rồi nói điểm đến. Tài xế đáp lại bằng giọng không hồ hởi, có lẽ vì khoảng cách quá gần.
Madoka lấy từ trong túi xách ra một chiếc gương, quan sát phía sau. Đúng như dự đoán, chiếc Wagon màu trắng đang bám rất sát. Người ngồi ghế lái là Takeo. Anh ta mang kính râm, chắc là để ngụy trang.
Khi sắp tới nơi, cô bảo tài xế dừng xe. Sau khi trả tiền rồi bước ra ngoài, cô hướng mắt về khoảng mấy chục mét phía trước.
Đó là một căn biệt thự có hàng rào trắng bao quanh. Căn nhà nổi bật hẳn giữa không gian yên tĩnh xung quanh. Đó là nhà của Mizuki Yoshiro. Hiện giờ, chỉ có mình cô vợ Chisato sống ở đó. Lúc này, chắc chắn cô ta đang ở trong nhà.
Để chờ điện thoại của Amakasu Saisei.
Không, biết đâu cô ta đã nhận điện thoại rồi cũng nên. Vậy thì có khả năng cô ta đang chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
Madoka quay gót trở lại. Chiếc Wagon đỗ lại cách đó một chút. Takeo đang ngồi trên ghế lái đã ngả xuống, đồng thời kéo mũ để che mặt.
Lại gần phía bên trái chiếc xe, cô mở cửa sau ra. Người thanh niên đang ngồi đó kêu lên một tiếng rồi bật dậy. Đó là một nhân viên trẻ làm việc tại Viện nghiên cứu lý thuyết số.
Takeo ngồi trên ghế lái quay lại, trợn tròn mắt. Anh ta không thốt ra được tiếng nào.
"Anh về viện đi." Madoka nói với người thanh niên. "Cứ bảo với họ là đã tìm ra tôi. Mau lên."
Người thanh niên nhìn Takeo với vẻ đầy lúng túng. Thấy Takeo im lặng gật đầu, anh ta ôm lấy chiếc túi du lịch bên cạnh rồi bước xuống xe.
Madoka leo lên, ngồi thế vị trí đó. Vừa liếc nhìn bóng người thanh niên đang vội vã rảo bước, cô vừa hỏi Takeo: "Anh ta biết tới đâu rồi?"
"Không gì cả. Tôi chỉ nhờ cậu ta để ý tình hình trong lúc chợp mắt một chút thôi, dặn cậu ta thấy Madoka ra khỏi khách sạn thì gọi tôi dậy." Takeo dựng ghế xe, đồng thời bỏ mũ xuống.
"Hừm. Các chú vất vả thật." Madoka đưa mắt nhìn bên trong chiếc thùng các tông. Toàn bánh mì và đồ uống.
"Tôi không nghĩ cô phát hiện ra mình bị theo dõi."
"Chú nghĩ tôi là con ngốc chắc? Mà này, chú bỏ kính ra đi. Trông không hợp lắm."
Takeo gỡ chiếc kính râm. "Cô định làm gì?"
"Ồ, lạ thật. Tôi cứ nghĩ chú không được hỏi tôi câu nào chứ nhỉ." Thấy Takeo lộ vẻ lúng túng rồi im lặng, Madoka nhoẻn cười. "Đằng trước có căn nhà với hàng rào trắng." Cô chỉ tay về phía kính trước.
"Vâng." Takeo gật đầu.
"Một người phụ nữ sẽ từ đó bước ra. Ta sẽ chờ. Việc sau đó, đến lúc ấy tôi sẽ nói. Chú hiểu chứ?"
"Tôi hiểu rồi." Takeo lấy lại tinh thần, ngồi ngay ngắn.
Madoka dựa vào lưng ghế, bắt tréo chân. Trong thùng các tông có một chiếc bánh kẹp kem, cô liền lấy ra và bắt đầu ăn. Vị ngọt thanh, rất ngon.
Cô nhớ ra rằng Kento thuộc típ hảo ngọt. Ở viện nghiên cứu, về cơ bản, cô và Kento thực hiện thí nghiệm và luyện tập riêng rẽ, nhưng hai người được nghỉ ngơi cùng nhau. Những lúc như thế, anh thường ăn đồ ngọt, như sô cô la chẳng hạn.
Họ nói rất nhiều chuyện. Hầu hết là những điều chỉ hai người hiểu được. Cả hai đã có lần tranh luận rằng nếu đặt máy theo dõi tình trạng đáy biển chuyển động lên xuống cũng như sự biến đổi nhiệt độ ở một số nơi theo thời gian thực thì có dự đoán được động đất hay không. Cảm giác vui vẻ ấy người bình thường không thể hiểu được.
Qua những cuộc trò chuyện ấy, cô nhận ra rằng Kento đã phải gặm nhấm cảm giác cô độc trong suốt thời gian dài. Bản thân có thể dự đoán nhiều việc nhưng lại không có ai để chia sẻ nên đành giữ lại trong lòng. Madoka có Kento. Nhưng Kento chỉ có một mình suốt chừng ấy năm.
Vì vậy, khi có được một người bạn, anh mở lòng. Kento tiết lộ cho Madoka một bí mật khủng khiếp. Một chuyện khó mà tin nổi.
Việc đó liên quan tới tai nạn khí sulfur hydro xảy ra với nhà Amakasu. Đó không phải một vụ tự sát, mà là gϊếŧ người. Kento biết thủ phạm là ai.
"Anh nghe chính hắn thú nhận. Nên chắc chắn là thật."
Kento không nói ra danh tính của hắn. Nhưng là ai đã quá rõ ràng. Lý do là vì, anh phát hiện ra thủ phạm lúc còn đang hôn mê. Khi ấy, những người được gặp mặt anh rất hạn chế.
Động cơ đơn giản là tính vị kỷ. Tội ác sinh ra bởi sự ích kỷ của một kẻ có đầu óc điên rồ.
"Anh không thể để hắn ung dung như vậy được. Nhất định anh phải trừng phạt hắn. Đến lúc ấy..." Kento nhìn Madoka chằm chằm. "Mọi việc còn lại nhờ cả vào em."
Madoka hiểu ý anh. Để trả thù, Kento sẽ rời khỏi viện nghiên cứu. Anh đã quyết tâm không bao giờ quay lại. Xong việc, anh sẽ chọn cho mình cái chết.
Làm vậy không được đâu, cô lẩm bẩm. Tuy vậy, cô không thể tìm được lời nào tốt hơn để thuyết phục anh. Vì cô biết, tất cả đều vô ích.
Từ bữa đó, tâm trạng Madoka trở nên bồn chồn. Cô lo cho Kento. Cô đã định tìm ai đó để bàn bạc, nhưng vì đã hứa sẽ giữ bí mật nên không muốn phá vỡ lời hứa.
Rồi, điều cô lo lắng đã xảy ra. Kento mất tích. Không ai biết sự thật. Nhưng lúc ấy, Madoka không thể nói ra. Cô chỉ nói rằng muốn đi tìm Kento. Vì vậy, để tìm hiểu, họ cho người giám sát cô dưới danh nghĩa vệ sĩ.
Thời gian cứ thế trôi đi mà Madoka vẫn giậm chân tại chỗ. Cô nghe tin tức về vụ tai nạn ở suối nước nóng Akakuma. Vậy là Kento đã bắt đầu hành động. Nắm được lý lịch của Mizuki, cô đoán rằng ông ta có liên quan tới hành vi phạm tội của Amakasu Saisei.
Cô không thể ngồi yên một chỗ được nữa. Vừa may, một trận tuyết lớn sắp xảy ra ở Tokyo và vùng phụ cận. Thông tin dự báo thời tiết đánh giá nó quá thấp. Để mất cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào khác, cô lên kế hoạch chạy trốn.
Sau khi chạy trốn trót lọt, cô tìm ngay tới suối nước nóng Akakuma để điều tra. Chắc chắn là do Kento sắp đặt. Tuy nhiên, anh ấy cần có đồng phạm. Cô đoán chính là vợ nạn nhân. Vì vậy, cô tìm đến trọ lại ở nơi họ từng ở, nhân lúc đêm khuya lấy trộm sổ ghi chép thông tin khách trọ để tìm hiểu về vợ Mizuki.
Kento sẽ làm gì tiếp theo? Còn người nào anh ấy muốn sát hại trước Amakasu Saisei không? Thế rồi, vụ việc tương tự lại xảy ra tại suối nước nóng Tomate. Tuy không rõ danh tính nạn nhân, nhưng theo lời giáo sư Aoe thì đó là một diễn viên không tên tuổi, nên cô càng khẳng định chắc chắn thủ phạm là Kento.
Nhưng tại sao anh ấy lại quyết định dùng tới sulfur hydro? Để họ nếm trải cảm giác đau đớn như mẹ con anh đã từng ư? Không lẽ anh ấy không nghĩ tới việc điều đó sẽ khiến Amakasu Saisei cảnh giác hơn?
Nghĩ theo hướng đó, cô đã nhận ra mục đích của Kento. Anh cất công bày lại vở kịch báo thù tám năm trước để cố tình đánh động Amakasu Saisei, để gây ấn tượng rằng người đứng sau là Kento, anh không hề mất trí nhớ.
Tại sao anh phải làm như vậy? Mục đích chỉ có một, là để Amakasu Saisei lộ rõ chân tướng. Với Amakasu, kẻ biết rõ sự thật như Kento đúng là cái gai trong mắt. Chắc chắn ông ta muốn bằng cách nào đó loại trừ anh. Nếu Kento tìm cách tiếp cận để gϊếŧ mình, ông ta có thể tương kế tựu kế mà ra tay ngược lại.
Lường trước điều đó, Kento bắt đầu giăng bẫy. Đồng phạm duy nhất anh lợi dụng là Mizuki Chisato. Anh ra lệnh cho cô ta gọi điện cho Amakasu. Chắc chắn họ sẽ dùng điện thoại của Mizuki Yoshiro. Nếu dùng số lạ, Amakasu sẽ hoang mang. Nhưng nếu là số của Yoshiro, hẳn ông ta sẽ nhận ra đây là một cái bẫy. Kento suy đoán rằng khi phát hiện cái bẫy đó, Amakasu sẽ bắt đầu hành động.
Madoka đã thử gọi vào số của Mizuki Yoshiro. Đúng như cô dự đoán, chiếc điện thoại bị tắt nguồn. Nhưng chắc chắn nó sẽ được bật lên. Đó là lúc chương cuối cùng trong màn kịch trả thù của Kento chuẩn bị diễn ra. Vì vậy, cô đã cài đặt điện thoại để gọi ẩn danh vào máy của Yoshiro năm phút một lần, nếu kết nối được thì điện thoại của cô sẽ rung chuông báo. Tiếng chuông báo lúc nãy là như vậy.
Mizuki Chisato đã gọi cho Amakasu Saisei. Nhưng do còn cảnh giác, nhiều khả năng ông ta chưa trả lời ngay. Có lẽ cô ta đã để lại lời nhắn. Nghe xong, Amakasu sẽ gọi lại.
Chuyện tiếp theo sẽ thế nào? Tiếc là Madoka chưa biết.
Khi cô định thần lại thì Takeo đang lẩm bẩm gì đó. Hình như anh ta vừa gọi điện thoại. "Tôi hiểu rồi." Anh ta dập máy, đút điện thoại vào túi.
"Chú nói chuyện với ai? Hiểu rồi là hiểu cái gì?" Madoka hỏi.
"Kirimiya. Cô ấy bảo tôi nghe theo lệnh của cô, nên tôi đáp là đã hiểu rồi."
Chắc chị ta đã nghe nhân viên ban nãy báo cáo tình hình.
"Ra vậy, tốt. Giờ chỉ cần đợi thôi."
"Mà này." Takeo quay đầu lại. "Tôi hỏi một câu được chứ?"
"Đáng lẽ là không, nhưng lần này tôi cho phép. Chú muốn hỏi gì?"
"Khi người phụ nữ đó bước ra, chúng ta sẽ bám theo cô ta hả?"
"Tôi định như vậy, có vấn đề gì à?"
"Vậy thì tôi có một việc phải nói trước."
"Việc gì?"
"Chiếc xe này bị gắn thiết bị phát tín hiệu. Thông tin về vị trí chiếc xe được xác định bằng GPS sẽ được truyền về cục."
"Cục?"
"Cục cảnh sát. Vụ này do một đội đặc nhiệm của bộ chỉ huy Cục cảnh sát trung ương phụ trách."
Madoka ngửa lên nhìn nóc xe. "Đáng ra chú phải nói sớm hơn."
"Xin lỗi." Takeo rụt cổ lại.
"Máy phát tín hiệu gắn ở đâu? Có gỡ ra được không?"
"Không có dụng cụ đặc biệt e rằng không thể."
Tệ thật, Madoka tự nhủ. Lúc này, cô chưa muốn bị cảnh sát làm phiền.
Nhưng phải làm thế nào đây? Xem ra nên bỏ ý định bám theo Mizuki Chisato bằng chiếc xe này thì hơn.
Cô cần một chiếc xe và một người trợ giúp. Liệu có người như thế không? Khó mà kiếm được một người sẵn sàng giúp đỡ cô khi không biết rõ tình hình. Nếu vậy, chỉ còn cách nhờ ai đó đã nắm được ít nhiều.
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt một người. Cô không muốn người đó dính líu thêm vào vụ này nữa, và bản thân cô cũng muốn cắt đứt quan hệ với người đó, nên làm vậy sẽ hơi ích kỷ. Nhưng cô cùng đường rồi.
Madoka rút từ trong túi ra chiếc điện thoại.