Kento im lặng đi dọc hành lang rồi chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang. Khi đặt chân xuống sàn, anh ta hít thở một hơi sâu rồi cất tiếng.
"Từ tháng Một năm ngoái thì phải, tôi xem ti-vi thì thấy Mizuki Yoshiro. Sau một thời gian dài vắng bóng, ông ta đã trở lại và nói thế này, "Không lâu nữa, tôi dự định sẽ trình làng một tác phẩm đáng kinh ngạc. Tuy hiện giờ tôi chưa thể công bố chi tiết, nhưng đây sẽ là bộ phim dựa trên một câu chuyện có thật, do chính tay hình mẫu nhân vật chính đạo diễn." Nghe vậy, tôi đã tin chắc đó là ông. Đồng thời, tôi biết duyên nợ thối nát của ông và Mizuki chưa chấm dứt. Chính lúc ấy, tôi đã lên kế hoạch trả thù. Ý định trả thù đã luôn nung nấu trong tôi, tuy nhiên không tìm ra chỗ ở của ông thì chẳng làm gì nổi. Giờ chỉ cần tiếp cận Mizuki Yoshiro, nhất định cơ hội sẽ tới." Anh ta nói, hai cánh tay dang rộng. "Tôi không có gì trong tay hết. Thả cô ta ra."
"Tao không phải loại cả tin." Amakasu đáp. "Ai mà biết mày đã bày trò gì để tao vừa thả ả ta ra là khí sulfur hydro sẽ phun trào."
Kento cười nhạt.
"Đứng là ban đầu tôi định kết liễu ông bằng sulfur hydro. Ở chính nơi này. Phế tích, nơi đã xuất hiện trong bộ phim cuối cùng của ông. Bối cảnh một bộ phim hạng bét quả là phù hợp cho cái chết của một con người hạng bét như ông."
"Chà. Nghe như mày chưa từng xem bất cứ bộ phim nào của tao."
"Đương nhiên là không. Nhưng tôi dám chắc đó là những bộ phim hạng bét. Tôi phát hiện ra tòa nhà hoang này từng xuất hiện trong phim của ông nhờ tờ áp phích người ta vứt trong thùng rác một nhà vệ sinh. Đó là lúc tôi quyết định sẽ lấy mạng ông ở đây. Nhưng sau vài lần thị sát, tôi nhận ra rằng cần chọn cho ông một cái chết hoành tráng hơn hẳn chết vì trúng khí độc. Nếu có thể đưa ông tới đây ngày hôm nay, vào chính giờ phút này, thì tôi có thể thực hiện điều đó. Quả là cơ hội do Chúa trời ban tặng."
"Hừ, chết thế nào?"
"Rồi ông sẽ biết. Tôi sẽ không dùng sulfur hydro. Vì vậy, ông có thể yên tâm mà thả cô ta ra."
"Vậy thì được, có điều, tao muốn nói chuyện trước. Nói đi. Mày biết từ khi nào?" Amakasu Saisei hạ giọng. "Rằng người phun sulfur hydro lúc đó là tao."
Chisato kinh hãi nhìn gã. Người đàn ông này đã tự tay gϊếŧ chết cả gia đình mình sao?
"Chuyện đó mà cũng phải hỏi à? Ngay từ đầu chứ sao." Kento bình thản trả lời. "Lúc chạy tới bệnh viện, sau khi chắc chắn xung quanh không có một ai, ông đã nói "Tuyệt vời, chuyện này chắc chắn sẽ được lên phim.""
"Hình như đúng là vậy."
"Sau đó ông gọi điện. Cho Mizuki Yoshiro. Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ông đã nói những gì. Đầu tiên là "Nghe này, Mizuki, thằng con tôi chưa chết nhưng phải sống thực vật. Không động đậy, nói năng gì được sất. Chắc ý thức cũng không còn. Có điều, nó vẫn sống. Anh có nghĩ thế càng thú vị không? Thế này còn bi thảm hơn là mất cả gia đình. Chắc chắn sẽ thành một câu chuyện hay ho..." Rồi ông đổi tông giọng, nghe như càu nhàu. "Anh nói cái quái gì thế hả, Mizuki? Giờ lại sợ là sao? Người nói muốn có một câu chuyện người thật việc thật có sức nặng không phải là anh à? Ổn thôi, lo gì chứ. Còn gã Nasuno thì sao? Hắn thế vai tôi tạo bằng chứng ngoại phạm rồi chứ?" Kento nói một cách trôi chảy, rồi thở dài một tiếng. "Thế nào? Ông còn nhớ không?"
Amakasu Saisei nghiêng đầu. "Giờ nhắc lại đúng là tao đã gọi cú điện thoại đó. Lúc đó, mày chưa bị mất ý thức?"
"Ông có hiểu tâm trạng tôi như thế nào khi phải nghe những lời đó không? Tôi không thể tin ngay được. Còn tưởng đó là ác mộng gây ra bởi trạng thái sống thực vật. Đến khi hồi tỉnh lại, khả năng giao tiếp được phục hồi, tôi vẫn không biết phải đối mặt với ông thế nào. Nên đành giả vờ mất trí."
"Ra vậy, thì ra là thế."
"Nghe nói con trai hồi tỉnh, nói thật, chắc ông sốt ruột lắm nhỉ. Ai mà biết nó sẽ bép xép những gì. Nhưng biết nó bị mất trí, ông đã yên tâm. Vì vậy, ông mới bắt tay viết blog đó. Blog toàn những câu chuyện dối trá, lừa đảo."
"Vậy mà không ít người bày tỏ sự xúc động vì nó đấy."
"Thật vớ vẩn. Rốt cuộc ông làm vậy thì có nghĩa lý gì?"
Lập tức, Amakasu Saisei nhếch môi, tặc lưỡi một tiếng. "Chẳng hiểu gì. Mày chẳng hiểu cái quái gì hết."
"Nghĩa là sao?"
"Mày nghĩ tại sao tao phải gϊếŧ mẹ con mày? Nói ngắn gọn, vì mẹ con mày khiến tao thất vọng. Với tư cách là gia đình của tao, của Amakasu Saisei này, thì mẹ con mày là một tác phẩm thất bại. Việc tao cưới mụ đàn bà đó là một thất bại, nên những đứa con mụ ta sinh ra cũng rặt một lũ bất tài. Đặc biệt là Moe, mới nứt mắt ra đã có bầu. Lúc đó, tao đã biết rằng không thể để thế được. Chỉ còn cách sửa lại tác phẩm thất bại đó. Phải thay thế mẹ con mày bằng một gia đình xứng đáng với tao."
"Nếu vậy ông chỉ cần ly dị là được chứ sao!"
Mặt Amakasu Saisei trở nên méo mó. "Vậy mới nói, mày đúng là chẳng hiểu cái quái gì. Amakasu Saisei thiên tài không đời nào để những tác phẩm thất bại tồn tại trên đời. Tao sẽ chỉ cho ra đời những tác phẩm hoàn hảo, bằng bất cứ giá nào. Nếu đã không còn hy vọng đòi hỏi điều đó từ mẹ con mày, thì trước hết, tao phải loại bỏ, rồi sửa chữa lại quá khứ. Nếu đọc blog đó rồi thì mày sẽ hiểu. Mẹ con mày trong đó mới là gia đình tuyệt vời của tao. Ngay cả Moe đần độn cũng được mô tả là một cô bé thông minh, lanh lợi. Chẳng mấy chốc, blog đó sẽ được xuất bản thành một cuốn sách phi hư cấu. Tao dự định sẽ dựng nó thành phim. Đương nhiên, tao sẽ làm đạo diễn. Đó là thời khắc gia đình của Amakasu Saisei được hoàn thiện."
Kento lắc đầu nói, "Ông điên rồi." Chisato thấy đồng cảm với anh ta.
"Lão Mizuki ấy mà..." Amakasu Saisei nhìn cô. "Lúc nghe kế hoạch này, lão tấm tắc khen "tuyệt vời". Đưa một người đàn ông vì con gái tự sát mà mất đi tất cả rồi tự mình làm lại cuộc đời lên màn ảnh... Nếu làm tốt có thể gây tiếng vang lớn, đồng thời tạo ra thêm một tác phẩm tiêu biểu nữa của Amakasu Saisei. Chính lão ta cũng bán tín bán nghi không biết tôi có thực hiện kế hoạch hay không. Tuy nói sẽ giúp tạo chứng cớ ngoại phạm, nhưng khi sự việc xảy ra, lão lại cùng Nasuno chạy trốn. Còn khăng khăng nói mình không liên quan, chỉ định đùa cho vui thôi. Thất vọng thật. Đến mức tao muốn cho gã Nasuno chỉ chăm chăm nhắm vào tiền thấy lão ta hèn nhát tới mức nào. Thế mà tới khi mọi chuyện trót lọt, cảnh sát xác nhận chỉ là một vụ tự sát thì lão ta lại trở mặt, hỏi Gia đình hoàn hảo tiến hành tới đâu rồi. Đúng vậy, đó là tựa đề bộ phim. Gia đình hoàn hảo. Không tồi chứ hả, Kento?"
Kento khoát tay. "Bẻ cong sự thật thì hoàn hảo chỗ nào? Điên rồ."
"Sự thật?" Amakasu Saisei nhướng một bên mày. "Mày không thấy lạ hả? Tao hỏi mày, sự thật là gì? Do ai quyết định? Kết cục, sự thật không phải là tất cả những gì được ghi chép lại sao? Thứ được ghi chép lại, được mọi người thừa nhận, đó chính là sự thật. Nhìn tòa nhà hoang này xem. Nó có gì gọi là sự thật nào? Cho dù trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần những chuyện đó biến mất mà không ai biết tới, thì đó không phải là sự thật. Hiểu theo nghĩa đó thì đại đa số những kẻ phàm tục đều vĩnh viễn biến mất mà không để lại sự thật gì. Nhìn trên mạng mà xem. Chúng chỉ toàn nói xấu lẫn nhau. Hễ tìm được mục tiêu công kích sẽ thi nhau mạt sát. Những kẻ không tự làm được trò trống gì, không suy nghĩ, không trách nhiệm, hễ gặp việc không như ý sẽ tỏ thái độ bất bình, thử hỏi tạo ra được sự thật gì? Nếu dùng từ "sự thật" khó hiểu quá, mày có thể thay bằng "lịch sử". Dù bọn chúng có được sinh ra hay không, thế giới này cũng chẳng thay đổi. Mẹ con mày vốn dĩ là vậy. Những kẻ không cần có mặt trên đời. Vì vậy, mẹ con mày nên hạnh phúc mới phải. Vì được tồn tại với vai trò các nhân vật trong bộ phim của tao. Hơn nữa, còn là những nhân vật đẹp đẽ."
Lại có tiếng sấm ì ùng. Còn gần hơn lúc nãy. Mưa cũng mỗi lúc một lớn.
Kento lắc đầu, nhìn đồng hồ. "Diễn thuyết vậy đủ rồi. Đủ lắm rồi."
"Ồ. Vậy, để tao đặt dấu chấm hết tại đây." Amakasu Saisei thò tay vào túi áo, rút ra một vật màu đen. Ngay khi nhận ra đó là một khẩu súng lục, Chisato hét lên thảm thiết.
"Ông chuẩn bị cả thứ này cơ à." Giọng Kento không mảy may sợ hãi.
"Vì công việc, tao tiếp xúc đủ hạng người. Thứ này tao nhận hơn mười năm rồi. Lúc đó, tao không hề nghĩ rằng sẽ phải dùng tới nó trong hoàn cảnh thế này."
"Ông định gϊếŧ tôi rồi sẽ làm gì?"
"Làm gì à... Con trai tự sát ngay tại bối cảnh bộ phim cuối cùng của người cha. Sao, có ý nghĩa đấy chứ? Gia đình hoàn hảo sẽ có thêm điểm nhấn." Amakasu nói, cuối cùng cũng buông Chisato ra.
"Chạy đi!" Kento hét lên. "Chạy mau đi! Không được ở lại đây!"
Chisato chạy ra cửa. Nhưng liền sau đó, bên ngoài tối sầm lại. Đồng thời, có tiếng thứ gì đó rơi lộp bộp trên nền đất. Phải mất một lúc cô mới nhận ra đó là những hạt mưa đá.
Tiếng rền như vang vọng từ lòng đất đang mỗi lúc một to. Vừa kịp cảm nhận cơn gió lạnh buốt lùa vào khe cửa, Chisato đã bị hất văng ra sau. Cô không biết chuyện gì đang diễn ra.
Cơn cuồng phong thốc vào qua cửa sổ. Ngay cả việc mở mắt cũng rất khó khăn. Cô lấy cả hai tay bưng mặt, quan sát tình hình qua kẽ ngón tay. Những mảnh kính vỡ bắn ra tung tóe. Cả Kento lẫn Amakasu đều đang nằm rạp xuống. Họ không đứng vững được nữa.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Cái quái gì đang xảy ra vậy? Trong nhà còn thế này, thì bên ngoài sẽ tới mức nào? Cả tòa nhà rung lên. Chisato hướng mắt về phía vừa phát ra tiếng động. Ở đó có một cảnh tượng không thể tin nổi. Chiếc xe màu trắng bị lật ngửa, húc qua tường lao vào bên trong.
Từ phía bức tường vỡ, những luồng gió mạnh thốc vào ồ ạt. Chisato bị hất văng ra tận bức tường đối diện, rồi bị ép chặt vào đó. Chân tay đều không thể nhúc nhích.
Rắc rắc, tiếng tòa nhà nứt ra, liền sau đó là những tiếng rầm rầm, hệt như thứ gì đó bị tàn phá. Bức tường chỗ Chisato đang bị ép vào dường như nghiêng đi.
Mình chết mất, cô nghĩ.