Ma Nữ Nghê Thường

Chương 117

Cái gọi là kiếp nạn, những manh mối ban đầu xuất hiện vào thời điểm chuyển đổi giữa buổi sáng và buổi tối .

Thời điểm hạ thu giao mùa, lại là trên núi cao, nói chung khí hậu rất thoải mái dễ chịu, chẳng qua là khi mặt trời mọc và khi mặt trời lặn nhiệt độ trong ngày có sự chênh lệch vô cùng lớn, cho nên khi ta thấy người bên gối mặc y phục dày hơn khi đêm xuống, cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Lúc đó lại quên mất, nếu như là thể chất của mình thì chuyện đó là bình thường, chỉ là có vài người không nên dễ dàng sợ lạnh như vậy mới đúng.

Hai ngày này Luyện nhi đều biểu hiện có chút uể oải, dường như không có khẩu vị, ngay cả khi ăn cũng là mặt ủ mày chau, ban đầu ta cho rằng là do gần đây nhà bếp làm thức ăn không hợp khẩu vị của nàng, vì vậy bản thân tự mình xuống bếp làm chút thức ăn rau thịt quen thuộc từ thuở nhỏ, lúc đó nàng cũng bằng lòng ăn nhiều thêm vài miếng, nhưng cũng chỉ là ăn nhiều thêm vài miếng mà thôi, nhai nuốt vẫn là một bộ dáng uể oải lười biếng.

Nếu như chỉ là như vậy, liền cũng không đáng ngại, trạng thái thay đổi, ai cũng khó tránh khỏi có lúc cảm thấy lười biếng, huống chi tính khí của Luyện nhi là luôn thuận theo tự nhiên, khi cảm thấy lười biếng cũng không miễn cưỡng bản thân lấy lại tinh thần, những ngày qua sơn trại cũng phát triển mưa thuận gió hoà, không có việc gì quấy nhiễu tâm tình, chính là để nàng nhàn nhã mà lười nhác một thời gian cũng không sao.

Nhưng mà sau đó, lại cảm thấy vẫn là không đúng, nếu như nói là uể oải lười biếng, không nên ngay cả trò chuyên trêu đùa bình thường cũng giảm bớt a, thậm chí càng về sau, đối với vài chuyện trước khi đi ngủ vốn là rất nhiệt tình...Nay dường như cũng có chút qua loa, ban đêm cũng ngủ không quá an ổn.

Khi phát hiện ra ban đêm nàng ngủ không an ổn, ta quyết định thật nhanh, gọi thuộc hạ trong trại có chút y thuật đến chẩn đoán bệnh cho nàng.

Y sư là một phu nhân, tổ tiên là học y, trượng phu cũng là lang trung, bất đắc dĩ khi huyền hồ tế thế* đắc tội quan lại quyền quý, cuối cùng huyên náo đến cửa nát nhà tan, nàng chạy trốn tới gia nhập vào nhóm người ở Định Quân sơn, đảo mắt đã là hai năm, bình thường cũng không khác với những nữ binh khác, chẳng qua là hiểu y thuật, dần dần ai có bệnh tật đau nhức gì đều đến tìm nàng, liền trở thành một nhân tài không thể thiếu trong trại.

(*Treo trái bầu cứu đời - Làm nghề chữa bệnh)

Kỳ thật bởi vì khi còn nhỏ có xem qua chút ít sách thuốc, kỳ hoàng chi thuật* bản thân cũng hiểu sơ qua một chút, nhưng dù sao cũng không tự tin, vẫn là giao cho người khác, vị phu nhân này là lần đầu tiên xem bệnh cho trại chủ nhà mình, có chút nơm nớp lo sợ, xem bệnh cả buổi, nhíu mày đứng dậy, miệng nói trại chủ lão nhân gia trời sinh dị bẩm, thể chất có chút không giống với thường nhân, có chút khó phán định, nếu như chỉ là tinh thần uể oải, muốn ăn không tốt, có chút sợ lạnh, có lẽ chỉ là nhiễm chút phong hàn, trước kê hai liều thuốc dưỡng thần, sau khi uống hết lại tiếp tục quan sát cũng không muộn.

(*Đại khái là am hiểu Trung y.)

Đối với cái gọi là xem bệnh Luyện nhi vốn rất không kiên nhẫn, lúc trước khi được hỏi bệnh cũng không quá phối hợp, lúc này nghe xong kết quả chẩn đoán bệnh, cười ha ha, liền chế nhạo ta lại tự mình tìm phiền não suy nghĩ miên man, ta cũng không tiện tranh luận cùng nàng, vừa căn dặn người bên cạnh đi lấy thuốc nấu thuốc, vừa tự mình xem mạch cho nàng, sau khi thật sự cảm thấy không có gì, chỉ có thể từ bỏ.

Hai ngày sau đó đều đốc thúc nàng uống thuốc đúng giờ, cũng chú ý mặc thêm y phục giữ ấm, tình hình không tốt không xấu, tựa hồ vẫn cứ duy trì như vậy.

Một ngày này sau giờ ngọ, trời cao mây mỏng, ánh mặt trời rất vừa vặn, không gay gắt giống giữa hè, chiếu lên người cảm thấy ấm áp dễ chịu, ta thấy phong cảnh như vậy, liền dỗ dành Luyện nhi đi ra bên ngoài phơi nắng tận hưởng ánh mặt trời một chút, tuy là nàng vẫn uể oải lười biếng không thay đổi, nhưng cũng không từ chối, nói đi là đi, chúng ta liền sóng vai dạo bước một vòng đến đập nước trong sơn trại mà mấy ngày nay chưa từng đến.

Kỳ thật cái đập nước này chính là một mảnh đất bằng phẳng trong sơn cốc, có tác dụng giống như một quảng trường nhỏ, là nơi để mọi người tụ tập sinh hoạt, bình thường dùng để thao luyện dạy bảo nữ binh, nhàn rỗi liền phơi nắng, may may vá vá trò chuyện, mọi người đều thích tới nơi này, dù sao cũng là nương tử quân, đối với chuyện tụ tập cùng nhau tán gẫu chuyện nhà vẫn là rất hào hứng, cứ như vậy từ khi mới bắt đầu xây dựng trại, rất nhiều kiến trúc chính là xoay quanh khu vực này, hôm nay đã hình thành quy mô mới, càng là một mảnh ngay ngắn.

Ta liền thôi, Luyện nhi cũng rất ít khi tới đây, lúc này vừa xuất hiện liền thu hút những ánh nhìn chăm chú, đi đến đâu đều có người hành lễ, bất quá Luyện đại trại chủ trong lòng thuộc hạ vẫn rất có uy nghi, nói chung khi không có chuyện gì, người bên cạnh sẽ không dám tùy ý đến gần nói chuyện, chẳng qua là từ xa xa mà nhìn chăm chú, thỉnh an, ngay cả vốn đang cao giọng vui đùa cũng thu lại, e sợ quấy rầy sự thanh tĩnh của trại chủ lão nhân gia.

Chậm rãi dạo bước như vậy, khi đi đến một bên khác của khu vực chân núi phía Nam tình hình mới có thay đổi.

Một bên chân núi phía Nam còn có những công trình bằng gỗ chưa xây dựng xong đang được tiến hành, khi ta cùng Luyện nhi đi đến, đúng lúc có một gian nhà đang được dựng lên, đây chính là việc lớn, cũng là chuyên cần đến nhiều sức lực, dù sao nữ tử lực yếu, chỉ có thể dùng số đông để bù vào, cho nên lúc này là một nhóm đông người tụ tập vô cùng náo nhiệt, cách thật xa đã có thể nghe được tiếng người huyên náo ồn ào không thôi.

Thiết Mục hai người cũng lẫn trong đám người, ánh mắt Thiết San Hô sắc bén, là người đầu tiên nhìn thấy chúng ta đi tới, thời gian này nàng đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, đối với Luyện nhi đã sớm khôi phục sự thân thiện như trước kia, trước mắt nhìn thấy chúng ta, bỗng nhiên hài lòng chỉ một cái, hô lớn: "Các tỷ muội, các tỷ muội, đều đừng tranh cãi nữa! Biện pháp tốt nhát đã có rồi, các ngươi nhìn xem là ai đến a!"

Sau một câu nói này, đám người nhao nhao quay đầu lại, nhìn thấy trại chủ nhà mình, mỗi người đều liên tục hành lễ không ngừng, ngay cả Mục Cửu Nương cũng ôm quyền, chỉ có Thiết San Hô là mặc kệ những chuyện này, cười hì hì chạy tới, trước tiên kéo ta một cái, rồi hướng Luyện nhi nói: "Hai người các ngươi, mấy ngày nay cũng không thấy ra ngoài gặp mọi người, hôm nay lại đến rất đúng lúc, đến, Luyện nữ hiệp, lúc để hành hiệp trượng nghĩa đến rồi, liền xem ngươi có làm được hay không..."

Nàng còn nói chưa dứt lời, Mục Cửu Nương đã đi đến, áy náy cười cười với chúng ta, kéo Thiết San Hô nói: "Đừng hồ đồ." Thiết San Hô bị kéo qua, Luyện nhi lại giống như dâng lên lòng hiếu kỳ, cao giọng hỏi một câu: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Lập tức có người chen tới, cung kính đáp: "Khởi bẩm trại chủ, hôm nay là ngày hoàng đạo, rất phù hợp để động thổ mộc, cho nên mọi người tập hợp cùng nhau dựng thanh xà chính cho ba gian nhà, không ngờ đến một gian cuối cũng dây kéo bỗng nhiên bị đứt, nhất định là gần đây xây nhà quá nhiều nên bị mài mòn rồi a, chuyện này cũng không có gì, chẳng qua là nữ nhi sức lực nhỏ, không có dây kéo, thanh xà gần trăm cân rất khó để nâng lên chỗ cao, thấy giờ lành sắp qua, lúc này mọi người đang thảo luận tìm cách a."

Về chuyện xây nhà, ta cũng không am hiểu quá nhiều, bất quá từ khi dừng chân ở Minh Nguyệt hạp liền mưa dầm thấm đất, cũng biết chút ít các quy tắc, chuyện này coi trọng nhất chính là xà nhà, xà nhà giống như gia quan* của con người, chọn ngày chọn thanh gỗ, một chút cũng không thể qua loa, nếu không chính là điềm xấu. Người nghèo dựng nhà tuy rằng giản hóa rất nhiều lễ nghi phiền phức, chỉ là những chuyện cần thiết vẫn phải giữ lại, nói đến giờ lành, cũng khó trách các nàng lại sốt ruột không thôi.

(*加冠. Lễ đội mũ, thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành. )

Ta hiểu được, Luyện nhi tất nhiên cũng hiểu rõ, gạt đám người ra nhìn qua một chút, một thanh gỗ tròn vừa thô vừa to được đánh bóng sạch sẽ buộc lên dây đỏ gác ở ngay chính giữa, nhìn qua chính là thập phần nặng nề, lúc này Thiết San Hô lại ở bên cạnh tiếp tục nói: "Vừa rồi ta cùng Cửu Nương muốn dựa vào thân thủ để nâng nó lên, đáng tiếc học nghệ không tinh, thử nhiều lần liền không được, Luyện tỷ tỷ, chi bằng ngươi đến thử xem? Ngươi khinh công tuyệt đỉnh, nội lực cũng thâm hậu, có lẽ hẳn là không sai được!"

Nghe nàng nói như vậy, phần lớn mọi người ở đây đều dùng ánh mắt chờ mong ném về phía bên này, từ khi Luyện nhi xuất sư đến nay, quyết đấu lớn nhỏ chưa từng bị đánh bại, trong mắt nhóm người này chính là sự tồn tại như thần tiên, lúc này bị ký thác chờ mong như vậy cũng là bình thường, ta lại có chút bận tâm, vừa định mở miệng thay nàng từ chối, lại nghe thấy người bên cạnh cười một tiếng, nói: "Nếu đã nói như vậy, vậy thử một chút cũng không sao, đúng lúc những ngày qua luôn lười biếng, lúc này thả lỏng gân cốt cũng tốt."

Luyện nhi vừa nói như vậy, vừa đã nhấc chân đi tới, bản thân ngăn cản không kịp, chỉ có thể hai ba bước đuổi theo, thấy nàng để tay lên xà gỗ, cũng đặt tay lên theo, nói khẽ: "Ta cũng đến giúp sức." Lại khiến cho Luyện nhi bật cười một hồi, nói: "Đừng, đừng nói là công lực của ngươi chưa lành, cho dù là khôi phục hoàn toàn, cũng không đáng để chịu phần mệt mỏi này, bản thân ta làm là được rồi."

"Luyện nhi." Ta càng giảm thấp thanh âm, vội lên tiếng: "Đừng quên, bây giờ ngươi là đang điều dưỡng!"

Nàng lại chỉ mỉm cười không nói, tựa như hoàn toàn không để việc này ở trong lòng, chỉ khe khẽ đẩy bàn tay của ta đang đặt trên xà gỗ ra, ở đây có nhiều người như vậy, Luyện nhi lại để ý chuyện mặt mũi, ta không thể quá cưỡng cầu, chỉ có thể theo ý nàng mà lùi sang một bên, trái tim lại như treo lên.

Sau khi đẩy ta ra, thiếu nữ đứng lại bên thanh xà gỗ, một tay chống lên thanh xà, điều tức vận lực, những ngày qua nàng lười nhác, lúc này trong mắt đã lóe lên ánh hào quang nhất quyết muốn phân thắng bại, hiện trường yên tĩnh, tiếp theo liền thấy Luyện nhi bỗng nhiên hít vào một hơi phát lực, thanh gỗ tròn khổng lồ đã vững vàng bị đẩy lên, nàng cũng không ngừng lại, tung người nhảy lên, đạp chân lên khung nhà gỗ, mượn lực đạp này, thét to một tiếng, lại đột ngột phi thân lên cao, không phải là một cái phất tay áo ung dung sảng khoái như bình thường, lại giống như một tia chớp đánh thẳng đến nơi cao nhất trên nóc nhà, hai tay chống lên, đầu thanh xà quay về hướng Đông đuôi thanh xà quay về hướng Tây, đặt vào vị trí, không sai lệch chút nào.

Mọi chuyện diễn ra cực nhanh, chỉ là cũng đủ để mọi người nhìn thấy rõ ràng, hiện trường dâng tràn một mảnh âm thanh ủng hộ, trong thanh âm ủng hộ vang vọng này bóng trắng kia xoay người đáp xuống, lúc đáp xuống đất nâng lên một mảnh bụi đất.

Luyện nhi đứng yên, sắc mặt mang ý cười, dường như là đang hưởng thụ sự ủng hộ của đám người, chẳng qua là nhìn kỹ thần sắc này lại càng giống như là... Cười khổ.

Trong lòng của ta bất chợt có chút hồi hộp, tiến lên vài bước, thử trầm thấp kêu lên một tiếng mà thăm dò: "Luyện nhi?" Liền đưa tay vuốt lên phía sau lưng nàng, không ngờ sau một cái vỗ nhẹ như vậy, lại càng là kinh hãi!

Lưng của nàng vô cùng căng thẳng, vô cùng cứng đờ, cứng đến mức có chút run rẩy nhè nhẹ, không chỉ là phía sau lưng, tựa hồ cả người đều là buộc chặt mà co rút như vậy, mà thần sắc tuy rằng như thường, hàm răng lại cắn chặt đến rung động cách cách, dường như đang cố gắng chịu đựng, lúc này bản thân lại không có cách nào để giữ trấn định, nghẹn ngào kêu lên một tiếng: "Luyện nhi!" Mãnh liệt ôm lấy nàng vào lòng.

Bởi vì ồn ào, phần lớn người xung quanh không biết xảy ra chuyện gì, thấy có người ôm lấy trại chủ nhà mình, ước chừng là còn tưởng rằng do quan hệ thân mật, chỉ có vài người đối diện nhìn thấy thần sắc của ta biến hóa mới nhận ra khác thường, Thiết San Hô và Mục Cửu Nương đi tới hỏi: "Làm sao vậy?" Ta không biết nên trả lời như thế nào, mà Luyện nhi lại giống như là không nghe thấy, chỉ ở bên tai ta miễn cưỡng cười nói: "... Đều, đã nói... Ngươi, tại sao ở trước mặt thủ hạ của ta còn... Gọi, ta là Luyện nhi? Thật kỳ cục..."

Nghe thấy nàng khó chịu đến hàm răng đều run lên vẫn còn để ý đến chuyện này, thật sự khiến cho người ta không biết là nên tức giận hay là nên lo lắng, ta cũng không thèm quan tâm đến kháng nghị gì nữa, rất nhanh dặn dò Thiết Mục hai người vài câu, nói các nàng đi tìm thuộc hạ hiểu biết y thuật kia, bản thân liền khom lưng, ôm lấy Luyện nhi đi về gian nhà đang cư trú.

Từ khi trưởng thành đến nay, liền chưa từng lại ôm lấy nàng như vậy, muốn ôm cũng là nàng ôm ta, hôm nay vừa ôm lấy, mới phát hiện ra nàng nhẹ hơn so với trong tưởng tượng của ta, tuy rằng chỉ còn lại ba phần công lực, dù sao cũng là người tập võ, ôm lấy một người như vậy cũng không thành vấn đề, một hơi trở lại nơi cư trú của hai chúng ta, thẳng đến khi cẩn thân đặt nàng lên giường, đắp kín chăn, mới cảm thấy cánh tay tựa hồ đã mỏi nhừ.

Nhưng chút mỏi mệt đó so với tình hình của người thiếu nữ nằm trên giường, cũng không tính là gì cả.

Luyện nhi co rút lợi hại nhất là trên đường đi, lúc ấy cả người giống như một cây cung bị kéo căng, lúc này đã khá hơn một chút, nhưng bắp thịt vẫn còn có chút run rẩy, bất kỳ ai hẳn là cũng từng trải qua cảm giác khi gân ở bắp chân bị co rút một chút, nhưng mà toàn thân như vậy lại là hiếm thấy, huống chi là người từ nhỏ đã khỏe mạnh đến mức hoàn toàn cách biệt với bệnh tật như Luyện nhi.

Để phòng ngừa vạn nhất, ta thăm dò mạch tượng của nàng một chút, chủ yếu là thăm dò nội tức, kết quả sau một lần thăm dò, chân khí trong cơ thể Luyện nhi vững vàng, mạch lạc thông sướng, cho nên tình trạng này rõ ràng không liên quan đến chuyện nàng cố gắng vận sức vừa rồi, thậm chí không có liên quan đến chuyện tập võ, chỉ đơn thuần là do thân thể mà thôi.

Nhận thức được điểm này, cũng không thể làm cho người ta thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là bớt đi sầu lo bị tẩu hỏa nhập ma mà thôi.

Qua một lát, khi Thiết Mục hai người mang theo y sư chạy đến, Luyện nhi đã ngủ thiếp đi.

Không đành lòng đánh thức nàng, cho nên chẳng qua là bản thân đem tình hình vừa rồi miêu tả cụ thể qua một lần —— những chuyện này để Luyện nhi nói cũng sẽ không chi tiết như vậy —— sau khi nói xong lại dặn dò y sư cứ như vậy mà chẩn đoán bệnh cho nàng.

Lần này phụ nhân kia xem bệnh càng thêm cẩn thận, có lẽ là bởi vì Luyện nhi đã ngủ rồi nên không có cảm giác áp bách, cũng càng phóng khoáng một chút, phản phản phục phục loay hoay một hồi, lông mày càng cau chặt, từ trong hòm thuốc lấy ra một đồng tiền sáng loáng, khe khẽ thăm dò vào trong khóe miệng khẽ nhếch lên của nàng, vào đến khoảng giữa lưỡi, chậm rãi dùng sức ép xuống, liền thấy hàm răng của thiếu nữ đang ngủ say lập tức khép chặt lại, đem đồng tiền này cắn chặt, thật vất vả mới lại lấy ra được.

Hành động này của nàng khiến cho Thiết Mục hai người đứng bên cạnh tràn đầy khó hiểu, ta lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Y sư này xem bệnh xong, cũng liên tục lắc đầu, luôn miệng nói kỳ quái, muốn nói gì đó lại sợ quấy rầy đến giấc ngủ của trại chủ, liền đứng dậy chắp tay mời chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện, đợi đến khi ra ngoài nhà, mới nói: "Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, xin hỏi Trúc cô nương, ngài cùng trại chủ thân mật nhất, luôn như bóng với hình, có biết mấy tháng gần đây nàng có bị tổn thương gì không? Cho dù là một vết thương nhỏ ngoài ý muốn."

Cẩn thận nhớ lại, cuối cùng vẫn là chậm rãi lắc đầu, thứ nhất Luyện nhi không may vá, thứ hai không nấu nướng, làm sao lại có vết thương ngoài ý muốn, ngộ thương lúc luyện kiếm lại càng không có khả năng, đó là sai lầm mà ta cũng chưa từng phạm phải, mà nếu nói là giao đấu, từ khi đặt chân đến Minh Nguyệt hạp đến nay, cũng chỉ động thủ một lần duy nhất, hơn nữa lần đó thực lực chênh lệch rất xa, rõ ràng chính là toàn thắng...

"... Cái kia..." Ngay khi bản thân nghĩ như vậy, bên tai lại vang lên thanh âm của Mục Cửu Nương, quay đầu lại, nàng tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn là nói: "Lại nói... Trúc cô nương...Khuỷu tay của Luyện trại chủ thật sự không có chuyện gì không?"

"Khuỷu tay?" Ta ngỡ ngàng hỏi ngược lại, thấy Mục Cửu Nương nhẹ nhàng gật đầu, giải thích: "Kỳ thật, ta cũng không xác định, trận đấu kia... Ngươi cũng biết, đến một hiệp cuối cùng lúc A Hô tấn công ngươi, vì vậy trại chủ nàng bỏ qua chuyện tỷ thí mà phóng về phía A Hô, ta đuổi không kịp nàng, lo sợ gặp chuyện không may, dưới tình thế cấp bách liền đem hồ điệp tiêu bên người đều phóng qua, đương nhiên kiếm pháp của Luyện trại chủ như thần, cuối cùng đều an nhiên đem phi tiêu đẩy ra, chẳng qua là... Lúc đó ta mơ hồ nhìn thấy khuỷu tay nàng có một chút màu đỏ... Bất quá lại cảm thấy có thể là nhìn lầm..."

Không đợi Cửu Nương nói xong, ta nhanh chóng quay lại trong phòng, đi đến bên giường không nói một lời liền kéo ống tay áo của nàng lên, Luyện nhi ngủ rất sâu, loay hoay như vậy cũng không tỉnh lại, thấy cánh tay phải trơn bóng lành lặn, lại cúi người đi thăm dò cánh tay trái của nàng, lần này, rốt cuộc nhìn thấy trên khuỷa tay trái của nàng, phát hiện ra một dấu vết.

Dấu vết kia rất nhỏ, cũng không dễ làm người khác chú ý đến, hơn nữa đã khỏi hẳn, chỉ còn lại một vết sẹo nhàn nhạt, có lẽ là không lâu nữa vết sẹo này cũng sẽ biến mất không còn thấy gì nữa.

Thế nhưng khi vị phu nhân học y kia nhìn thấy dấu vết này, liền liên tục gật đầu, một bộ dáng quả nhiên không ngoài dự liệu, Mục Cửu Nương thấy mọi chuyện dường như có liên quan đến mình, liền càng bận tâm, hỏi thăm đến, vị phụ nhân kia cũng không ngại người khác làm phiền mà bắt đầu giải thích, nói đây là dấu hiệu của kim sang đắc phong, chính là sau khi bị kim dao tổn thương lại không điều trị tốt, gió độc nhân lúc tập kích vào người, dần dần mà biến thành tình trạng xấu, ban đầu liền thấy không sao, sau đó lại âm thầm truyền vào kinh mạch thiêu đốt chân khí, đợi đến khi phát tác hàm răng sẽ khẩn cấp co giật, có chút nguy hiểm vân vân.....

Các nàng ở bên cạnh nhỏ tiếng trò chuyện, bản thân lại một từ cũng nghe không lọt, cũng không phải là bởi vì không quan tâm, hơn nữa bắt đầu từ khi nhìn thấy vết thương kia, chính xác là từ khi nhìn thấy phương pháp chẩn bệnh bằng cách áp đồng tiền lên lưỡ kiai, ta liền đã có phán đoán của chính mình.

Chăm chú nhìn thiếu nữ đang ngủ say, trong đầu chỉ có hai chữ giống như đèn kéo quân đang luân chuyển, phụ nhân kia nói cả buổi, trong đầu ta cũng chỉ có hai chữ kia, đây là vấn đề mà vài tháng trước ta đã lo lắng bản thân sẽ gặp phải, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ tới, vài tháng sau lại phát sinh trên người Luyện nhi.

Hai chữ kia, bất kỳ người nào từng được giáo dục trong thời hiện đại đều từng nghe qua, đó là —— uốn ván.

Tương tự như nhiễm trùng máu, khi chúng ta còn nhỏ, từng cướp đi tính mạng của chú sói nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment