Ma Nữ Nghê Thường

Chương 16

Giờ phút này bản thân rốt cuộc là đang hồ đồ? Hay là đang thanh tỉnh? Ta không rõ.

Nếu như nói là hồ đồ, lại cảm thấy đầu óc rất tĩnh táo ngũ giác lại rõ ràng, bên cạnh hơi ẩm của sương sớm, hơi lạnh của bùn đất, cơn gió lướt nhẹ qua vàánh trăng lượn quanh, tất cả cảm giác đều có thể phân biệt được rõ ràng.

Nhưng nếu như thanh tỉnh, rõ rànglà một người đang phát sốt cao nằm nghỉ ngơi ở trên giường trong động thạch, lại có thể cảm nhận được những thứ này chẳng phải là rất kỳ quái sao?

Trong chốc lát, chớp mắt, thật là có chút không nắm bắt được tình hình, nhưng rất nhanh lực chú ý liền bị những thứ kháccuốn đi, ví dụ như cảm giác lắc lư, ví dụ như xúc giác, ví dụnhư nhiệt độ và khí tứcquá gần ở dưới thân.

Rất ít khi dùng loại phương thức này để tiếp xúc với người khác gần như vậy, quá ít quá gần, cho nên cảm thấy lạ lẫm, ta ngơ ngác run sợ một lát, mới phản ứng tới, ý thức được tình huống hiện tại của bản thân.

"Luyện nhi, ngươi...Khụ...Khụ...đây là làm gì vậy?" Giọng nói vẫn là khànkhàn, gió lạnh ùa tới trước mặt, âm thanh cơ hồ là bị thổi ngược về phía sau.

"Cõng ngươi a." Tiếng trả lời gần trong gang tấc, thanh âm non nớt vẫn lộ ra thái độ đương nhiênnhư trước, chỉ là khi hít vào thở ra có chút không đều.

Đúng vậy, cục diện này nàng không nói ta cũng đã biết, giờ phút này bản thân mình chính là đang nằm trên lưng nàng, nàng đang cõng ta, không chỉ cõng người mà còn đang bôn tẩu, nói một cách chính xác hơn là nàng đang cõng ta phi thân chạy nhanh trong rừng rập giữa màn đêm tối, công phu khinh thân và tốc độ của nàng rất nhanh, vì vậy nhấc lên cuốn theo những cơn gió, còn có thỉnh thoảng cánh tay đôi má lại xẹt qua những cành cây mang theo sương sớm, cho nên mới làm cho ta tỉnh lại.

"Ta biết ngươi đang cõng...Khụ...Khụ ý của ta là...A...Khụ...Khụ" Trạng thái lúc này, đón gió nói chuyện thật sự không phải là chuyện dễ dàng, một câu nói còn chưa nói xong, lại không thể không dúi đầu vào trong cổ áo của nàng, bị cơn gió là cho phải ho khan một hồi lâu mới có thể trở lại bình thường.

"Ngươi im lặng!" Từ sau lưng nhìn không thấy biểu lộ, chỉ là chắc hẳn động tĩnh này đã làm cho nàng nhịn không được, sau khi khiển trách một tiếng, thân thể được nâng lên một chút, tiếp theo nghe thấy thanh âm kia mềm mại hơn chút ít: "Đừng làm loạn, sắp đến rồi."

Ta nhất thời yên lặng, ba chữ đừng làm loạn này, ngày xưa là chính mình thường hay nói với nàng, hôm nay lại được dùng cho bản thân, quả thực làm cho người ta phải im lặng.

Nhưng lúc này đón gió nói chuyện với nhau thật đúng là không phải hành động khôn ngoan, hơn nữa cũng cảm nhận được khí tức của nàng bất ổn —— dù cho thiên phú dị bẩm lại có nền tảng nội công trong người, bất quá suy cho cùng vẫn là còn nhỏ, cõng một người lớn hơn nàng mấy tuổi mà hành tẩu rốt cuộc vẫn là vất vả, ta trái lại thật sự muốn lập tức trượt xuống, nhưng cũng biết rằng nàng rất quật cường, thay vì tranh chấp làm hao tổn thể lực của nhau một cách vô ích, chi bằng phối hợp, dù sao nàng cũng sẽ không gạt người, nói sắp đến rồi liền thật sự là sắp đến rồi, về phần những điều nghi hoặc khác như tới đâu hay vì sao lại tới...Chờ đến nơi rồi nói sau.

Chủ ý được quyết định, cũng sẽ không hỏi nhiều nữa, chỉ tận lực cuộn người vòng ôm lấy đầu vaikia, để cho nàng cõng đỡ tốn sức một chút, được một đứa bé cõng thật sự là không được tự nhiên, may thay khung cảnh xung quanh là ban đêm cộng thêm tư thế như vậy làm cho nàng không phát hiện ra là takhôngđược tự nhiên.

Cứ như vậy, một đường không nói gì nữa, chỉ có hai tiếng hít thở có nhịp điệu khác biệt phập phồng vờn quanh.

Quả thật là chưa đầy một lát sau, đột nhiên cảm thấy thân thể baylửng lơ một hồi, trời đất quay cuồng chính là được nàng đỡ từ trên lưng xuống, để ta dựa vào một gốc cây đại thủ ở bên cạnh, chân vẫn là mềm nhũn, nàng vừa buông tay liền không tự chủ được mà trượt ngồi xuống, cũng may dưới chân làbụi cỏ tương đối khô ráo, phía sau lưng cũng là thân cây có thể dựa vào, vừa vặn có thể ngồi xuống.

"Đến rồi." Nàng đứng ở bên cạnh ta, thở ra một hơi nho nhỏ.

Nhìn xung quanh, tuy rằng màn đêm đã trầm xuống, trong người có chút choáng váng, chỉ là mượn ánh trăng sáng ngời, ít nhiều có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh, đây là một sườn đồi hơi dốc nghiêng, cây cối rải rác lộn xộn cũng không tính là dày đặc, cho nên các bụi cỏ thấp bé và thực vật thân thảo dưới những gốc cây liền sinh trưởng vô cùng tốt, trong màn đêm chỉ có thể nhìn thấy rậm rạp thành từng mảnh đen.

"Nơi này là..." Tuy rằng cảnh trí so với ban ngày có chỗ khác nhau, nhưng vẫn có thể nhận ra được chỗ này.

Sao có thể không nhận ra được, nơi đây vốn là tự bản thân ta phát hiện, bởi vì sự kết hợp của ánh sáng mặt trời mưa và địa hình, cũng coi như là một khu vực thích hợp để các loạithực vật thân thảo địa phương nảy mầm phát triển, một tháng gần đây, bởi vì chuyện của sói con nên càng thường xuyên đến đây hoặc những nơi phụ cận để hái thuốc, cho nên đứa nhỏ này cũng cùng ta đi đến đây rất nhiều lần.

"Luyện nhi, bây giờ, ngươi đưa ta đến đây làm cái gì?" Mặc dù đã nhận ra nơi này, vẫn chưa tiêu hóa được mối nghi hoặc trong lòng, ta ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đứng thẳng ở bên cạnh.

Đáp lại là một câu trả lời tràn đầy kiên định: "Hái thuốc." Nàng trả lời xong, ngồi xổm người xuống nhìn ta, cau mày nói: "Một ngày rồi còn chưa thấy sư phụ trở về, bệnh tình của ngươi lại càng lúc càng hỏng bét, ta suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy nếu đã như vậy, không bằng đưa ngươi đi hái một ít thuốc trước, dù sao tự ngươi hái thuốc cho mình dùng, vẫn tốt hơn là cứ ngồi chờ đợi a."

Nghe xong, trong lòng lướt qua một chút khác thường, suy nghĩ này của nàng quả thực cũng có thể coi như là một giải pháp, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì chưa từng dự liệu được nàng sẽ nguyện ý vì ta làm như vậy...Bất quá, cảm động thì cảm động, nhìn qua cảnh sắc trầm lắng bị bóng tối của màn đêm bao phủ khắp nơi, không thể không khiến người ta thở dài: "Luyện nhi, mặc dù biện pháp này rất tốt, nhưng mà lúc trước ta cũng đã từng nói qua, không phải mỗi người đều..."

"Biết rõ, không phải mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ đồ vật trong bóng tối giống như ta." Nàng cắt ngang câu nói, khoanh tay đứng thẳng người lên: "Vậy ngươi nói cho ta biết thứ cỏ cần tìm có hình dạng thế nào, ta đi tìm trong các bụi cỏ đem về cho ngươi xác nhận là được, rất đơn giản."

Lần này, thực sự là ngây người.

Loại phản ứng này có lẽ là làm cho nàng rất hài lòng, chỉ thấy đuôi mắt kia hơi cong lên, liền nâng lên nét mặt tươi cườitự đắc không cần che giấu.

Chuyện tiếp theo, tất nhiên là đã hoàn toàn rơi vào tầm khống chế của đứa bé này.

Có lẽ là rất hài lòng đối với chủ ý khiến cho ta thể hiện ra nét kinh ngạc này a, nàng tràn đầy nhiệt tình, không nghỉ ngơi thêm chút nào, chỉ thúc giục hỏi về hình dạng của loại thảo dược cần tìm, ta nghĩ nghĩ, trong lòng nhặt ra vài loại thực vật đơn giản dễ phân biệt, tận lực ít lời mà nhiều ý miêu tả cho nàng, sau đó nàng liền xoay người bắt đầu tìm kiếm rất nghiêm túc ở nơi phụ cận.

Ta trái lại trở thành một người không có liên quan gì, chỉ cần ngồi ở dưới gốc cây nghỉ ngơi.

Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, không khí thanh lãnh, khi hít thở toàn thân thật ra khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều, tuy là đang mang bệnh, chỉ là dù sao rất ít khi ngồi nhàn nhã nhìn người khác bận rộn, vì vậy cũng có chút ngỡ ngàng, ánh mắt mờ mịt tùy ýquét tới quét lui khắp bốn phía, chung quy vẫn là rơi xuống ở một nơi cách đó không xa, chú ý đến bóng người nhỏ bé đang tìm tìm kiếm kiếm kia.

Bao nhiêu lần? Đứa nhỏ này, mỗi lần luôn dùng nhữngngôn hành cử chỉ bất ngờ, làm cho ta không thể không suy nghĩ, thậm chí tự xem xét lại.

Giống như tối nay, chủ ý này của nàng rất tốt, thật sự rất tốt, nhưng kỳ thật cũng không khó để nghĩ đến, bản thân mình vẫn luôn rất ham sống, nhưng loại biện pháp không khó để nghĩ ra này, cố tìnhlại chưa từng nghĩ đến...Vì sao? Lẽ nào chỉ là do một chút suy nghĩ sơ sót? Chỉ e rằng...Không hẳn là như vậy a...

Ta cố gắng giải thích, có lẽ là sự tự tôn của một tâm hồn trưởng thành ở bên trong, không muốn để một đứa bé phải chịu liên lụy vất vả vì chính mình, nhưng lại lập tức châm biếm mà cong khóe môi, lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này.

Đáp án kỳ thật đã ở ngay dưới đáy lòng, rất rõ ràng.

"Ngươi nhìn cái này thế nào?" Một cây cỏ dài bất ngờ được đưa đến trước mắt, phía trên vẫn còn đọng sương sớm.

Cầm lấy cây cỏ trong tay, nhìn nhìn vào cặp mắt tràn đầy chờ mong kia, lại mượn ánh trăng cố gắng nhận rõgốc thực vật nàymột hồi, mỉm cười lắc đầu với nàng.

Nàng cũng không tức giận, biết là không phải, liền lại xoay người đi ra ngoài, tiếp tục tìm kiếm.

Mặc dù thân thể cảm thấy tốt lên một chút, choáng váng cũng giảm đi chút ít, nhưng mà tinh thần vẫn cảm thấy rất mỏi mệt, ta dựa vào gần thân cây nhắm mắt lại, để ánh mắt không tiếp tục đi theothân ảnh nho nhỏ bận rộn kia.

Lúc yên tĩnh khép đôi mắt lại, thời gian trôi qua liền sẽ chậm chạp hơn, cho dù biết rõ là đang thanh tỉnh, cảm giác cũng sẽ trở nên mơ hồ.

Dường như đã trôi qua một lúc thật lâu, chỉ là không biết rõ là bao lâu, bởi vì đứa bé kia cũng không tìm ra thảo dược đưa đến cho ta nhận biết nữa, đối với một người không thuần thục mà nói, để tìm được thảo dược trong bụi cỏ dày đặc um tùm kia là rất khó, nhưng cũng không thể trong một thời gianquá dài mà không tìm được thứ gì cả.

Đang lúc mơ mơ hồ hồ suy nghĩ như vậy, lại đột nhiên cảm thấy có chút khác thường.

Mở mắt ra, bất động thanh sắc nhìn về phía tay phải của mình, bởi vì đang tựa lưng vào gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi, cánh tay cũng liền tùy ý nhẹ nhàng đặt trên bãi cỏ bên cạnh thân thể, chính là tư thái của mọi người khi thả lỏng, bình thường mà thoải mái.

Nhưng mà cánh tay này, bây giờ rõ ràng đã xuất hiện thêm một vài thứ, xuất hiện một cách bất tri bất giác, nhìn trong bóng đêm, giống như một cái dây lưng lốm đốm uốn lượn.

Cái đó đương nhiên sẽ không phải là một cái dây lưng, mà bất kỳ một người bình thường nào đều có thể biết rõ!

Nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, ta nhìn chằm chằm vào nó, khắc chế sự sợ hãi muốn kêu lên hoặc là sự manh động của bản thân, thầm cảm ơn những trải nghiệm trong quá khứ, thân ở dã ngoại sẽ gặp phải những tình huống bất ngờ, trong lòng cũng từng dự phòng cho những trường hợp tương tự không chỉ một lần, không ngờ lúc đó không có gì, thế nhưng kiếp này lại phát huy công dụng.

Nó theo bàn tay chậm rãi trườn lên, may mà ống tay áo chật hẹp không đủ để chui vào, cho nên chỉ quấn quanh ở bên ngoài, từng vòng uốn lượn ở cánh tay, dù là như vậy, xuyên qua lớp áo hơi mỏng, vẫn có thể cảm nhận đượcrõ ràng sự tồn tại lạnh lẽo trơn dính này.

Ta cố nén cảm giác không ổn, biết rõ lúc này điều tối kỵ nhất chính là khinh suất, giờ phút này nó cũng không tính là đang công kích, chỉ là động vật máu lạnh đối với những nguồn phát nhiệt có xu hướng đến gần, nếu như có thể trấn định yên tĩnh, vậy tạm thời cả hai còn có thể bình an vô sự, nhưng nếu bởi vì kinh hãi mà hành động thiếu suy nghĩ, dùng hình thức giải quyết ngược lại làm đối phương kinh động, răn sẽ cắn xuống là chuyện đương nhiên.

Tuyệt đối không muốn bị thứ này cắn xuống, tuy rằng cảnh ban đêm mông lung nhìn không rõ những hoa văn lốm đốm kia, thế nhưng, cái đầu kia rõ ràng là hình tam giác.

Vừa chậm rãi tận lực thở ra hít vào thật nhẹ nhàng, vừa âm thầm vận lực ở cánh tay trái bên kia, đánh rắn phải đánh giập đầu, bắt rắn phải nắmnơi cách đầu ba tấc, nếu như không thể nhắm chuẩn mà nắm chặt lấy phần gáy của nó, vậy ta liền không ổn rồi.

Cơ hội chỉ có một lần, bàn tay lại khẽ run, thân thể suy yếu, dù sao cũng có chút thiếu lực.

Hoặc là...Một ý niệm bỗng nhiên hiện lên trong đầu, ta buông lỏng bàn tay trái khẽ runxuống, ánh mắt yên lặng ném về phía bóng người nhỏ bé cách đó không xa.

Có lẽ là ở phụ cận không tìm được những thứ mong muốn, từ trong bụi cỏ, nàng đã đi xa hơn lúc trước một chút, bất quá vẫn giữ rất tốt phạm vi bên trong tầm mắt của ta, quét mắt nhìn qua liền có thể dễ dàng phát hiện bóng lưnglắc lưkia.

Khoảng cách này nếu như lên tiếng cầu cứu vẫn là có chút mạo hiểm, nhưng mà chỉ cần khống chế tốt, mạo hiểm sẽ không cao hơn so với việc cầm con rắn trong tay.

Vấn đề là...

Không dám tác động lên khóe môi, dưới đáy lòng chỉ có thể thầm cười khổ, câu hỏi lại đến cực nhanh, một bước trước vừa mới nghĩ rõ chút ít đáp án, một bước sau liền bị buộc phải quyết đoán thực hiện sao?

Ta có lẽ là, từ dưới đáy lòng, chưa từng tin cậy đứa bé kia.

Đúng vậy, ta tin nàng, nhưnglại cũng không tin cậy vào nàng, ta coi nàng như một hài đồng mà quan tâm mà bao dung, thậm chí có thể vì một câu của nàng mà ngỗ nghịch sư phụ, chỉ là trên phương diện khác, cũng xác thực chưa bao giờ thật tình muốn dựa dẫm vào nàng —— đây là lý lo vì sao bây giờ khi bị bệnh đến lợi hại đến như vậy, lại hoàn toàn không thể nghĩ đến nàng, không thể nghĩ ra lý do thật sự để hợp tác với nàng —— không nguyện ý làm phiền một đứa bé, chỉ là lấy cớ mà thôi.

Không tin cậy, nguyên nhân từ đâu? Chỉ là bởi vì nàng còn quá nhỏ tuổi không đủ để phó thác? Hay là vì những hành động công kích bướng bỉnh trước kiacủa nàng cuối cùng vẫn còn lưu lại bóng mờ trong ra? Hay đơn giản, là vấn đề của chính bản thân ta.

Đã từng có bằng hữu bạn bè, không thì cũng có cha mẹ cùng quan hệ huyết thống, sau khi đi đến thế giới này, tính cách của ta chưa từng thay đổi, nhưng cũng không thật sự tin tưởng ai cả, từ dưới đáy lòng cảm thấy không có người quen, chỉ có thể dựa vào chính mình, cho dù sau này đi theo sư phụ, cũng không chỉ tính toán qua một lần, vạn nhất một ngày nào đó người không cần ta nữa vậy ta phải làm sao bây giờ.

Trước ngày hôm nay, thực sự chưa bao giờ cảm thấy, thì ra chính mình bất tri bất giác đã thay đổi thành bộ dáng như vậy, nội tâm lạc lạc mục mục*, dường như là mộtcá thể cô lập với thế giới.

(*Lạc lạc: Ý chỉ một người không thể hòa đồng với người khác - Mục mục: Im lặng. Mô tả sự lạnh lùng)

Nhưng mà...Cuối cùng liếc mắt nhìn người ở ngoài xa kia, ta nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhắm mắtlại, cố gắng đem lực chú ý một lần nữa đặt lại lên vật lành lạnh trơn trượt trên cánh tay làm cho người ta khó chịu kia.

Nhưng mà sau ngày hôm nay, ngay cả khi đã nhận thức được thì sao? Sau khi đã từng chết một lần, ta tuyệt đối sẽ không phó thác tính mạng vào tay người khác, ngay cả vận mệnh cũng vậy.

Sau khi nhẹ nhàng lưu thông máu huyết, tay trái đã không còn run rẩy rõ ràng như vậy, thử vận lựcmột lần nữa, đồng thời đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào cánh tay phải, không biết là may mắn hay là bất hạnh, vật kia vẫn nằmngay chỗ cũ, không có tiếp tục đi đến, bất quá lực quấn quanh càng chặc hơn một chút, cái đầu hình tam giác thỉnh thoảng khe khẽ lay động.

Trong đầu hình dung ra vô số những động tác nên làm, rốt cuộc cảm thấy thời cơ chín muồi, ta cắn răng, tận lực cẩn thận chậm rãi hạ thấp người, từ trạng thái bình tĩnh thả lỏng nghỉ ngơi, đổi thành vận công chờ động thủ.

Tay trái nhẹ nhàng giơ lên, thành bại ngay tại hành động này, không khỏi làm cho người tacảm thấy khẩn trương.

Ngay trong thời khắc mấu chốt này, lại bỗng nhiên xảy ra một chuyển biến bất ngờ!

"Này! Ngươi đến xem nhìn, lần này nhất định là không sai, lần này ta đã phân biệt rất cẩn thận, hẳn là..." Từ phía bên kia, thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên, trong giọng nói mang theo sựhân hoan đơn thuần, chỉ là ngay sau đó lại đột ngột ngừng mọi động tĩnh lại.

Cả kinh, giương mắt nhìn nàng, thấy nàng nhìn thẳng vào chỗ của ta, khoảng cách giữa chúng ta hơi xa một chút, cho nên trong bóng đêm ta thấy nàng không quá rõ ràng, lại có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt kia nhìn vào cánh tay phải của ta không hề chớp mắt, đúng vậy, đôi mắt có thể phân biệt ra được thảo dược giữa đám bụi cỏ rậm rạp hỗn độn trong màn đêm của nàng, sao có thể nhìn không ra thứ đang quấn quanh cánh tay của ta lúc này là một vật thể còn sống.

Nhìn thấy rõ, nàng không nói một lời, từng bước một đi đến gần nơi này, ngay cả bước chân cũng rất im ắng, chỉ có đôi mắtlấp lánh, thông thấu lợi hại.

Ta biết nàng muốn làm gì, vẫn còn thời gian để kịp mở miệng ngăn nànglại, đứa nhỏ này vĩnh viễn là như vậy, tâm tùy ý động*, nghĩ thế nào liền làm như vậy, sẽ không do dự, cũng không quan tâm trong lòng người khác nghĩ gì.

(*Hành động một cách tùy ý tự do theo suy ghĩ của mình)

Giờ phút này trong lòng của ta hẳn là không muốn nàng đến đây, cho nên muốn mở miệng nói với nàng, Luyện nhi, đừng nhúc nhích, không sao, để ta tự mình giải quyết.

Nhưng mà, thẳng đến khi nàng đến gần, vẫn là không thể nói ra được một lời.

Khoảng cách hơn hai bước, nàng dừng lại, ánh mắt lợi hại vốn chăm chú khóa chặt lên cánh tay phải của ta lúc này đảo tới đảo lui, chuyển đến ánh mắt của ta, chớp chớp mắt, hơi mềm mại xuống một chút.

Đôi mắt sáng quắc kia truyền thẳng vào trái tim, không biết liệu nàng có nhìn thấy sự do dự của ta haykhông, ta cũng đã đọc ra sự quyết tâm cùng kiên trì trong ánh mắt nàng.

Thân thể căng cứng dần dần thả lỏng.

Có lẽ ta không muốn tin cậy vào nàng, ngay cả sư phụ ta cũng không tin, những người khác phần lớn chỉ là để lợi dụng, lúc mấu chốt không thể dựa vào ai khác chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, cho dù bỏi vì sự quyết đoán này mà xảy ra chuyện không may, vậy cũng chỉ có thể coi như là gieo gió gặt bão, không oán trời, không trách người —— nếu như không ôm lấy niềm tin như vậy, ta vô pháp sinh tồn đến nay.

Sau này, sẽ có gì khác biệt sao?

Đứa bé kia cúi người xuống, khe khẽ nhặt lên một nhánh cây, cầm trên tay suy nghĩ một chút, lại nhìn vào ánh mắt của ta, im ắng gật đầu, mà ta, dưới ánh mắt sáng quắc từ phía bên kia, cuối cùng hạ lực đạo trên tay trái xuống, từ từ nhắm đôi mắt lại.

Bởi vì ngươi không thể bướng bỉnh hơn nàng, trong lòng vang lên một thanh âm như vậy.
Bình Luận (0)
Comment