Nhờ vào sự hào phóng tương trợ của Nhạc Minh Kha , sau đó hơn nửa tháng, cứ như vậy mà bình tĩnh trôi qua trong gian nhà mới trên núi tuyết kia.
Lại nói, từ lúc rời khỏi Tây Nhạc bước chân vào giang hồ đến nay, đây là lần đầu ta cùng Luyện nhi dường như trở về cuộc sống ẩn cư không màng thế, cho dù là ba năm ở Minh Nguyệt hạp có nhàn rỗi, vẫn luôn có rất nhiều người rất nhiều chuyện quay xung quanh, thật sự không thể nói là cuộc sống ẩn cư sinh hoạt chỉ có hai người.
Khoảng thời gian chỉ có lẫn nhau làm bạn như vậy, trước kia không phải là không có, dù sao lúc sinh hoạt ở Hoàng Long động sư phụ cũng thường thường là năm ngày ba bữa không lộ diện...Mặc dù không phải là cố ý mài giũa, chỉ là từ ban đầu vẫn có chút sợ Luyện nhi lăn lộn trong chốn hồng trần lâu rồi ở đây sẽ không quen, cũng may, biểu hiện của nàng thản nhiên mà lại thích ứng, đều không nhìn thấy có sự cô đơn gì.
Ngoài may mắn, ta nghĩ, này ước chừng là có chút liên quan đến chuyện nàng đã tìm được thú tiêu khiển để giết thời gian.
Này nói đầu tiên nói là thú tiêu khiển, nhưng sau đó thật ra là chính sự. Lúc trước Luyện nhi cùng Nhạc Minh Kha tranh cãi nói muốn học biện pháp chiếu cố người, dựa theo tính tình nói được làm được kia, sau đó quả thật cũng liền muốn làm như vậy. Bất đắc dĩ cố tình tính khí lại là trời sinh yêu thích võ không thích văn, sau khi đối mặt với sáu rương sách, nàng cố gắng nhất quyết dùng ba ngày thời gian để xem xong một quyển nhập môn, ngoài miệng mặc dù không có than khổ nửa câu, chỉ là nhìn ra được đã vô cùng đau đầu.
Tiếp tục như vậy tất nhiên là không được, cứng rắn khuyên nhủ lại nhất định là khuyên không được, cho nên sau đó bản thân linh cơ khẽ động, dứt khoát giống như lúc còn nhỏ mà đem sách về y lý tách ra, trước tiên xem qua trước nàng một chút, lại đem văn tự mờ mịt kia chuyển thành khẩu văn để hình dung, nói nàng dựa theo miêu tả trong sách, ước chừng phụ cận đỉnh núi có bao nhiêu dược liệu, phiền nàng đi tìm kiếm thu thập là được. Dù sao hái thuốc vốn là một khâu quan trọng trong y thuật, Luyện nhi cũng mừng rỡ làm theo, phương diện này nàng thật ra là vô cùng có thiên phú, vào tuyết sơn nhiều lần đều có thu hoạch, mỗi lần đi dạo liền trên nửa ngày, lại thật sự có thể đem về dược liệu quý hiếm được miêu tả trong sách, ngược lại làm cho người kinh ngạc không thôi.
Nhất định là thấy ta kinh ngạc, nàng càng là đắc ý, thường xuyên như vậy, thật giống như đem hành động này xem như là chuyện tiêu khiển lý thú mà vui thích. Nhờ người hái thuốc này chịu khó, nửa tháng qua trong phòng lần lượt tích trữ rất nhiều linh thảo, lúc này y thuật của bản thân chưa chắc tiến bộ bao nhiêu, nhưng lại không thể không lật qua những sách thuốc kia xem trước, học theo Tân Lão Ngũ cẩn thận từng li từng tí mà bào chế dược liệu, miễn cho sẽ chà đạp thứ tốt.
Nếu nói thú tiêu khiển thứ nhất này vẫn là chính sự, như vậy thú tiêu khiển thứ hai cũng có chút hồ đồ a, bất quá lại nói...Này hồ đồ có lẽ vẫn là bởi vì bản thân mà phát sinh.
Không biết có phải là chịu ảnh hưởng của việc ta nói không quá ưa thích hai tiểu đồ đệ của Nhạc Minh Kha hay không, Luyện nhi tựa hồ cũng không qua ưa thích bọn hắn. Chúng ta ở bên trong tuyết sơn trên này, như vậy cái gì cũng không có chuẩn bị, rất nhiều vật sinh hoạt tất yếu tất nhiên là phải dựa vào Nhạc Minh Kha cung cấp, hắn cũng là người cẩn thận, không cần nhắc nhở nhiều, cách vài ngày liền sẽ đưa vài thứ tới đây cho chúng ta. Việc này vốn là do hai tiểu đồ đệ làm, bất đắc dĩ Luyện nhi luôn cản trở, tuy rằng không hẳn là khi dễ tiểu hài nhi, chỉ là mỗi khi thấy bọn họ từ sườn dốc phủ tuyết bên kia đi tới, liền luôn thích trêu đùa bọn họ một phen, dù sao cũng không cho vào phòng...Ba phen mấy bận như vậy, trong mắt hai tiểu nam hài kia " Ác bà bà tóc trắng " liền thập phần quỷ dị đáng sợ, Nhạc Minh Kha đối với chuyện này không biết là nên khóc hay cười, sau đó chuyện đem đồ chỉ có thể một mực là tự mình đưa đây.
Mặc dù đối với chuyện ăn của người ta dùng đồ của người ta còn trêu chọc đồ đệ người ta lương tâm cũng có chút bất an, bất quá nếu như Nhạc Minh Kha không quá chú ý, Luyện nhi cũng làm không tính là quá phận, bản thân tất nhiên cũng liền vui vẻ mà quan sát. Đương nhiên, vui vẻ không phải là do nhìn thấy đám trụ cột tương lai của phái Thiên Sơn bị khi dễ, mà là cuộc sống của mình ít bị người khác để ý cùng những việc khác quấy rầy, dù sao, so với đồ đệ của hắn, Nhạc Minh Kha càng được chúng ta chào đón hơn một chút, cũng càng có thể chung sống tùy tiện hơn một chút.
Mặc dù nói, phương thức ở chung của Luyện nhi và Nhạc Minh Kha người bình thường hẳn là không thế nào tiếp nhận được.
Người bình thường ai lại chịu nổi chuyện vừa thấy mặt đã là đao quang kiếm ảnh?
Gặp mặt liền đánh nhau, Luyện nhi có đạo lý của Luyện nhi. Trước đó lần đầu tiên so kiếm không thành trên thảo nguyên, kỳ thật nàng là một mực canh cánh trong lòng, sau đó luyện kiếm cũng chăm chú hơn rất nhiều, tuy rằng nàng nhất định cũng hiểu trong thời gian ngắn kỳ thật không có khả năng tiến bộ được bao nhiêu, chỉ là một khi cùng Nhạc Minh Kha gặp mặt vẫn là nhịn không được muốn ra tay đọ sức một phen. Hiểu được phần tâm tình này, cũng biết cao thủ so chiêu không thể có sơ xuất quá lớn, cho nên bản thân cũng không quá vì thế mà sầu lo, lo lắng duy nhất ngược lại chính là Nhạc Minh Kha bị quấy nhiễu đến một ngày nào đó sẽ chán ghét, vậy liền không tốt a.
Ra ngoài còn có một ý định chính là, mấy ngày liền quan sát, Nhạc Minh Kha hoàn toàn không có nửa điểm không kiên nhẫn, ngược lại, cho dù là trên miệng sẽ trước tiên chối từ một phen, chỉ là cuối cùng mỗi lần hắn kỳ thật cũng đều đáp ứng lời mời mà giao chiến, khi chiến đấu chăm chú cũng sức mạnh nửa điểm không thấp hơn Luyện nhi.
Ban đầu đúng là không hiểu, chỉ là không bao lâu sau, sau khi đứng bên nhìn hai người mấy lần đấu kiếm, phần khó hiểu kia liền dần dần hóa thành đã hiểu, hai người này đọ sức, không chỉ vì tranh cường háo thắng, cũng không chỉ là vì đối thủ khó cầu, mà càng lớn —— chính là do khúc mắc gieo được xuống từ khi kiếm pháp của hai môn phái được ra đười, là tâm nguyện chưa được hoàn thành của đời trước, cho đến nay dù cho ngoài miệng không nói, nhưng ít ra lúc này đây, Luyện nhi toàn lực cầu thắng, chỉ sợ không chỉ là vì tôn nghiêm của bản thân.
So với sự chuyên tâm nhất chí của Luyện nhi, ngược lại thái độ của Nhạc Minh Kha có chút...Lập lờ nước đôi, một phương diện, hắn đồng dạng toàn lực ứng phó, một phương diện khác nhưng tựa hồ lại không có chí thắng bại.
Nhìn lâu dần, liền cảm giác người này dường như là có ý tưởng khác, chẳng qua là khổ nỗi vô pháp nói ra, có vài lần hắn thậm chí đối với ta như có như không muốn nói gì đó, bất đắc dĩ thời cơ không đúng nên cuối cùng cũng không nói ra...Nhạc Minh Kha là người biết rõ nặng nhẹ, cho nên khi có thể trì hoãn, chắc hẳn cũng không phải là chuyện gì đặc biệt gấp gáp, mang theo ý tưởng này, mặc dù cũng cảm thấy có lẽ bản thân nên chủ động tìm hắn nói chuyện, bất quá bởi vì luôn đợi không được cơ hội thích hợp, cũng liền không thể nóng lòng trong nhất thời.
Bỏ qua một bên những vấn đề này không nói đến, thời gian trôi qua trong nhà gỗ là cũng không có bao nhiêu chuyện quẩn luẩn cần để tâm, mỗi ngày liền nhìn qua thuốc đang được phơi nắng, rảnh rỗi sẽ cùng Luyện nhi cười cười nói nói, làm một chút chuyện nội trợ, quả thực có thể nói là mãn nguyện. Tìm về được người đã mất đi, ổn định xuống sự bất an, đã không còn mùi máu tanh chốn giang hồ, chỉ có thư hương mùi thuốc cùng nhàn nhạt khói lửa trong gian nhà hai người lúc nào cũng vờn quanh bên cạnh, tuy rằng sống trên núi tuyết mọi chuyện không thuận tiện, nhưng đối với bản thân mà nói, cũng đủ để mãn nguyện mà thở dài một tiếng rồi.
Ngoại trừ...Thỉnh thoảng khi nhìn đến hộp thuốc được đặt trong góc nhà kia một cái, trong lòng vẫn có chút để ý.
Đọc qua loa bản chép tay sách thuốc trong rương gỗ một lần, ghi chép về Ưu đàm tiên hoa quả nhiên bất quá là rất ít mà thôi, dù cho là người uyên bác lại sống ở Thiên Sơn như sư công, cũng chưa từng thật sự gặp qua thứ này, này đây hoàn toàn là dựa vào truyền thuyết phỏng đoán đo lường được viết xuống đôi câu vài lời, nếu nói là trợ giúp, kỳ thật cũng không tính là lớn, bất quá những đo lường xuất phát từ dược lý kia cũng không phải là không dùng được, ít nhất sau khi xem xong, trong lòng càng là đã có một chút tính toán.
Đáng chú ý hơn, ngày bào chế hoàn thành mà Tân Lão Ngũ nói đến cũng đã sớm qua rồi, nếu muốn dùng thử, chính là trạng thái tùy thời liền có thể dùng, bất đắc dĩ còn có chỗ cố kỵ nên đành đem nó gác lại, ít nhiều làm cho người ta có chút không cam lòng.
Cũng may sau khi xem sách thuốc, là càng hiểu được thủ pháp bào chế của Tân Lão Ngũ còn hoàn mỹ hơn, tin rằng dược liệu này dù lưu giữ một năm hoặc lâu hơn đối với dược tính kia cũng sẽ không có nửa điểm ảnh hưởng, cho nên tuy rằng có chút không cam lòng, chỉ là coi như thời gian còn sớm, có rất nhiều thời gian có thể từ từ tính toán kỹ hơn.
Vì vậy từ khi đến đây, tuy rằng để ý, nhưng thực sự chưa bao giờ đem tâm sự quá xem trọng.
Thẳng đến khi, một ngày kia.
Đó là một ngày bình thường của hơn nửa tháng sau. Ở lại thời gian dài như vậy, các phương diện đều đã sớm thành thói quen, Luyện nhi cũng liền dần dần yên tâm đi xa hơn. Lúc trước cũng đã nói, nàng đối với chuyện hái thuốc thập phần tự giác, hầu như hôm sau liền sẽ đi ra ngoài dạo chơi, dựa theo những ghi chép trong sách mà đi đến khắp nơi có điều kiện thích hợp tìm trên một phen...Bất quá, dù là có thiên phú truy tìm dược liệu nơi dã ngoại, những dược liệu này dù sao cũng là khan hiếm, hơn nửa tháng, phụ cận đã rất khó tìm kiếm được thuốc, nàng dần dần cũng liền đi xa hơn đến nơi càng hoang vắng, cũng may khinh công trác tuyệt vô song, vô luận đi đến đâu, trước khi mặt trời lặn sẽ luôn trở lại.
Ngày đó cũng là như vậy, sau giờ ngọ Luyện nhi đi ra ngoài, ta trước sau như một dặn dò nàng vài câu, sau đó liền một mình ở trong phòng nhìn qua sách thuốc một hồi, lại chợp mắt một lát, khi lại mở mắt ra đã là mặt trời ngã về Tây, nhanh chóng vo gạo nấu nước bắt nồi cơm, lại chuẩn bị làm hai món rau thịt, đợi đến khi hết thảy chuẩn bị đầy đủ, vẫn còn không thấy được thân ảnh kia xuất hiện.
Này liền có chút ít quái, chúng ta thật ra là luôn lo lắng cho đối phương, khi ra cửa ta dặn dò nàng mọi việc cẩn thận không cần sính cường, nàng cũng luôn không quên căn dặn ta phải hảo hảo ở trong nhà không cho phép đi lung tung ra ngoài, có lẽ là bóng mờ vẫn còn a, Luyện nhi là thật sự lo lắng, cho nên thỉnh thoảng khi ra ngoài không thuận lợi, nàng thà rằng thật mất mặt mà tay không trở về, cũng sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian.
Cho nên, tuy rằng lúc đó trời chưa hẳn là tối sầm để khiến cho người ta thấp thỏm không yên bất an, chỉ là vẫn nhịn không được, khoác áo choàng liền thong thả đi đến trong viện đứng đó nhìn khung cảnh xung quanh ở xa xa kia. Cũng may mà hôm nay bầu trời quang đãng ít gió, khắp nơi lại là một màu trắng noãn không hề có dấu chân người, không bao lâu, thực sự làm cho người ta phát hiện ra một nơi khác thường, trên một sườn núi cách đó không xa rõ ràng có gì đó đánh ánh lên dưới ánh chiều tà, chính là thỉnh thoảng rạng rỡ lóe lên, lại cẩn thận lắng nghe, làn gió từ bên kia cuốn tới cũng thỉnh thoảng mang theo thanh âm của kim loại.
Nghe được thanh âm này, ngược lại là hiểu ý mà mỉm cười, yên tâm. Thật sự là bởi vì nửa tháng qua đã nghe được quá nhiều, cũng đã quen thuộc. Cúi đầu tính toán thời gian, quả nhiên không sai biệt lắm cũng đã đến thời gian đưa đồ lên, trong lòng lại càng là biết rõ, nghĩ đến nhất định là nửa đường lưỡng cường tương ngộ, vì vậy lại theo lệ cũ mà giao chiến một cuộc.
Yên tâm thì yên tâm, trong núi tuyết này, một bàn cơm nóng có thể giữ được bao lâu? Lại đợi thêm một lát, thấy bên kia chiến đấu dường như không có xu thế thu lại, cũng liền dứt khoát phi thân qua, muốn nói tạm dừng.
Tung người lên xuống vài cái, trong chớp mắt đã tới đỉnh sườn núi. Trên sườn tuyết bên kia quả nhiên truyền đến tiếng người quen thuộc, cũng không biết có phải là quá mức chuyên tâm đối địch hay không, tựa như đều không có cảm nhận được có người tới gần. Cũng là trùng hợp, bản thân chân trước vừa mới đứng vững, chân sau liền nghe được âm vang giao kích liên tiếp đột nhiên dừng lại, sau đó chính là một tiếng thét ngắn của Luyện nhi vang lên: "Được rồi! Hôm nay dừng ở đây! Trời đã không sớm, ta phải trở về, làm phiền Hối Minh thiền sư ngươi mang đồ tới, từ đây ta đem về là được, ngươi cũng không cần tốn công đi một đoạn đường tuyết nữa, liền quay về quản hai tiểu đồ đệ của ngươi đi."
Những ngày qua nàng thường gọi pháp danh của Nhạc Minh Kha, nửa là trêu ghẹo nửa là vì thú vị, thường xuyên nói rồi thuận miệng, so với ta còn muốn quen hơn vài phần. Nhạc Minh Kha tất nhiên không có ý kiến gì, ước chừng là do tu thân dưỡng tính, sau khi hắn xuất gia lại bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc này chỉ cười ha ha, nói: "Lại nói, hai cái đồ đệ kia của ta hôm nay nhắc đến ngươi nhưng là trong lòng còn sợ hãi...Ngươi cần gì luôn cải trang hù dọa bọn hắn? Thông nhi cho tới nay vẫn không muốn tin ngươi chính là nữ hiệp cứu hắn cùng La Thiết Thủ, kỳ thật, lúc trước hắn đối với ân cứu mạng của ngươi còn nhớ kỹ đến tận bây giờ."
"Nhớ kỹ sao?" Trong gió truyền đến thanh âm thu kiếm vào vỏ, sau đó là tiếng chế nhạo của Luyện nhi: "Hắn chẳng qua là đối với gương mặt đó nhớ kỹ mà thôi a? Hôm nay mặc dù ta đã cải trang, chỉ là thanh âm thân thủ chưa từng thay đổi, tính khí cũng không thay đổi, bất quá làm ra vẻ lão phụ nhân mà nói đôi câu khó nghe, hắn liền không muốn tin rằng ta là người trong trí nhớ của hắn, ta thấy đồ đệ của ngươi bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi."
...Đây coi như là đã hoàn thành cuộc chiến sao? Có chút lúng túng mà gãi gãi mặt, vốn là chuẩn bị tới khuyên can, hôm nay rõ ràng đã là không cần, liền một chuyến tay không...Đương nhiên giờ phút này hiện thân cũng không hẳn là không thể, chỉ là không khỏi muốn để cho Luyện nhi lưu lại trò chuyện, sau khi suy nghĩ, bản thân quyết định vẫn là lại im hơi lặng tiếng mà trở về liền thỏa đáng, ân, chỉ cần nhân lúc này hướng gió vừa đúng...
Chủ ý đã quyết định, đang muốn khom lưng lặng lẽ rút lui, thanh âm của Nhạc Minh Kha bên kia cũng lơ đãng truyền vào trong tai, trước tiên hắn cười khổ nói: "Thông nhi đến cùng chỉ là hài tử, ngươi như vậy là có chút quá mức nghiêm khắc rồi a?" Sau đó dừng lại một chút, lại nói: "Kỳ thật, cũng không thể oán người khác không nhận ra ngươi...Nói đến cũng đừng trách, những lời này ta muốn nói lâu như vậy, mặc dù không biết ngươi là vì chuyện gì mà tóc bạc trắng, bất quá ta nghe nói trên Thiên Sơn có loại kỳ hoa tên là Ưu đàm tiên hoa có thể làm cho người tóc trắng chuyển thành đen, cải lão hoàn đồng...Chuyện cải lão hoàn đồng quá mức không hợp thói thường khiến cho người ta khó mà tin được, bất quá tóc trắng chuyển thành đen nhưng thật ra là có nhiều khả năng, ngươi hôm nay đã hái thuốc khắp nơi, sao không thử đi tìm xem?"
Câu này truyền vào trong tai, chân vừa phóng ra lại giống như là bị điểm huyệt, thoáng chốc liền cứng đờ lại.
Không nghe lầm chứ? Như thế nào lại trùng hợp như vậy, Nhạc Minh Kha cũng sẽ nhắc đến chủ đề này?
Sự kinh ngạc ban đầu kỳ thật cũng không có tồn tại bao lâu, sau khi kinh ngạc qua đi, trong lòng tất nhiên sẽ sinh ra một chút tâm tình...Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Nhạc Minh Kha nghe qua truyền thuyết về Ưu đàm tiên hoa cũng không kỳ quái, hắn đối với Luyện nhi đề cập tới cũng không khó hiểu...Có chút chuyện bản thân đang cẩn thận từng li từng tí mà quan sát không dám tùy tiện nói ra kiến nghị, hôm nay lại được một người khác trong lúc lơ đãng liền nói ra, đối với bản thân mà nói, có thể nói là niềm vui do ông trời trợ giúp bất ngờ.
Khi người nói những lời này không phải là Trúc Tiêm, Luyện nhi sẽ có phản ứng như thế nào? Có thể nói ra nhiều hơn một chút hay không? Có thể lại càng dễ nghe lọt tai một chút hay không? Lúc trước hoàn toàn không có cân nhắc đến phương pháp này, chẳng qua tình cảnh trước mắt, lại phát hiện loại phương pháp này là thập phần đáng để mong chờ...
Mang trong lòng ba phần thấp thỏm không yên bảy phần chờ mong, từ phía sau đống tuyết nín hơi tập trung tư tưởng dựng lỗ tai lên lắng nghe, Luyện nhi cũng không có chần chừ quá lâu đối với vấn đề này, nàng thậm chí không có suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, liền kiên quyết một ngụm đáp lời: "Như thế nào mỗi người đều nói những lời không khác mấy a? Nói cho ngươi biết, không cần."
Câu trả lời này quá dứt khoát, dứt khoát đến làm cho người ta ngay cả thất vọng cũng không dâng lên, chợt nghe Nhạc Minh Kha kinh ngạc nói: "Đây là vì sao? Thân thể tóc da là được phụ mẫu ban cho, nên quý trọng, thứ cho bần tăng nói thẳng, nếu là khó giải cũng liền thôi, hôm nay rõ ràng có một tia hi vọng ở phía trước, tính tình của Luyện nữ hiệp cũng không giống như người ngại khó khăn a."
Hắn không biết đủ loại chuyện đã xảy ra giữa ta và Luyện nhi, nói chuyện tất nhiên không có quá nhiều kiêng kị, bản thân nghe xong tâm tình liền mâu thuẫn, một phương diện ta đang mong đợi loại đối thoại không kiêng dè này có thể dẫn xuất một chuyển cơ mới, một phương diện lại có chút bận tâm trong lúc vô tình Nhạc Minh Kha sẽ chọc giận tới Luyện nhi, đưa tới càng nhiều phiền phức.
Cũng may Luyện nhi không có trở mặt cười lạnh, thậm chí không có nổi giận, phía bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó chợt nghe đến thanh âm quen thuộc thản nhiên nói: "Nói cái gì mà thân thể tóc da là do phụ mẫu ban cho, vậy Nhạc huynh, tại sao ngươi lại quy y xuất gia? Ta nhớ rõ trước đó ngươi chỉ nói là nản lòng thoái chí muốn về Thiên Sơn, nhưng chưa từng nói muốn làm hòa thượng a... Cuối cùng lại xuất gia, là vì San Hô muội muội a?"
Câu hỏi lại đột ngột như vậy, ai cũng thật sự không nghĩ đến. Không dám thăm dò mà nhìn tình hình phía bên kia, chỉ là có thể dự đoán chắc hẳn giờ phút này Nhạc Minh Kha là không thể tự tại, hắn phát ra một câu Phật hiệu, thở dài: "A Di Đà Phật, Luyện nữ hiệp ngươi cần gì phải biết rõ còn cố hỏi, nhắc lại chuyện xưa? Cuộc đời bần tăng mặc dù nhuốm máu vô số, chỉ là tự nhận không thẹn với trời đất, chỉ có chuyện của San Hô hiền muội...Cho nên cuối đời liền vì nàng tụng Phật cầu phúc, dốc hết chút ít tâm sức, chuộc lại tội nghiệt, cũng là nên làm mà thôi."
Câu trả lời thê lương này lộ ra một chút buồn bã, làm cho người ta nghe thấy liền không đành lòng, nhưng duy chỉ có đối với Luyện nhi lại tựa hồ không có chút ảnh hưởng nào, "Nói hay lắm, vậy ta hỏi ngươi." Nàng tựa hồ cũng không tính bỏ qua như vậy, chợt tiếp tục câu chuyện, lại nói: "Nếu như San Hô muội muội chưa chết, hoặc là, nàng cải tử hoàn sinh, ngươi sẽ như thế nào? Có thể hoàn tục hay không, cũng không cần làm Hối Minh thiền sư rồi?"
Lời nói này của nàng là có ý gì? Tin rằng lời vừa nói ra, Nhạc Minh Kha hẳn là có cùng tiếng lòng với ta mới đúng, nhưng bất quá hắn chỉ đơn thuần là khó hiểu, mà ta lại càng là hoảng sợ, nếu như không kịp thời kiềm chế được tâm tình gần như đã muốn nhảy ra ngoài, chẳng lẽ...Chẳng lẽ Luyện nhi là động lòng trắc ẩn, muốn nói cho Nhạc Minh Kha biết chân tướng San Hô vẫn chưa chết? Nếu là như vậy, cũng có chút quá tùy húng đi? Ít nhất, ít nhất cũng nên thương lượng với ta một chút đi? Dù sao San Hô mới chính là người trong cuộc a!
Không hiểu vì sao chủ đề lại đột ngột rẽ sang hướng này, chẳng qua là lơ ngơ...Phía bên kia Nhạc Minh Kha chắc hẳn cũng là như vậy, nhưng kỳ lạ là, hắn tựa hồ chậm lại một chút, cũng không bởi vì đề tài này mà lộ ra kích động, phía bên kia an tĩnh thật lâu, mới lại nghe được giọng nam nhân lên tiếng, vẫn là mang theo thê lương, thực sự trầm ổn, chỉ nói: "Nếu như ông trời mở mắt, quả thật có thể như vậy, bần tăng làm lễ bái tạ Hoàng Thiên Hậu Thổ, từ nay về sau sẽ không tiếp tục tiếc nuối, an tâm làm một người xuất gia."
"Ha ha, nói như vậy ngươi sẽ không hoàn tục?" Luyện nhi cười khẽ tiếp lời, cũng có vẻ đã sơm dự đoán được đáp án này.
Nhạc Minh Kha quả nhiên cũng khẳng định mà đáp: "Sẽ không."
"Đạo lý ở đâu?" Nàng lại hỏi.
Tuy rằng người hỏi chính là nử tử kia, bất quá giờ phút này không biết vì sao, ta lại cảm thấy nàng kỳ thật mới chính là người giải đáp nghi vấn, giờ phút này nàng đang nói cho Nhạc Minh Kha đáp án, đáp án mà từ khi gặp lại nàng luôn chôn chặt trong lòng, cũng không nguyện ý nói cho ta biết, một đáp án chân chính.
"Bởi vì cho dù ông trời mở mắt, cũng sửa không được rất nhiều chuyện cũ ban đầu, lúc trước ta tự phụ lòng mang thiên hạ, là một bước đi lầm làm tổn thương nàng làm hại nàng, cuối cùng khiến cho nàng uổng mạng vô tội...Dù cho San Hô có thể cải tử hoàn sinh, những khuyết điểm này cũng là chân thực tồn tại, mà khuyết điểm vẫn còn đó, tội nghiệt vẫn còn đó, liền chính là ý trời để cho ta tam quy ngũ giới mà chuộc tội, ta lại làm sao có thể bởi vì San Hô cát nhân thiên tướng, liền không biết xấu hổ mà hoàn tục, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?"
Thanh âm của Nhạc Minh Kha càng thêm trầm ổn, không biết từ lúc nào, lại dần dần không có buồn bã thê lương như trước, chỉ có mỗi chữ mỗi câu, không vội không chậm, hơi thở hùng hậu, đến đây, dường như chân chính là lời nói của một cao tăng đắc đạo.
Mà đối diện, một giọng nói khác hoàn toàn tương phản vang lên, giọng nói của Luyện nhi như trước là nhẹ nhàng tự tại, giống như lúc trước hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào, nàng chính là càn rỡ mà bật cười, giống như cười đến thập phần thoả thích, sau khi cười xong, chỉ nói một câu.
"Này không phải liền kết thúc sao? Ngươi làm hòa thượng, ta nhận tóc trắng, đều là ý trời, giống nhau giống nhau." Nàng nói.
----------
Vẫn là không kịp xong trước tết mất rồi.
Truyện đã kéo dài khá lâu (hơn 1 năm rồi), với những ai còn đang cùng đồng hành và chờ đợi, cám ơn sự kiên nhẫn của các bạn nhé.
NĂM MỚI VUI VẺ, 2020 THẬT BÌNH AN THUẬN LỢI NHA.
Chúng ta sẽ hoàn thành truyện này trong năm nay thôi, hứa luôn á.