Trong lòng vui mừng, sau đó lại cả kinh.
Vui mừng tất nhiên là bởi vì nghe thấy thanh âm của sư phụ, cả kinh là bởi vì danh hào mà người vừa hô lên.
Danh xưng Hồng Hoa Quỷ Mẫunày, so với cái tên gọi Công Tôn đại nương, càng thêm có tác dụng kích thích lên những trí nhớ đã lắng động trong đầu óc.
Bất quá bây giờ không phải là lúc thích hợp để suy nghĩ quá nhiều, dưới bầu trời đêm thanh âm của sư phụ vừa mới hạ xuống, trong bóng tối phía bên tay trái cách đó không xa liền truyền đến giọng cười tocao vút, mỹ phụ kia...Hoặc nên xưng đúng danh hào của nàng, vô luận như thế nào, tóm lại bây giờ ta cũng nhìn không thấy bộ dáng của nàng, lại gần như có thể tưởng tượng ra được nàng đang xoa tay, bởi vì ngay cả âm thanh cũng tràn đầy phấn khởi nói: "Hảo hảo hảo, ngươi rốt cuộc đã tới, món nợ mấy năm trước, chúng ta hảo hảo tính toán đi!"
Một lời nói xong, nghe thấy tiếng gió vút qua, trước mắt mơ hồ cóbóng ảnh thoáng một cái đã lướt qua, ta biết nàng đã tiến đến nghênh đón, theo bản năng mà lo lắng, cũng lập tức muốn đứng dậy nhìn về phía bên kia, ai biết được vừa khẽ động, người còn không kịp đứng lên, trái lại thân thể như cứng đờ mất đi cân đối, khó khăn lắm mới không mất đi trọng tâm mà ngã khuỵ xuống.
Ngay lập tức thầm nghĩ không ổn, cũng không phải là bởi vì sắp ngã xuống, chỉ là cơn lạnh lẽo này so với trong tưởng tượng càng kỳ quái hơn, không chỉ là canh thâm lộ trọng đơn giản như bản thân nghĩ lúc trước...
Mọi thứ đều như tia lửa từ đá lửa, trong chớp mắt trong đầu liền hiện lên một ý niêm, cũng trong một cái chớp mắt thân thể theo bản năng mà căng thẳng chuẩn bị nghênh đón chấn động, không ngờ vẫn còn có thứ nhanh hơn so với tốc độ ánh sáng, nửa đường rơi xuống, bên hông được siết chặt, một cỗ lực đạo theo hướng ngược lại, cả người thoáng chốc lại được kéo trở về cho ngay ngắn, lại bởi vì quán tính, mà ngã sang một hướng khác.
Một khắcsau, trên lưng truyền đến ấm áp, nơi dựa vào, có nhiệt độhơi cao hơn so với nhiệt độ cơ thể của người thường, quen thuộc đến mức làm cho người ta an tâm.
Trước đây không lâu vẫn là ta ôm nàng, bây giờ lại được nàng ôm vào trong lòng, giống như là đã trải qua một thời gian ở chung thật dài, cuối cùng cũng không biết là ai đang che chở ai.
Bỗng nhiên thật muốn nhìn nàngmột chút.
Lúc trước tình thế gấp gáp không có chú ý được nhiều, giờ phút này lại tự nhiên sinh ra nguyện vọng, dung nhan hai năm không gặp, có thay đổi gì sao? Chính làvào độ tuổi dậy thì, lại cao lên bao nhiêu? Thật muốn châm lên ánh sáng mà quan sát tỉ mỉ, nhưng ngay cả lấy ra hoả chiếc tử trong lòng để thổi lửa cũng không chuyển động nổi.
Cơn lạnh lẽo từ trong khe xương thấm dần ra ngoài, từ trong ra ngoài đều lạnh thấu, tuyệt đối không phải là do canh thâm lộ trọng tạo thành, lúc trước bởi vì đủ loại cảm giác không thoải mái bịxem nhẹ bỏ qua, đến khi thật sự muốn di chuyển mới phát hiện bản thân không thể nhúc nhích được, cơn buồn ngủ dâng lên rất rõ ràng, cơn buồn ngủ bị lấn át bởi sự phấn chấn khi sư phụ xuất hiện lúc trước, dường như đang mãnh liệt muốn quay lại.
Trong lúc choáng váng, nghe thấy bên tai có một tiếng hô, thanh âm có chút lo lắng, lại không phải là nói với ta: "Sư phụ!" Cái ôm lại siết chặt thêm một chút, chặt đến mức có thể cảm nhận được sự chấn động của thân thể nàng khi nàng cất giọng la lên: "Sư phụ, lấy thuốc giải trước!"
Cảm giác thanh tỉnh lại trở về chút ít, lúc này mới nhớ tới thì ra bản thân chính là trúng độc, bất quá vẫn không có chút cảm giác khấn trương nào, trái lại mơ mơ hồ hồ bắt đầu chế nhạo, nghĩ rằng thì ra phát độc chính là một loại trạng thái như thế này a...Ngoại trừ lạnh lẽo, công hiệu thật sự có thể tương đương với thuốc ngủ cao liều...
Nếu như một người trong lúc nguy cấp lại không lo lắng cho bản thânchút nào, vậy hơn phân nửa chính là bởi vì tín nhiệm, tin tưởng rằng bên cạnh tồn tại những người càng thêm lo lắng cho nàng, cho dù chỉ là trong tiềm thức.
Lúc đó cũng không có ý thức được những chuyện này, chỉ là, thanh âm của Luyện nhi mang theo lo lắng mà hét lớn, cùng sựđáp lại từ trong bóng tối, làm cho người ta theo bản năng tâm bình khí hòa bình thản ung dung, trong tai chỉ nghe thấythanh âm của sư phụ vang lên: "Đúng rồi, Hồng Hoa Quỷ Mẫu, nếu như ta đã đến đây, ngươi nhanh chóng giao thuốc giải ra đây, không được làm hại đệ tử của ta!"
Nhưng mà sự tình lại không thuận lợi như vậy, đầu bên kia vang lên câu trả lời: "Muốn thuốc giải? Vậy liền dựa vào bản lĩnh tới lấy đi, hoặc là chờ sau khi chúng ta phân thắng bại, tự nhiên sẽ có."
Nghe được câu trả lời như vậy, bên tai liền vang lên một tiếng hừ nhẹ, mang theo không cam lòng cùng nôn nóng, ta miễn cưỡng vươn tay, ấn lên cánh taynhỏ nhắn đang ôm lấy ta một cái, muốn tỏ ý bảo nàng yên tâm đừng nôn nóng, cũng trong một cáichớp mắt tiếp theo liền bị phiền chán mà tránh ra, chỉ là cái ôm ấp kia trở nên càng chặt hơn, siết chặt đến mức làm cho người ta có chút đau đớn, nhưng dường như đổi lại càng ấm áp thêm chút ít.
Như vậy ta liền an tâm, thực sự trong lòng, ta nghĩ chúng ta đều là tin tưởng sư phụ, cho nên nàng không có tùy tiện nhúng tay vào, mà ta chỉ là cầu nàng không nên tùy tiện nhúng tay vào.
Quả nhiên, sư phụ nghe được câu trả lờikia, lập tức kiên quyết phản bác: "Chúng ta giao đấu thì giao đấu, cũng coi như ta nợ ngươi, chỉ là khả năng của mỗi người như thế nào đối phương đều đã biết rõ ràng, muốn phân thắng bại e rằng phải hơn trăm chiêu, cũng không nghĩ xem thời hạn hai khắc còn bao lâu, ngươi muốn hại chết đồ nhi của ta liền cho nàng ra đi một cách thống khoái, không cần làm bộ làm tịch? Dùng loại thủ đoạn này để hành hạ chết một tiểu bối, cũng không sợ người trong giang hồ chê cười sao!"
"Nói càn, ta sao có thể có loại tâm tưnày!" Lời này khiến choHồng Hoa Quỷ Mẫu giận dữ, cũng không tiếp tục âm dương quái khí, chỉ nói: "Chỉ là nếu như bây giờ đưathuốc giải, ai biết được ngươi sẽ lại giở trò gì? Đừng quên lần trước ngươi có thể dùng thuật ve sầu thoát xác thật tốt a!"
"Lần trước ta là lo lắng cho đệ tử, lúc này nàng ở ngay đây, lẽ nào ta còn có thể bỏ đi sao?" Sư phụ lập tức phản bác: "Cho dù ta có thể chạy thoát khỏi ngươi, hai người đệ tử của ta lẽ nào cũng có thể thoát khỏi ngươi sao? Nhưng thật ra nếu như bây giờ ngươi không đưathuốc giải, ta trái lại tuyệt đối sẽ không giao đấu với ngươi, dù cho giao thủ, trong lòng ta có bận tâm, ngươi có thắng cũng chẳng vẻ vang gì!"
Một hồi đối thoại, ta nghe vào trong tai, xác nhận những lời Hồng Hoa Quỷ Mẫunói với tatrước kia coi như không giả, trong lòng liền nhẹ nhom hơn chút ít, lại phát hiện ra có một khoảnh khắc im lặng giữa cuộc đối thoại này, tựa như đối phương đang suy nghĩ gì đó, linh cơ khẽ động, trong lúc thở dốc tận lực tăng thêm vài phần động tĩnh, tiếng hít thở trầm trọng trongbóng tối tĩnh lặng thoáng cái nghe thấy hết sức rõ ràng, mang theo suy yếu, tựa như thập phần khó chịu.
Hành động này là muốn phối hợp với lời nói của sư phụ, muốn cho Hồng Hoa Quỷ Mẫu tăng thêm vài phần áp lực, không ngờ thiếu chút nữa đã làm cho sự tình trở nên hỗn loạn —— thủ đoạn này trước chưa kịp làm ảnh hưởng đến nhân vật mục tiêu, trái lại khiến cho người ở phía sau trở nên khẩn trương lên.
Cảm giác người đang ôm ta trong lòng siết chặt thêm một chút, liền kịp thời cảm thấy không ổn, còn chưa kịp ám chỉ điều gì đó, cái ôm kia liền đã buông ra, Luyện nhi tựa như không thể tiếp tục chịu nổi, rất nhanh đem ta nhẹ nhàng đỡ nằm xuống, căm hận hét lên một tiếng: "Lão thái bà, giao thuốc giảira đây!" Liền như muốn lao người về phía trước.
Trong lòng khẩn trương, cũng lập tức không thể suy nghĩ quá nhiều, ta giữ chặt lấy cánh tay của nàng, liền chật vật muốn muốn giải thích, ngay khi lời ngăn cản còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, lại nghe được một tiếng thở dài: "Mà thôi mà thôi!" Trong màn đêm đen đặcthanh âm của Hồng Hoa Quỷ Mẫutừ xa xa truyền đến: "Ta sẽ tin các ngươi một lần, miễn cho người khác nói ta không giữ lời khi dễ tiểu bối!"
Sau đó, liền nghe được một tiếng thét ngắn của nàng vang lên: "Oa nhi bên kia, tiếp lấy!"
Ta nửa nằm, cái gì cũng không cảm nhận được, ngay cảtiếng phá không cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy người bên cạnh hơi động một chút, nghe được động tĩnh rất nhỏ, tựa như thanh âm có thứ gì đó rơi vào trong lòng bàn tay, sau đó vang lên tiếng mở nắp bình nhẹ nhàng, tiếp theo người đang bị ta giữ chặt lấy liền tránh thoát ra khỏi bàn tay vốn không có khí lực của ta, trái lại đỡ vai nắm chặt lấy cằm của ta, cũng không biết muốn làm thế nào, chính là không nói với ta tiếng nào, chỉ đưa chiếc bình nhỏ kia đến gần, hành độngvô cùng cẩn thận.
Chiếc bình nhỏ kia tiến đến bên môi, một cỗ vị thuốc gay mũi nồng đậm từ bên trong ùa vào mặt, trong bụng chính là một hồi quay cuồng, chỉ là trong lòng biết rõ không thể không uống, đây không phải là lúc để phản bác, cũng chỉ có thể kiên trì nín thở, kề vào miệng bình uống một hơi cạn sạch.
Nước thuốc trôi xuống cổ họng, dường như uống phảisản phẩm hóa học gì đó, tỏa ra một loại cảm giác nóng cháy, cơn lạnh lẽo đến đông cứng người dường như đã thoát đi không ít, nhưng thay vào đó lục phủ ngũ tạng tựa như đang bị lửa cháy, ta nói với bản thân, cố gắng chịu đựng, đến cùng vẫn là nhịn không được, kiềm nén không được mà thoát ra một tiếng trầm thấp.
Này lại khiến chongười bên cạnh trở nên cấp bách, nàng chợt đứng lên, lo lắng tức giận nói: "Lão thái bà ngươi đưa thứ gì? Nhìn xem càng nguy rồi!"
Chỉ sợ nàng nói năng lỗ mãng đắc tội với đối phương, lại gieo xuống mối họa sau này, ta gắng gượng vươn tay liền túm chặt lấy vạt áo của nàng, nhưng làm thế nào có thể lôi kéo nổi, cảm thấy không thể khống chế, đột nhiên một cơn gió nhẹ nhàng cuốn đến, bên cạnhbỗng nhiênlạixuất hiện thêm một người, thân hình kia so với Luyện nhi thon dài hơn không ít, mà khí tức, cũng đồng dạng chính là quen thuộc.
"Tiêm nhi, thân thể thế nào? Có cảm giác gì? Nói cho vi sư." Thân thể được đở lên, rơi vào một cái khuỷu tay, đó là cảm giác thân cận hoàn toàn khác hẳn so với Luyện nhi, trong loại khí tức này, càng làm cho người ta dễ dàng cảm thấy an tâm hơn một chút, đặc biệt là vào lúc này ở ngay đây, dường như đã trút được gánh nặng.
"Không sao..." Ta miễn cưỡng hồi đáp, cảm giác được phía bên kia Luyện nhi cũng đã ngồi xổm xuống, tuy là không nói tiếng nào, lại cảm nhận được ánh mắt kia, có hai người ta tin tưởng nhất trên đời này bên cạnh, là cảm giác trấn an đã lâu không có, tuy rằng thân thể rất khó chịu, tâm tình lại vô cùng bình thản lãnh tỉnh, trái lại thật không muốn các nàng sốt ruột: "Vừa rồivô cùng rét lạnh, muốn di chuyển cũng không nhúc nhích được...Sau khi uống thuốc, tuy rằng phế phủ nóng hổi, chỉ là khí lạnh rút đi không ít, hẳn là...Sẽ không có chuyện gì, yên tâm..."
Có thể bởi vì có sư phụ ở bên cạnh, lần này Luyện nhi không có biểu hiện gì, chỉ nghe một mình sư phụ nâng giọng hỏi: "Hồng Hoa Quỷ Mẫu! Độc là của ngươi, thuốc cũng là của ngươi, đây là xảy ra chuyện gì? Hỏi ngươi không sai đi?"
"Có gì kỳ lạ chứ." Từ rất xa trong bóng đêm thanh âm kia lại truyền đến, tuy rằng giảm chút âm dương quái khí, nhưng vẫn là thờ ơ như cũ: "Độc này vốn là tổn hại thân thể, giải pháp cũng chính là lấy độc trị độc, lúc trước nàng bị nội thương, bây giờ giải độc cảm thấy khó chịu mới là bình thường, dù sao không còn nguyhiểm đến tính mạng là được, những thứ đau đớn này là do nàng tự chuốc lấy, không thể trách người khác, nhưng thật ra ngươi, muốn chậm chạp kéo dài tới khi nào? Chẳng lẽ lại muốn giở trò gì sao?"
Nàng giải thích rõ ràng, trong lòng ta cười khổ một cái, quả nhiên nội dung trong truyện thật là không đáng tin, trước nayđọc truyện luôn thấy những người được giải độc, tựa hồ ngay lập tức có thể trở nên dễ chịu hơn, dù gì cũng sẽ dịu xuống rất nhiều, làm sao lại giống tình cảnh trước mắt này, trái lại càng thêm khó chịu hơn so với khi phát độc.
Bất quá, nếu muốn nói là có gì tốt hơn, thì đó chínhlà thân thể không còn cứng ngắc nữa, cũng có thể thuận lợi mở miệng nói vài lời rồi, ta lôi kéo cánh tay sư phụ dường như đang muốn mở miệng phản bác lại, nói khẽ: "Sư phụ, không sao...Không cần bận tâm bên này nữa, chỉ là một chút khó chịu thôi, cũng không đáng lo, người liền làm những chuyện người muốn làm, sớm...Giải quyết cho xong chuyện này cũng tốt...Chỉ là, cẩn thận."
Nếu có thể, thật muốn tiếp tục dặn dò sư phụ không cần liều mạng khi thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng thoát ra vân vân, chỉ là do thân phận, những lời này tất nhiên là không thể thật sự nói ra khỏi miệng, vất vả nói xong, xung quanh yên tĩnh một chút, sau đó cảm thấy trên đầu được một bàn tay khe khẽ vuốt ve, chỉ nghe thấy thanh âm có chút bất đắc dĩ của sư phụ: "Tính xấu này của nha đầu con thật không thay đổi, vẫn là quan tâm đến bản thân nhiều một chút a, cũng không nhìn xem bản thân biến thành bộ dạng gì rồi..."
Nói xong câu này, người đứng dậy, tựa như đã hạ quyết tâm, cuối cùng phân phó: "Luyện nhi, chiếu cố tốt sư tỷ của con!" Sau đó trong màn đêm loé lên một đạo hàn quang lạnh lẽo, sắc bén, nhanh như điện chớp liền cuốn vào trong bóng đêm.
Mà đầu bên kia, chỉ nghe thấy một tiếng hưng phấn: "Tới tốt lắm!" Tiếp theo chỉ nghe thấy thanh âm kim loại va vào nhau rất rõ ràng sắc nét!
Đây nên là một cuộc quyết đấu kinh thế, hai người đều là tuyệt đại cao thủ, chỉ tiếc mọi thứ đều bịcảnh đêm đen như mực che giấu, ngay cả người bên cạnh cũng nhìn không thấy, ít nhất bản thân chính là như vậy,lại nói, giờ phút này sau khi phải kiềm nén những đau đớn trong thân thể đã sớm khiến cho bản thân hao tổn toàn bộ tinh lực, dù cho để cho ta nhìn thấy, chỉ sợ cũng là nhìn không nổi.
Chỉ là ở đây còn có một người, nàng và ta không giống nhau, nàng là căn cốt thiên phú dị bẩm, có đối mắt có thể nhìn thấy mọi vật trong bóng đêm.
Chỉ sợ tâm trí của người này không đặt vào những chuyện kia, ta gắng gượng tới gần bên ngườikia, dùng hết một chút sức lực cuối cùng, hạ giọng nói với nàng: "Luyện nhi, đừng phân tâm, hảo hảonhìn thật cẩn thận, nhìn sư phụ giao đấu so chiêu cùng người kia, có thể ghi nhớ bao nhiêu liền ghi nhớ bấy nhiêu, tin tưởng ta, chuyện này đối với tương lai của ngươi, sẽ là sự trợ giúp rất lớn."