Từ sau buổi bình minh kia, lại chưa từng thử nhờ cậy sư phụ chuyển lời gì nữa, chỉ thỉnh thoảng từ trong đôi câu vài lời của người biếtđược chút ít tình hình của Luyện nhi, nếu không luyện võ thì chính là đi săn bắt vui trong trong núi rừng, dường như cũng giống như trước đây, chỉ có điều chăm chỉ hơn một chút.
Thật ra hầu như mỗi ngày sư phụ đều đến, mua thuốc sắc thuốc, gió mặc gió, mưa mặc mưa, trong lòng của ta rất là băn khoăn, nằm trên giường mấy ngày liền cố gắng ngồi dậy, dù cho không biết nội dung trong đơn thuốc, ít nhất cũng có chút hiểu biết về dược liệu, đối với chuyện này sư phụ vốn là không hài lòng, lại bởi vì không thể lúc nào cũng giám sát bên cạnh nên cũng không có cách nào khác, khi phát hiện thương thế thuận lợi chuyển biến tốt đẹp, cũng dần dần buông tay, bất quá vẫn như cũ cứ cách một hai ngày nhất định sẽ đến một chuyến, ngoại trừthăm nom, còn dạy thêm chút ít tâm pháp kiếm thuật mà những năm qua ta đã bỏ lỡ, cứ như vậy, so sánh với những năm tháng ở Tây Nhạc kia, trái lại thời gian ở chung càng nhiều hơn.
Chỉ tiếc những tháng ngày như vậy, cũng không thể kéo dài.
Dưới sự nghỉ ngơi điều dưỡng một cách chu đáo như vậy, sau nửa tháng, thương thế trên người cơ bản liền đã khỏibảy tám phần, ngay cả sau lưng cũng không cảm thấy đau hay khác thường nữa, tuy được sư phụ khuyên bảo nội thương cần phải vận công điều tức trong thời gian dài mới có thể tiêu trừ tận gốc những tai hoạ ngầm, nhưng ít ra những hoạt động thường ngày cũng không còn cảm thấy khó chịu.
Tiếp tục như vậy, lại không còn lý do để lưu lại, mặc dù chưa bao giờ nói ra với sư phụ, nhưng mà trong lòng cả hai đều biết rõ, thời khắc chia ly sắp tới rồi.
Một ngày này người lại đến đây như thường lệ, mang theo chút ít thuốc bổ, đọc ra hai khẩu quyết kiếm pháp mới bảo ta ghi nhớ học thuộc, lại ngồi xuống một lúc, khi chuẩn bị rời đi, ta mỉm cười mở miệng nói: "Sư phụ, thật lâu rồi người chưa ăn thức ăn do con nấu đi?"
Lúc này người đã đứng dậy muốn đi, nghe xong liền ngừng lại, quay sang nhìn chăm chú vào ta một cái, đáp: "Đúng vậy a, cũng đã hơn hai năm."
"Nếu đãnhư vậy,ngày mai khi thời gian trễ một chút đồ nhi muốn mua chút rượu và thức ăn, không biết sư phụ người...các người, đến lúc đó có thể cho chút mặt mũi hay không?" Ta vẫn giữnguyên cái mỉm cười kia, tận lực nói cho thật thoải mái dí dỏm, tựa như là một lời nói hưng phấn ngẫu nhiên.
Đổi lại, là sựdò xétthật sâu củasư phụ, vàcuối cùng là một cái gật đầu."Được ——" Người nói, một chữ 'được' cũng giống như bất quá thuận miệng đáp ứng mà thôi, tùy ý nói: "Con đã có phần hiếu tâmnày, vi sư tất nhiên sao lại không tiếp nhận."
Ta gật gật đầu, trong lòng biết rõ người đã hiểu.
Hôm sau cố ý dậy thật sớm, khéo léo từ chối sự nhiệt tình tương trợ của tiểu nhị, tự mình đi chợ chọn lựa mua được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, lại từng kiện từng kiện sắp xếp lại, nên cắt nhỏ thì cắt nhỏ, nên rửa thì rửa, cũng may nhà bếp của khách điếmrất thuận tiện, các loại dụng cụ đều đầy đủ, thật ra giảm đi rất nhiều phiền phức.
Như vậy bận rộn đến buổi trưa, công tác chuẩn bị đã hoàn thành, tiếp theo liền bình tĩnh hơn rất nhiều, đợi đến khi Kim Ô* hạ xuống phía Tây, cũng đã được nấu nướng xong đúng như kế hoạch, bưng lên bày trí ở trong phòng.
(*Kim Ô hay Quạ ba chân: Thường là đại diện để chỉ Mặt trời, GG để biết thêm về truyền thuyết này nha)
Kỳ thật cũng không phải là một bữa thịnh yến* gì, thực ra nếu là thịnh yến ta cũng làm không được, chẳng qua là chút ít thức ăn thông thường hợp khẩu vị của sư phụ và Luyện nhi mà thôi, chỉ là trong đó có vài món khá công tốn và thời gian, có lẽ dựa theo tính tình của các nàng, trong hai năm qua chắc sẽ không làm những món này.
(*Bữa tiệc thịnh soạn cầu kì)
Sao đó, liền chờ đợi.
Nhìn thấy mặt trời lại tiếp tục hạ xuống, rốt cuộcphân tán ra hết một chút tia sáng tàn tro cuối cùng, nơi góc cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời dần dần chuyển từ màu vàng ấm sang màu xanh trắng, cuối cùng từng bước một bị sắc tối nuốt hết, ta châm lên ánh đèn đợi thêm một lát nữa, nhân lúc sắc trời còn chưa tối hẳn, đứng dậy bưng hai đĩa thức ăn đã nguội lạnh, đi vào bếp hâm nóng lại lần nữa.
Đợi đến khi từ phòng bếp đi ra, liền chỉ có ánh sáng dao dộng từ chiếc đèn lồng, cũng may tối nay sắc trời không tệ, ta đạp bước trên ánh trăng vội vàng lên lầu, ngay chỗ ngã rẽ, liền nhìn thấy mộtbóng người đứng dưới mái hiên, tựa như vừa mới đến, đang đứng phía trước như muốn nâng tay lên gõ cửa.
"Sư phụ." Tuy có thể kiên nhẫn chờ đợi, chỉ là dù sao chờ đợi cũng rất giày vò người, giờ khắc này nhịn không được liền vui vẻ gọi ra một tiếng, chạy về phía trước hai bước, nhìn thấy sự xuất hiện bên cạnh sư phụ, mặc dù đã nằm trong dự liệu, nhưng trong lòng vẫn là căng thẳng: "...Luyện nhi."
Nghe ta gọi, người bên kia đồng thời quay đầu lại, sư phụ hỏi một cách rất tự nhiên: "Nha đầu con chạy đi đâu vậy?", Người đứng ở phía sau kia lại không lên tiếng mà càng đứng sát vào trong góc.
Ta bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, trong tay còn bưng thức ăn nóng cũng không tiện dừng lại lâu, vừa gật đầu tỏ ý, vừa trực tiếp đẩy cửa ra đặt xuống trên bàn, mới xoay người hồi đáp: "Vừa mới xuống bếp, hâm nóng hai phần thức ăn..." Nhìn thấy mọi người vẫn còn đứng ở cửa, liền nghi hoặc thay đổi đề tài: "...Sư phụ? Sao lại không vào?"
Sư phụ cười nói: "Vào thôi." Lại chợt nghiêng đầu trừng mắt nhìn sang bên cạnh một lần, trong nháy mắt thần sắc tự nhiên lại xẹt qua một chút nghiêm khắc, mặc dù động tác này rất nhanh, chỉ là cuối cùng ta cũng không bỏ qua, nhìn sang chỗ kia bị trừng mắt kia, trong lòng lập tức rõ ràng, thầm thở dài một tiếng, liền chuyển sang phía bên kia của cái bàn, cúi người dập tắt ánh nến vừa châm lên trên bàn.
Ánh nến bị dập tắt, trong phòng trở nên tối tăm, nhưng cũng không phải là đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ vì ánh trăng tròn trước cửa sổ, thanh lãnh sáng tỏ, yên lặng đổ xuống mặt đất.
Đứng trong ánh sáng xanh rực rỡ đó, nhìn bóng người bướng bỉnh bên ngoài phòng kia, ta cười nói: "Bây giờ vào được rồi đi? Luyện nhi?"
Đây là một bữa tiệc yên tĩnh, mặc dù yên tĩnh, chỉ là cũng không có căng thẳng, thầy trò ba người chúng ta vẫn là phương thức ở chung như trước kia, rượu được chuẩn bị sẵn cũng không có ai động tới, đó là chuẩn bị riêng cho sư phụ, người uống rất tốt, lúc này lại không muốn uống, mà các đồ đệ của người lại không có hứng thú với chuyện đối ẩm, cũng may còn có chuẩn bị nước trà, thức ăn cũng hợp khẩu vị của mọi người.
Sư phụ ngồi ở chính giữa gần cửa sổ, ánh trăng dịu dàng phủ lên người người, cùng với cơn gió lạnh ngoài cửa sổ lướt nhẹ qua, thêm vào một phần sắc thái thanh lịch tự nhiên, người tất nhiên là chưa phát hiện ra, chỉ giống ngày thường, chậm rãi thưởng thức thức ăn, thỉnh thoảng lơ đãng mở miệng trò chuyện với ta một câu, không phải là nói cười vui vẻ, nhưng thực sự rất tự tại.
Về phần Luyện nhi, thì lựa chọn ngồi trong bóng tối phía đối diện, ánh trăng trong ngần khó khăn lắm mới chiếu đến trước ngực nàng, ngũ quan liền chỉ nhìn thấy đường nét đại khái mà thôi.
Ta cũng không nỗ lực chú ý nhìn nàng, cũng không nói nhiều lời, chỉ là cũng giống như sư phụ, ân cần mà gắp thức ăn, lựa những món nàng thích mà gắp vào chén nàng, điểm này nàng cũng không khách khí, tuy rằng không nói tiếng nào, thế nhưng không có nửa điểm ý tứ cự tuyệt, thích ăn liền ăn, nhìn không ra chút khó chịunào.
Mà bản thâncùng ngồibên cạnh, ở nơi giao thoa ánh trăng rực rỡ và bóng mờ, cũng thoáng như tâm tình bây giờ.
Rượu chưa qua ba tuần, thức ăn cũng đã qua ngũ vị, cảnh đêm càng sâu, dù từ từ thưởng thứcđến thế nào, trên bàn cũng tránh không khỏi dần dần bước vào tàn cuộc, tuy rằng không ai nói thẳng ra.
Chuyện nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, ta đứng dậy, bưng bình rượu trên chiếc bàn bằng gỗ lê chưa ai động đến lên, mở ra rót đầy hai ly rượu nhỏ, một ly cung kính dâng cho người ngồi ở vị trí chủ tọa ngay trước cửa sổ, một ly tự mình bưng lên.
"Sư phụ, tuy rằng người đã từng nói hôm nay không cần dùng rượu nhạt để trợ hứng, chỉ là ở đây đồ nhi vẫn là muốn kính người một ly."
Ta nâng ly nói, không có ngồi xuống, chỉ là một mực cung kính đứng ở bên cạnh bàn, khom lưng một chút, chất lỏng sóng sánh trong chiếc ly nhỏ trên tay phải chiếu lên ánh trắng: "Lần trước biệt ly, cũng không kịp nói gì cả, đều là ngườiân cần dặn dò chỉ bảođồ nhi, ít nhất lúc này, đồ nhi muốn mượn ly rượu này để nói lên tấc lòng, những năm qua nuôi dưỡng dạy bảo, đệ tử hổ thẹn, tự biết có cô phụ sự hy vọng của sư phụ, lần này chia cách, mong rằng sư phụ bảo trọng thân thể, chờ đến khi đệ tử xử lý xong gia sự trở về, từ đó về sau sẽ hầu hạ bên cạnh, báo hiếu dưới đầu gối, sẽ không rời khỏi nữa."
Những lời này ta một hơi nói xong, sau đó ngẩng đầu lên, đem rượu trong lymột hơi uống cạn sạch.
Phía bên kia, dưới ánh trăng mặc dù thần sắc củasư phụ trấn định như thường, chỉ là khóe mắt dường như có chút ánh sáng nhán nhạt, chỉ nói một tiếng: "Hảo hảo, lời nói ngốc nghếch cũng đừng nhắc đến, tâm ý của con, vi sư nhận." Rồi sau đó cũng nâng ly uống cạn, lại đặt xuống mặt bàn.
Kính sư phụ xong, ta lại rót đầy cho bản thân một ly, lấy thêm một cái ly nhỏ đến, chần chừ một chút, cũng không rót rượu, chỉ cầm bình trà qua châm đầy một ly, sau đó, đẩy tới trước mặt một người khác.
"Luyện nhi, ngươi không quen uống rượu, liền dùng trà thay rượu là được rồi." Ta cũng nâng ly rượu nhỏ lên giống như vừa rồi: "Ta kính ngươi một ly, cầu ngươi một việc, có được không?"
Trong bóng tối chập chờn không nghe thấy tiếng trả lời, thẳng đến khi sư phụ ho nhẹ một tiếng, mới có một bàn tay tựa như không tình nguyện mà nâng cái ly nhỏ kia lên, trong lòng ta biết rõ, cũng không để ý, chỉ muốn nói ranhững lời trong lòng muốn nói, đó là kết quả sau khi đã nghĩ sâu tính kỹ suốt mấy ngày qua, nếu như nàng không đáp ứng, ta rời đi cũng khó có thể bình an.
"Luyện nhi, ta cầu ngươi, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng đừng đi đâu khác, liền hảo hảoở lại Hoa Sơn, hảo hảo ở lại bên cạnh sư phụ, ít nhất là trước khi ta trở về xin chớ rời đi, nhớ lấy nhớ lấy."
Lời này không đầu không đuôi, người khác nghe xong e rằng cũng không hiểu ra sao, chỉ là không thể không nói.
Từ sau chuyện củaHồng Hoa Quỷ Mẫu, đối với con đường phía trước ít đi vài phần nghi kỵ hoài nghi, lại nhiều thêm vài phần thấp thỏm bất an, vẫn luôn suy nghĩ, nếu không hành động đúng đắn, trong lòng chỉ biết là nhất định sẽ có đủ loại ân oán thị phi đang chờ trong tương laixa xa kia.
Thế nhưng đó hẳn là chuyện xảy ra sau khi Luyện nhi trở thành Ngọc La Sát, không bước vào giang hồ, mọi chuyện cũng sẽ không bắt đầu.
"...Ta biết bản thân không có tư cách yêu cầu ngươi làm chuyện này chuyện kia, chỉ là..." Trong bóng tối bên kiavẫn tiếp tục trầm mặc, đợi không được câu trả lời, chỉ có thể nói tiếp: "Chỉ là thiên hạ lớn như vậy, một khi rời khỏiTây Nhạc, ta chỉ sợ, sợ rằng sẽ không thể tìm được ngươi nữa."
Tìm không thấy ngươi, không giúp được ngươi, nếu thật sự là như vậy, ta thật sự không biết những thứ ta đang cố gắng nhẫn nhịn, còn có ý nghĩa gì nữa.
Đây là câu chuyện của ngươi, lại là dị số*của ta.
(*Một trường hợp đặt biệt)
Bưng ly rượu nhỏ lên, đang muốn uống cạnrượu trong ly, lại bỗng nhiên nghe một tiếng xoảng vang lên, ở nơi yên tĩnh này càng trở nên đột ngột chói tai.
Sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn qua, là Luyện nhi giáng cho cái ly nhỏ trên bàn một đòn nặng nề, một loáng sau chỉ thấy nàng bỗng nhiêntừ trong bóng tối đứng dậy, chộp lấyly rượu trong tay ta, ngẩng cổ uống cạn sạch.
Sau khi uống cạn, nàng lưu lại một tiếng hừ lạnh, xoay người đẩy cửa mà đi, không mang theo nửa điểm do dự.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, tựa như trong nháy mắt, trong nháy mắt này ta dường như đã nhìn thấy rõ nàng, lại dường như không có thấy rõ, chỉ có một đôi mắt chứa đựng ánh trăng sáng ngời chiếu vào đáy lòng.
"Đứa nhỏ này, càng ngày lại càng tùy hứng rồi!"
Thanh âm có chút không vui của sư phụ gọi lại sự tỉnh táo của ta, ta bật cười lắc đầu, nói: "Không sao, nàng làm như vậy, kỳ thật cũng coi như là đã đáp ứng, đồ nhi trái lại cảm thấy yên tâm."
"Con a, liền nuông chiều nàng a..." Sư phụ thở dài một tiếng, tựa như bất đắc dĩ không tiếp tục đề tài này nữa, liền nói sang chủ đề khác, nghiêm mặt hỏi: "Ngày mai, lúc nào xuất phát?"
"Sáng sớm ngày mai liền đi, cho nên sư phụ không cần lại đến đưa tiễn, tối nay trở về nghỉ ngơi thật tốt a." Ta cụp mi thuận mắt, thản nhiên trả lời, chỉ là không dám nhìn người.
Đây là một bữa tiệc rượu tiễn đưa, trong lòng ai cũng đều hiểu rõ ràng.
Chỉ có điều khi nói thẳng ra, vẫn cảm thấy buồn bã mất mác.
Thời gian còn lại của đêm hôm đó, ta ngồi bên cửa sổ, ngắm trăng, từ từ một mình uống hết một bầu rượu trong tay, rượu nhạt nhẽo, không say lòng người, lại là say sưa, nếu không như vậy, không thể đổi được một lần yên giấc.
Sáng sớm hôm sau, không làm kinh động đến bất luận người nào, chỉ để lại một chút tâm ý ở trong phòng, liền lần thứ hai rời khỏi Tây Nhạc.
Mặc dù biệt ly làm cho người ta khổ sở, chỉ là cuối cùng vẫn là yên tâm, bởi vì Luyện nhi đã uống chén rượu kia, cho nên mọi chuyệnnhất định cũng không thể phát sinhnhanh như vậy.
Lúc ấy, bản thân luôn tin tưởnglà như vậy không hề nghi ngờ.