Ma Nữ Nghê Thường

Chương 77

Tính khí của Luyện nhi rất lớn, từ nhỏ đến lớn cũng không ít lần tức giận ta, phương thức trút giận cũng có khác biệt theo sựtrưởng lên của tuổi tác, khi còn là một đứa bé liền trực tiếp tấn công, lớn lên liền trở thành dùng câu chữ cường thế hung ácngoài miệng, đến gần đây lại thường dùng cách thức hờn dỗi không nói chuyện, vô luận là hình thức nào, bảnthân cũng còn có thể ứng phó, cho nên cũng không lo sợ sẽ khiến cho nàng tức giận.

Nhưng mà, ta lo sợ sẽ khiến cho nàng lo lắng.

So với phần lớn thời gian tâm tình rất thẳng thắng, chỉ duy nhất khi lo lắng Luyện nhi lại dễ dàng giấu ở trong lòng, dường như là không biết nên biểu đạt như thế nào, tựa như lần đó khi lần đầu tiên thấy ta bị thương, ngoài miệng nàng không nói gì, lại nhìn ra được trong lòng nàng không thoải mái thật lâu.

Sắc mặt của nàng khi đó, cùng giờ phút này là không sai biệt lắm.

"Luyện nhi...Khụ...Khụ" Mặc dù muốn tiến lên nhẹ lời an ủi, nhưnglúc này thật sự không phải làcục diện tốt để nói chuyện, vừa mới mở miệng đã bị gió bụi cùng máu của chính mìnhthổi ngược vào trong làm cho bị sặc, ta nghiêng đầu ho một tiếng, vừa đưa tay che gió vừa áp bách cầm máu, vẫn còn muốn nhanh chóng đi qua bên cạnh nàng, nhất thời khiến cho mỗi bước chân khó khăn của chính mình thập phần rối ren chật vật.

Trong nháy mắt tiếp theo, gió lớn lại bớt đi một chút, bởi vì có người đứng cản ở trước mặt, quần áo bay phần phật.

Bởi vì hướng gió, ta gần như mắt mở không ra, chỉ là ngay cả như vậy cũng biết được người ở trước mặt là ai, không lại bận tâm xem người đứng chắn trước mắt là ai, một tay ấn chặt lỗ mũivừa chảy máu, tay kia giữ chặt lấy người ở trước mắt, lớn tiếng nói: "Không sao! Chẳng qua là gần đây trên đường đi quá khô nóng nên có chút bốc hỏa, không cần bận tâm!"

Tiếng gió đang gào thét thật sự quá lớn, cho nên tiếng nói của ta cơ hồ đều bị chôn vùi trong đó, nói xong câu này, vì đang nhắm mắt nên thấy không rõ biểu lộ của đối phương, cũng không nhận được lời đáp lại, ta nhất thời vô kế khả thi, chỉ có thể nghĩ đến chính sự quan trọngtrước tiên, liền kéo nàng xoay người, buông bàn tay đang cầm máu kia rachỉ về hướng cổ đạo ở phía xa, tỏ ý muốn nàng nhìn về phương xa.

Bàn tay ấn chặt cánh mũi vừa rời đi, máu liền lại chảy xuống, ngay cả ngửa đầu lên cũng không có hiệu quả, có lẽ là bởi vì ảnh hưởng của trận bão cát, cố tình lúc này lại là lần chảy máu mũi nghiêm trọng nhất từ trước đến nay, trong lòng âm thầm ảo não, thậm chí có chút giận chó đánh mèo thân thể này, thế nhưng bất đắc dĩ, chỉ có thể một lần nữa áp bách cầm máu, đang muốn thu tay lại, đã có người đè lên cánh mũi kia để cầm máu trước ta.

"Cúi đầu xuống." Phía sau lưng bị vỗ lên một cái, lúc này mới nghe thấy thanh âm của Luyện nhi, bởi vì khoảng cách gần cho nên lời nói không nặng không nhẹ: "Ngửa đầu chỉ làm cho máu chảy ngược vào trong, máu đã khô, không thích hợp để nuốt xuống."

Ta nghe lời có chút cúi đầu xuống, lúc này nàng mới hô lên một tiếng, thanh âm sắc bén thành công phá vỡ sự ngăn cản củagió cát mà truyền ra xa xa, không đến một lát sau, một thân ảnh cao lớn đi ngược gió mà đến, người chưa tới thanh âm đã tới trước, quát lớn: "Thế nào hai oa nhi này! Có phải hay không đã tìm được cái..." Người quát lên được một nửa tiến đến gần, trong phút chốc, lại đổi thành mộtlàn điệu kỳ quái: "Ân? Đây là đang làm cái quỷ gì? Trúc oa nhi ngươi cúi thấp đầu làm gì? Còn phải có người đỡ, bị thương sao?"

Lúc này ta không thể trả lời ngay lập tức, cũng không tiện lắc đầu, chỉ có thểphất tay áo lung tung, nghe thấy Luyện nhi ở bên cạnh tiếp lời nói: "Nàng có chút không thoải mái, ta muốn đỡ nàng lên lưng lạc đà nghỉ ngơi, con đường kia đã tìm được, nghĩa phụ người chỉ phương hướng cho hướng đạo là được rồi."

Lão gia tử vừa nghe nói đã tìm được đường, cao hứng đến mức chuyện gì cũng không để ý tới, liền hối thúc một tiếng hỏi rằng ở nơi nào, ta không có cách nào nói chuyện, lại chỉ chỉ về phía đã từng chỉ cho Luyện nhi xem qua vừa rồi, còn chưakịp thả tay xuống, lão nhân liền sải bước đi tới, mà lúc này thắt lưng lại bỗng nhiênbị siết chặt, không đợi đến khi kịp phản ứng, đã bị đằng vân giá vụ đưaxuống mặt đất.

Luyện nhi đưa ta từ trên cao nhảy xuống, tuy rằng động tác nhu hòa, chỉ là dựa vào hành động không có nửa điểm báo trước, vẫn là thể hiện trong lòng nàng có tức giận, ta lảo đảo một chút rồi ổn định thân thể, cũng không nói thêm gì nữa.

Chẳng qua là, tư thế vừa cúi đầu vừa dùng tay bịt mũi như vậy quả thật là quá mức quái dị, khi cố gắng chịu đựng cơn bão cát trở lại đội ngũ lạc đà, dường như cũng có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của hai người hướng đạo, một mặt khác, bị giữ chặt lấy như vậy cũng có chút khó chịu, sau khi đi đến bên cạnh tọa kỵ bản thân rốt cuộc nhịn không được, nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay, áp lên ngón tay Luyện nhi đang đặt trên cánh mũi, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng lắc lắc, nói khẽ: "Không có việc gì, Luyện nhi, buông tay thử xem một chút được không? Ta nghĩ máu hẳn là đã ngừng lại rồi, không cần lo lắng."

Nàng liếc nhìn ta một cái, thật sự cũng không có ý tứ phản đối, tùy ý ta cầm chặt lấy bàn tay của nàng thử dùng sức thăm dò, cuối cùng nhẹ nhàng kéo xuống, có lẽ là thời gian chèn ép quá dài, quả nhiên lúc này máu đã không còn chảy ra nữa, ta thở ra một hơi, vuốt vuốt sống mũi, còn muốn lên tiếng nói chút gì đó, đội ngũ phía trước lại đang thúc giục.

"Luyện nhi..." Chỉ kịp nói một câu, cho nên bản thân chỉ có thể cầu khẩn mà nói: "Tạm thời đừng nóng giận được không, việc cấp bách trước hiện nay là đi ra khỏi đây, chúng ta lên lạc đà trước rồi nói sau đi?" Nói xong đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ lo sợ này người lại nhất thời trở nên bướng bỉnh, dù sao dựa vào tính tình tuỳ tiện muốn làm gì thì làm kia của nàng, đừng nói là bão cát sa mạc, cho dù là thiên quân vạn mã đánh tới, cũng đều giống nhau.

Không ngờ chỉ trong một khoảnh khắc khi ánh mắt giao nhau, người đứng trước mặt trừng mắt nhìn qua, lại sảng khoái gật gật đầu, nói: "Cũng tốt."

Luyện nhi vừa trả lời, vừa đưa tay nắm lấy yên cương, bộ dạng cùng động tác đều rất tự nhiên, tâm trạng của ta dịu xuống, chỉ thấy bàn tay nàng đặt lên yên cương nhưng cũng không có nhảy lên, ổn định lạc đà, tiếp theo quay đầu nhìn qua một cái, mở miệng nói một câu dường như đã từng quen thuộc: "Ngươi lên trước, ngồi ở phía trước."

Khẽ giật mình, lại nhìn sang thiếu nữ bên cạnh, chỉ thấy nàng cũng nghiêng đầu nhìn mình, khóe môi cong lên tạo thành một đường vòng cung như có như không, thần sắc chỉ cười không nói, chẳng qua là tâm mắt hơi co lại, rõ ràng viết ra khí sắc hung dữ.

Mất tự nhiên mà ho nhẹ hai tiếng, ta thu tầm mắt lại, cam chịu số phận nghe theo lời nàng mà xoay mình lên lưng lạc đà, cũng không nói nửa câu biện bạch.

Đội ngũ một lần nữa xuất phát trong cơn gió to bão cát, lúc này trong lòng mọi người đều đã suy tính kỹ lưỡng, mục tiêu cũng rõ ràng hơn rất nhiều, Thiết lão gia tử đứng trên chỗ cao một đường chỉ dẫn phương hướng, mà đàn lạc đà được nối lại với nha dưới sự điều khiển bình tĩnh của hai người hướng đạo cũng vững vàng ngược gió tiến lên, mọi chuyện đều diễn ra thập phần thuận lợi, thuận lợi đến mức hai vị hành khách ở cuối đội lạc đà cũng không cần bận tâm đến chuyện gì.

Ta vẫn là không dám xem thường chút nào, khẩn trương chú ý bọn họ làm việc, Luyện nhi lại từ từ rút ra một tấm thảm Ba Tư ở khung hành lý bên hông lạc đà, giơ tay lên, phủ xuống đem bản thân nàng lẫn ta cùng nhau che kín.

Đối với động tác này của nàng ban đầu bản thân không có để ý đến, cho nên chỉ cảm thấy trong phút chốc bốn phía tối sầm lại, bản thân liền rơi vào trong một không gian nhỏ hẹp lờ mờ, hoang mạc bao la bát ngát ở trước mắt bị ngăn cách, luồng khí động cuồn cuộn ập vào mặt bỗng nhiên bất động, ngay cả tiếng rít sắc bén đều lập tức yếu đi rất nhiều, trở nên hơi ồm ồm.

"Mệt mỏi liền nghỉ ngơi." Trong không gian mờ tối nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên, bởi vì tiếng gió rít đã bị yếu đi bớt, thanh âm của Luyện nhi liền trở nên đặc biệt thanh tịnh: "Nơi này có ta và nghĩa phụ, ngươi can thiệp vào làm cái gì? Đừng thể hiện ở trước mặt ta." Mặc dù khẩu khí nghe không tốt, nhưng bên eo lại cảm giác được có bàn tay đưa đến, một vòng ôm lấy, kéo ta ngã về phía sau dựa lên người nàng —— giống như những ngày qua ta thường làm với nàng, ngay cả động tác dịu dàng cũng học được mười phần mười.

Hít vào một hơi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Làm theo lời nàng, không phải chỉ vì muốn thuận theo ý nàng, có lẽ chính là không muốn phủi đi hảo ý của nàng.

Thật sự là mệt mỏi rồi, trong không gian nhỏ hẹp ngăn cách khỏi cơn gió bụi tàn sát tứ phía ở bên ngoài, làm cho người ta cảm giác yên tĩnh mà an toàn, ở trong bóng tối lờ mờ thần kinh buộc chặt dần dần trầm tĩnh lại, nàng nói không sai, ta đúng là đang thể hiện.

Rõ ràng sức lực sớm đã không còn được như lúc trước, cũng hiểu rõ tình trạng của thân thể, chỉ là những này khi bôn ba bên ngoài, lại luôn bất giác không tự chủ được mà đem bản thân mình lúc này so sánh với trước kia, thậm chí còn phân cao thấp, cưỡng ép dựa theo tiêu chuẩn trước kia mà yêu cầu thân thể này, khi phát hiện ra lực bất tòng tâm, liền thẹn quá hoá giận, mới có thể khiến cho thân thể càng không chịu nổi sức ép này.

Giờ khắc này, khi tác động của sự tôn nghiêm rốt cuộc đã vơi đi, người không tiếp tục kiên trì nữa, từng chút từng chút mệt mỏi tích lũy cho đến bây giờ đồng loạt tràn ra, ta buồn ngủ đem toàn bộ trọng tâm thân thể phó thác cho người khác, đôi mắt nặng nề nhắm nghiền lại.

Nguy cơ vẫn chưa được giải trừ, bên ngoài bão cát đầy trời, mà chính mình, lại thật sự ở trong không gian nhỏ hẹp này, chìm vào yên giấc vô mộng.

Thức dậy, giống như đã trôi qua cả một thế hệ.

Đây cũng không phải là cách dùng từ phóng đại gì, duỗi lưng một cái sau khi nghỉ ngơi thoải mái, sau đó khi từ từ ngồi thẳng người lên, thật sự sinh ra cảm giác mơ màng giống như đã trôi qua cả một thế hệ.

Sa mạc, cát sỏi, gió bụi, lạc đà...Ở đâu?

Dưới chân không còn tiếp tục lay động, giẫm chân một cái, là mảnh đất rắn rắn chắc chắc; ngẩng đầu không còn thấy vùng hoang mạc bát ngát, nhìn quanh mọi nơi, là những bức tường gạch mộc cùng mái nhà bện rơm...Không sai, đây là một gian phòng đơn sơ, dưới thân là thứ gì đó mà vừa di chuyển một chút liền vang lên tiếng kẽo kẹt, tuy rằng không quá ổn định vững chắc, nhưng mà đúng là một cái giường lớn không sai.

Nhưng mà những thứ này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là bản thân đã thay đổi một bộ trang phục, không còn bộ nam trang Hồ phục, trên người cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, hẳn là đã được ai đó lau người qua, nhưng mà, là ai?

Là ai? Nơi này là chỗ nào? Chuyện gì đã xảy ra!

Sự khủng hoảng khó hiểu tự nhiên liền sinh ra, ta bỗng nhiên trở mình nhảy dựng lên, trong phòng không lớn, vài bước có thể vọt tới trước cái cửa gỗ cũ nát kia, vươn tay đang muốn đẩy ra, nó lại đột nhiên tự mình mở ra phía bên ngoài, bước vào là một thân ảnh cao lớn, gần như là cứng rắn va chạm vào ta!

"Ai! Cẩn thận!" Người này thật ra rất rắn chắc, sau sự va chạm chẳng qua là hơi lay động một chút, liền lại đứng vững, còn đưa tay đỡ ta một cái: "Ngươi nói ngươi nha đầu này, tại sao ngủ một giấc tỉnh lại liền mãng mãng chàng chàng* như vậy, này cũng không giống ngươi a! Lại nói ngươi đụng vào ta cũng không sao, nếu như lại đụng ngã bản thân, Ngọc oa nhi kia e là lại oán giận chết ta!"

(*Kiểu như là bộp chộp liều lĩnh)

Nghe thấy giọng nói vang vọng như chuông đồng này, tâm tình cũng đã ổn hơn phân nửa, lại ngẩng đầu nhìn lên quả nhiên là Thiết lão gia tử, sự thấp thỏm trong lòng ta lúc này mới triệt để buông xuống, vì sự thất lễ của bản thân vừa rồi mà cảm thấy lúng túng, đồng thời sự nghi hoặc vẫn còn đó, sau khi đứng vững liền không khỏi ngỡ ngàng mà hỏi: "Lão gia tử, đây là nơi nào? Tại sao ta vừa ngủ một giấc tỉnh lại, cái gì cũng đã thay đổi? Đội ngũ lạc đà đâu? Luyện nhi đâu?"

"Ngủ một giấc? Trúc oa nhi, một giấc ngủ này của ngươi thật dài a!" Thiết lão gia tử vuốt vuốt râu ngắn nói: "Bắt đầu từ buổi chiều hôm qua khi ra khỏi Bạch Long đôi ngươi đã ngủ thiếp đi, ban ngày ngủ đến ban đêm, ban đêm lại ngủ đến ban ngày, ngủ đến hiện nay sắc trời thế nhưng đã lại là hoàng hôn, ngươi đã ngủ trọn vẹn gần mười hai canh giờ a! Nếu như không phải mạch tượng gì gì đó tất cả đều bình thường, lại đến được một nơi có thể dừng chân nghỉ ngơi, ta cùng Ngọc oa nhi đều thật lo lắng là ngươi đã chết luôn rồi!"

Lão nhân nói thẳng một tràng, ta nghe thấy hơn nửa ngày cũng không thể mở miệng, sững sốt một hồi lâu mới nhớ tới chuyện muốn nói tiếp theo, vừa mới mấp máy môi, sau lưng lão gia tử liền vang lên một thanh âm nói: "Là nghĩa phụ người lo lắng đến sắp chết a, đừng kéo theo người bên cạnh xuống nước a! Khi còn nhỏ nàng phát sốt rất cao, ngủ còn lâu hơn cả lúc này, ta mới không lo lắng a!"

Theo thanh âm này nhanh chóng tiến vào phòng, tất nhiên là người chúng ta đều quen biết, Luyện nhi mang theo nụ cười thường thấy đi tới, cũng đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc còn có chút ẩm ướt, trong tay bưng một cái chén bằng đất nung cũ kỹ, chỉ nhìn ta một cái, liền tuỳ ý đưa qua nói: "Tỉnh rồi? Vậy uống nó a."

"...Đây là cái gì?" Ngoài miệng hỏi, bàn tay đã nâng lên cầm lấy cái chén bằng đất nung kia, thứ nước trong chén gần như là màu nâu, bên trong có những mảnh lá khô nhỏ lúc chìm lúc nổi, nhìn qua giống nước trà, ngửi ngửi liền nghe thấy mùi vị cỏ khô nức mũi."Là trà, dùng một loại cây gai dại của địa phương ngâm thành, có chút mặn, cũng không tệ lắm." Nghe ta hỏi, Thiết lão gia tử liền thuận miệng giải thích.

Nếu lão gia tử đã nói như vậy, ta cũng liền yên lòng, xác thực cũng có chút khát, tuy rằng trong lòng còn tràn đầy nghi vấn, nhưng cũng không ngại uống xong lại nói sau, lập tức ừng ực uống một ngụm lớn, lại nhanh chóng nhíu mày không ngừng.

"Thật chát..." Dù sao cũng là do nàng tự tay bưng tới, có khó uống hơn nữa cũng không thể nhả ra, huống chi trà cũng là trà ngon, chẳng qua là...Thật vất vả nuốt xuống, bản thân cố gắng mỉm cười một cái, cẩn thận phàn nàn với thiếu nữ trước mắt: "Luyện nhi, này...Có phải đã ngâm hơi đậm đặc một chút rồi hay không?"

"Ngươi dám không uống." Luyện nhi trừng mắt: "Là mát mè tiêu nhiệt a!"

Cũng liền không thể nói gì hơn, chỉ có thể uống cạn không thừa một giọt.
Bình Luận (0)
Comment