Sư phụ từng nói qua, Tiêm nhi tuy rằng thông minh, chỉ là luôn suy nghĩ quá nhiều, tâm tư quá nặng, nhất định là có tật xấu hay lo nghĩ mang theo từ trong bụng mẹ a.
Khi người nói những lời này phần lớn là mang theo ý trêu chọc, nhưng cũng là vô tâm trồng liễu, oai đả chính trứ*.
(*Vô tâm trồng liễu liễu thành rừng. Oai đả chính trứ = chó táp phải ruồi: Ý chỉ làm ra những chuyện vô tình)
Ta rốt cuộccũng xem như là hiểu rõ về bản thân mình, đối với vấn đề này tất nhiên cũng không phản đối, chỉ có thể âm thầm khuyên bảo bản thân là suy nghĩ nhiều một chút cũng không sao, chỉ cầu mong đừng làm người không quả quyết, mọi chuyện liền trốn vào sừng trâu mà trốn là được.
Cho nên bối rối tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Chuyện khó giải quyết trong nhất thời, liền tạm thời dứt khoát không cần giải quyết nữa là được rồi.
Huống chi, một đêm kia, bởi vì không biết hài từ kia có phải là đang chờ đợi hay không, không biết lời đáp lại kia có tính là đáp lại hay không, ta cũng mơ hồ tỉnh ngộ ra, trùng hợp cũng vậy mà không trùng hợp cũng vậy, so với nữ tử tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết kia, nàng, Luyện nhi, chính là một sự tồn tại chân thật sống động, là một hài tử bị phụ thân vứt bỏ, được sói mẹ nuôi sống, lại được ta và sư phụ cơ duyên xảo hợp mang về từ trong hang sói, dạy dỗ thành một người như thế này.
Ta tận mắt nhìn thấy nàng hỉ nộ ái ố, tận mắt nhìn thấy sự thay đổi từng chút một của nàng, hôm nay sao có thể chỉ vì một cái tên, liền hoài nghi sự chân thật của nàng, cũng bắt đầu hoài nghi sự chân thật của toàn bộ thế giới này?
Nghĩ như vậy, trong lòng liền thoải mái hơn không ít.
Thời gian vẫn cứ trôi qua, không mặn không nhạt, nên như thế nào thì vẫn chính là như vậy, sư phụ thấy ta dần dần khôi phục trạng thái như thường, có lẽ cho rằng ta rốt cuộc đã điều chỉnh được, cũng không lại truy vấn gì nữa, chỉ là thần sắc vui mừng không ít.
Chỉ là trong cuộc sống sau này, bất tri bất giác, bản thân mình có thêm một thói quen.
Nói là được nhắc nhở cũng tốt, nói là không bỏ xuống được cũng vậy, sau này, thỉnh thoảngvào những lúc ở một mình nhàn hạ thanh tịnh, ta rốt cuộc vẫn nhịn không được mà cố gắng suy nghĩ, nhớ lại, nhớ lại câu chuyện về nữ tử trong truyền thuyết kia.
Tuy rằng kết quả của những lần thử nhớ lại kia, thường là uổng phí tâm cơ vô ích.
Trước đây cũng thường đi ra ngoài du lịch, lúc ngồi xe mệt mỏi cũng thích xem vài thứ linh tinh để giải buồn, đáng tiếc xem tới xem lui, theo xu hướng đã từng đọc rất nhiều truyện kinh điển trong Phi tuyết liên thiên xạ bạch lộc, Tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên*, cũng từng đọc qua nhiều truyện về các kiếm khách phong lưu đa tình của những tác giả khác —— nhưng mà cho dù là những truyện này, bây giờ ngồi nhớ lại, cũng chỉ là những trí nhờ vụn vặt phân tán không rõ ràng —— về phần bộ danh tác mấu chốt nhất kia, trái lo phải nghĩ, thậm chí ngay cả đã từng xem đến chưa cũng còn không nhớ được.
(*Sau khi Kim Dung hoàn thành các tác phẩm của mình, một người bạn của ông là Nghê Khuông phát hiện rằng chữ đầu tiên của tựa đề 14 tiểu thuyết tạo thành hai câu thơ thất ngôn trên. Dịch nghĩa: Tuyết bay đầy trời bắn (nhìn) hươu trắng, Truyện cười thần hiệp tựa uyên xanh)
Cho nên dù cố gắng nhớ lại đến thế nào đi nữa, rốt cuộc tối đa chỉ lóe ra được một chút, chính là những phiên bản không đồng nhất trên truyền hình, này còn chưa tính, cố tình hình ảnh người kia vẫn còn mới nguyên trong đầu, âm thanh cũng vẫn còn, chính là các loại tình tiết lại mơ hồ giống như mây khói, điều này mới thật sự là làm cho người ta không thể chịu nổi.
Mỗi lần như vậy, luôn nhịn không được mà muốnôm mặt ai thán, nếu như ông trời cho ta thêm một cơ hội...
"Ngươi! Lại ngẩn người! Mệt cho ta đi tìm cả buổi, sư phụ gọi!"
Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng quát lớn, hiển nhiên là một câu nói không rõ ràng, nhưng ngạo khí mười phần.
...Mà thôi, nếu như ông trời cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định là sẽ không ngây ngốc đi đến con đường kia...Nghĩ như vậy, lắc đầu bật cười, ta đứng dậy phủi phủi bụi đất trên quần áo, xoay người, trước mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn chân thật.
Có lẽ, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho ta cảm thấythoải mái.
Bởi vì dù nhìn nhưthế nào, cũng không có cách nào đem khuôn mặt nhỏ nhắn này liên tưởng với người có cùng cái tên của nàng, không thể đánh đồng nàng với một nữ tử vũ mị tuyệt sắc lại bễ nghễ thiên hạ trong truyền thuyết...Được rồi, tuyệt sắc hàng đầu, trong tương lai thật ra rất có khả năng, bất quá bây giờ xem rangoại trừ đáng yêu vẫn là đáng yêu, về phần bễ nghễ, từ khi còn nhỏ đã là như vậy, đáng tiếc, là dùng để nhằm vào ta.
Đứng lên muốn nắm tay nàng cùng đi, không đợi ta đưa tay ra, nàng trừng mắt liếc một cái, xoay người nhanh như chớp liền biến mất.
Bỗng nhiên có chút hoài niệm lúc trước khi chưa có luyện khinh công, cũng sẽ không dùng hai chân chạy nhanh như sói nhỏ.
Kể từ khi bắt đầu bi bô tập nói, nàng phát triển mọi thứ rất nhanh chóng, chưa đầy một năm đã có thểnghe nói trôi chảy tiếng người, cách thức tư duy vàphương pháp biểu đạt thoạt nhìn cũng càng giống như một người bình thường. Sau đó, sư phụ bắt đầu truyền thụ tâm pháp võ công cơ bản cho nàng—— mà trên điểm này, không thể không nói, nàng thật sự là không phụ tâm huyết lớn lao mà sư phụ bỏ ra, ngộ tính rất cao, tiến bộ thần tốc, thật sự là làm cho người ta tự than thở không bì kịp.
Trước nàng, ta vốn đã học võ nghệ hơn hai năm, hôm nay xem ra bị nàng đuổi kịp và vượt qua chỉ là chuyện trong tầm tay, thỉnh thoảng ngẫm lại, cũng cảm thấy có ít nhiều không cam lòng, lại không thể làm gì được.
Đương nhiên, trái ngược vớitâm tình tràn đầy phức tạp của ta, sư phụ chỉ đơn giản là thoải mái hơn rất nhiều.
Có lẽ cảm thấy không thể phụ mỹ ngọc lương tài như vậy, đối với bộ kiếm pháp đang trong giai đoạn khai sáng, sư phụ cũng càng ngày càng xem trọng, vì vậy ngoại trừthời gian để chỉ dẫn cho chúng ta vận công, lại trở về trạng thái cả ngày bế quan như lúc trước, thậm chí so với lúc trước chỉ có hơn chứ không có kém —— có lẽ là cảm thấy Luyện nhi đã được bồi dưỡng thành "Người", những chuyện còn lại liền thuận theo tự nhiên là được a, gần đây mấy ngay qua cũng yên tâm đem chuyện đi săn giao cho nàng.
Vì vậy, trong lúc vô tình liền tạo thành cục diện nàng lo bên ngoài ta làm chủ bên trong, vì chuyện này nàng rất cao hứng, tựa hồ tự nhận là gia chủ, đối với ta càng là một bộ dáng nho nhỏ phồng má ngạo nghễ.
Đối với chuyện này ta cũng là thản nhiên không quan tâm đến, dù sao năng lực đi săn của nàng cũng ngang bằng ta, nếu như chỉ luận về kỹ xảo, thậm chí còn vượt trên sư phụ.
Bất quá gần đây...
Ăn cơm tốixong, hiếm khi sư phụ đi ra ngoài dặn dò từng người chúng ta vài câu, liền lại trở về thạch thất thiền định, ta thắp sáng ngọn lửa, chuẩn bị xử lý những con mồi nàng mang về khi sáng, nhưng mà khi đi đến nơi hẻo lánh thường để con mồi, vẫn không khỏi nhíu mày lại.
Lúc trước nơi này thường xuyên chất đống những con mồi, hôm nay vỏn vẹn chỉ có một con gà rừng dở sống dở chết, lẻ loi trơ trọi đến thập phần đáng thương.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, vài ngày gần đây đều xảy ra tình trạng như vậy, ta nhìn những thứ thu hoạch được một cái, lại quay đầu nhìn nàng, không ngoài dự liệu phát hiện ra từ xa xa nàng cũng đồng thời dùng khóe mắt liếc nhìn ta, vừa thấy ta quay đầu, ánh mắt ngay lập tức dời đi, muốn làm ra một bộ dáng như không có gì.
Ta thật muốn nói cho nàng biết, nàng là hài tử che giấu tệ nhất mà ta từng thấy.
Quả nhiên là có chuyện gì đó đi? Lúc này đang là giai đoạn sản vật phong phú, đừng nói là nàng, bản thân ta đi ra ngoài một chuyến, thu hoạch cũng nhất định không chỉ có vẻn vẹn một chút như vậy, lại thấybộ dạng chột dạ này của nàng, thay vì nói là suy đoán, chi bằng nói là ván đã đóng thuyền.
Ban đêm, liền đặc biệt lưu tâm.
Giường của sư phụ ở tận cùng bên trong thạch thất, tiếp đó chính là giường đá và ghế dài trong động, bởi vì cửa của Hoàng Long động là không có cách nào đóng kín, lúc trước vào ban đêm ta vẫn là tương đối tỉnh ngủ, lo sợ vào ban đêm có thứ gì đó âm thầm lẻn vào, trái lại từ sau khi có đứa nhỏ này giấc ngủ càng lúc càng trầm, bởi vì nàng mẫn cảm hơn ta rất nhiều.
Nhưng mà trong đêm nay ta rất cảnh giác, cũng liền mở to mắt nhìn theo bóng lưng lưng của nàng âm thầm đi ra khỏi động vào đêm hôm khuya khoắt.
Đây là vì sao? Đứng thẳng dậy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Không có quá nhiều thời gian để do dự, ta khoác áo mang giầy vào, quyết định đi theothật nhanh.
Canh thâm lộ trọng*, vùng hoang dã tất cả đều là hơi ẩm, đêm nay ánh trăng ảm đạm, rõ ràng là hoàn cảnhkhác lạ, không biết tại sao lại làm cho người ta nhớ đến đêm lạnh lẽo khi lần đầu tiên gặp đứa bé kia.
(*Đêm sâu sương dày)
Chỗ khác biệt chính là, lúc trước ta cầm trong tay bó đuốc nơm nớp lo sợ, hôm nay ta chính là hai tay trống trơn nín thở liễm tức.
Phía trước là một thân ảnhđã cách rất xa, tốc độ cực nhanh, theo dõi nàng không phải là chuyện dễ dàng, không chỉ bởi vì nàng cảnh giác hơn người, mà còn vì trong lộ trình ngắn thế này, đã có vài lần thiếu chút nữa là ta để mất dấu của nàng. Trong tay không có vũ khí, thay vì nói là quên mang theo, không bằng nói là trong tiềm thức không cảm thấy có nguy hiểm —— nàng có lẽđang che giấu bí mật nho nhỏ gì đó, chỉ là không đến mức hiểm ác.
Có lẽ là ta quá tự tin, tự tin rằng vô luận có bao nhiêu khó khăn, rốt cuộc bản thân cũng sẽ theo kịp nàng.
Sau đó không lâu, ông trời liền trừng phạt loại suy nghĩ không chu toàn này của ta, ta thật sự không nghĩ tới, khinh công của đứa bé kia thế nhưng chính là phần tiến bộ thần tốc nhất trong tất cả những thứ nàng đang luyện tập, lúc trước ở nơi hoang dã tốc độ còn có thể miễn cưỡng theo kịp, nhưng mà khi vào trong rừng rậm sau mấy lần chuyển hướng cực kỳ linh hoạt, ta bây giờ thật sự là vô pháp làm được.
Cuối cùng, trong rừng sâu mờ ám, ta đánh mất tung tích của nàng.
Nguyệt hắc phong cao. (Trăng mờ gió lớn)