Ma Nữ Tình Thù

Chương 42

Tình hình trước mắt như thế nào, nàng không biết, chỉ có cách yên lặng chờ thay đổi, tiện thể đề phòng có người tìm được nàng.

Tịch Ân thả nàng, cũng không có nghĩa là Á Khắc Tư không muốn bắt nàng, Á Khắc Tư còn muốn bắt nàng, nàng không có ngốc có thể vì chạy thoát từ trong tay Tịch Ân mà không lo nghĩ, bởi vì nguy hiểm có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, nàng đương nhiên phải gia tăng phòng bị.

Chỉ là Tịch Ân, hắn. . . . . . Hắn đối nàng. . . . . . Thực ra là tâm trạng gì?Nàng không khỏi xoa ngực nhớ lại.

Từ sau khi rời thần điện, nàng thường xuyên nhớ tới hắn, ngày ngày đêm đêm không ngừng mà nhớ hắn, nhẽ ra phải ghi hận trong lòng với hắn mới đúng, nhưng mà . . . . . nhưng mà có cái gì đó không đúng?

Nghi vấn trong lòng càng ngày càng tăng, khiến nàng không còn dám suy nghĩ nữa.

Sẽ không phải chứ! Nàng và Tịch Ân là quan hệ thù địch, không có thể thay đổi, cũng vĩnh viễn không thay đổi, nàng thích tình trạng hiện nay, chỉ cần duy trì tình trạng này là được rồi!

“Tiểu thư, người suy nghĩ gì vậy?” Mã Cơ cảm thấy nàng có chút đăm chiêu.

Lộ không có trả lời nàng, suy nghĩ vẫn ở nơi xa.

“Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư!” Mã Cơ gọi lớn tiếng hơn.

“Sao?” Lộ rốt cục lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn phía trước. Trong nháy mắt, mơ màng nghĩ đến lúc bản thân bị giam ở trong kính thủy tinh, Tịch Ân ở bên ngoài nhìn nàng, nếu không phải Mã Cơ lớn tiếng gọi, chỉ sợ nàng vẫn còn nhớ lại chuyện ngày xưa.

“Tiểu thư, rốt cục là chuyện gì khiến người xuất thần như thế?” Mã Cơ lên tiếng hỏi, cố gắng che dấu bất mãn nho nhỏ trong lòng.

“Không liên quan đến chuyện của ngươi.” Lộ không cảm thấy nàng có nghĩa vụ phải hướng Mã Cơ báo cáo chuyện của nàng, nàng hoàn toàn không có suy nghĩ muốn giải thích

“Tiểu thư, ta quan tâm người.” Mã Cơ thấp giọng, là nàng quan tâm Lộ. Trên đời này chỉ còn nàng và tiểu thư hai người sống nương tựa lẫn nhau, nàng đương nhiên quan tâm tất cả mọi chuyện của tiểu thư.

“Quan tâm? !” Lộ khinh thường hừ lạnh một tiếng. Sống từ nhỏ đến lớn như vậy, nàng cũng không biết cái gì là quan tâm, cũng không cảm thấy cần được Mã Cơ quan tâm.

Mọi người đều ích kỷ, chỉ cần lấy ngay bản thân mình là hiểu, cần gì đi lo lắng cho sự an nguy của người khác, cho nên đối mặt sự quan tâm của Mã Cơ, nàng không những không cảm động, ngược lại cảm thấy Mã Cơ rất nhiều chuyện.

“Đúng vậy, tiểu thư, bây giờ trên thế giới này, người ta quan tâm nhất chính là người.” Nói cách khác, ngoại trừ Lộ, nàng đối với sự sống chết của người khác không hề mảy may để ý.

“Ta không cần sự quan tâm của ngươi, ngươi không cần nhiều chuyện, làm tốt bổn phận của ngươi là được rồi.” Lộ lãnh đạm nói. Thái độ của nàng đối với của Mã Cơ hoàn toàn là quan hệ chủ tớ, không có tâm tình dư thừa khác.

“Người cần, nhưng chính bản thân người không hiểu được thôi.” Mã Cơ cho rằng quan tâm của nàng với Lộ là điều cần thiết.

“Phải không? Ta thật không biết đó.” Lộ lạnh lùng cười, hoàn toàn không đem lời nói của Mã Cơ là thật. Mã Cơ quan tâm nàng cũng tốt, không quan tâm nàng cũng thế, đối cuộc sống của nàng đều không ảnh hưởng.

“Đúng vậy, tiểu thư, sẽ có một ngày người sẽ hiểu rõ lòng mình.” Mã Cơ chân thành nói.(>>>>bao giờ chị hiểu mình yêu anh cho em nhờ T_T )

“Hiểu được? ! Ta không muốn lãng phí thời gian hiểu ra lòng của ngươi?” Lại cười, nàng cười Mã Cơ nói ngốc nói ngếch, nàng hiểu rõ sự lựa chọn của mình là đủ.

“Tiểu thư, người còn nhớ khi rời thần điện, lời người nói với ta không?” Vì câu nói kia, nàng cảm động không thôi, nhớ lại nàng vẫn vui vẻ như trước, có câu nói kia của tiểu thư, nàng có thể chết vì tiểu thư, cũng không hề nửa câu oán hận.

“Lời nói lúc rời thần điện sao? Ta đã quên.” Không muốn nhớ lại, Lộ lạnh nhạt nói. Mơ hồ nhớ ngày đó nàng không có sức lực, ngay cả sức để đi đường cũng không có, toàn bộ dựa vào Mã Cơ ôm nàng rời đi, nàng sao có thể nhớ rõ lúc ấy nói gì.

“Lúc ấy người nói bên cạnh người chỉ còn một mình ta. . . . . .” Tiểu thư không nhớ rõ cũng không sao, nàng có thể nhắc nhở lời nói của người ngày đó .

Vừa kể lại, trong mắt Mã Cơ vừa lóe ra tia nhìn hạnh phúc, gò má cũng ửng hồng.

“Thì sao?” Lộ cũng không cảm thấy được lời nói của nàng lúc ấy có ý tứ gì, chẳng qua chỉ gặp chuyện không may mà thôi.

Nàng không có để ý đến vẻ mặt Mã Cơ nói.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Mã Cơ ấp úng muốn kể rõ tâm tình của mình, nhưng khi đối mặt với đôi mắt đen lạnh như băng của Lộ, lời nói nghẹn ở cổ họng không thốt ra lời.

Nàng sợ! Sợ sau khi nói xong, ngay cả muốn ở bên người Lộ hầu hạ cũng không được, chỉ có thể chua sót đem lời nói giấu ở đáy lòng.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Lộ nhếch mi, không thích nàng nói chuyện ấp a ấp úng.

“Không. . . . . . Không có.” Mã Cơ chán nản cúi đầu, không có dũng khí đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

“Nếu không có, ngươi lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi .” Lộ mệt mỏi nhắm mắt lại.

Từ sau khi tà ma pháp bị Tịch Ân giải trừ, nàng chưa từng quan tâm xem thân thể mình khỏe mạnh hay không, mặc kệ nó mỗi ngày thêm suy yếu đi, đối với chuyện gì cũng không cảm thấy hứng thú, ngay cả suy nghĩ hại người cũng không có, hay là đúng như lời Tịch Ân nói, lòng của nàng cũng bị tinh lọc rồi?
Bình Luận (0)
Comment