Ma Nữ Tình Thù

Chương 62

“Ta sợ…” Nàng khóc nức nở.

“Sợ cái gì? Nói cho ta biết.” Đó là một hiện tượng tốt, Tịch Ân thấy thoải mái, nỗ lực của chàng cuối cùng cũng không uổng phí, chàng dụ nàng nói ra, chàng muốn chia sẻ sợ hãi của nàng.

“Ta sợ một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện ta không phải như ngươi nghĩ.” Nàng sợ sau khi bản thân quen với sự ôn nhu của hắn, sẽ không chịu nổi hắn chán ghét, lạnh lùng, thái độ như vậy sẽ làm nàng tổn thương.

“Không có ngày đó, là nàng khiến ta nảy sinh tình cảm, ta xác định nàng là người duy nhất kiếp này ta muốn, sao ta có thể không muốn nàng chứ? Ta biết ta muốn cái gì.” Bởi vì yêu nàng, cho nên chàng dứt khoát vứt bỏ tất cả, vì muốn cùng nàng sống tới đầu bạc răng long.

Liên tiếp nghe được hắn nói những lời yêu thương, tường đá trong lòng từ từ sụp đổ, Lộ nức nở một tiếng, vùi đầu vào trong lòng hắn.

Cho dù hắn đang dối gạt nàng, thì nàng cũng chấp nhận, chấp nhận!

Thấy nàng lần đầu thật tình vùi vào trong lòng, Tịch Ân hài lòng ôm chặt lấy nàng, coi trọng nàng như báu vật.

Ôm Tịch Ân, khiến nàng có cảm giác an toàn. Dựa vào cảm giác, Lộ không hề nghĩ bản thân cô đơn không ai nương tựa, bản thân đang ở trong chỗ u ám ở trong lòng hắn được ánh sáng của hắn tẩy sạch, khiến nàng thấy thoải mái không thôi, rất muốn cứ như thế, cả đời ở cạnh hắn, không bao giờ … xa nhau nữa.

“Phụ mẫu ta từ lúc ta còn rất nhỏ đã qua đời, họ hàng phụ mẫu hai bên đều chê ta là một gánh nặng, không ai muốn thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) ta, ta chỉ có thể lưu lạc khắp nơi, dựa vào ăn cắp thức ăn mà sống. Mỗi khi ta thấy tiểu hài tử nhà người khác có phụ mẫu thương yêu, luôn luôn ước ao không thôi, song cũng rất hận! Hận phụ mẫu ta vì sao lại rời ta sớm như vậy, hận bọn họ vì sao để ta cô đơn một mình, khiến ta chịu khổ! Mỗi ngày, ta đều ngủ chung với hận thù, tỉnh lại cũng vẫn thù hận, cho đến khi ở trong rừng rậm ta gặp gỡ sư phụ. Có thể là do lòng ta tràn đầy hận ý, lại vô cùng chật vật, khiến người nghĩ ta có tiềm năng học tà ma pháp, cho nên nàng thu ta làm đồ đệ, mang ta về.” Lộ khẽ kể ra thân thế, lần đầu tiên mở rộng tấm lòng, nhắc tới chuyện cũ không muốn ai biết, giọng nói không còn lãnh đạm nữa.

Tịch Ân phát hiện trong lòng nàng bi thương, nhẹ vỗ về lưng của nàng, lẳng lặng nghe nàng nói, cũng không chen vào.

“Sống cùng sư phụ ở đó, ta hưởng thụ cuộc sống vật chất tốt nhất, ta không cần lo lắng về miếng cơm manh áo, không cần sợ cảnh chuột chạy lên người, bị người người quát mắng, chỉ cần ta nỗ lực học tập tà ma pháp nàng dạy dỗ, học tốt, tha sẽ thưởng cho ta, khiến ta cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được; thế nhưng khi ta không học tốt, nàng sẽ nhốt ta trong sơn động u ám không có một ai, mặc kệ ta khóc cầu xin tha thứ nàng cũng không chịu thả ta ra, nàng để ta sống chung với xà, một đống bò sát cùng những con chuột, ta khóc khàn cả tiếng, nàng lại càng nhốt ta lâu hơn, cho đến khi ta không khóc nữa nàng mới thả ta ra. Bị nàng nhốt rất nhiều lần, ta cũng sợ! Bởi vậy ta ráng sức đạt thành yêu cầu của nàng, cho dù là không từ thủ đoạn, ta cũng muốn hoàn thành, ta không muốn phải trở lại trong sơn động đáng sợ đó, bởi vì ta nỗ lực và hung ác, khiến cho ta càng ngày càng ít bị nghiêm phạt.” Nhớ tới những ngày ở trong sơn động, nàng rùng mình một cái, hầu như không nói được.

Tịch Ân vì quá khứ của nàng mà cảm thấy bi thương, khổ sở, chàng dường như thấy được sự thống khổ của nàng, giáo dục kinh khủng như vậy, chàng sao có thể trách sau khi lớn lên nàng trở nên âm hiểm hung ác, chỉ có làm như vậy nàng mới có thể tiếp tục sinh tồn!

Trong mắt chàng phát ra lửa giận, nghĩ bản thân may mắn gấp trăm lần nàng, nếu như lúc đó bọn họ đổi lại cho nhau, chàng cũng sẽ trở nên giống nàng, có thể còn hung ác âm trầm hơn nhiều.

“Ta nghĩ ta có thể gặp gỡ sư phụ vẫn là may mắn, chí ít người cũng để ta trưởng thành bình an, không có chết lạnh, chết đói.”

Đối với Hắc Đế Hà, nàng vô cùng cảm kích, gặp gỡ người coi như là nàng may mắn.

“Đúng vậy!” Mặc dù nàng từng chịu qua thống khổ bi thương, thế nhưng chàng phải cảm tạ Hắc Đế Hà phát hiện ra Lộ, mang nàng trở lại, không để nàng phải chết ở hoang sơn dã lĩnh (núi hoang). Sự giáo dục của Hắc Đế Hà, khiến Lộ hiểu rõ chỉ có nắm giữ quyền lực, lợi ích và tài năng mới có thể sinh tồn, cho nên nàng dùng hết mọi thủ đoạn tàn hại người khác, hết sức có thể, tuy rằng tay nàng đã nhiễm bẩn, thế nhưng chàng không cách nào nói ra lời trách cứ nàng, chàng không đành lòng chỉ trích nàng.

“Tò mò quá! Sao ngươi lại thích ta như vậy? Đổi lại là người khác, sớm bị dọa bỏ trốn mất dạng rồi.” Nàng tự giễu cợt nhếch môi cười. Giống như nói nàng là người ghê tởm như thế không xứng đáng nhận được bất kì tình yêu của ai, cũng không xứng nhận được lời chúc phúc của ông trời, nàng vĩnh viễn chỉ có thể sống ở trong bóng tối. Nàng vẫn cho rằng Tịch Ân yêu sai người, thế gian còn có rất nhiều nữ nhân tốt hơn nàng gấp trăm nghìn lần đáng để hắn yêu hơn.

“Ta không phải là người khác, Tịch Ân ta yêu nàng.” Chàng không muốn để nàng có cơ hội lùi bước.

Lộ lẳng lặng nhìn hắn, từ đầu tới đuôi, hắn nói đều chân thành không gì sánh được, nàng còn muốn tiếp tục hoài nghi hắn sao? Lẽ nào hắn vì nàng mà buông tha tất cả, nàng không cảm động sao?

----End-------
Bình Luận (0)
Comment