Ma Nữ Tình Thù

Chương 7

Tịch Ân không muốn nói chuyện với nàng, nói chuyện với nàng là vô cùng hạ thấp bản thân mình, trong mắt hắn, nàng cũng giống như sâu bọ có hại mà thôi, chỉ làm hắn coi thường.

“Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!” Khóe miệng của nàng nhếch lên, cười gượng gạo, cả người từ trên đàn tế nhảy xuống, ôm chặt chàng từ đằng sau, khiến chàng không rời đi được.

“Buông ra!” Tịch Ân cau mày, ghê tởm hành vi nhục nhã của nàng.

“Không buông.” Đôi mắt chợt ánh lên vẻ tính toán, nếu như dễ dàng chịu thua, thì nàng đã không là tà ma ác danh.

Ma nữ Lộ.

“Ngươi ──” Tịch Ân căm hận cố đè nén dục vọng ở dưới thân.

Lộ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của chàng, nàng cúi đầu giữ chặt cái ôm của mình, đột nhiên thò người ra phía trước, kiễng đầu ngón chân hôn lên môi chàng.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Đôi môi đỏ thắm khẽ chạm vào môi chàng, Tịch Ân lại cố gắng đẩy nàng ra, đôi lông mày nhăn lại.

Ngã xuống dưới đất, Lộ cười, nhìn chàng căm ghét, cũng không để ý đến vẻ mặt bị nàng làm cho nhục nhã của chàng, dù sao mục đích của nàng đã thực hiện được.

“Máu của ta đã thuận lợi vào đến bụng ngươi.” Nàng hài lòng tuyên bố.

“Tóm lại ngươi muốn làm gì?” Tịch Ân trừng mắt nhìn nàng. Tuy rằng nàng lõa thân ở trước mặt chàng, thế nhưng chàng đã sớm đem dục vọng trong cơ thể lắng xuống. Trong đáy mắt chàng, dường như quần áo nàng vẫn ngay ngắn, hoàn toàn không có cách nào ảnh hưởng được tới chàng.

“Không có gì.” Nhún vai, nàng huyền bí nở nụ cười.

Chàng cũng không hiểu nhiều về tà ma pháp, nhưng đoán được ra là nàng đang có mưu đồ khác.

Chàng chưa bao giờ giết người, nhưng chàng đang suy tính khả năng giết chết nàng. Tà ma nữ Lộ thực sự quá gian xảo, nếu giữ ả lại, sợ rằng sẽ tai họa vô cùng.

Hơn hai mươi năm chàng kiêng kị việc sinh hoạt, nhưng vì ả mà phá bỏ, trái tim yên bình cũng vì ả mà thay dổi, nếu vì ả mà bắt đầu giết người, chắc hẳn cũng có thể lắm.

Đang suy nghĩ mông lung, nàng đúng lúc nhìn thấy sát khí trong mắt chàng, tay phải xuất hiện một tia sáng, từ từ kết tụ, chuẩn bị tấn công nàng.

Khóe miệng nhếch lên dáng vẻ tươi cười quyến rũ, Lộ cảm thấy được bầu không khí thay đổi, cũng chú ý đến tia sáng ngưng tụ trên tay phải chàng. Nàng sợ hãi sắc mặt tái xanh, nhưng không cách nào né tránh, mắt mở trừng trừng nhìn tia sáng nhanh chóng phóng tới miệng của nàng.

“A ──” Tia sáng bắn trúng miệng của nàng, nàng đau đớn hét lên một tiếng, máu chảy ra càng nhiều, đau đớn phủ lớp sương mù lên đôi mắt nàng. Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, một nửa trái tim nàng đã nguội lạnh.

Thật sự nếu không nghĩ biện pháp thoát ra, nàng nhất định sẽ chết ở trong tay hắn, bởi vì nàng có thể nhìn thấy đôi mắt bạc của hắn lóe lên quyết tâm phải giết nàng.

Tịch Ân giơ cánh tay phải lên, càng nhiều tia sáng tập trung trong bàn tay của chàng hơn. Chàng không nhìn vẻ thống khổ của nàng, chuẩn bị đượt tấn công lớn hơn nữa tiếp theo.

Lộ cắn răng, bỗng nhiên nhớ tới trong cơ thể hắn có máu của nàng, khóe miệng nhếc lên nụ cười an tâm, may là nàng đã dự kiến trước, nếu không hậu quả chắc không tưởng tượng nổi. Khẽ ngâm chú ngữ, nàng không có cách nào làm cho Tịch Ân làm theo ý mình, nhưng ít ra nàng có thể ngăn hành động tấn công của hắn, tà ma pháp có thể giải trừ tia sáng trong bàn tay hắn.

Tia sáng trong bàn tay vì chú ngữ của nàng mà tiêu tan, Tịch Ân nhìn tay phải của mình, nhìn lại Lộ đang trọng thương.

“Thì ra là thế.” Chàng cuối cùng cũng hiểu được mưu đồ của ả.

“Hừ! Trừ phi ngươi sử dụng kiếm giết ta, nếu không tối nay ngươi không động vào ta được.” Chỉ có tối nay, nàng có thể tạm thời kiềm chế ma pháp của hắn, qua tối nay, máu của nàng trong cơ thể hắn sẽ không còn tác dụng.

Kiếm? Xưa nay trên người chàng không hề mang theo vũ khí, làm sao có kiếm để có thể giết ả?

Chàng nhìn bốn phía, ngoại trừ ánh nến ra, hoàn toàn không có vật gì khác, chẳng lẽ tối nay phải buông tha ả? Thả hổ về rừng, chỉ sợ ả sẽ tiếp tục làm xằng làm bậy!
Bình Luận (0)
Comment