Đại học X toàn thắng trận đấu hôm thứ Bảy. Chủ Nhật, đến lượt sinh viên mới của Đại học X tới trường khác thi đấu.
Yến Tư Thành đã đấu trận thứ Bảy, Chủ Nhật có thể nghỉ ngơi ở trường, nhưng trong trận đấu hôm thứ Bảy có một đồng đội bị té trên khán đài nên bị thương, hôm sau không thể nào thi đấu. Sau khi thương lượng, các huấn luyện viên quyết định cho Yến Tư Thành thay thế vị trí của bạn bị thương đó, ngày mai tới trường khác thi đấu.
Yến Tư Thành rất không bằng lòng, vì thời gian thi đấu tuy ngắn, nhưng hành trình cả đi lẫn về, chuẩn bị thi đấu, liên hoan sau trận đấu, thêm vào những chuyện lặt vặt khác, tất cả gộp lại phải tốn hết một ngày.
Ngày mai là Chủ Nhật, thời gian luyện tập của Lý Viện Viện cũng không dài, bữa trưa và bữa tối đều ăn ở nhà. Không thể nấu cơm cho Lý Viện Viện, Yến Tư Thành nghĩ thôi đã cảm thấy mình thiếu trách nhiệm.
Nhưng Lý Viện Viện lại khích lệ anh tham gia thi đấu, cô nói: “Trưa và tối em ăn gì đó với bọn Châu Tình được rồi, anh tham gia thi đấu đi.” Cô cảm thấy ở thế giới này, cô phải tự mình sắp xếp thời gian và làm chuyện của mình, Yến Tư Thành cũng nên sắp xếp thời gian và làm những chuyện thuộc về anh.
Nghe cô nói vậy, Yến Tư Thành đành đồng ý.
Lý Viện Viện vốn nghĩ rằng chẳng qua chỉ có một ngày thôi, cô vẫn sinh hoạt như thường ngày, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Nhưng nào ngờ hôm sau thật sự xảy ra chuyện...
Buổi chiều tập kịch xong, Châu Tình gọi điện cho Lý Viện Viện nói đột ngột có chuyện, không thể ăn tối cùng cô. Lý Viện Viện đồng ý, thấy thời tiết bên ngoài vẫn luôn âm u như sắp đổ mưa, cô thấy hôm nay mình về nhà sớm một chút cũng tốt, dù sao hiện giờ cũng tối rồi, cô ăn bừa chút gì đó để giảm cân luôn. Cô vừa tính toán tối nay mình nên ăn bắp, cháo kê, hay ăn mấy trái cà chua, vừa rề rà đi tới cổng trường, nhưng ngay lúc ban ngày ban mặt, giữa chốn đông người, một tên cướp bỗng từ phía sau xông lên, giật chiếc túi vải Lý Viện Viện xách lỏng lẻo trong tay rồi trốn nhanh về phía trước.
Lý Viện Viện thoáng sửng sốt, tiếp đó vô thức đuổi theo tên cướp.
Dù Lý Viện Viện đã tập chạy bộ trong hai tuần qua, nhưng tập luyện trong thời gian ngắn rốt cuộc vẫn không thể địch nổi hành động chuyên nghiệp trong thời gian dài của tên cướp.
Lý Viện Viện chưa đuổi được mấy bước đã bắt đầu thở dốc, đến khi hiểu ra cô vốn không thể đuổi kịp người đó, Lý Viện Viện đã chạy hơn nửa con đường, đứng trên làn xe gần đường nhất, Lý Viện Viện trơ mắt nhìn thân hình nhỏ nhắn linh hoạt của tên cướp chui mấy cái rồi mất tăm mất tích trong dòng người.
Lý Viện Viện thở dài, bỗng nghe sau lưng vang lên một hồi còi đinh tai nhức óc, cô vội tránh sang bên cạnh, một chiếc xe hơi màu đen lướt qua người cô. Lý Viện Viện nhìn lại con đường thênh thang và vị trí hiện giờ mình đang đứng, vừa sợ hãi vừa cảm thấy may mắn, vừa rồi cô chạy chẳng nhìn đường, cũng may không bị xe đụng...
Sau lưng bỗng bị một lực đạo mạnh giật mạnh, Lý Viện Viện chưa kịp phản ứng đã bị húc ngã xuống đất.
Một chiếc xe đạp điện dừng phắt lại, suýt chút nghiền qua cánh tay Lý Viện Viện.
Người lái xe điện là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, cô ta cũng rất sợ hãi, gỡ nón bảo hiểm ra nhưng không xuống xe dìu Lý Viện Viện mà rung giọng hét lên trước: “Này cô kia! Sao lại đứng trên đường vậy? Cô không sao chứ?”
Còn chưa kịp cảm thán thói đời lụn bại, Lý Viện Viện đã cảm thấy tai như bị thứ gì đó bịt lại, âm thanh bốn phía xoay vần trong tai nhưng hoàn toàn không truyền tới não cô, Lý Viện Viện nhíu mắt nhìn con đường trải nhựa trước mặt, nhưng đập vào mắt là trời xanh mây trắng, cô cảm thấy thế giới trong đầu ngả nghiên quay cuồng, bốn bề như có người đang nói, nhưng lời nói lại là của thời Đường.
Có người khom xuống bên cạnh gọi tên cô: “Lý Viện Viện? Lý Viện Viện?” Tiếng gọi sốt ruột thấy rõ, Lý Viện Viện chớp mắt thật mạnh, quay đầu nhìn lại, cô bỗng nhìn thấy gương mặt của Yến Tư Thành trước đây!
Là gương mặt của Yến Tư Thành bên cô mười mấy năm ở Đại Đường!
Vừa rõ ràng vừa chân thực, giọng nói cũng rõ ràng đến mức... khiến người ta sợ hãi.
Cô... quay về Đại Đường rồi sao?
Ý nghĩ này chỉ lướt qua đầu trong thoáng chốc, giây sau đó Lý Viện Viện lại nghe thấy tiếng còi ồn ào, tiếng người bàn tán xung quanh, và tiếng gọi điện lo lắng của người phụ nữ trung niên kia.
Cảm giác váng vất trong đầu dần dần biến mất, tay chân Lý Viện Viện tìm lại được chút sức lực, cô muốn chống người dậy nhưng vẫn không đủ sức, cô bất lực nhìn xung quanh, rất nhiều người đang vây xem nhưng không ai dám tới đỡ cô.
Lý Viện Viện ngồi dưới đất nghỉ một lúc mới tìm lại được sức lực tự mình đứng dậy. Thấy khuỷu tay và đầu gối đều bị nhựa đường chà rách da, nhưng cũng may không xảy ra chuyện gì khác. Cô phủi áo, đối diện với người phụ nữ trung niên đang ngạc nhiên, Lý Viện Viện cúi người: “Xin lỗi vì đã đứng trên đường gây phiền phức cho cô.” Nói xong cô khập khiễng đi về phía làn đường dành cho người đi bộ.
Về đến nhà, Lý Viện Viện rửa sạch chỗ bị rách da, sau đó ngồi trên sofa ngây người.
Cô nhớ lại lần trước lúc diễn kịch bị đèn đạo cụ đập trúng, lúc đó, cô tưởng bầu trời đêm mình nhìn thấy là ảo giác, vì cô quá nhớ Đại Đường nên nảy sinh ảo giác, nhưng hôm nay... cũng là ảo giác sao?
Gương mặt và giọng nói rõ ràng của Yến Tư Thành cũng là ảo giác của cô sao? Hay đó chính là sự thật, trong giây phút đó đúng là cô đã trở về Đại Đường? Cô... có thể quay lại Đại Đường sao?
Ý nghĩ này thoáng qua trong lòng, Lý Viện Viện bỗng cảm thấy tim thoạt nóng thoạt lạnh, nếu thật sự có cách quay về Đại Đường, rốt cuộc cô nên lựa chọn thế nào đây?
Lý Viện Viện lấy di động ra, lúc tập kịch cô thường để túi một bên, nhưng đề phòng có ai gọi điện tới mình không nghe thấy, cô vẫn để điện thoại trong túi chuyển thành chế độ rung. Cũng may có thói quen này, điện thoại của cô vì vậy mà thoát được kiếp nạn.
Cô cầm điện thoại trong tay, do dự không biết có nên gọi cho Yến Tư Thành, kể cho anh biết phát hiện của mình không. Nhưng phát hiện này chỉ là suy đoán của cô, chưa được chứng thực, nói ra e chỉ khiến Yến Tư Thành lo lắng.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Lý Viện Viện vẫn buông điện thoại ra ném sang một bên.
Cô tiếp tục ngây người, bất tri bất giác đã ngồi đó đến giờ cơm tối, bỗng nhiên ngoài cửa sổ loé lên một luồng sáng trắng, Lý Viện Viện ngẩn ra, trong thoáng chốc đã có tiếng sấm đì đùng truyền tới.
Sấm... nổ.
Lý Viện Viện rùng mình, từ nhỏ cô đã sợ tiếng sấm. Từ sau một đêm mưa sấm sét nọ, tin Mẫu phi bị ban chết truyền tới, trong lòng Lý Viện Viện càng có nỗi sợ không rõ ràng, không nói thành lời với tiếng sấm.
Lúc này trong phòng tối om, Lý Viện Viện cũng không dám đi mở đèn, chỉ cầm điều khiển gần đó mở ti vi lên, trong phòng có ánh sáng và âm thanh khiến cô cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Cô điều chỉnh âm lượng ti vi to lên, dường như làm vậy khiến nỗi sợ trong lòng bớt đi một chút. Cô co mình vào khe hở giữa sofa và giường, ôm lấy hai gối. Thịt ở bụng và ngực đè lên chân, khiến Lý Viện Viện đang co rúm người bỗng dưng cảm thấy chân thực hơn. Cô thấy mình không mỏng manh như trước đây nữa, cô có sức mạnh, thậm chí...
Còn có thể chịu được mấy tiếng sấm!
Ầm một tiếng, sấm nổ tung bên ngoài, Lý Viện Viện lại run lẩy bẩy, không kìm được lẩm bẩm thành tiếng: “Tư Thành...”
Trước đây mỗi lần sấm nổ Yến Tư Thành đều ở bên cô.
Trước đây mỗi lần gặp nguy hiểm Yến Tư Thành đều ở bên cạnh cô.
Lý Viện Viện bỗng nghĩ, hôm nay nếu có Yến Tư Thành bên cạnh, tên cướp kia nhất định không giật được túi cô, cho dù giật được cũng nhất định không chạy thoát. Trước đây Châu Tình cũng từng nói với Lý Viện Viện rằng hiện giờ bên ngoài trường có rất nhiều kẻ chuyên cướp giật, nhưng Lý Viện Viện chưa bao giờ để tâm. Hiện giờ cô và Yến Tư Thành không ở bên nhau mỗi phút mỗi giây, nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm giác Yến Tư Thành đang ở bên cạnh mình.
Vì trước đây anh vẫn luôn ở đó.
Hơn mười năm sớm tối bên nhau.
Lúc này Lý Viện Viện mới phát hiện, trước đây Yến Tư Thành luôn cứu cô lúc nguy nan hầu như đã khiến cô hình thành thói quen, quen với việc cho rằng Yến Tư Thành cứu mình là đương nhiên. Nhưng bây giờ cô mới bừng hiểu ra, trước đây Yến Tư Thành cứu cô không phải đương nhiên, mà đó là may mắn của cô.
Được Yến Tư Thành bảo vệ là may mắn lớn lao của cô.
Cửa bị đẩy mạnh ra.
Đèn trong phòng “bốp” một tiếng bừng sáng lên, Yến Tư Thành đứng ở cửa, chiếc áo tay ngắn màu xanh thẫm ướt đẫm nước mưa, tóc bết thành từng lọn, còn có nước tí tách chảy xuống.
Nhìn thấy Lý Viện Viện đang ngơ ngác thu mình trong góc, Yến Tư Thành vứt giày, bước mấy bước tới bên cạnh Lý Viện Viện quỳ một gối xuống: “Điện hạ.” Giọng anh dịu dàng khác thường.
Lý Viện Viện bỗng dưng không nén nổi cảm động trong lòng: “Tư Thành à...”
Cô đưa tay ra, kéo mấy ngón tay Yến Tư Thành. Khớp tay dùng sức đến tái nhợt.
Theo lý thì với chút sức lực của cô, cho dù có mạnh hơn một bậc cũng hoàn toàn không thể bóp Yến Tư Thành đau, nhưng thật kỳ lạ, cô chỉ kéo Yến Tư Thành một cái, chỉ gọi nhẹ một tiếng thôi, Yến Tư Thành đã cảm thấy ruột gan mình như bị đảo lộn, đau đớn dính lại thành một khối, không tài nào gỡ ra được.
“Điện hạ, Tư Thành đây.”
Lý Viện Viện gật đầu, anh ở đó, cô đã cảm nhận được hơi ấm của anh.
Quảng cáo trong ti vi kèm theo tiếng nhạc vui vẻ vẫn đang phát không biết mệt, nhưng trong phòng lại vô cùng yên tĩnh, Lý Viện Viện dần dần ổn định tâm thần, cũng dần dần buông ngón tay Yến Tư Thành ra.
Cô cảm thấy vừa rồi hình như mình hơi thất thố...
Bỗng nhiên trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng chói mắt hầu như sáng rực cả căn phòng, một tiếng sấm như đánh thẳng lên đầu họ nổ đến đinh tai. Lúc này Lý Viện Viện vừa mới yên lòng, hoàn toàn không chuẩn bị về mặt tinh thần, tiếng sấm khiến cô giật mình cắn môi, òa một tiếng kéo mấy ngón tay Yến Tư Thành, vùi đầu vào ngực anh.
Lúc này Yến Tư Thành chỉ cảm thấy Công chúa rất sợ hãi, anh vòng hai tay ôm chặt lấy cô, ôm cô trong lồng ngực mình.
Tiếng sấm chỉ trong phút chốc rồi vụt tắt, sau cơn kinh hãi, tư thế của hai người khựng lại.
Hiện giờ vẻ mặt của Lý Viện Viện thế nào, Yến Tư Thành đang ôm cô nên không nhìn thấy, trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ:
Công chúa...
Rất mềm.
Lời tác giả:
Yến Tư Thành: Công chúa... rất mềm.
Cửu dung tục: Mềm chỗ nào?
Yến Tư Thành: - - +
Cửu dung tục, qua đời.