Hết tết, kỳ nghỉ Đông cũng không còn bao lâu.
Tối hôm ba mươi, cô và Yến Tư Thành coi như có chút tiến triển, mà tiến triển lại là Yến Tư Thành bắt đầu né tránh ánh mắt cô…
Nhưng Lý Viện Viện cảm thấy đây có lẽ là chuyện tốt, lúc cô bắt đầu ý thức được có lẽ mình đã có suy nghĩ không nên có đối với Yến Tư Thành, chẳng phải cũng trốn tránh anh đó sao. Trốn tránh tức là Yến Tư Thành nhìn thấy cô sẽ ngại, cũng có nghĩa là đối với quan hệ của họ, trong lòng Yến Tư Thành đã có nhận thức khác với trước kia.
Tuy trong lòng hiểu đạo lý này, nhưng lúc hai người tiếp xúc, Yến Tư Thành như cố ý như vô tình trốn tránh vẫn khiến Lý Viện Viện cảm thấy tổn thương.
Cuối cùng cô cũng biết lúc trước mình trốn tránh không gặp Yến Tư Thành là một chuyện khiến anh đau lòng dường nào.
Báo ứng đến nhanh thật…
Nhưng cho dù gặp mặt có ngượng nghịu, Yến Tư Thành vẫn kiên trì mang bữa sáng tới hàng ngày, buổi tối sau khi ăn cơm, kiểm tra cửa sổ chỗ Lý Viện Viện ở xong mới đi. Đối với “chức trách” của mình, từ đầu đến cuối anh vẫn chẳng hề quên.
Mấy ngày còn lại của kỳ nghỉ Đông lặng lẽ trôi qua trong ngượng nghịu…
Ngày nhập học lại đến.
Lý Viện Viện là người đầu tiên quay về Ký túc xá, Yến Tư Thành giúp cô xách hành lý lên lầu, cô tự nhiên cầm giẻ bắt đầu lau bàn. Không như lúc ở nhà cũ, Lý Viện Viện rất quen thuộc với Ký túc xá, chưa cho Yến Tư Thành cơ hội nhúng tay vào thì bàn đã được lau xong.
Nghĩ tới ngày mai được gặp Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh, tâm trạng cô rất vui, miệng ngâm nga khẽ hát, đôi bàn tay dọn dẹp bàn học như đang nhảy múa.
Yến Tư Thành giúp cô quét dọn, sau đó ngồi bên cạnh chờ Lý Viện Viện dọn bàn xong rồi đi ăn cơm.
Rảnh rỗi quan sát, Yến Tư Thành cảm thấy trong kỳ nghỉ Đông này hình như Lý Viện Viện đã mập lên lại một chút …
Nghĩ cũng phải, thời tiết lạnh lẽo, khu nhà cũ cũng không có chỗ để Lý Viện Viện vận động, mỗi ngày ở nhà ăn rồi lại ngồi, thỉnh thoảng chỉ ra ngoài đi dạo mua thức ăn. Năng lượng của cả mùa đông tích tụ lại cũng không ít.
Nhưng mà do không ai nhắc, bản thân Lý Viện Viện dường như cũng không ý thức được mình mập lên.
Mỗi ngày cô đều sống yên vui, trong mắt Yến Tư Thành, như vậy là đủ. Cô thích ăn gì thì ăn nấy, thích sống thế nào thì sống thế ấy, thích làm gì thì làm nấy, đây là trạng thái Yến Tư Thành muốn nhìn thấy. Anh mong được mang tất cả mọi thứ Lý Viện Viện thích tới trước mặt để cô chọn…
Tất cả… mọi thứ cô thích…
Yến Tư Thành bất giác nhớ lại nụ hôn hôm ba mươi…
Hiểu biết của Yến Tư Thành đối với Lý Viện Viện đã đạt đến mức ngay cả bản thân Lý Viện Viện cũng không tưởng tượng nổi.
Anh ở bên cô hơn mười năm, mỗi ánh mắt nụ cười của cô anh đều hiểu quá rõ, anh thấu hiểu được lời trong mắt cô. Đêm đó sau khi Lý Viện Viện hôn anh, Yến Tư Thành hiểu thần thái trong đôi mắt đó, cô cố ý.
Cô uống rượu, cô say, nhưng cũng chưa đến mức đầu óc không tỉnh táo. Người ta nói “Mượn rượu phát điên”, còn Lý Viện Viện là mượn rượu… lấy thêm can đảm.
Can đảm háo sắc…
Bởi vậy tối đó anh mới chấn động đến mức ấy, chấn động đến mức ngay cả lửa đốt cháy áo cũng phải nhờ Lý Viện Viện nhắc nhở mới biết được.
Lý Viện Viện không biết, tối đó sau khi cô ngủ đi, miệng lầm bầm toàn là ba chữ “Yến Tư Thành”. Anh ở bên giường cô, nghe mà lòng như lửa đốt, ngọn lửa này là vì lo lắng mà ra.
Công chúa của anh đã mang ảo vọng không thực tế với anh…
Phải làm sao đây!
Anh nào có xứng với cô đâu…
Anh biết kết cuộc của những nha hoàn mưu toan với tới chủ nhân, anh cũng từng thấy những người hầu bị đánh chết, hơn nữa sau khi trở thành Thị vệ trưởng, anh cũng từng trách phạt những thuộc hạ mong chờ nơi Công chúa, hiện giờ anh vẫn nhớ rõ trừng phạt của mình lúc đó, “Đánh ba mươi trượng, đày tới biên cương”.
Công chúa không biết những chuyện này. Cô là Công chúa vời vợi trên cao, cuộc sống của cô đã nhiều phiền não lắm rồi, không nên bị hạ nhân quấy nhiễu nữa.
Sau khi Yến Tư Thành từ hạ nhân “thăng lên một cấp”, anh càng không thể nào khoan thứ cho người ở dưới mơ mộng hão huyền đối với người bên trên.
Anh bị tư tưởng trên dưới khác biệt chèn ép, bởi vậy anh cũng dùng nó để áp chế người khác.
Trong vòng tuần hoàn bị chèn ép và áp chế người khác, thân phận tôn ti khắc sâu vào từng tấc xương tủy, hòa vào từng tấc linh hồn, cho dù đã thay đổi cơ thể cũng không dám quên.
Yến Tư Thành từng đọc một quyển sách trong Thư viện, đối với tình trạng của anh, trong sách khái quát bằng một từ rất khó nghe, gọi là “nô tính”. Lúc đó anh bỗng có cảm giác như bị tát một bạt tai, nhưng nghĩ lại, anh cảm thấy cả đời anh chắc cũng không rũ bỏ được “nô tính” này.
Bởi vậy người như anh làm sao có thể xứng với cô?
Cho dù Công chúa thích, đó cũng là sự yêu thích sai lầm…
“Dọn xong rồi.” Lý Viện Viện thỏa mãn nhìn bàn học được mình dọn dẹp ổn thỏa, cười híp mắt quay sang nhìn Yến Tư Thành, “Tư Thành, đi ăn thôi.”
Yến Tư Thành cụp mắt, gật đầu đáp: “Ừ”
Hôm sau Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh quay lại.
Vừa mở cửa thấy nhau, Châu Tình vào ôm chầm Lý Viện Viện: “Cho mình cọ vào ngực bự một cái nào! Ối chà, bà nhớ cậu chết được!” Châu Tình ôm chầm Lý Viện Viện cọ cọ một lúc, rồi lại bóp bụng cô, “Lý Viện Viện, kỳ nghỉ Đông này cậu mập lên à!”
Lý Viện Viện vốn còn đang vui vẻ cười ha ha, bỗng nghe thấy câu này, mặt cô đột nhiên biến sắc: “Mập lên?”
“Ừ, mập lên, cuối kỳ trước, thịt bóp ra từ bụng cậu ít hơn chừng này một phần ba.”
Lý Viện Viện giật mình: “Thật sao thật sao?” Cô nhớ lại sinh hoạt trong kỳ nghỉ Đông, lập tức có cảm giác trời đất tối tăm, “Bắt đầu ngày mai mình phải tiếp tục tập luyện!”
Châu Tình cười: “Cậu cần gì phải giảm cân, dù sao Yến Tư Thành nhà cậu cũng thích dáng vẻ tròn xoay này của cậu mà, không cần đâu.”
Lý Viện Viện gật đầu đồng ý với câu nói này của Châu Tình.
Lúc trước tuy Châu Tình cũng từng nói như vậy, nhưng lúc đó Lý Viện Viện vẫn chưa nhận ra được mình yêu Yến Tư Thành, bây giờ đã nhận ra rồi. Nếu Yến Tư Thành thật sự thích dáng vẻ tròn tròn này của cô, vậy nếu cô vẫn kiên trì giảm cân không phải là có lỗi với thẩm mỹ của Yến Tư Thành sao?
Tối đó Trương Tĩnh Ninh và Lục Thành Vũ cũng quay lại trường, mấy người suy nghĩ rồi cùng tới nhà ăn ăn cơm. Trong lúc trò chuyện, Lý Viện Viện bỗng hổi: “Tư Thành, anh thích con gái mập một chút hay ốm một chút?”
Động tác ăn cơm của bốn người kia đều khựng lại.
Lục Thành vũ huých khuỷu tay Yến Tư Thành, nhỏ giọng cho ý kiến: “Nói theo thân hình cô ấy đi.”
Yến Tư Thành đâu có nghe theo lời Lục Thành Vũ, hiện giờ mỗi ngày anh đều đang nghĩ cách để Lý Viện Viện không thích mình nữa, những lúc thế này, gặp phải vấn đề như vậy, đương nhiên phải chọn đáp án khiến Lý Viện Viện không vui nhất để trả lời, vậy là anh quả đoán nói: “Ốm một chút mới khỏe mạnh, ốm thì tốt hơn.”
Lục Thành Vũ thở dài, nào ngờ Lý Viện Viện cũng gật đầu tán đồng: “Em cũng thấy vậy, bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải làm y như học kỳ trước, sắp xếp lịch luyện tập theo thời gian biểu mỗi ngày. Em định nâng cao mức độ tập luyện.”
Yến Tư Thành thoáng im lặng…
Trương Tĩnh Ninh bên cạnh bỗng nói: “Nói đến tập luyện, câu lạc bộ Kịch nói của cậu chẳng phải có buổi leo núi cắm trại đầu năm gì đó sao?”
Lý Viện Viện ngẩn ra: “Có sao?”
Trương Tĩnh Ninh mở Weibo: “Con bitch Lâm Hiểu Mộng ngày nào cũng líu lo trên Weibo nè, nói là ý tưởng của nó, được Chủ tịch Câu lạc bộ đồng ý rồi. Trương Nam sẽ đưa cả đội tới núi N nào đó cắm trại một đêm, bồi dưỡng tình cảm cho thành viên câu lạc bộ.”
Châu Tình vừa ăn vừa chê bai Trương Tĩnh Ninh: “Cậu còn đi theo dõi Weibo cô ta nữa à?”
Trương Tĩnh Ninh hừ lạnh: “Đương nhiên phải theo dõi động tĩnh của kẻ địch mỗi phút mỗi giây, cậu yên tâm, mình lập nick ảo lén theo dõi cô ta thôi, kẻ địch không phát hiện được đâu.”
Lục Thành Vũ kinh ngạc than: “Bụng dạ con gái, ôi Chân Hoàn truyện.”
Ba người trêu chọc nhau rất vui vẻ, nhưng Yến Tư Thành bên này lại nhíu chặt mày.
Rừng núi hoang vu, ăn gió nằm sương, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến Yến Tư Thành lạnh mặt, anh thật sự không nghĩ ra rốt cuộc hành động nguy hiểm này vui chỗ nào. Còn phải để Lý Viện Viện đi nữa …
Bên này Lý Viện Viện không hề nghĩ đến những chuyện Yến Tư Thành nghĩ, cô nghiêm túc soạn một tin nhắn hỏi Trương Nam: “Câu lạc bộ Kịch nói của chúng ta có hoạt động cắm trại leo núi đầu năm phải không?”
Bên kia nhanh chóng trả lời: “Cô nghe nói rồi à? Cuối tuần sau đi, thứ Bảy lên núi, tối đó cắm trại trên núi, Chủ Nhật quay về. Tôi định tối nay nhắn tin thống kê số lượng, cô muốn đi à?”
Lý Viện Viện nhanh chóng đáp một câu: “Có được đưa người nhà theo không?”
Vậy là hôm đi leo núi, Yến Tư Thành cơ hồ theo sau Lý Viện Viện không rời nửa bước.
Câu lạc bộ Kịch nói có mười người, thêm mấy người nhà đi theo, tổng cộng có mười lăm người.
Sau khi mọi người tập trung ở cổng trường, lần lượt ngồi lên xe, Lý Viện Viện thấy Lâm Hiểu Mộng và Lưu Thư Dương, vốn định chào hỏi họ, nhưng Lâm Hiểu Mộng thấy cô đứng chung với Yến Tư Thành bèn quay đầu ra ngoài, không có ý định đếm xỉa tới cô. Lý Viện Viện đưa tay lên nhưng chẳng kịp nói, còn Lưu Thư Dương bên cạnh lại chào: “Lý Viện Viện, cậu ốm rồi à?”
So với lúc họ nhìn thấy cô, đúng là Lý Viện Viện đã ốm đi nhiều. Cô gật đầu cười rồi cùng Yến Tư Thành ngồi ở hàng cuối xe.
Từ thành phố X tới núi N phải đi xe hai tiếng rưỡi, Lý Viện Viện vốn cảm thấy thời gian này không dài lắm, trước đây nếu đi đường xa như vậy có khi phải mất hết cả ngày. Nhưng xe vừa chuyển động Lý Viện Viện đã cảm thấy bụng khó chịu.
Trước đây cô từng đi xe bus, nhưng cảm giác vẫn ổn. Trước đó cũng không chuẩn bị thuốc say xe, hiện giờ cảm thấy rất khó chịu, cô muốn mở cửa sổ cho thoáng, nhưng phát hiện cửa sổ xe du lịch hoàn toàn bị đóng kín.
Yến Tư Thành phát giác Lý Viện Viện không ổn nên mở bình nước cho cô uống. Nhưng Trương Nam chuẩn bị rất chu đáo, biết sẽ có người say xe nên trước đó đã mua một hộp thuốc, phát cho những người bị say.
Đi đến chổ Lý Viện Viện, cậu ta quan tâm nói: “Nếu say xe quá thì tới ngồi bên cạnh tôi, ngồi phía trước sẽ khá hơn một chút.”
Yến Tư Thành ngước mắt nhìn Trương Nam, Trương Nam chỉ đưa nước cho Lý Viện Viện, nhìn Lý Viện Viện uống thuốc, sau đó cô lắc đầu nói: “Làm sao có thể để Tư Thành ở phía sau một mình, tôi ngồi đây được rồi.”
Yến Tư Thành bỗng cảm thấy lòng ấm khôn tả xiết, tuy đã cật lực khắc chế, nhưng cảm giác vui sướng này lan tỏa khắp trong tim.
Trương Nam thoáng im lặng, bên cạnh có một cô gái nói với Trương Nam: “Anh ơi, cho em một viên thuốc say xe đi, em sợ chút nữa xe lên đường núi em cũng say đó.” Trương Nam đưa thuốc rồi quay người về phía trước: “Còn ai cần thuốc nữa không?”
Lý Viện Viện xoay xoay người trên ghế, tìm một tư thế để ngủ, nhưng có ngủ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Yến Tư Thành mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn.
“Tư Thành.” Lý Viện Viện nói, “Em ngủ một lúc nhé.” Sau đó tự nhiên đặt đầu lên vai anh, vốn chẳng hề cho anh cơ hội từ chối. Nhưng Yến Tư Thành nghĩ, cho dù cô cho cơ hội, chắc anh cũng không từ chối được đâu…
Yến Tư Thành cảm thấy mình thật sự ngày càng…
Đại nghịch bất đạo…