Ma Phi Giá Đáo: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 45

Edit: Tử Liên Hoa 1612

"Nếu thật sự là như vậy, tại sao Đại Vương lại không quan tâm? Dù thế nào mẫu thân muội cũng là Vương phi mà!" Đương nhiên mấy chuyện xấu này sẽ bị người của vương cung giấu kỹ, Nguyệt Phi Yên trước đây cũng chưa từng nhắc tới, vì thế hắn cũng không biết gì.

Quý Phi Nhi cười lạnh. "Ông ta còn mong mẹ con chúng ta chết đi đấy."

"Phi Yên, muội phải chịu khổ rồi, muội yên tâm, nhất định huynh sẽ giúp muội cứu vương phi ra ngoài, sau đó chúng ta cùng rời khỏi nơi này."

Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đột ngột cúi đầu, hôn lên khóe môi nàng, sau đó xoay người chạy mất.

Quý Phi Nhi sững sờ một lúc mới tiêu hóa được thông tin mình bị sàm sỡ, trời ạ, rốt cuộc Cảnh Hiên này bị sao vậy?

Nàng vô thức nhìn xung quanh, tối như mực, không có một ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ nếu như bị Túc Ly Mị thấy được, nhất định hắn sẽ giận dữ, Cảnh Hiên kia cũng phải chết rất thảm, bởi vì tham muốn chiếm giữ của yêu nghiệt này thật sự rất lớn.

Sau khi trở lại bữa tiệc, nàng phát hiện chỗ ngồi của Cảnh Hiên quả nhiên là trống không, hắn không quay lại nữa.

Vừa bước vào, nàng liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, nàng biết  là ai đang nhìn mình. Không hiểu sao, nàng cảm thấy hôm nay Thương Mặc Tuyết rất đáng sợ.

Ngay cả khi gặp hắn ở đình nghỉ mát trong Đế Cung ngày đó, lúc hắn muốn ra tay giết nàng thời, trong lòng nàng cũng không sợ hãi như vậy.

Trong lòng có chút thấp thỏm ngồi xuống chỗ của mình, Lam Nguyệt lại vạch lá tìm sâu.

"Phi Yên vừa mới đi ra ngoài, Cảnh Hiên đã nói có chuyện xin rời đi, hai người các ngươi, thật đúng là ăn ý." Bà ta chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Quý Phi Nhi vội vàng trả lời: "Vậy sao? Nhưng nữ nhi lại không gặp huynh ấy ở ngoài kia, nói không chừng Cảnh Hiên công tử thật sự có việc gấp nên đã rời đi rồi."

"A, con vừa đi nó cũng đi theo, sẽ có sự trùng hợp như thế sao? Phi Yên à, bây giờ con đã là Đế phi rồi, có một số việc không cần mẫu hậu phải nói nhiều."

"Dạ, mẫu hậu nói phải, Phi Yên đã nhớ."

Nàng không cãi lại câu nào, thậm chí còn hùa theo lời bà ta khiến Lam Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên là vô cùng hài lòng.

Đế hậu thì sao, còn không phải là bà ta nói gì nghe nấy à, nhìn Lang Vương cũng không hề có ý muốn che chở nơ, thậm chí còn không bằng thị nữ tên Mẫu Đơn kia.

Sau khi tiệc tàn, Nguyệt Vô Tu lấy lý do hai phụ nữ (phụ thân - nữ nhi) đã nhiều ngày không gặp, muốn giữ nàng lại. Vì lời hứa lúc trước, Quý Phi Nhi lập tức gật đầu đồng ý, nhưng Thương Mặc Tuyết lại từ chối thẳng thừng

"Lang Vương, Đế hậu chính là nữ nhi ruột thịt của Bổn vương, bây giờ ngươi ngăn cản Bổn vương ở chung với nữ nhi là có ý gì?"

"Bổn vương nghe theo mệnh lệnh của Đế Quân, bảo vệ an toàn cho Đế hậu, một tấc cũng không rời, nếu Đế hậu xảy ra chuyện gì, Bổn vương không gánh nổi."

"Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ Bổn vương lại hại nữ nhi ruột thịt của mình sao?"

"Đây chỉ là suy nghĩ một phía của Hồ Vương, chuyện Bổn vương cần làm chính là lo lắng an nguy cho Đế hậu, nếu Hồ Vương thật sự muốn trao đổi tình cảm phụ nữ với Đế hậu, vậy cứ coi như Bổn vương không tồn tại là được." Hắn kiên quyết tỏ rõ lập trường, nhất định phải chờ cạnh Quý Phi Nhi, Nguyệt Vô Tu nói gì cũng vô dụng.

Có hắn ở cạnh, ông ta hoàn toàn không dám hỏi thẳng chuyện hạ độc Túc Ly Mị và chỗ Nguyệt Lưu Sương. 

Sau khi tùy tiện nói mấy câu, Quý Phi Nhi lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó rời đi cùng Thương Mặc Tuyết.

Ở trên đường, nàng muốn thương lượng kế sách với hắn: "Mặc Tuyết, vừa nãy huynh biểu hiện rất tốt, cái chúng ta muốn chính là đóng kịch đùa giỡn như thế, để cho bọn họ không có bất kì nghi ngờ gì với ta, dồn tất cả nghi ngờ lên người huynh, cảm thấy là huynh đang giám sát ta, như vậy ta mới dễ dàng hành động."

Thương Mặc Tuyết chỉ đi bên cạnh nàng, không nói một lời nào

"Này, hôm nay huynh có chuyện gì vậy, cả buổi tối đều im lặng, sao vậy, cãi nhau với Mẫu Đơn à?" Nàng kéo kéo ống tay áo của hắn, sau đó lầm bầm: "Có vẻ đúng rồi, Mẫu Đơn là nữ tử, huynh nên nhường nhịn nàng ấy một chút.

Nàng đã sớm phát hiện ra tình cảm mà Thương Mặc Tuyết dành cho Mẫu Đơn, nếu Mẫu Đơn thật sự có thể ở chung một chỗ với Thương Mặc Tuyết, coi như đó cũng là một đoạn giai thoại.

Bị Quý Phi Nhi trêu chọc, rốt cuộc Thương Mặc Tuyết không nhịn được tức giận trong lòng, bộc phát.

"Quý Phi Nhi!"

"Huynh làm sao vậy, hung dữ như vậy làm gì?" Quý Phi Nhi giật mình, nàng không nhớ rõ mình đắc tội hắn khi nào.

"A, có phải cô đã quên thân phận của mình là gì rồi không, lại dám công khai "liếc mắt đưa tình’ với nam nhân khác trong yến tiệc?"

"Thì ra là chuyện này, huynh hiểu lầm rồi, đó là người mà trước đây Nguyệt Phi Yên, cho nên"

Nhưng hắn hoàn toàn không nghe nàng giải thích, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng đáng sợ. "Cho nên, cô với kẻ đó có mối tình nồng thắm, muốn ở lại đây cùng hắn sao?"

"Thương Mặc Tuyết, huynh đanh nói hươu nói vượn cái gì, ta không phải là Nguyệt Phi Yên, sao có thể có mối tình nồng thắm với cậu ta."

"Nếu không phải như thế, tại sao hai người các ngươi lại liếc mắt đưa tình trên yến tiệc, còn ngầm hẹn gặp nhau ở ngoài, cô lại còn... còn dám để cho tên đó hôn!"

"Huynh.... Huynh thấy rồi sao?" Quý Phi Nhi không dám tin trợn to hai mắt, nàng còn tưởng Thương Mặc Tuyết sẽ ngồi ngây ngốc trong đó, không ngờ rằng hắn vẫn luôn theo sát mình.

Dường như đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện gì, nhìn hắn với vẻ mặt van xin. "Mặc Tuyết, chuyện này chỉ là hiểu lầm, huynh tuyệt đối không được nói cho Tiểu Bạch biết, nếu chàng ấy biết, nhất định sẽ rất tức giận, Cảnh Hiên cũng khó mà giữ được tính mạng."

Nàng còn phải nhờ Cảnh Hiên giúp nàng cứu mẫu thân ra, khó khăn lắm mới lôi kéo được một sự trợ giúp ở Hồ Tộc này, nhất định phải lợi dụng triệt để.

Nghe nàng không có chút hối lỗi nào, lại còn nói đỡ cho nam nhân kia, ánh mắt của Thương Mặc Tuyết gần như phun ra lửa. "Đáng chết, tới lúc này rồi mà cô còn dám che chở cho nam nhân ư?"

"Thật sự là huynh đã hiểu lầm ta rồi! Trong lòng ta chỉ có một mình Tiểu Bạch, ta hoàn toàn không biết Cảnh Hiên, hắn cứ nhìn chằm chằm vào ta nên ta có chút nghi ngờ, đâu có khó nghe giống như huynh nói. liếc mắt đưa tình gì chứ? Sau đó ta chỉ muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, không ngờ hắn cũng đi theo, nói rất nhiều chuyện lúc trước về hắn và Nguyệt Phi Yên, ta thấy hắn rất đáng thương, không nói ra sự thật Nguyệt Phi Yên đã chết. Rồi hắn lại nói sẽ giúp ta cứu mẫu thân, ta mới cảm thấy hắn có thể giúp đỡ được ta trong nhiệm vụ khó khăn này."

Nàng giải thích rõ ràng như vậy, không ngờ sắc mặt Thương Mặc Tuyết chẳng tốt hơn chút nào, ngược lại càng thêm lạnh lẽo.

"Làm sao cô biết hắn nói thật hay giả, ngộ nhỡ hắn là một kẻ lừa gạt thì sao? Biết đâu hắn là người mà Nguyệt Vô Tu phái tới để mê hoặc cô, vậy mà cô lại nói hết kế hoạch của chúng ta cho hắn biết rồi hả?"

"Ta thấy sẽ không sao đâu, nhìn huynh ấy có vẻ là một người tốt, chúng ta nên nên tin tưởng, hơn nữa, dù sao thêm một người bạn cũng mạnh hơn là thêm một kẻ địch." Thấy sắp tới phòng của mình, nàng liền chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, thuận tiện không quên nhắc nhở hắn: "Thương Mặc Tuyết, huynh tuyệt đối không thể nói cho Tiểu Bạch, ta không muốn khiến chàng ấy tức giận, người ta yêu chỉ có một mình huynh ấy, ta cũng hi vọng huynh có thể tin tưởng ta."

Nói xong câu đó, nàng lập tức xoay người trở về phòng.

Sau lưng nàng, Thương Mặc Tuyết vì câu nói sau cùng của nàng mà sắc mặt tốt hơn một chút. Không cho hắn biết? Chỉ tiếc, hắn đã biết.

Mẫu Đơn còn chưa ngủ, đang đợi nàng trong phòng, thấy Quý Phi Nhi trở lại thì vội vàng đứng lên.

"Phi Nhi, cô không sao chứ? Dạ tiệc có diễn ra suôn sẻ không?"

"Cô xem, chẳng phải ta đã bình an trở về sao, một chút việc cũng không có, hơn nữa, ta còn tìm được một trợ thủ đấy." Sau đó, nàng kể chuyện Cảnh Hiên cho nàng ta nghe.

Bởi vì Quý Phi Nhi không có cho Mẫu Đơn biết việc mình là Tử Huyên chứ không phải là Nguyệt Phi Yên thật sự nên thân phận của Cảnh Hiên chính là người thương trước đây của nàng.

Mẫu Đơn đã biết rõ mọi chuyện, vì thế khi nghe nàng nói như vậy, trong lòng lại cân nhắc.

Nàng muốn lợi dụng Cảnh Hiên để cứu mẫu thân của Nguyệt Phi Yên, như vậy nhất định ả phải bắt đầu từ chuyện này, ngăn cản từ bên trong.

Hơn nữa ả còn có thể lợi dụng tình cảm giữa Quý Phi Nhi với Cảnh Hiên, khiến Thương Mặc Tuyết có ấn tượng xấu với nàng, tin tưởng nàng chính là gian tế do Hồ Tộc phái tới, khi trở về sẽ nói cho Túc Ly Mị, hiển nhiên hắn thất vọng về Quý Phi Nhi, đây quả là kế sách hay, một mũi tên trúng hai con chim.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt ả lại tỏ vẻ rất lo lắng. "Cảnh Hiên đó, hắn đáng tin không?"

"Mẫu thân huynh ấy là thân tỷ muội (chị em ruột) với mẫu thân của ta, huynh ấy cũng chính là biểu ca của ta, thường ngày có thể tự do ra vào Đế Cung, có huynh ấy giúp một tay, chúng ta sẽ dễ dàng hơn."

"Ta sợ hắn vì yêu mà sinh hận với cô, không phải là thật lòng giúp cô. Chẳng phải cô nói lúc trước hắn đã ngủ cùng Nguyệt Lưu Sương sao, nam nhân như vậy có thể tin tưởng không?"

"Huynh ấy cũng là bị Nguyệt Lưu Sương hãm hại, nên ta thấy huynh ấy sẽ không gạt ta, Mẫu Đơn, cô tin ta một lần có được không, đừng có như Thương Mặc Tuyết, ban nãy ở ngoài huynh ấy còn mắng ta một trận."

"Cô nói Mặc Tuyết cũng không tán thành sao?"

"Đúng vậy, ta thấy hôm nay huynh ấy thật quái lạ, trong dạ tiệc thì trưng mặt lạnh, thỉnh thoảng lại lườm ta một cái, ta không biết mình đã đắc tội gì với huynh ấy, có phải cô cãi nhau với huynh ấy nên mới khiến tâm tình huynh ấy không tốt không?"

"Sao lại có thể như thế nhỉ? Tính tình Mặc Tuyết tốt lắm, rất ít nổi giận."

Nguyệt Phi Yên nghĩ mãi không ra, chuyện của nàng cũng chưa đến mức khiến hắn giận tới mức đó, coi như có thấy bất công thay Túc Ly Mị thì cũng đâu cần như vậy?

"Đúng rồi, ta cũng vậy phát hiện, từ lúc bắt đầu lên đường tới Hồ Tộc tới giờ, có vẻ Mặc Tuyết không quá vui vẻ, ta nhớ trước khi chuẩn bị đi, Mị đã gọi Mặc Tuyết vào, một mình nói vài câu với hắn, có thể có liên quan tới chuyện kia, có cơ hội ta sẽ hỏi hắn một chút."

"Được được, nhất định phải hỏi rõ nguyên nhân, nếu không ta thật sự sẽ bị ánh mắt của hắn đóng băng."

Mẫu Đơn cười cười. "Được rồi, không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có việc phải làm đấy."
Bình Luận (0)
Comment