Đầu vừa chuyển, nhìn thấy bên cạnh có một người đang ngủ, một người mà hắn có chết cũng không quên được.
Trên đường, Mã Phu biết Lục Phụng Thiên là bởi vì bảo hộ Thái Tử điện hạ đi tuần mà bị thích khách đâm bị thương, rơi xuống thuyền rồng, trên đường bám vào một khúc gỗ trôi đến tứ trấn.
Hỏi hắn quay về kinh thành để làm gì, Lục Phụng Thiên nói cho y, nếu thích khách có dũng khí công khai ám sát Thái Tử, hiển nhiên trong kinh mỗi vị hoàng tử đều có mưu tính trước, vì ngăn ngừa chuyện đoạt cung có thể xảy ra, hắn phải trở lại kinh thành để khống chế binh vệ phòng ngự thành và cấm vệ quân trong cung. Mã Phu thế mới biết Lục Phụng Thiên vừa kiêm nhiệm chức trách thủ lĩnh kiêu kỵ đô úy. Xem ra Lục hoàng tử ngày xưa và Thái Tử điện hạ bây giờ đều đối với hắn tín nhiệm, lại đem toàn bộ binh lính bảo vệ thành và cung điện đều giao cho hắn.
“Mã Phu.”
“Ân?”
“Ngươi đã ngủ chưa?”
“Còn thiếu chút nữa.”
Khóe miệng nam nhân cong lên, “Nếu như lần này ta không gặp ngươi, thì ngươi sẽ tới kinh thành tìm ta à?”
“Phải. Chờ khi ngươi thất thế, thân thích xa lánh. Ta sẽ tới đem ngươi đi.”
Trong mắt nam nhân cũng mang theo một loại ý cười nói không nên lời, như là hận hoặc như là oán, “Ngươi thực sự không oán ta?”
“… Oán, sao lại không oán. Thế nhưng oán có là cái gì, oán có thể đem ngươi trở về không? Ta không có thói quen dài dòng, thích chính là thích, ta thích ngươi, ngươi không thích ta, chính là ta không may! Ta cầu ngươi, ngươi đồng ý muốn ta, lòng ta thật đau khổ nhưng lại vui vẻ. Ta là tự mình chịu tội, ngươi cũng đừng quản.” Mã Phu trở mình, muốn ngủ.
“Vậy… Nếu như ta không muốn ngươi thì sao?” Nam nhân để tay trên thắt lưng y.
Khó chịu giật mình, “Ta không tin tiểu tử ngươi thực sự đối với ta không có chút cảm tình. Chỉ là về điểm này cảm tình còn không đủ để cho ngươi vì ta bỏ tất cả, tiểu tử ngươi thật ích kỷ, trừ chính mình ra căn bản sẽ không lo lắng cho người khác. Ta nghĩ ngươi đối với người vợ kia cũng không phải thật lòng, nếu như ngươi đối với nàng là thật, sẽ không quay lại ôm ta lên xe ngựa. Này, tiểu tử, tuy rằng lão tử cầu ngươi, nhưng ngươi cũng đừng cho nàng ta tìm đến lão tử gây phiền phức. Còn có Lưu Thẩm, ngươi cũng làm cho nàng ta cách xa ta một chút!”
“Ngươi nói đúng! Ta lãnh huyết, ta ích kỷ, ta bạc tình bạc nghĩa, để leo lên cao, để củng cố thế lực của mình không từ thủ đoạn, tùy tiện ngươi nói thế nào cũng có thể! Ngươi cũng không phải là người đầu tiên nói như vậy.” Ngẩng mặt lên, nam nhân trào phúng cười.
“Đáng tiếc, ta là người như vậy nhưng hết lần này tới lần khác đều có không ít nữ nhân thích. Đương nhiên, cũng bao gồm nam nhân ngươi!”
“… Tiểu tử ngươi thật con mẹ nó không phải là người!” Mã Phu một cái tát đem tay người đặt trên lưng đánh rớt xuống.
“Ngươi về sau không hối hận? Ngươi xác định thật muốn theo ta trở về?”
“Hối hận về sau? Hừ! Thì sớm tám trăm năm trước đã hối hận!”
“Mã Phu…, “
“Cái gì?”
“Ta nghĩ muốn ngươi.”
“… Ngươi thương thế không phải còn chưa lành?”
“Thao ngươi hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Ngươi đúng là một hỗn trướng tiểu… Đừng…”
Sau khi đến kinh thành, Lục Phụng Thiên thương thế đã tốt đến bảy tám phần mười. Không khí mùa thu đã hoàn toàn bao phủ phương bắc.
“Lại sắp đến mùa đông rồi. Năm ngoái mùa đông không có chuyện gì tốt, hy vọng mùa đông năm nay…”
Mã Phu đứng bên ngoài phủ tướng quân, thì thào cầu nguyện.
Vừa nhìn thấy tướng quân đã trở về, trong phủ quản gia mang gia đinh cùng đầy tớ đi ra nghênh đón.
“Mã gia đã trở về, đi tìm vài người sửa sang tiểu viện lại cho ta.” Phụng Thiên phân phó nói.
“Vâng, gia, Mã gia hảo.” Quản gia Lục Đại cung kính hành lễ với hai người. “Tiểu viên ban đầu của Mã gia vẫn còn để không, chỉ cần nha hoàn đem chăn đệm thay đổi, đốt lên bếp lò, là có thể mời Mã gia đi vào.”
Quản gia vừa dứt lời, trong phủ lại vội vàng lao ra một đám người. Bên trong đám người thoạt nhìn thấy một trung niên phu nhân được chăm sóc ngày càng tốt, rõ ràng là Lưu Thẩm.
“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia! Ngài không có việc gì chứ! Lão thân nghe được Thái Tử điện hạ truyền đến tin tức, còn tưởng rằng ngài…”
“Ta đều không phải không có việc gì sao, đi, đi vào rồi nói.” Nói xong, Lục Phụng Thiên cất bước đi vào trong phủ.
Lưu Thẩm còn muốn tiến lên nói tiếp, không ngờ phát hiện phía sau Lục Phụng Thiên có một người không nên xuất hiện ở chỗ này, nhất thời giật mình.
Trong phủ một phen bận rộn, các chủ nhân tại phòng khách khốn đốn ngồi. Quản gia cùng một số hạ nhân ở bên chuẩn bị chờ đợi phân phó. Mã Phu cũng không cùng người hầu bắt chuyện, xem xét một cái ghế, đặt mông ngồi xuống. Song song, hắn cũng cảm thấy đối diện có một đôi mắt không thân thiện đang quan sát hắn.
“Sự tình như thế nào xảy ra, ta nghĩ Thái Tử điện hạ hẳn là đã phái người đến thông báo qua. Ta sẽ không nhiều lời, đợi lát nữa ta còn muốn đi yết kiến Thái Tử điện hạ. Lần này ta thụ thương bị rớt xuống sông, may mà Mã Phu cứu ta một mạng, bằng không dù cho ta không chảy máu quá nhiều, cũng sẽ bị chết vì lạnh. Cái ân cái tình này không thể không báo đáp, ta đã xin cầu và Mã Phu đã đồng ý, dẫn y hồi phủ để an dưỡng tuổi già. Từ nay về sau, Mã Phu cũng được coi là một chủ nhân trong phủ vậy. Mọi người thấy y cần cung kính như đối với ta! Tuy nói Mã Phu sau này là người trong nhà, nhưng Lưu Thẩm là nữ chủ nhân, không có việc gì không nên đến tiểu viện tìm y.”
Quản gia cùng đám người đều kêu lên chấp thuận.
Lưu Thẩm mặt không hề vui vẻ, gương mặt thâm trầm không nói gì. Lục Phụng Thiên nhìn nàng một cái, cũng không nói gì. Mã Phu lần thứ hai ở lại phủ tướng quân.
Nhưng ngày sau đó, Lục Phụng Thiên vẫn rất bận rộn, mỗi một buổi sáng đều canh năm ra ngoài, buổi tối canh một mới về nhà.
Không ai dám hỏi hắn đang bận bịu cái gì, nhưng Mã Phu trong lòng biết rõ ràng hắn là đang trợ giúp Thái Tử điện hạ đề phòng các hoàng tử khác đoạt ngôi vua. Bởi vì Lục Phụng Thiên lần này vì bảo hộ Thái Tử mà bị thương rớt xuống sông, nên Lục Phụng Thiên ở trong lòng Thái Tử có vị trí hoàn toàn khác biệt so với các triều thần khác cũng là đương nhiên. Nếu như Thái Tử vô sự đăng cơ, thì tiền đồ của Lục Phụng Thiên tất nhiên không thể hạn định được.
Mã Phu một hồi trở lại kinh thành, đầu tiên cùng Lý Thành Hưng liên lạc. Nói cho hắn biết mình đã trở về, nguyên nhân cũng chưa nói. Rất nhanh, hai người có lần đầu tiên gặp mặt. Không hiểu được Lục Phụng Thiên có phải thật sự tin lời thề của y hay không, thấy y cùng Lý qua lại, cũng không nhiều lời cái gì, chỉ là mỗi buổi tối đột nhiên chạy vào phòng y rồi chỉnh y nguyên một buổi tối. Sáng sớm khi tỉnh lại, Mã Phu nhìn lướt qua gian phòng, biết rằng nhiều nơi này bị người lục lọi.
Thời gian dần dần trôi qua, phương bắc mùa đông tới sớm, mới tháng mười, mà tuyết đã rơi nhiều.
Ngày hôm nay Thái Tử mở tiệc rượu đãi khách, Lục Phụng Thiên nói dẫn y tới để mở mang kiến thức, tiếp theo đi đón Biện Thanh Nghi để cùng đi với hắn.
Từ Tướng phủ đi ra là Biện Thanh Nghi, mỹ lệ nữ tử lúc vừa nhìn thấy Mã Phu, dừng lại một chút, nhưng rất nhanh tự nhiên hào phóng ngẩng đầu lên đối với Mã Phu cười một tiếng, “Thanh Nghi đa tạ Mã tiên sinh đối với phu quân tương lai của ta nhiều lần giúp đỡ, sau này đã là người trong nhà, nếu có cái gì không chu toàn, còn thỉnh Mã tiên sinh rộng lòng tha thứ cho.” Nói xong, khom lưng vái chào.
Mã Phu sờ sờ mặt, nghĩ thầm đúng là một nha đầu khó đối phó.
Trên đường, Mã Phu cùng Lục Phụng Thiên ngồi trên lưng ngựa, Biện Thanh Nghi ngồi ở cỗ kiệu.
Một trận gió lạnh kéo tới, Mã Phu rùng mình một cái. Ôm lấy áo, biết mình là người sợ lạnh, đại khái những ngày đầu năm rất lạnh làm cho bệnh cũ của y tái phát.
Bỗng nhiên, một bộ áo choàng mềm mại, được làm bằng da cáo rất ấm áp được phủ lên người y, người nọ vươn hai tay đem cổ áo choàng lật lại vây quanh cổ y, thuận lợi giúp y đem dây lưng buộc lại.
Mã Phu đột nhiên đực mặt ra, vẫn còn ngẩn ngơ, cả người lăng lăng, mặc hắn đem áo choàng buộc lại.
Một lát, mới ấp úng hỏi một câu:” Ngươi… Không lạnh sao?”
Nam nhân quay lại nhìn y một cái, “Ta so với ngươi cường tráng hơn nhiều. Ngươi nhìn ngươi gầy quá, lại nhiều tuổi nữa! Cũng không biết cuộc sống hồi trước của ngươi vượt qua như thế nào. Này cho ngươi, giữ lại đi.”
“Còn có thể vậy sao…,đổi lại ngươi là ta, sợ ngươi đã sớm bị gió thổi bay rồi!” Mã Phu lầu bầu nói, khóe mắt lay động các nếp nhăn trên mặt khi cười. Bất ngờ, y tựa hồ nhìn thấy rèm cửa sổ của cỗ kiệu lay động.
Đến phủ Thái Tử, Biện Thanh Nghi được nha hoàn đỡ xuống kiệu, cố tình vô ý nhìn thoáng qua áo choàng khoác trên người Mã Phu đứng bên cạnh, cười yếu ớt đối với phu quân nói: “Ngươi đối với Mã tiên sinh thật đúng là tốt, kiện áo choàng lần trước ta cầu ngươi cho ta, ngươi nói của Thái Tử ban thưởng không nên tặng người khác, không nghĩ tới Mã tiên sinh chỉ là ngồi ở trên ngựa bị chút gió thổi qua, ngươi liền đau lòng đưa cho y. Sớm biết như vậy, ngày hôm nay ta cũng cưỡi ngựa mà tới.” Nói xong, liền cúi đầu cắn môi.
Lục Phụng Thiên nghe vậy khẽ nhíu mày, vươn tay nâng cánh tay của Biện Thanh Nghi, hòa nhã nói: “Áo choàng làm bằng da cáo của ngươi không phải đã có vài kiện rồi sao, Mã Phu một kiện cũng không có, phương bắc khí trời rất lạnh thân thể y cũng không tốt, ta lúc này mới cho y. Ngươi đừng buồn, lần sau ra ngoài gặp phải áo choàng tốt sẽ đem về cho ngươi vài kiện.”
Biện Thanh Nghi ngẩng đầu, có điểm dỗi hờn nói: “Kia không giống với. Ta cầu ngươi, ngươi lại không cho, còn y không cần mở miệng ngươi lại chủ động tặng y, cho dù ngươi mua cho ta vài kiện giống nhau như đúc, thì ý nghĩa cũng không giống!”.Nói xong, vành mắt đã đỏ lên.
Sờ sờ mặt, Mã Phu cảm thấy một màn này sao không được tự nhiên.
Ngay khi người tiếp khách tiến tới, Lục Phụng Thiên cùng Biện Thanh Nghi đang chuẩn bị đi vào phủ Thái Tử, hắn thấy Mã Phu đột nhiên tiến đến bên cạnh hắn kề sát vào lỗ tai hắn, rồi mới chợt nghe người nọ thấp giọng nói một câu:
“Ngươi diễn không mệt sao? Ta trở về đây, phủ Thái Tử cũng không phải là nơi người như ta có thể đi vào. Có gì muốn nói, ngươi buổi tối tới tìm ta là được rồi.”
Nói xong, chỉ thấy Mã Phu vỗ vỗ cái mông xoay người lên ngựa, cũng không chào hỏi mà nghênh ngang đi.