“Lục Phụng Thiên, Lục Khí, hảo cho tâm địa ngươi! Thế mà ta đã còn muốn ngươi, ta thật vất vả mới còn sống, vì cớ gì mà ngươi vừa muốn cướp đi hài tử của ta, vừa muốn đoạt luôn cái mạng này! Lục Phụng Thiên!” Tình trạng Mã Phu lúc này đã muốn hóa điên lên.
“Các ngươi… chút lang tâm… Cẩu phế gì đó! Đem Tiểu Đản trả lại cho… ta!”
“Lục Phụng Thiên… ngươi phải bức ta đến mức nào… thì ngươi mới… cam tâm!”
“Ô ô! Ta cầu… các ngươi! Đem đứa nhỏ trả lại cho… ta… Ta đã muốn… là một phế nhân… không có… đứa nhỏ này… ta sẽ… không sống được, đem Tiểu Đản… trả lại cho ta…”
“Dừng tay! Đi!” Lục Phụng Thiên quát lớn một tiếng, điểm huyệt ngủ của Tiểu Đản, làm bé bỗng chốc mê man.
Người, ngựa, xe lại bắt đầu vô hình di chuyển, đem Tiểu Đản đi xa dần…
Mã Phu mình đầy thương tích buồn thảm bò lên trên mặt đất, quỳ lên rồi cứ thế hướng Lục Phụng Thiên mà lết đi.
Mỗi lần quỳ lại một bước đi, mỗi lần tựa có đao chém một nhát vào thân mình! Chẳng bao lâu sau, y cứ như thế đã quỳ trước mặt nam nhân kia! Mười ba năm trước, khi lần đầu tiên thấy hắn, nghĩ như thế nào hai người lại sẽ có ngày hôm nay!
Mặt mũi, tôn nghiêm là cái gì chứ? Lúc ngươi sắp sửa mất đi hết thảy, lúc ngươi một thân phụ thân, lại mất đi chính đứa con mình yêu thương nhất, hết thảy những thứ khác có đáng gì!
Khi còn ở lại bên người hắn, chính mình từng quỳ xuống trước hắn, khi đó là trong lòng còn ôm kế hoạch cùng mục đích, ôm chịu hết thảy sỉ nhục cũng muốn dành được tình cảm của hắn! Mà hiện giờ, chính mình vì tương lai đứa nhỏ kia, làm một thân ích kỉ, muốn bản thân mình hạnh phúc, muốn làm phụ thân đích thực của đứa nhỏ kia.
Hướng Lục Phụng Thiên vươn tay, Mã Phu cầu xin: “Van cầu ngươi, Tiểu Đản… cho ta… Cầu ngài! Ta sẽ lập… trường sinh bài vị… cho ngài cùng… phu nhân, ngày đêm… dập đầu cho ngài, cầu ngài… đem Tiểu Đản… trả lại cho ta…” Lục Phụng Thiên lập tức ngồi ngay ngắn, cự tuyệt quay đầu lại.
“Lục gia, xem tình… ta bồi ngài ngủ… nhiều năm như vậy… đem Tiểu Đản… cho ta đi. Ngài… có thế cùng phu nhân… cùng bất luận kẻ nào… lại sinh thật nhiều hài tử… thật nhiều hài tử… cầu ngài… đem Tiểu Đản…”
“Mã Phu! Đủ rồi! Ngươi cướp con của ta nhiều năm, ta không có đem ngươi nhập quan trị tội, ngươi nên vui mừng khôn xiết! Không cần lại đến dây dưa nữa, ngươi nhìn lại bộ dáng hiện tại của mình đi!” Lục Phụng Thiên không thèm quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng Mã Phu hiện tại là cái gì.
“Cầu ngài… Lục gia…”
“Đi!” Lục Phụng Thiên cao giọng, nhân mã nhất tề rời đi.
Mã Phu muốn đuổi theo, rốt cục vẫn là bất động. Miễn cưỡng cử động thân mình, trơ mắt xem mạng sống của mình rời đi ngày càng xa.
Y thật sự đã buông tay, y thật sự đã không suy nghĩ đến người nọ, y thật sự muốn cùng Tiểu Đản vui vẻ sống tốt nửa đời còn lại, đem bé nuôi dưỡng thành người, đem tâm tình của chính mình, hết thảy đều cho bé, đều cho bé!
Có lẽ ngay từ đầu khi bắt cóc đứa nhỏ về, quả thật có mục đích khác đi. Nhưng hôm nay, y không hề còn nghĩ như vậy nữa. Thân là kẻ ít lời, cũng lại ích kỉ, Tiểu Đản không hề cự tuyệt y, không mắng y, không khinh thường y, ngược lại so với những kẻ khác không muốn xa rời y. Thích y hơn hết thảy những người khác. Ở trước mặt Tiểu Đản, y mới thấy mình là chính mình, giống một nam nhân khoái hoạt. Cùng Tiểu Đản một chỗ, y mới nhấm nháp được tư vị của hạnh phúc.
Một ngày lại một ngày, tâm tình này ngày càng mãnh liệt. Ngây ngốc trả giá nhiều như vậy, ngây ngốc làm nhiều như vậy, là hy vọng đến ngày ngày đều gặp được mộng đẹp, thế mà sự thật lại dập tắt tức thì cái vọng tưởng đó của y!
Con người luôn có một hạn chế nhất định, cố gắng lần nữa, kiên cường lần nữa rồi cũng sẽ có ngày tan tành.
Khi hy vọng trong lòng y càng ngày càng phai nhạt, đứa nhỏ kia bên người đã giúp y tìm lại được niềm hy vọng mới. Nhưng cái hy vọng này trong nháy mắt lại hóa thành tuyệt vọng! Nhận một lúc hai cái đả kích, rốt cục làm người khác quắc mắt coi khinh, bỏ hết thảy để rồi nhìn bóng dáng ái nhân tan biến.
Y mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, không nghĩ chính mình đi xa tới giờ phút này lại không chiếm được gì. Y thua, rõ ràng đầu đuôi là y thua, kiếp này y thua hết sạch rồi…
Thì thào gọi tên ái nhân của mình, một tiếng lại một tiếng.
“Tiểu Đản, Tiểu Tứ tử… Đều không có, cái gì cũng đều không có…!” Phất tay áo, Mã Phu trên mặt phá lên cười quỷ dị. “Ha ha… Ha ha ha, đã không có, cái gì cũng không có –––” Giống như kẻ say rượu, y khoa chân múa tay sung sướng, điên cuồng rống to!
“Ông trời ơi! Mã Phu ta rốt cục làm nên nghiệt gì a! Ngươi phải đối ta… như vậy!”
“Tiểu Tứ Tử –––” Tiếng quát thê lương xuyên qua màng nhĩ của mỗi người.
Lục Phụng Thiên vẫn là nhịn không được quay đầu lại.
Chỉ thấy một đầu tóc tai bù xù, thần tình buồn thảm, thương tích đầy mình, là một nam nhân đáng ghê tởm đến cực điểm, tuyệt vọng đến cực điểm. Mắt thấy y kêu một tiếng, kích động tiến lên thả người xuôi theo dòng nước cuồn cuộn.
Mã Phu! Lục Phụng Thiên cả người như bị thiên lôi đánh trúng. Một tiếng, hắn rõ ràng nghe thấy thanh âm con tim mình vỡ ra. Khi hắn cảm thấy có người nắm chặt vạt áo mới phát hiện bản thân đã ôm hài tử đứng ở bờ sông.
Ta muốn làm cái gì? Giống như bừng tỉnh, hắn tự hỏi chính mình.
Y nhìn người nọ quay đầu lại, y nhìn người nọ đối y nở nụ cười, cười thật hồn nhiên, thật giống với những năm về trước, cười đón y đến…
Tiểu Tứ tử, ngươi rốt cục đã trở lại… ta rất nhớ ngươi…
Nước sông vẩn đục nhanh chóng nuốt chửng Mã Phu.
“Tiểu Tứ tử, lại đây nhìn xem áo bông ta mới mua cho ngươi, mặc mặc xem có hợp không”
“Úc” Lục Phụng Thiên vừa nghe tiếng quay đầu lại.
“Gia, bên ngoài thợ may đang chờ, đưa cho tiểu thiếu gia mấy tấm vải may làm quần áo mùa đông.” Quản gia Lục Đại Tham nói lại lần nữa.
“Ngươi vừa rồi bảo ta cái gì?”
“Ai? Tiểu nhân vẫn đều kêu Tướng quân là “gia”.” Quản gia sợ hãi nói.
“Phải không… ta đã biết, đợi lát nữa sai người mang Khiếu Nhi đến.” Lục Phụng Thiên phất phất tay, ý bảo hắn lui xuống.
Hắn lại mỗi ngày đều gặp ác mộng. Không chỉ như thế, hắn còn thường xuyên nghe thấy, gặp ảo giác. Luôn nghe được người nọ ở bên gọi hắn Tiểu Tứ tử, nhưng vừa quay đầu lại, hoặc là người khác, hoặc ai cũng không có. Đã có nhiều lúc, hắn tưởng rằng người nọ hóa quỷ hồn đến tìm hắn.
Xem, y lại tới nữa. Đứng ở dưới thân cây kia, cùng ngày đó giống như đúc. Cả người đầy vết thương, cả người đầy vết sẹo, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn hắn. Cái vết sẹo nhìn quen mắt kia làm cho hắn nghĩ muốn nôn!
“Ngươi lại tới nữa sao, ngươi muốn nói gì với ta? Ngươi muốn đem Khiếu Nhi đi sao? Hay vẫn là… Muốn ta?”
“Vì cái gì muốn ôm con ta đi? Vì cái gì cùng Lý Thành Hưng ở một chỗ? Tối hôm đó… có phải hay không ngươi…?” Có phải hay không ngươi cho ta quá thân? Ngươi có thể nào đối ta làm chuyện như vậy, ta rốt cục có cái gì tốt…
“Ngươi đừng đi! Ngươi muốn đi đâu!”
“Gia! Tướng quân gia!” Có tiếng người lớn tiếng gọi hắn. Giật mình một cái, Lục Phụng Thiên lại nhìn dưới tán cây kia, không có ai cả.
“Nương! Nương!” Tiếng khóc thanh thanh nấc lên từng tiếng, một thân ảnh nhỏ nhắn mền nhũn hướng lại, ôm lấy đùi hắn.
Quay đầu lại, cúi người xuống, đem vật nhỏ đang khóc nháo ôm vào khuỷu tay “Ngươi lại làm sao vậy?”
“Đản Đản phải tìm a cha, Đản Đản muốn a cha! Ô ô! Nương, ta phải tìm a cha…” Mã Đản dụi dụi mắt, khóc rồi lại khóc.
“Ta không phải nương ngươi, ta là cha ngươi! Nương ngươi… ở bên kia. Thanh Nghi, ngươi không quát mắng nó chứ? Mỗi ngày đều khóc thành như vậy!” Lục Phụng Thiên ôm đứa con, đối Biện Thanh Nghi đang bước nhanh trên hành lang bất mãn nói.
“Phu quân, thiếp như thế nào lại mắng nó chứ! Nó hiện tại trong đầu chỉ có cái kẻ đã chết…”
“Câm mồm!” Không muốn nghe thê tử nói xấu người nọ, Phụng Thiên ôm Tiểu Đản, xoay người hướng thư phòng ly khai.
Mấy ngày nay vẫn là không ngủ yên giấc. trử bỏ nhắm một mắt sẽ gặp ác mộng, không thì đứa con trong lòng hắn cũng nhất định gây chuyện phiền toái.
Tiểu quỷ này không biết sao lại thành cái dạng này, nhất nhất gọi hắn là nương, dạy thế nào cũng không chịu kêu cha! Vừa thấy Biện Thanh Nghi liền khóc nháo không ngớt, lại đá lại cắn, cũng không chịu thân cận người khác. Trừ bỏ hắn, ai cũng không lại gần được nó, khiến hắn cứ buổi tối lại mang theo tiểu quỳ bồi đi ngủ.
Ngủ thì ngủ đi, nó còn đặc biết quấy, cứ quấn lấy hắn, bắt hắn dẫn đi tìm cha, không đáp ứng liền lăn lăn hết trên gường xuống dưới đất. Một khi quát nó, nó liền hét toáng kêu gào đòi phụ thân, đem cả phủ trên dưới náo loạn không một phút bình an!
“Ha hả, Lục tướng quân, như thế nào lại một mình tại đây uống rượu giải sầu? Bên kia có không ít người muốn thân cận ngươi đi!” Lại bộ thượng thư Ngô Châu to béo đến quá ba người mới ôm xuể, ở ghế bên cạnh hắn ngồi xuống.
“Không có gì, nghĩ muốn một mình một chỗ thanh tịnh thôi, Ngô đại nhân như thế nào cũng lui đến nơi hẻo lánh này?” Lục Phụng Thiên ngẩng đầu mang ý cười xã giao nói.
“Tìm yên tĩnh thôi, bên kia thực sự rất ồn, có Lý tướng quân ở chỗ nào, vĩnh viễn nơi ấy đều là náo nhiệt vậy! Ngươi xem hắn, đều là say đến bảy tám phần, còn cùng người nháo như vậy.” Ngô Châu đại nhân lắc đầu, giống như xem con cháu nhà mình cười nói.
Lục Phụng Thiên không ngó nhìn sắc mặt người nọ, miễn cưỡng cười cười, tiếp tục cúi đầu uống rượu giải sầu.
“Nghe nói Lục tướng quân mới tìm lại được hài tử thất lạc hai năm? Đây chính là đại sự đáng mừng a! Như thế nào không thấy quý phủ thiết yến tạ ơn trời linh tinh?” Ngô Châu đại nhân tò mò hỏi.
“A, này… là bởi vì hài tử mới tìm trở về, còn không thích ứng…”
“Ha ha ha.”
Lục Phụng Thiên tùy ý trả lời, lại bị một trân cười to chắn ngang.
“Ai? Lý tướng quân, ngươi nói chính là sự thật? Thỏ Nhị gia kia sau đó là như thế nào?” Không xa cách đình các truyền đến thanh âm huyên náo từ đám quan viên.
Ngô Châu cùng Lục Phụng Thiên cũng nghe thấy người tới, Lục Phụng Thiên vừa nghe được ba chữ, chén rượu đang nâng lên ngừng lại một chút. Lại bộ đại nhân vểnh lỗ tai lên.
“Đương nhiên là thật! Ta thế nào còn lừa ngươi!” Lí Thành Hưng say khướt lớn tiến reo lên.
“Đúng, đúng, ngươi đương nhiên sẽ không gạt ta, vậy ngươi mau nói a! Không cần cứ ăn uống liên tục vậy!” Ra là nói chuyện, chính là cùng Lý Thành Hưng từ biên cương trở về.
“Thỏ Nhị gia kia nha, nói thảm cũng thật là thảm! Bắt đầu từ hậu quả nội lực bị đào phế, lại bị người ta lừa gạt, bị người ta ngoạn, bị người ta ném xuống! Như vậy còn chưa tính a, y còn chưa hết hy vọng, vẫn là nghĩ biện pháp muốn cùng một chỗ với người nọ, kết quả người ta thú một phu nhân như hoa như ngọc, nhìn đến bộ dạng vừa già vừa xấu của y tự nhiên thấy phiền chán! Ách!”
“Ai? Lý Tướng quân nhận thức kia đúng là thỏ Nhị gia?”
“Không biết! Thao! Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Lão tử không nói!”
“Đừng, đừng, đừng! Lão nhân gia ngài tiếp tục nói a ––– khả ngàn vạn lần đừng dừng lại chỗ này, sau đó thỏ nhị gia kia sao?”
“Còn có thể sao, nam nhân kia đích thực nhìn y không vừa mắt, âm thầm sai thủ hạ, làm ra sự việc vu oan lên người thỏ Nhị gia, nam nhân kia tin là thật, hoặc là hắn căn bản mượn đề tài để nói chuyện của mình, liền đem thỏ nhị gia kia phóng hỏa chết cháy! Ha ha! Thực con mẹ nó là ngu xuẩn!” Lý Thành Hưng mừng rỡ cười ha ha.
“Phóng hỏa chết cháy? Này… cũng quá tàn nhẫn đi.”
“Này tính thấm vào đâu! Tên kia con mẹ nó căn bản không phải là người mà! Ách!”
“Lý đại nhân, ngài sẽ không nhận thức hắn là vô lương tâm đi? Chẳng lẽ là quan viên trong triều ta?” Có người đoán.
“Nhận thức, đương nhiên nhận thức! Ha ha! Lão tử hiện tại nhớ đến chuyện này liền vui vẻ, tên kia khôn khéo một đời, hồ đồ nhất thời, còn không phải bị dạng đàn bà kia đùa giỡn! Ha ha cáp… Ách! Rượu đâu, cấp lão tử rượu…”
“Tướng quân? Lục tướng quân?”
“Chuyện gì?!” Không đợi bàn tay của Ngô Châu chụp lấy bả vai hắn, Lục Phụng Thiên đã muốn tỉnh ngủ.
“Không có gì, ngươi… bất giác tự dưng ngươi uống rượu nhanh vậy làm gì?” Lại bộ đại nhân thần sắc có điểm lúng túng.
“… Đúng vậy. Sắc trời đã không còn sớm, ta cũng nên cùng Hậu gia cáo từ trở về đi.” Nói xong Lục Phụng Thiên đứng lên.
“Lục tướng quân, ngươi không sao chứ? Sắc mặt của ngươi…”
“Không có việc gì! Uống có nhiều hơn chút đỉnh, đa tạ đại nhân quan tâm!”
Tại phủ hộ quốc tướng quân, trong phòng ngủ của Tướng quân phu nhân.
“A, Phụng Thiên…” Nhìn đến người thật lâu rồi không bước vào phòng ngủ của nàng, đột nhiên lúc này lại xuất hiện trước giường, Biện Thanh Nghi hoảng sợ cùng hắn nằm xuống.
Nàng không nói nên lời, nhưng lòng vẫn là hoan hỉ, từ khi kẻ kia tiêu thất, hắn rốt cục cũng tìm đến bên người mình, tất cả chuyện tình cảm cứ vùi vào quá khứ đi…
“Phụng Thiên…” Nữ tử xinh đẹp trước mắt hai gò má thoáng ửng đỏ, ánh mắt cũng trở nên ướt át, đứng dậy ngồi xuống bên giường.
“Cái tên người hầu kêu Tăng Hai, như thế nào lại chạy đến phủ Tể Tướng hả?”
“Cái gì?” Nữ tử cả kinh, ngẩng đầu.
“Người cũng đã mất, ngươi nói cho ta hết sự thật đi.” Lục Phụng Thiên cười nói.
Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của trượng phu, nữ tử phút chốc tâm thoáng thả lỏng.
“Phụng Thiên, ta không rõ ngươi đang nói cái gì. Ngươi kêu ta nói thật ra cái gì?”
“Lục Châu bên cạnh ngươi tuổi cũng đã lớn.” Lục Phụng Thiên đột nhiên dời đề tài, “Ta xem, an bài cho nàng ta xuất phủ thành thân cũng thật tốt.”
“Phụng Thiên, phu quân, ta không rõ ý tứ của ngươi, Lục Châu theo ta từ nhỏ…”
“Hóa ra nàng từ nhỏ đã đi theo ngươi, vậy sao nàng lại chạy đến phủ tướng quân ta, thật đúng là kì quái. Ngươi nói có phải hay không? Thanh Nghi?” Nam nhân như trước vẫn mang theo ý cười.
“Phụng Thiên, ngươi hãy nghe ta nói…” Biện Thanh Nghi vội vàng.
“Nói cái gì? Nói ngươi từ trước khi được gả vào đây, ngay tại bên người ta đã thu xếp kẻ ngầm theo dõi? Nói ngươi lúc trước chính là kẻ đã lập mưu hãm hại Mã Phu, phóng hỏa muốn thiêu chết y? Hay là nói ngươi hiện tại rất thân cận cùng Lục Hoài Tú hả?” Lục Phụng Thiên vừa thực ôn nhu đối thê tử cười cười, ở bên mép giường ngồi xuống, còn vươn tay sờ mái tóc nàng.
Gương mặt xinh đẹp của Biện Thanh Nghi phút chốc trắng bệch.
“Kỳ thật mặc dù giống nhau, ta cũng không trách ngươi, bởi vì bản thân ta cũng là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, ngươi thân là thê tử của ta, cho dù giải quyết đám người gây trở ngại đối với ngươi mà nói cũng là bình thường.”
Lục Phụng Thiên vuốt ve mái tóc, lại sờ đến khuôn mặt của nàng, xúc cảm trơn trượt làm hắn không tự chủ được cao giọng tán thưởng: “Thật không hổ là kinh thành đệ nhất mĩ nữ, bốn năm rồi mà ngươi vẫn như vậy.”
Biện Thanh Nghi bị thái độ kỳ quái của hắn làm trong lòng nổi lên một trận cồn cào, “Phụng Thiên…”
“Nhưng ngươi có hai cái không nên. Thứ nhất, ngươi không nên ở sau lưng ta nhiễm thượng nhọt độc, tị ta như rắn rết, điều này làm ta nhớ lại quá khứ của chính mình. Nếu như lúc ấy ngươi đối ta quá thân, chẳng sợ chính là nói dối, ta cũng sẽ thực cảm kích, cho ngươi cả đời khoái hoạt. Mà ngươi một thân xinh đẹp như vậy cho dù có thành thực mở miệng, ta cũng sẽ không trách tội, đáng tiếc…”
“Thứ hai, ngươi không nên qua lại thân cận cùng Lục Hoài Tú. Ta phi thường chán ghét kẻ kia! Càng không thích thê tử của mình cấu kết với loại như hắn, cho dù không phải là sự thật. Có lẽ là bởi vì ngươi im hơi lặng tiếng, có lẽ bởi vì Lục Hoài Tú rất xum xoe, mặc kệ là giống nhau đi, ta đều phi thường mất hứng.” Nói xong, hắn từ bên giường đứng lên.
“Phụng Thiên!” Biện Thanh Nghi một tay giữ chặt ống tay áo của hắn, thần sắc bi thương: “Ngươi nghe ta giải thích… ta về sau sẽ không thế nữa, ngươi phải tin tưởng ta, người ta yêu chỉ có ngươi! Ta chính là thê tử của ngươi!”
Lục Phụng Thiên giật ống tay áo.
“Đừng!” Biện Thanh Nghi gắt gao đứng lên, ai khóc nói: “Phu quân, ngươi hãy nghe ta nói! Ta thề, về sau mặc kệ ngươi có thay đổi thế nào, ta cũng kiên quyết bên cạnh ngươi! Thật sự! Ta không lại tìm đến Lục Hoài Tú! Ta thực sự không có cùng hắn làm gì bên ngoài… bất chính, là hắn quấn lấy ta, ta nể mặt mặt Lưu Thẩm mới có thể cùng hắn xà ủy! Phu quân, ngươi phải tin ta…
“Khiếu Nhi cũng đã tìm trở về, tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, về sau chúng ta một nhà ba người… là có thể viên mãn, phu quân…”
Quay đầu nhìn Đại Nghi công chúa mình cưới hỏi đàng hoàng, Lục Phụng Thiên thản nhiên nói: “Một khi đã như vậy, về sau ngươi liền ở tại trong nhà, hảo hảo giúp chồng dạy con, không có gì sẽ không hở chút là chạy về nhà mẹ đẻ. Còn có nha hoàn kia, trong vòng ba ngày làm cho nàng ta rời đi.”
Biện Thanh Nghi không gật đầu được, ngồi trên giường nhìn bóng trượng phụ rời đi, trong lòng ngập tràn bất an.