Sau một hồi bị giày vò, gương lớn cũng mệt mỏi về mặt tâm lý. Cậu thu dọn hồi lâu, sau đó tìm được một chỗ bên người Hình Diệp rồi cả hai cùng dựa vào nhau ngồi xuống.
Trong hoàn cảnh tăm tối nhường này, có người… Tấm gương bầu bạn vẫn rất tốt.
Bầu bạn khiến đêm tối không còn đáng sợ nữa, hai con búp bê một lớn một nhỏ cuối cùng cũng chờ đến hừng đông. Lúc này Hình Diệp mới nhìn rõ toàn cảnh căn nhà. Đây là một nhà gỗ vô cùng đơn sơ, trong nhà chất đầy những món đồ lặt vặt như cọc gỗ miếng sắt này nọ, còn cả một số công cụ như búa, cờ lê, tất cả đều rất cũ kỹ.
Giống như một nhà kho bị bỏ hoang.
Giờ phút này, rốt cuộc Hình Diệp cũng thấy rõ vẻ ngoài của gương lớn.
Gương lớn là một con búp bê ghép lại từ hai mặt gương đồng, phía trên là một chiếc gương nhỏ được coi như phần đầu, ở giữa dùng một thanh đồng hàn nối đầu với cơ thể. Thanh đồng này có thể làm cổ miễn cưỡng hoạt động, nhưng luôn khiến người ta có cảm giác muốn quay đầu. Trên gương đồng lớn có bốn giá đỡ có thể hoạt động, hẳn là tứ chi. Trên chiếc gương nhỏ có dán hai miếng thủy tinh nom như đôi mắt, dưới mắt có một miếng đồng lồi ra coi như là miệng, có thể hoạt động, nói chuyện, nhưng không có lỗ tai. Phía sau gương nhỏ là một dây cót nho nhỏ.
Nhớ lại Lục Minh Trạch ngủ trên xe lăn tựa như một chàng thiên sứ và nhìn thân hình của gương lớn bây giờ, trong lòng Hình Diệp viết một chữ “Xấu” to thật to. Có điều anh săn sóc không nói ra, nói rồi chỉ e gương sẽ bật khóc.
“Ha ha ha ha ha anh xấu quá đi mất Hình Diệp à!” Gương lớn phát ra tiếng cười như chiêng đồng bên cạnh Hình Diệp.
Gương đồng hơi mờ, nhưng cũng đủ để Hình Diệp nhìn thấy dáng vẻ của mình.
Đó là một con rối gỗ rất đơn giản, tay phải bị gãy, bên phải eo có một cái dây cót, có cổ, mắt mũi miệng tai đầy đủ cả, chỉ có điều đầu thì trọc lóc.
Ừm, phía dưới cũng trọc.
Nhưng mà gương cũng thế, hai người trụi lủi nhìn người còn lại, cùng bật cười “Ha ha ha ha”.
Hình Diệp đứng dậy, trên thân phát ra tiếng “Ken két”, khá giống máy móc cần bôi dầu. Anh soi mình trên gương lớn rồi nói: “Tôi đã cũ kỹ lắm rồi, cần phải sửa chữa thân thể.”
Gương lớn cũng giống vậy, dây cót trên đầu cậu xanh rì, hẳn là bị rỉ sét ra màu xanh gỉ đồng.
Không biết đại sư Benedict làm thế nào mà có thể khiến tấm gương và con rối cử động được. Tốt lắm, dù sao đây cũng là thế giới cổ tích, thế giới hiện thực nào có ai có thể giao nhân tính cho con rối, lại còn đặt trái tim của mình trong con rối trước khi chết để sinh mệnh tiếp tục kéo dài được chứ.
“Chúng ta đi ra xem chút đi.” Gương lớn đề nghị: “Bên trong căn nhà này thật sự không có gì.”
Hình Diệp muốn tìm công cụ có thể lắp lại cánh tay phải cho mình, nhưng anh không rõ cấu tạo cơ thể mình, cũng không rõ đại sư Benedict làm thế nào để con rối cử động.
“Được, chúng ta ra ngoài đi, giả làm dáng vẻ của con rối.” Hình Diệp đồng ý. Anh rất tò mò về tòa thành nhỏ mà Benedict sáng tạo ra, muốn biết nơi này trông như thế nào.
Anh đẩy cửa gỗ mốc meo ra, ánh mặt trời chiếu lên thân gương lớn lấp lóe. Ừm… Nên lau bụi cho gương, Hình Diệp nhìn lớp bụi thấy rất rõ dưới ánh nắng, thầm nghĩ.
Cảnh tượng ngoài cửa khiến Hình Diệp và gương lớn kinh ngạc ngây người, đây là một thành phố nhỏ cực kỳ phồn hoa.
“Dầu nhờn, dầu nhờn, dầu nhờn tra máy đây! Hiện nay tiệm chúng tôi đang có hoạt động hạ giá, mua một tặng một, tra một con rối tặng một con rối!”
Cách đó không xa có một người rối đang không ngừng la to. Bên cạnh cửa tiệm dầu máy còn có một cửa hàng dây cót, trên banner quảng cáo viết: Con rối chuyên nghiệp lên dây cót do đại sư Benedict tự tay chế tạo sẽ tự mình lên dây cót cho bạn, hưởng thụ đãi ngộ cấp đại sư, tuyệt đối thoải mái dễ chịu hơn tự mình lên dây cót rất nhiều!
Chữ viết không dùng tiếng Trung, có điều bất ngờ là Hình Diệp và gương nhỏ có thể đọc hiểu được, hẳn là thông tin chữ viết hệ thống chuyển nhập vào cho người chơi.
Xa hơn một chút là tiệm bán quần áo, trên banner viết: Bạn còn đang trần như nhộng ư? Bạn vẫn đang không có vải vóc sao? Tiệm bán quần áo rối gỗ sẽ chế tạo quần áo riêng thích hợp nhất cho bạn. Mặc áo văn minh, làm rối văn minh.
Hình Diệp: “…”
Gương lớn: “…”
Hai người họ nhận ra mình không mặc quần áo, bất chợt xấu hổ vì đang trần như nhộng. Gương lớn vội vã lùi về lại nhà gỗ, cơ thể của cậu quá lớn, nên khi quên nghiêng người vào cửa suýt nữa đã kẹt tại chỗ. Vẫn nhờ Hình Diệp giúp cậu đẩy bên người một chút, gương lớn mới có thể miễn cưỡng tìm được góc độ thích hợp vào nhà.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta không có quần áo…” Gương lớn thấp giọng nói với Hình Diệp: “Chúng ta không phải là con rối văn minh!”
Hình Diệp: “… Cậu chờ chút, để tôi lục trong đống đồ lộn xộn này xem có thể tìm được miếng vải nào che lại không.”
Anh hít sâu một hơi… À, con rối không cần hít thở không khí, chỉ là hít sâu để giảm sức ép trên tâm lý mà thôi.
Hình Diệp đã từng cho rằng khoảng thời gian sau khi cha mẹ mất là lúc anh chật vật nhất, sau này khi xuyên thành Claire mặc đồ con gái anh đã cho rằng chẳng còn gì thê thảm hơn thế này. Vậy mà bây giờ anh là một con rối tàn tật cao một mét, chỗ ở là một đống đồ lộn xộn dính đầy bụi bẩn, nghèo đến nỗi ngay cả quần áo cũng không có.
Sau một hồi tìm kiếm trong đống đồ, Hình Diệp bỗng hiểu thông một đạo lý: Vĩnh viễn đừng cảm thấy giờ phút này mình thật thê thảm, bởi vì một giây sau bạn sẽ càng khốn khổ hơn nữa. Nhân loại sẽ vĩnh viễn không thể nào nhìn thấu ranh giới cuối cùng của vận mệnh.
Con rối tàn tật cao một mét nghèo khổ vừa nghĩ ra triết lý lần này, lập tức gặp phải tình huống càng bết bát hơn – Sau khi lục lọi vài lần, đống đồ lộn xộn đổ ụp xuống đè con rối tàn tật một mét phía dưới.
Hình Diệp: “…”
Lần đầu tiên cảm nhận được rối sinh lại gian khổ đến thế.
“Hình Diệp!” Gương lớn tựa bên tường thoát được một kiếp, vì cậu có thân hình dẹp nom như một tấm gương dán trên tường, không bị đồ đạc va phải.
“Cọt kẹt!” Hình Diệp bị đè dưới đống đồ chỉ có thể phát ra âm thanh thảm thương như vậy, dây cót trên người anh bị kẹt lại, không thể nào tiếp tục nói chuyện.
Gương lớn huy động hai cánh tay đồng rỉ xanh khó khăn móc con rối Hình Diệp từ trong đống đồ lộn xộn ra, giúp anh rút miếng sắt nhỏ kẹt trên dây cót.
“Là tôi sơ suất.” Con rối cao một mét nghiêm túc nhìn đống đồ kia: “Cho đến giờ nhà tôi chưa từng lộn xộn như thế, luôn có dì giúp việc dọn dẹp.”
“Tôi cũng vậy…” Gương lớn nhìn đống tạp nham như bãi rác thải, rầu rĩ: “Ở trong căn phòng thế này sẽ trầm cảm mất.”
“Làm từng chút từng chút đi, rắc.” Hình Diệp vẫn bình tĩnh, đang khi nói chuyện cằm anh bị rớt xuống, anh tỉnh táo dùng tay đẩy cằm lên: “Rắc.”
Hai con búp bê lục lọi hồi lâu trong đống đồ lộn xộn, cuối cùng cũng tìm được hai mảnh vải bố, đoạn vui vẻ quấn quanh thân. Dù có nghèo khó đi chăng nữa, họ cũng là con rối văn minh.
Có áo (vải) quần (bố), Hình Diệp cảm thấy tốt hơn nhiều. Dù là bình tĩnh như anh cũng không có cách nào tiếp nhận ánh mắt nhìn mình như đồ biến thái của những con rối khác.
Con rối Hình Diệp ngồi dưới đất nói: “Vừa rồi nghe được câu thét to của con rối gỗ trong cửa hàng dầu máy, nói mua dầu cần một miếng quặng thô, hẳn đó là tiền tệ trong thành con rối. Trước mắt chúng ta cần cạo gỉ sét, lên dây cót, mua quần áo bình thường con rối hay mặc, còn cần thay dầu nữa… Phải kiếm tiền.”
“Còn phải tìm Tào Thiến – đồng đội kia của anh nữa cơ. Cô ấy là người chơi nghịch mệnh, hiện giờ không biết ở nơi nào, nhất định phải nhanh chóng tụ họp.” Gương lớn nhắc nhở.
“Ừ.” Hình Diệp tán thành: “Nghe quặng thô như kiểu phải đi đào quặng vật. Sức của cô ấy khá mạnh, có thể giúp chúng ta kiếm tiền.”
Mặc dù góc độ quan tâm khác biệt, nhưng hiện giờ họ thật sự rất cần hội họp cùng Tào Thiến.
Hai con rối lần nữa ra khỏi nhà gỗ. Khi nhìn thấy những con rối xung quanh mặc quần áo bình dân trong truyện cổ tích phương Tây, hai người họ không khỏi xấu hổ cúi đầu xuống.
Những con rối khác là bình dân, còn họ là hai gã ăn mày.
Con rối tàn tật cao một mét đứng cạnh cửa tiệm dầu máy, nhìn khách hàng tới tới lui lui. Rối gỗ không cần đi ngủ, chúng rời giường theo mặt trời. Dù hiện giờ mới chỉ là sáng sớm, thành rối gỗ cũng đã rất náo nhiệt.
Một con rối trung niên cao một mét bảy dẫn theo… Hẳn là vợ mình, hai con rối đi vào cửa hàng dầu máy đưa ra một miếng khoáng thạch nói: “Đây là một miếng quặng thô, tôi và vợ muốn tra dầu.”
Hình Diệp và gương lớn cùng vểnh tai nghe như ăn trộm, à, gương lớn không có tai, chỉ có Hình Diệp là dựng lên.
“Được, xin mời vào trong.”
Bên trong truyền đến âm thanh tháo dỡ máy móc. Ước chừng qua nửa tiếng, con rối trung niên kia đưa vợ mình ra khỏi cửa hàng dầu máy, giãn gân cốt thỏa mãn nói: “Uầy, thay dầu cả người thích thật, toàn thân thoải mái dễ chịu, khớp nối cũng hoạt động thuận tiện hơn trước. Lúc nãy nó cứ phát ra tiếng ‘Két’ ‘Két’.”
Hình Diệp: “…”
Chỉ cần cử động một cái, trên người anh sẽ phát ra tiếng “Két” rất to.
“Ngài hài lòng là tốt rồi, xin hãy trả phần còn lại ạ, là bốn miếng quặng thô.” Con rối trong cửa hàng dầu máy nói.
“Cái gì?” Suýt nữa là con rối trung niên kia kêu khàn cả giọng: “Rõ ràng cậu nói chỉ cần một miếng quặng thô là có thể mua một tặng một, giờ còn muốn bốn miếng là sao?”
“Tiên sinh à, ngài không thể chỉ nghe quảng cáo được, phải xem biên lai giá cả dán trong tiệm chứ!” Con rối cửa hàng dầu máy khó chịu nói: “Một miếng quặng chỉ là giá dầu thôi, còn phí phục vụ tra dầu thì sao? Một con rối hai miếng quặng, cái này không phải mua một tặng một à. Giá tiền bình thường là một con rối ba miếng quặng, bây giờ chúng tôi chỉ lấy năm miếng, như vậy đã là rất ưu đãi rồi!”
“Lừa đảo! Gian thương! Tôi sẽ không trả tiền đâu!” Con rối khách hàng tức giận nói.
“Gì? Ngài định ăn quịt dầu máy à?” Con rối cửa tiệm dầu máy bỗng mở bụng mình ra, bên trong có chứa một tảng đá màu đen: “Khách hàng dám ăn quịt, không thể nào buôn bán, tôi muốn tự đốt cùng hủy diệt với ngài!”
“Cậu, cậu dám mang than đá bên người ư? Đây là hàng cấm! Tôi muốn tố cáo cậu!” Khách hàng phẫn nộ.
“Chúng tôi có giấy chứng nhận cất trữ than đá, có thể cầm than đá hợp pháp! Con rối có nguồn năng lượng kiểu mới có thể mang theo một số lượng than đá theo quy định, ngài là đồ nhà quê lạc hậu thông tin!” Con rối trong cửa tiệm cầm một tờ giấy nói: “Ngài có giao quặng thô không? Không giao tôi đốt than đá!”
“Tôi, chúng tôi giao là được chứ gì…” Con rối khách hàng sợ hãi rút ra bốn miếng quặng từ trong bụng giao cho con rối kia, sau đó chạy mất.
Hình Diệp: “…”
Gương lớn: “….”
Gương lớn cao hai mét, lại không thể nào xoay người, nên muốn nói thầm là không thể. Cậu chỉ đành đặt con rối Hình Diệp thân cao một mét lên tường, sau đó cúi người dán sát lại cố gắng nhỏ giọng nói: “Nơi này vô văn hóa thật, tôi đã hiểu tại sao đại sư Benedict lại hy vọng thành rối gỗ trở lại dáng vẻ ban đầu rồi.”
“Suỵt…” Hình Diệp ra hiệu cho gương lớn đừng nói chuyện này ở bên ngoài. Anh phất phất tay với gương, sau đó giả vờ như không có việc gì mà đuổi theo con rối khách hàng.
Con rối kia rất tức giận nói: “Tức chết đi được, tất cả tiền mấy ngày nay vất vả làm ra đều bị lừa gạt rồi!”
Con rối mặc váy bên cạnh nó nói: “Chồng đừng giận, em mua ít quần áo đi là được. Hôm nay anh nhớ phải đến mỏ quặng ngoài thành đào quặng nhé, ngày mai chúng ta đã hẹn sẽ đi lên dây cót rồi.”
“Được, vì vợ yêu, chồng sẽ cố gắng!” Con rối khách hàng hôn vợ mình một cái, sau đó hai người dần dần đi xa.
Hóa ra có thể ra ngoài thành đào quặng thô đổi tiền.
Sau khi con rối khách hàng đi xa, con rối cửa tiệm dầu máy bỗng hô to: “Lừa đảo! Dám đưa khoáng thạch giả làm quặng thô cho tôi! Năm miếng quặng thô chỉ có một miếng là thật, tên lừa đảo, tôi phải tố cáo nó!”
Chủ tiệm dây cót bên cạnh khuyên nó: “Đừng giận đừng giận, có thể hắn ta sẽ không nhận đâu. Quan trị an biết chúng ta đều nói dối, ông ấy không thể nào phân biệt đến tột cùng ai mới là kẻ nói dối. Với cả tố cáo cần nộp hai miếng quặng thô, ông sẽ thua thiệt đấy.”
“Đừng để tôi nhìn thấy gã ta lần nữa!” Chủ tiệm dầu máy tức giận đến nỗi lỗ tai phụt hơi nước.
Chủ tiệm dây cót hâm mộ nhìn nó: “Ôi, con rối hơi nước kiểu mới tốt thật, bên trong có kim loại bảo vệ, có thể đốt than đá làm nóng nước sinh ra hơi nước thành động năng, sức mạnh và tốc độ đều mạnh hơn nhiều so với con rối đời cũ như tụi tôi. Chúng tôi chỉ cần một ngày quên lên dây cót là sẽ không hoạt động được, ông là con rối hai chức năng dây cót và hơi nước, hâm mộ quá.”
“Ây dà, ai bảo tôi sinh muộn chứ, anh là anh trai của tôi đấy.” Con rối cửa tiệm dầu máy được con rối dây cót thổi phồng đến mức mắt bốc hơi nước, vui vẻ đi vào nhà.
Mà nó vừa vào cửa, chủ tiệm dây cót đã “Xí” một tiếng: “Mỗi ngày kiếm nhiều tiền cũng không nỡ đi kiểm tra tu sửa, sớm muộn gì cũng lộ cọc gỗ bị than đá thiêu chết cho coi. Vẫn là con rối bản cũ như bọn này tốt nhất, dây cót an toàn biết bao nhiêu.”
Hình Diệp: “…”
Gương lớn: “…”
Thật sự là một thành phố hỗn loạn, ai ai cũng nói dối, không biết phải làm thế nào mới có thể tìm được con rối duy nhất nói thật, cũng như đồng đội và những người chơi khác.
“Ra ngoài thành đào quặng đi.” Hình Diệp – người chỉ có một cánh tay nói: “Nhất định tôi phải cạo gỉ và tra dầu, nếu không thì không thể nào dùng Bút vẽ lại được, ngón tay của tôi rất cứng nhắc và không linh hoạt.”
Đâu chỉ không linh hoạt, năm ngón tay của anh không cách nào uốn cong được.
Cơ thể Hình Diệp làm bằng gỗ, có điều các bộ phận khớp nối là có kim loại, dễ dàng hoạt động và bôi trơn.
Lúc đi qua cửa hàng quần áo, gương lớn đang quấn vải bố hâm mộ nhìn thoáng qua, thấy con rối nữ vừa nói không mua quần áo đi vào cửa hàng chọn thêm một bộ quần áo mới.
“Quá dối trá rồi.” Gương lớn lắc đầu: “Rõ ràng là mua không nổi, haizzz.”
“Chúng ta cũng mua không nổi.” Hình Diệp nói: “Chỉ cần đi theo người ta ra ngoài thành là có thể tìm được mỏ quặng. Không biết đào quặng có quy củ không. Tôi cảm thấy Tào Thiến cũng sẽ rất nghèo, nói không chừng còn có thể gặp được cô ấy ở mỏ quặng. Quan Lĩnh thì chưa chắc, anh ta là người chơi phục mệnh, không thể nào nghèo như chúng ta được.”
Anh vừa nói vừa đi đến chỗ cửa thành, nơi này đang tụ tập đủ loại con rối đã chờ cửa thành mở từ lâu. Có những con rối to lớn cao đến năm mét, có người sắt nhanh nhẹn chỉ cao 30cm. Tất cả con rối đều mang hình người, có điều cao thấp mập ốm khác nhau, chất liệu cũng dần dần thay đổi theo sự phát triển kỹ thuật của đại sư Benedict.
Những con rối song động năng bản mới kia vô cùng kiêu ngạo, chúng ngẩng cao đầu bày ra dáng vẻ vênh váo tự đắc.
Lúc này một con rối gầy còm bị những con rối khác đá ra khỏi đám người, có người la lớn: “Xí, con rối que diêm, chất dễ cháy đừng đến mỏ
quặng gây họa cho mọi người chứ!”
Con rối que diêm tên sao người vậy, là một con rối dùng que diêm thật to tạo thành. Nó… Hoặc là cơ thể của cô vô cùng gầy gò, cú đá kia khiến cánh tay bị gãy.
Con rối đó chật vật bò dậy che cánh tay, đoạn nhìn thấy Hình Diệp đang cầm cánh tay gãy bằng tay trái.
Chỉ cần nhìn người kia thêm một chút trong đám rối gỗ, hai bên đã xác nhận mình đều là những con rối xui xẻo tột độ.
Con rối que diêm vẽ một ký hiệu trên không trung, Hình Diệp cũng lập tức vẽ ra ký hiệu đó.
Ám hiệu phù hợp, rối que diêm chính là Tào Thiến!