Mã Qr Năng Lượng Cao

Chương 92

Bầu không khí trong phòng trở nên rất im lặng. Tào Thiến nói: “Có cách nào để xác nhận bệnh nhân sởi có phải là người chơi không?”

Hình Diệp lắc đầu: “Với năng lực hiện giờ của tôi thì không làm được. Điều kiện để sử dụng máy chiếu là nhất định phải trực tiếp xúc với đối phương. Tối hôm qua chúng ta chỉ muốn né tránh chứ căn bản không có chạm vào quái vật ký sinh. Mà giả sử giờ đi tiếp xúc, nếu như người chơi thật sự đã bị thay thế thì sẽ không có hiệu quả, không nhìn được gì hết. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi.”

Lúc này gương nhỏ nhảy điên cuồng trong túi, hình như là có chuyện muốn nói. Hình Diệp nói với ba người: “Ngại quá, tôi cần đi trang điểm lại một chút.”

Anh bày tỏ ý muốn vào phòng vệ sinh một cách rất tự nhiên và uyển chuyển. Mắt Nghiêm Hòa Bích lóe sáng, hắn cảm thấy Tiểu Diệp Tử đúng là đẹp từ trong ra ngoài không gì chê được, còn Tào Thiến và Quan Lĩnh thì lộ ra vẻ mặt vô cùng thê thảm.

Sau khi vào nhà vệ sinh, Hình Diệp rút tấm gương ra khỏi túi, hỏi: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi hả?”

“Là tôi đó!” Cậu thanh niên đẹp đến lóa mắt trong gương nói: “Hình như tôi vẫn chưa nói cho anh về hai kỹ năng ban đầu của mình nhỉ. Tạm thời không đề cập đến Khuynh quốc khuynh thành, tôi còn có một năng lực là Mắt thật, không cần điểm số cũng có thể dùng được.”

“Mắt thật?”

Gương kích động đến mức dậm chân bình bịch: “Đúng thế! Anh hãy cho tôi xem lại video ghi hình của bệnh nhân sởi mấy ngày trước, tôi có thể nhận ra anh ta có phải là người chơi hay không. Về phần có bị ký sinh không thì cách video tôi không nhìn ra được, nhưng nhất định trên mặt sẽ có một vài chi tiết nhó có thể xác định!”

Hình Diệp vô cùng bất ngờ: “Năng lực của cậu tuyệt đấy chứ.”

“Đương nhiên rồi.” Gương hểnh mũi lên kiêu ngạo nói: “Đã bảo anh thích tôi sẽ không bị thiệt rồi mà.”

Hình Diệp hứng thú hỏi: “Trước khi tôi mất trí nhớ cũng có mức độ thiện cảm với cậu cao thế hả? nghe Tào Thiến nói, độ thân mật lấy giá trị thấp nhất của mức thiện cảm giữa hai người. Vậy giữa hai chúng ta, giá trị thấp nhất cũng đến 80?”

“Dĩ nhiên.” Tấm gương lắc lắc đầu nói: “Trước khi mất trí nhớ anh rất thích tôi. Sau khi quay lại thế giới hiện thực anh sẽ đi thăm cơ thể của tôi, còn giúp tôi an ủi cha mẹ nữa đấy. Sau lần kết thúc thế giới thứ nhất, anh thà không cần bất cứ mã QR nào, nhưng nhất định phải cứu được tôi ra từ thế giới game. Thành con rối cũng thế, chính miệng anh nói không thể rời bỏ tôi được, dù anh có bị thế nào cũng tuyệt đối không thể để tôi xảy ra chuyện.”

Hình Diệp: “….”

Anh cảm thấy gương nói không sai, nhưng cứ nghĩ đến việc mình lại coi trọng một tấm gương như thế khiến Hình Diệp cảm thấy hình như có gì đó khác thường.

Chẳng lẽ mình….

Hình Diệp lắc lắc đầu, cảm thấy không thể nào. Anh và gương chỉ là bạn bè tốt với nhau, có thể nương tựa giúp đỡ nhau thôi.

Hình Diệp cầm tấm gương ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó nói với Nghiêm Hòa Bích: “Tôi có một cách để phân biệt thân phận thật của bệnh nhân sởi. Anh hãy điều chỉnh camera đến cái đêm chúng ta vừa tới thế giới này, là lúc người bệnh kia còn chưa biến thành quái vật ấy.”

Sau khi Nghiêm Hòa Bích chỉnh video như lời Hình Diệp nói, anh bèn thuận tay mở gương ra đặt trước máy tính, hơn nữa còn để đối diện với màn hình.

Chỉ thấy ở đêm đầu tiên ấy, bệnh nhân sởi kia lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh đi dạo quanh hành lang một vòng, lại ghé vào phòng nghỉ y tá nhìn nhìn, rồi đi dạo ở hành lang khoa Truyền nhiễm hơn nửa tiếng mới xuống lầu.

Muốn tìm được hành tung của anh ta còn phải xem camera khác, nhưng Hình Diệp không tiếp tục, chỉ nhìn về tấm gương. Thật ra lúc này trong lòng anh đã hiểu rõ rồi, chỉ là cần xác nhận một chút.

Quả nhiên, trên mặt gương viết “Đúng”.

“Anh ta chính là người chơi nghịch mệnh cuối cùng.” Hình Diệp khẳng định: “Đi ra ngoài lúc nửa đêm cũng vì tìm kiếm manh mối.”

Quan Lĩnh thở dài: “Tối qua nếu tôi phát hiện thân phận của anh ta thì tốt rồi, nói không chừng còn kịp.”

“Đừng vội hối hận. Năng lực của anh có tác dụng với quái vật hay không và có thể cứu được sau khi anh ta đã biến thành quái vật hay không, chúng ta còn cần phải tiến hành điều tra thêm một bước.” Hình Diệp nói.

Lúc này trong mắt anh ngập tràn tự tin, hình như đã có phỏng đoán với chuyện này.

“Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Tào Thiến hỏi.

“Phải làm ba việc.” Hình Diệp trả lời: “Thứ nhất, Tào Thiến đi tìm người chơi bệnh ung thư kia trao đổi điều kiện với anh ta, nói rằng chúng ta có thể chữa khỏi ung thư cho anh ta, có điều phải dùng manh mối anh ta tìm được trong phòng viện trưởng đều đổi. Thứ hai, Quan Lĩnh đi tìm viện trưởng, nói cho ông ta biết tối qua anh gặp phải quái vật. Nhất định phải miêu tả sinh động như thật, đồng thời yêu cầu xem camera, để coi viện trưởng trả lời anh thế nào. Thứ ba, Nghiêm Hòa Bích tới khoa Phụ sản gặp y tá Lâm – người chơi phục mệnh và giành được hảo cảm của cô ta, có thể lấy được kháng thể là tốt nhất.”

Quan Lĩnh suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tôi không đi tìm viện trưởng ngay lập tức, trái lại còn ở cả một ngày với mọi người. Như vậy lúc này mới gặp ông ta liệu có bị phản tác dụng không.”

Hình Diệp: “Còn phải xem anh nói thế nào. Anh có thể nói cho viện trưởng nguyên nhân mình ở cùng bọn tôi là vì khuyên chúng tôi không nên nói chuyện này ra.”

“Cách này cũng không tệ.” Quan Lĩnh đáp.

“Trước hết cứ để Tào Thiến dẫn người chơi ung thư kia đến đã, sau khi có được manh mối anh ta phát hiện thì lại đi tìm viện trưởng.” Hình Diệp dặn dò: “Cả Nghiêm Hòa Bích cũng thế.”

Sau khi anh phân phó xong, Tào Thiến bèn gửi tin nhắn cho người chơi kia. Trước đó khi gặp nhau, họ đã add Wechat của đối phương rồi.

Nghe nói có thể làm giảm cơn đau bệnh, người chơi kia bày tỏ mình sẽ đến ngay lập tức, nên ba người bèn chờ hắn trong phòng.

Nghiêm Hòa Bích lại bắt đầu tâng bốc: “Tiểu Diệp Tử lợi hại quá, chỉ cần nhìn là co thể biết được bệnh nhân sởi kia là người chơi.”

Thật ra Hình Diệp không có cách nào hoàn toàn xác định, anh chắc chắn như thế là do tin tưởng tấm gương nhỏ. Anh thản nhiên cầm gương lên soi mặt, sau đó cho gương một nụ cười khen ngợi rồi mới đóng nắp lại nói với Nghiêm Hòa Bích: “Cũng tạm, nhờ quan sát tỉ mỉ thôi.”

Lúc này Hình Diệp đang ngồi trên giường lười biếng tựa vào chăn, hai chân gác lên nhau để trên giường. Nghiêm Hòa Bích nhìn anh, nói: “Tiểu Diệp Tử, cô để tôi đi quyến rũ người chơi phục mệnh kia, lỡ may tôi thích cô ta rồi phản bội đội ngũ thì sao giờ?”

Hình Diệp lạnh lùng nói: “Thứ nhất, chuyện tôi nhờ cậu là đi tìm hiểu tin tức chứ không phải là quyến rũ. Thứ hai, nếu như cậu làm phản, vậy thì lần sau gặp mặt chúng ta là kẻ địch, không phải cậu chết thì tôi sống.”

Nghiêm Hòa Bích vội vàng nói: “Tôi sẽ không phản bội đâu, chỉ đùa chút thôi mà, vì muốn xem mức độ coi trọng tôi của Tiểu Diệp Tử như thế nào thôi.”

Quan Lĩnh đứng bên cạnh nói thầm: “Không phải cậu chết thì tôi sống? Hai kết cục này có gì khác nhau à? Đều là họ Nghiêm chết…”

Có người gõ cửa, Tào Thiến định ra ngoải mờ thì Hình Diệp bèn ngăn cô lại, để cô dùng di động xác định đó là bệnh nhân ung thư kia rồi mới mở. Dù có mất trí nhớ hay không, Hình Diệp vẫn luôn làm việc hết sức cẩn thận, lúc cần kỹ lương tuyệt đối sẽ không sơ ý chủ quan.

Tào Thiến xác nhận xong rồi đi mở cửa. Một người đàn ông trung niên vô cùng tiều tụy, lảo đảo tiến vào phòng. Ông ta nhăn mặt đau đớn nói: “Nghe nói các người có thể chữa được bệnh của tôi?”

Hình Diệp liếc mắt ra hiệu cho Tào Thiến một cái, Tào Thiến bèn cởi băng gạc trên chân trái mình ra: “Ông cũng xem hồ sơ bệnh án của tôi rồi. Tôi vốn là một người phải cắt chi, giờ đã khỏi hẳn. Năng lực trị liệu là kỹ năng ban đầu của một người trong số chúng tôi, có thể sử dụng nhiều lần. Chỉ cần ông nói mình đã phát hiện ra cái gì, chúng tôi sẽ chữa cho ông.”

Bệnh nhân ung thư kia tên là Cát Khuông Nghĩa, ông ta kích động nói: “Hãy chữa cho tôi đi, tôi sẽ nói hết cho các người biết!”

“Ông nói trước thì chúng tôi mới chữa.” Hình Diệp chậm rãi mở miệng.

Cát Khuông Nghĩa: “Thế thì thôi, lỡ may các người không chữa cho tôi thì làm sao bây giờ? Tôi không nói đâu.”

Hình Diệp khẽ mỉm cười: “Cát tiên sinh à, tôi cảm thấy ông cần hiểu rõ một chuyện. Ông có thể phát hiện manh mối trong phòng làm việc của hiệu trưởng, chứng tỏ chúng tôi cũng có cơ hội phát hiện. Tìm ông để hỏi chẳng qua là vì chúng tôi không muốn lãng phí thời gian mà thôi. Mà tình trạng cơ thể của ôgn bây giờ coi như có thể gắng gượng mấy hôm tới, nhưng đau đớn là thật đấy.”

“Tôi nói một câu thật lòng vậy, trao đổi điều kiện với ông căn bản không phải là ông chịu thiệt, mà là chúng tôi đang làm từ thiện. Kỳ thực chúng tôi lãng phí điểm và cơ hội chữa trị chỉ vì đổi được một thông tin mà tự bản thân cũng có thể tìm được là vì chúng tôi tốt bụng, không muốn ông tiếp tục chịu khổ nữa thôi.”

Vẻ mặt Cát Khuông Nghĩa trở nên rất khó coi, ông ta im lặng nhìn chằm chằm Hình Diệp.

Hình Diệp không hề khách sáo nói với Tào Thiến: “Tiễn khách.”

Tào Thiến trung thành thực hiện mệnh lệnh. Lúc cô định ném Cát Khuông Nghĩa ra, ông ta lớn tiếng nói: “Tôi nói tôi nói!”

Khóe miệng Hình Diệp khẽ cong, anh thản nhiên ngồi tựa ra sau chờ đợi Cát Khuông Nghĩa nói ra tất cả những gì mình biết.

Cát Khuông Nghĩa thấy bốn người trong phòng ai nấy đều trưng vẻ mặt “Ông thích thì nói”, chỉ đành mở miệng: “Là thế này, tôi làm loạn không chịu chữa trị, sau đó ồn ào đi cùng những người nhà bệnh nhân khác đến phòng viện trưởng. Thừa dịp mấy người kia đang quấy rầy viện trưởng, tôi lén lút lục lọi phòng làm việc của ông ta và lấy một cái đĩa CD. Tôi lấy được nó ngay tại chỗ là bởi vì lúc chúng tôi làm loạn ở phòng làm việc, viện trưởng đang rút nó ra từ két sắt. Chúng tôi xông thẳng vào, viện trưởng không có cơ hội giấu nó đi, thế là bị tôi cầm mất.”

“Trong đó có cái gì?”

Cát Khuông Nghĩa lắc đầu nói: “Tôi đã tìm một chiếc máy tính để xem, nhưng bị mã hóa.”

Ông ta rút chiếc CD kia ra từ trong ngực: “Tôi đưa đĩa cho mấy người, nhưng sua khi nhìn thấy thông tin trong đó các người phải chia sẻ cho tôi, còn phải chữa bệnh giúp tôi nữa.”

Hình Diệp nói: “Chẳng trách ông lại giao ra thoải mái thế, hóa ra chính ông cũng không xem được. Có điều ông nói đúng, nhất định trong đĩa CD này có thứ gì đó.”

Lúc này cần có Nghiêm Hòa Bích, Hình Diệp bèn giao chiếc đĩa cho hắn để giải mã xem xét. Đồng thời sau khi nhận được lệnh của Hình Diệp, Quan Lĩnh bèn chạm vào Cát Khuông Nghĩa. Mấy phút sau ông ta kích động nói: “Tôi không còn khó chịu nữa, hết đau rồi, tôi đói quá!”

Ông ta nhìn vào hộp cơm Hình Diệp đặt trên bệ cửa sổ. Anh gọi rất nhiều đồ ăn, còn một số đồ thừa vẫn không ăn hết nên anh bèn gom lại định lát nữa sẽ ném đi, giờ chúng đã nguội cả.

Thấy Cát Khuông Nghĩa thèm thuồng đến thế, Hình Diệp bèn phẩy tay. Ông ta lập tức cầm hộp cơm ăn như hùm như sói.

Bên kia, Nghiêm Hòa Bích lau mồ hôi trên trán, nói: “May là kỹ năng ban đầu của tôi rất lợi hại, phản ứng cũng rất nhanh. Đĩa CD này có chức năng truy dấu vết ngược lại sau khi bị giải mã, có điều tôi đã kịp thời cắt mạng ngay, đồng nghĩa với việc giải mã khi máy không kết nối mạng. Có điều máy tính này không thể lên mạng được nữa, một khí dùng sẽ bị người ta phát hiện.”

Hình Diệp không để ý: “Không sao, tôi lại mua một cái mới. Cậu phát hiện được thông tin mấu chốt nào không?”

“Trong đĩa CD có gì đó, nhưng nhìn không hiểu.” Nghiêm Hòa Bích lắc lắc đầu.

Hình Diệp đi qua nhìn tài liệu trong đĩa CD, chỉ thấy một đống mật mã lộn xộn, giống như một ám hiệu nào đó. Anh thử giải một chút, nhưng phát hiện ra không được.

“Muốn giải mật mã cần có bản mẫu, có lẽ còn cần phải đi đến phòng viện trưởng để tìm.” Hình Diệp chau mày.

Anh nhìn Quan Lĩnh một cái, Quan Lĩnh biết mình cần tới phòng viện trưởng dùng kế phản gián, bèn tuân mệnh xoay người rời đi. Để một mình hắn đi Hình Diệp không yên lòng lắm, nên anh quyết định đi với Tào Thiến tới phòng làm việc của viện trưởng bằng lối đi an toàn từ cầu thang. Chỗ đó là góc chết, camera không quay được họ.

________________

Hết chương 92.
Bình Luận (0)
Comment