Ma Quân, Hắn Bị Lật Xe Rồi!

Chương 11


Quý Thẩm cắn răng: “Chẳng phải bổn tọa còn cứu ngươi tận hai lần sao?”
Bạch y đồng tử phẩy phẩy ống tay áo, bình tĩnh nói: “Bản tôn lấy Tử Âm Trúc cứu ngươi một mạng, đổi lại chuyện ta lấy Băng Mạch Châu của ngươi làm thù lao là đã hời cho ngươi lắm rồi.

Giờ ngươi còn lấy oán báo ơn khiến bản tôn tẩu hỏa nhập ma, việc này xem như là ngươi thiếu ta một lần.

Từ nay về sau, ngươi phải bảo hộ bản tôn coi như là hết nợ.

Còn việc trừ đi tâm ma là cả ngươi và ta liên thủ với nhau.

Cho nên, hai ta không ai thiếu nợ lẫn nhau.”
Quý Thẩm quả thực nghe đủ rồi.

Hắn vẫn luôn cho rằng người này là một đóa hoa cao lãnh không giỏi ăn nói, nhưng ai ngờ rằng y hóa ra là một tên hồ ly túc trí đa mưu, đổi trắng thay đen, đem toàn bộ món nợ ân tình giữa hắn và y phủi đi một cách sạch sẽ, đến độ một vết mực cũng không chịu lưu lại!
Hắn đang muốn nói thêm gì đó, lại thấy tên hồ ly chiết dẫm trước mặt mình chậm rãi mà bồi thêm một câu: “Hiện tại, bổn tọa hoàn toàn có thể dùng tiềm thức để xóa sổ ngươi, nhưng ta lại chọn giữ lại một mạng cho ngươi…..

Vậy ngươi tính toán trả món nợ ân tình này cho bổn tọa như thế nào?”
Người không có liêm sỉ, hà cớ sao vẫn còn sống đến giờ này*!
*Nguyên văn là 《nhân nhi vô sỉ, hà bất sủy tử》: một câu trong bài “Tưởng Thử”.

Ý là người không có liêm sỉ thì thà chết đi còn hơn.
Quý Thẩm quả thực tức giận đến mức sắp nổ tung, đang muốn rút kiếm làm thịt tên nam nhân vô liêm sỉ này, lại thấy cơ thể y xảy ra biến hóa.

Y nhanh chóng cao lên, rồi cứ thế liên tục lớn dần, dường như trong nháy mắt đã khôi phục bộ dạng ban đầu.

Một bạch y Tiên Tôn thanh lãnh tuyệt trần, phảng phất giống như tiên nhân trên trời, tiên khí bao quanh, khiến người ta kính sợ.
Đúng lúc đó ảo cảnh hoàn toàn vỡ vụn, hình ảnh trước mắt Quý Thẩm nhòe đi, rồi sau đó liền thấy một vầng hào quang màu vàng cách đó không xa sáng lên, càng ngày càng hiện rõ ra một thứ gì đó rất vuông vức, tựa như là một quyển sách đang tỏa sáng, rồi từ từ mở ra ngay trước mặt Liên Hoa Tiên Tôn……
Cái quái gì thế nhỉ?
Quý Thẩm có chút tò mò, đang muốn tiến về phía trước kiểm tra.

Vầng sáng kia bỗng nhiên lóe lên, toàn bộ ảo cảnh sáng như ban ngày.

Cùng lúc đó, một giọng nói thanh tao từ trong vầng sáng mờ ảo vang lên, dường như đang nói gì đó, nhưng lại giống như chưa từng nói gì.
Quý Thẩm cố gắng nghe cả nửa ngày cũng không nghe ra nổi một chữ.


Bạch y Tiên Tôn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phức tạp và kinh ngạc, thậm chí còn có một chút tức giận cực kỳ khó hiểu.
Đây là có ý gì?
Quý Thẩm bị y nhìn một cách khó hiểu.

Hắn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trước mắt chợt tối sầm lại, sau đó liền mất đi ý thức.
Cũng không biết bản thân hắn hôn mê bao lâu, chỉ chớp mắt một cái, lại cứ như đã trải qua mấy đời.
Khi tỉnh lại một lần nữa, trước mắt hắn chỉ là một mảng trắng, sờ vào có cảm giác lành lạnh, còn có một mùi thơm thoang thoảng man mát, cực kỳ dễ chịu…..

Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ đều đặn, thình thịch từng chút một.
Quý Thẩm bỗng nhiên cứng đờ, ý thức đang mơ màng lập tức trở nên tỉnh táo.

Lúc này, hắn mới phát hiện ra, vậy mà mình lại đang nằm trong vòng tay của người nọ! Mà đối phương dường như cũng vừa tỉnh lại, vẫn chưa kịp tỉnh táo.

Cánh tay vô ý thức đặt ở bên hông hắn……
“Xuống ngay!” Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng của người nọ.
Trong lúc Liên Hoa Tiên Tôn đang nói chuyện, lòng bàn tay Quý Thẩm cùng lúc đó đã ngưng tụ ra một con dao nhỏ màu đỏ thẫm, nhắm chuẩn vị trí rồi đâm mạnh xuống!
Hắn vừa rồi không nên cùng thằng nhãi này dong dài giảng đạo lý lấy viên Băng Mạch Châu, mà nên trực tiếp làm thịt y mới là cách tốt nhất để đả thông tư tưởng!
“Ngươi!” Trong giọng nói của Liên Hoa Tiên Tôn dường như mang theo một chút tức giận, có vẻ như y không lường trước đến việc hắn đột nhiên trở mặt, thế nên mới có cơ hội để cho Quý Thẩm một chiêu đã đắc thủ ngay.

Con dao đỏ trực tiếp xuyên qua y phục của y, đâm vào một bên ngực, máu tươi chảy ào ào ra.
Kết giới hộ thân trên người y đột nhiên bắn ra, Quý Thẩm dựa theo lực đạo này mà nhẹ nhàng bay trở lại bờ.

Xoay huyết đao trong tay, hắn cười nói: “Ngươi vừa mới hỏi bổn tọa báo đáp ngươi ra sao? Vậy thì giờ thấy thế nào hả? Hiện tại bổn tọa cảm thấy rất hài lòng với phương pháp báo ân này, còn Tiên Tôn thì có thấy vậy……”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói xong, cả người hắn bay tới trước mặt Liên Hoa Tiên Tôn một cách quỷ mị trong nháy mắt.

Hào quang bao quanh con dao nhỏ dài ra thêm mấy tấc, nhanh chóng biến thành một thanh trường kiếm đỏ như máu rồi đâm tới!
Trong mắt Liên Hoa Tiên Tôn hiện lên một tia lạnh lẽo, sau đó còn chưa kịp nhìn thấy động tĩnh nào, cả người y liền nháy mắt biến mất.
Tốc độ thật nhanh!
Trong lòng Quý Thẩm chấn động, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí.

Thân thể đã tự động kịp thời phản ứng lại, xoay nửa vòng ở giữa không trung rồi trở tay nâng kiếm chặn ngang người.

Lúc này, hắn mới miễn cưỡng tiếp được một chiêu của y.

Liên Hoa Tiên Tôn lẳng lặng đứng giữa không trung, trong tay y cầm thêm một thanh trường kiếm cổ màu trắng bạc.

Thân kiếm trong suốt như ngọc, được bao phủ bởi một tầng ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh băng.

Chuôi kiếm có khắc hai chữ Triện* cổ: 《Tịch Nguyệt》.
*Chữ Triện: là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ.

Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc.
Y phục trắng bạc của y nhẹ nhàng bay bay trong gió, mái tóc đen như mun xõa tung ở sau lưng giống như một dòng suối đen, trên mặt như được phủ một tầng sương mù mỏng, chỉ để lộ ra một đôi mắt sâu thẳm tựa như đêm tối.

Giờ phút này, cặp mắt kia trở nên lạnh băng, thế nhưng giọng nói của y mới là thứ lạnh lẽo hơn hết thảy: “Bướng bỉnh, ngu ngốc.”
Quý Thẩm cười lạnh trả lời: “Cực kỳ bỉ ổi.”
Sau khi chính thức trở mặt, hai người liền lập tức đánh giá đối phương.

Giữa không trung tràn nhập dư ảnh và kiếm hoa đang thi nhau rơi xuống, thấp thoáng gần đó còn có những luồng sáng trắng và đỏ lao vào nhau rồi nổ tung, tạo ra âm thanh trong trẻo kỳ ảo tựa như tiếng ngọc thạch va chạm.

Mây bay bầu trời bị xé thành từng mảnh rải rác và điên cuồng xoay vòng xung quanh, lưu lại trên mặt đất từng vết nứt kinh hoàng.

Cát bụi cũng giăng đầy trời, để lại vô số cánh hoa điêu tàn.
Hai người đều là những kẻ đứng đầu trong các giới, lúc đánh nhau thì chẳng khác nào hủy diệt thiên địa.

May mắn thay, đây chính là Thần Vực hoang vắng, hai người mời có thể tự do giơ tay duỗi chân, đánh nhau một cách thoải mái.
Không ngờ rằng, thằng nhãi này dù đã bị trọng thương vẫn có thể cùng ta đánh tới bất phân thắng bại.

Hơn nữa, còn khiến ta hơi rơi vào thế hạ phong.

Nếu còn cứ tiếp tục như vậy, sau một trăm chiêu rất có khả năng người thua chính là ta……
Bóng kiếm bay đầy trời, chỉ trong một phút xuất thần, vai Quý Thẩm đã trúng một nhát kiếm.

Sự lạnh lẽo trên thanh kiếm theo miệng vết thương thâm nhập vào tận xương tủy, cánh tay hắn đột nhiên tê rần, thiếu chút nữa không được giữ nổi thanh đọa tịch trong tay.
Cao thủ so chiêu, chuyện sinh tử được tính bằng giây.
Thanh Tịch Nguyệt của bạch y Tiên Tôn thoáng cái liền đặt trên cổ hắn, y lạnh lùng nói: “Ngươi thua rồi.”

Gió lớn ngừng thôi, bụi trần ngừng bay.
Cảm giác được cái lành lạnh trên thanh Tịch Nguyệt nhè nhẹ bao vây quanh cổ, Quý Thẩm thật cẩn thận nhích cổ mình ra xa, chỉ sợ người nọ không khống chế được lực đạo, vậy thì đầu và thân hắn liền trực tiếp phân ly.
“Được được được, ngươi thắng ngươi thắng.” Quý Thẩm bất ngờ ném thanh Đọa Tịch trên tay mình, xòe đôi bàn ta trống trơn ra, thể hiện bản thân đang cực kỳ chân thành — “Ta không còn vũ khí, ngươi mau thả ta ra đi? Rốt cuộc bổn tọa cứu ngươi nhiều lần như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao có phải hay không……?”
Quý Thẩm vô cùng khéo léo bật chế độ giảng đạo thêm một lần nữa, sau khi thấy bản thân không đánh lại y.
Liên Hoa Tiên Tôn: “……”
Thanh Tịch Nguyệt trong tay nhẹ ấn một cái, liền vẽ lên trên cổ hắn một vết xước nhỏ, một vệt máu đỏ yêu dã liền chảy ra từ làn da như như ngọc bảo của hắn.
“Ui da đau đau đau, ngươi nhẹ chút.” Quý Thẩm hô to gọi nhỏ.
“Ngươi không sợ bản tôn giết ngươi sao?” Bạch y Tiên Tôn vô cảm nói.
“Nếu bây giờ ngươi động thủ với ta, vậy chẳng phải ngươi liền biến thành loại người bất nhân bất nghĩa? Loại người này ở Ma giới chúng ta sẽ bị quỷ ma phỉ nhổ đến chết.

Các hạ th4n là Liên Hoa Tiên Tôn, là chỉ huy tiên gia khắp thiên hạ, vậy nên tuyệt đối không thể làm ra việc táng tận lương tâm, khiến thiên lôi đánh xuống! Bổn tọa tin ngươi không phải người như vậy.

Hơn nữa tại hạ chỉ là một Ma Quân nho nhỏ.

Cho nên giết ta là chuyện nhỏ, nhưng mà bởi vậy mà bị lưu lại danh xưng thất tín thất đức trong sử sách Tiên Gia, há chẳng phải chỉ thấy lỗ không thấy lãi sao? Vì vậy……”
Liên Hoa Tiên Tôn nhìn trước mắt cái tên một giây còn hô đánh hô giết, giây tiếp theo liền lật mặt tỏ vẻ chân thành, miệng lưỡi trơn tru giảng đạo lý với y, bỗng nhiên có cảm giác nam tử này quả thực là vô cùng nhảm nhí.
Người này thật sự là lật mặt so với lật sách còn nhanh hơn bội phần, vĩnh viễn chẳng biết được giây tiếp theo hắn có thể làm ra những chuyện gì……
Nhắm chuẩn khoảnh khắc y mất tập trung, trong mắt Quý Thẩm lập tức xẹt qua một tia sáng tối tăm, bất ngờ dùng tay đẩy thanh kiếm Tịch Nguyệt ra, rồi nhẹ nhàng quỷ mị bay lên.

Sau đó, hắn liền hôn một cái lên khuôn mặt lạnh như băng của Liên Hoa Tiên Tôn!
Một loạt động tác này hoàn thành nhanh như nước chảy mây trôi, lưu loát đến cực kỳ.
Bạch y Tiên Tôn: “!!!”
Cũng không để hắn phải hôn một lúc lâu, sương mù trên mặt y chợt tan đi, lộ ra một khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ —
Mạch thượng nhân như ngọc, Tiên Tôn thế vô song*.

Phảng phất là thần tay sở điêu khắc mà thành, tuấn mỹ như thiên thần, trên đời gian sở hữu câu hay đều không thể hình dung ra hắn một phần vạn khí độ cùng dung mạo…… Chân chính tuyệt đại phong hoa.
*Mạch thượng nhân như ngọc, Tiên Tôn thế vô song để mô tả nam tử dịu dàng, nho nhã vô song, khí chất cao quý như gió thoảng, rừng thông, tuấn mỹ vô cùng.

Câu này được mô phỏng theo bài thơ 《Thiên hạ vô song, mạch thượng nhân như ngọc》.
Quý Thẩm thậm chí đã sững sờ trong giây lát.
Không ngờ rằng thằng nhãi này lớn lên lại có thế đẹp tới như vậy! Tuy là hắn đã duyệt qua vô số mỹ nhân cũng không tránh khỏi sững người.
Bạch y Tiên Tôn sau khi sửng sốt thì ngay tức khắc liền nổi giận lôi đình, trên khuôn mặt tuyệt thế đầy vẻ lạnh băng cùng sát ý.

Nhiệt độ xung quanh y nháy mắt giảm đi vài độ, “Làm càn!” Tia sáng trong tay chợt lóe lên, một luồng sáng trắng xen lẫn điện lôi tanh tách đánh tới.

Nếu thực sự trúng thật thì mười Đại La Kim Tiên* cũng không thể cứu được.
*Đại La Kim Tiên: một vị trong ngũ đại tiên của Đạo Giáo.
Xem ra y thật sự nổi điên rồi
Quý Thẩm cười tủm tỉm.

Chiêu thức này của Liên Hoa Tiên Tôn trong phút chốc đã tới gần trước mặt Quý Thẩm, nổ bùm bùm tạo thành từng chùm hoa điện màu tím.

Quý Thẩm không dám vọng động, vội vàng bay lùi về sau mới miễn cưỡng tránh được.
Có lẽ bởi vì Liên Hoa Tiên Tôn tức giận đến độ run tay, nên góc độ của chiêu thức này dường như hơi chệch đi một chút, nhưng uy lực vẫn không thể khinh thường.

Quý Thẩm phải vận dụng hết toàn bộ công lực mới miễn cưỡng hóa giải nổi một chiêu này.

Nhưng mà dựa vào thế công của y, vẫn khiến hắn lui về sau vài bước.
Công lực của tên nhãi này quả nhiên khủng bố.
Sắc mặt Quý Thẩm trắng bệch, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Hắn lại không thèm lau đi, mà vui vẻ nhìn khuôn mặt lạnh băng của bạch y Tiên Tôn, cười ha ha: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Bổn tọa đánh không lại ngươi, thì sẽ chọc ngươi tức chết?
Trên mặt nạch y Tiên Tôn hiện lên một vẻ lạnh lẽo, mắt phượng hơi nheo lại, “Tốt lắm, vậy bản tôn liền đáp ứng nguyện vọng của ngươi.” Thanh Tịch nguyệt kiếm xoát một cái, rút ra khỏi vỏ, bóng trắng như điện, tỏa ra ánh sáng ngời như ánh trăng.
Quý Thẩm lúc này nào dám đối đầu trực diện với y, đạp chân xuống đất, lùi về sau mấy chục thước trong chớp mắt, nhưng mà kiếm khí chấn động đã lao đến.

Ánh mắt hắn lóe sáng, giơ thanh Đọa Tịch kiếm đón lấy, nhưng chỉ dùng được ba phần lực đạo.
“Keng!” Ánh sáng đỏ và trắng đột nhiên va vào nhau.

Nhưng rõ ràng ánh sáng đỏ không đấu lại được, nháy mắt bị văng ra mấy chục trượng.

Quý Thẩm liền nương theo lực đạo này lần nữa dùng thuật di hình đổi dạng, kéo dài khoảng cách với Liên Hoa Tiên Tôn, dừng lại ở ngay vạch kết giới.
Sắc mặt hắn tái nhợt, khóe môi dường như còn có vết máu, nhưng trong đôi mắt đào hoa lại tràn ngập ý cười, cười đến câu hồn nhiếp phách: “Tiên Tôn đừng vội, để bổn tọa chọn ngày lành tháng tốt cùng ngươi giải quyết hết những chuyện dở dang……”
Sau khi dùng miệng chiếm đủ tiện nghi, Quý Thẩm dứt khoát co giò bỏ chạy khỏi kết giới.

Cảm thấy đánh thắng được thì sẽ ôm đối phương lăn lộn trên mặt đất, đánh không lại thì sẽ chọc tức đối phương rồi co chân bỏ chạy, không mảy may dong dài, cực kỳ thẳng thắn mới thực phù hợp phong cách của hắn.
……
Xung quanh đều là dấu vết của một cuộc giao tranh kịch liệt.

Từng mảng lớn hoa cỏ rụng rơi, héo nát thành bùn.
Bầu không khí bao quanh bạch y Tiên Tôn gần như muốn đông cứng lại.

Y lẳng lặng đứng giữa cánh đồng hoa héo úa, sắc mặt u ám khó dò.

Dường như dự báo sắp có mưa giông gió bão đang tới, y cất giọng với vẻ mặt phức tạp: “Quý Thẩm……”
—————
Quý Thẩm: “Bổn tọa không chạy chẳng lẽ ở chỗ này chờ bị ngươi ấn trên mặt đất rồi cọ cọ sao?”.


Bình Luận (0)
Comment