Bạch y đồng tử mở đôi mắt xinh đẹp, khiêu khích: “Ồ? Các hạ xin cứ tự nhiên.”
Không phủ nhận, quả nhiên là y.
Lúc nãy, đứa nhỏ này vừa mở mắt hắn liền có cảm giác cực kì quen thuộc, cái loại ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng này hắn đã từng nhìn thấy qua trước khi hôn mê.
Vốn tưởng rằng nhặt một đứa con trai, kết quả lại là do kẻ thù không đội trời chung biến thành.
Đã thế còn biến thành con châu chấu đang ở trên cùng một chiếc với y, một khi con kia chết con còn lại cũng đừng hòng được sống.
Cho nên không chỉ có không thể đánh chết y, còn phải bảo hộ tiểu sinh mệnh yếu ớt của y cho thật tốt.
Khó chịu, quá khó chịu.
Quý Thẩm nhìn chằm chằm y một lúc lâu bằng ánh mắt cực tệ
Nhìn đến kẻ không ngừng gây rối đang đứng trước mặt mình bắt đầu cảm thấy bực bội, tâm trạng bạch y đồng tử cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một ít.
Không nghĩ tới Quý Thẩm bỗng nhiên không nói không rằng vỗ vỗ lên đầu y: “Không ngoan chút nào.”
Bạch y đồng tử không né tránh.
Bị hắn xoa đầu, y chỉ hơi sửng sốt, phản ứng sau đó lại hận không thể băm vằm cái móng vuốt của hắn: “Làm càn!”
Quý Thẩm cười ha ha, đang muốn muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh thật nhỏ, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy, phía trên bức tường băng đã có thêm một vết nứt, mà vết nứt đó đang ở nhanh chóng mở rộng……
Một giọng nói lạnh băng từ bên ngoài vang lên: “Ngươi quay trở về rồi……” Lời còn chưa dứt, bức tường băng kia đột nhiên vỡ vụn, vô số gió tuyết gào thét quét qua.
Có một khối sương đen hình người tập trung ở cửa hang.
Kèm theo băng tuyết thổi đến chính là luồng sát khí ngút trời, hàng ngàn hàng vạn sương mù ngưng đọng thành hắc kiếm bay lại phía họ.
Lòng bàn tay Quý Thẩm phát ra ánh sáng đỏ rực, một thanh trường kiếm nháy mắt hiện ra, chém đứt tất cả những thanh hắc kiếm đó dễ dàng như thái rau! Những thanh kiếm đó nhanh chóng tan thành một đám sương mù.
Hắn phất tay, thanh kiếm vừa mới còn lộ ra uy lực to lớn giờ lại ngoan ngoãn bay trở về trong lòng bàn tay hắn.
Ánh sáng chợt lóe lớn, nó biến thành một chiếc quạt không đề chữ.
Quý Thẩm nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, thản nhiên nhìn về phía những bóng đen kia: “Ngươi là ai?”
Giọng cười của bóng đen kia khiến người ta sởn tóc gáy: “Ta là ai không quan trọng…… Quan trọng là, các ngươi hôm nay đều sẽ phải chết ở chỗ này.” Vừa dứt lời, đám sương đen vừa mới bị đánh tan nháy mắt ngưng tụ, từ bốn phương tám hướng lại đánh úp về phía hắn.
Quý Thẩm thở dài: “Ngươi cũng chỉ biết chút thủ đoạn này thôi sao?” Thân hình thoáng chuyển động, chỉ trong giây lát liền tới bên cạnh đám sương đen kia.
Dùng tay quạt một cái thổi sạch đám sương đen!
Chả lẽ lại dễ dàng như vậy?
Quý Thẩm sửng sốt một chút, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, mặt liền biến sắc, đột ngột quay đầu: “Cẩn thận!”
Đám sương đen kia phát ra tiếng cười khinh thường, đột nhiên biến thành một thân thể thât, vòng qua người hắn đánh về phía bạch y đồng tử!
Tâm Quý Thẩm bỗng trầm xuống, muốn cứu nhưng đã không còn kịp.
Đám sương đen kia ngay từ đầu đã không phải nhắm tới hắn! Mục tiêu chân chính của nó chính là bạch y đồng tử phía sau.
Mà hiện giờ, linh lực của bạch y đồng tử gần như mất hết, chỉ cần một đòn tấn công hung hãn như này cũng đủ giết chết y.
Bạch y đồng tử mở to đôi mắt xinh đẹp, bên trong là một mảnh thâm trầm.
Kết giới bao quanh thân thể y bỗng nhiên sáng ngời, va chạm với đám sương đen kia, thanh âm giống như kim chấn ngọc minh*.
*Kim chấn ngọc minh: nói chung là âm thanh gần giống tiếng chuông
Đám sương đen lại cười khinh nói: “Không ngờ tới ngươi còn để lại một chiêu này.
Ta càng không ngờ tới ngươi nhanh như vậy đã trở về rồi, đã thế còn biến thành hình dạng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa……”
Trên môi bạch y đồng tử trào ra máu tươi, y giơ tay lau đi, lạnh lùng nói: “Bản tôn giữ lại không chỉ có một chiêu đó thôi đâu.”
Lời còn chưa dứt, mặt đất bỗng nhiên bùng nổ từng luồng sáng mạnh mẽ, những tảng đó lớn xếp lộn xộn lúc trước như là nghe thấy mệnh lệnh, tự động lăn đến từng vị trí tương ứng.
Một trận pháp phức tạp chợt hiện ra! Từ khoảng trống giữa trung tâm trận b4n ra mấy sợi dây dài bằng điện quang hướng về phía đám sương đen.
Đám sương đen vội vàng tẩu tán về phía sau.
Tới khi nó chuẩn bị rời khỏi phạm vi trận pháp, bấy giờ Quý Thẩm vừa vặn chạy đến.
Thanh kiếm trên tay mang theo giông tố và sấm sét đâm tới! Tạo thành tấm lưới ánh sáng giăng đầy trời phong bế đường lui của nó.
Đang lúc hết sức tiến thoái lưỡng nan, đám sương đen đột nhiên xông về phía nguồn ánh sáng.
Rồi sau đó, nó đột nhiên quấn lấy cánh tay của Quý Thẩm kéo vào trong, mà lúc này những sợi dây bằng điện quang cũng bao lấy đám sương đen một cách chặt chẽ, hình thành một tấm lưới lớn.
Sương mù ở trong đó đâm trái đâm phải, nhưng cho dù có dùng cách nào cũng không phá được kết giới này.
Đám sương đen quả thực quỷ dị, Quý Thẩm sau khi bị kéo vào trong thì đại huyệt cơ thể hắn lập tức bị phong bế, hoàn toàn không thể vận công được.
“Nếu ngươi khởi động trận phong lôi này, ta sẽ kéo theo hắn chôn cùng!” Trong đám sương đen có người nói vọng ra.
Vẻ mặt bạch y đồng tử không thay đổi, lạnh lùng nói: “Tùy ngươi.”
Trận địa trên mặt đất nháy mắt khởi động, trong trận bộc phát ra một loạt những tia điện lôi.
Điện lôi cứ như sợi dây khóa chặt lấy đám sương đen khi ở yên trong trận pháp.
Có vô số tia thiên lôi ở hội tụ ở trên không trung tạo thành thế hủy thiên diệt địa.
“Đừng làm bộ nữa, ngươi có vẻ không dám thực sự ra tay đâu, đúng không? Chẳng lẽ là cho rằng ta không biết các ngươi khế ước sinh mạng giữa hai người các ngươi? Ta vừa thấy hết rồi!”
Bạch y đồng tử ngước mắt nhìn nó một cái, trong mắt xẹt qua một vẻ trào phúng: “Ngu dốt đến tận thế là cùng, bảo sao không làm được việc lớn.” Chỉ bằng một cái phất tay, mấy đạo thiên lôi liền đánh xuống!
“Ngươi!” Đám sương đen bị bao phủ giữa tiếng sấm đùng đùng.
“Ầm ầm ầm!”
“Rắc!”
Thời gian một nén nhang trôi qua.
Toàn bộ mật thất bằng băng đã bị thiên lôi đánh sập hoàn toàn, trận đồ bằng đá lại hoàn hảo không bị tổn hao gì, tỏa ra thứ ánh sáng trắng mờ ảo.
Giữa trận hình thành một cái hố lửa rất sâu, dưới đáy hố, đám sương đen vẫn đang liều mạng tránh để thiên lôi đánh trúng.
Hết lần này tới lần khác, đám sương đen đang mờ đi dần dần, cỏ vẻ như sắp tiêu tán toàn bộ……
“Rắc…… Rắc……” Trên mặt tảng đá phía tây nam xuất hiện từng vết nứt.
Đám sương đen bỗng chốc bay lên cao, đằng sau là từng đợt sấm sét đuổi đánh nhưng vẫn liều mạng phóng về tảng đá ở hướng tây nam!
Tảng đá lớn lập tức bị đập vỡ thành từng mảnh, đám sương đen lao nhanh như mũi tên ra bên ngoài, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Bạch y đồng tử đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Hừ! Vẫn là để cho gã chạy thoát.
Hiện tại, linh lực của y còn chưa có khôi phục, trận pháp phong lôi hóa ra lại kiên cố như tưởng tượng.
Vì vậy, đám sương đen kia mới có thể dựa vào đó chạy đi……
Phía sau truyền đến một giọng nói trầm trầm: “Ngươi quả nhiên muốn đánh chết bổn tọa?”
Bạch y đồng tử lau đi vết máu trên môi, nhìn về phía tử y nam tử trước mặt: “Chẳng phải ngươi vẫn còn đang sống sờ sờ ở đây sao?”
Quý Thẩm hận không thể bóp chết y: “Vớ vẩn! Nếu không phải thời điểm ở cuối cùng bổn tọa có thể phá giải huyệt đạo, hiện tại đã sớm bị đánh thành tro! Ta mà chết thì ngươi cũng sẽ xong đời!”
Bạch y đồng tử nhìn về phía hắn: “Ồ? Ngươi mà chết ta cũng sẽ xong đời sao?…… Ai nói với ngươi là sẽ như vậy?”
Quý Thẩm sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải?”
Bạch y đồng tử liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Đây là ảo cảnh sau khi bản tôn bị tẩu hỏa nhập ma, tuy rằng không biết tại sao ngươi lại chạy theo vào đây.
Nhưng nơi này là hòa nhập vào trong thần thức của bản tôn…… Còn ngươi thì chỉ là phần nhỏ trong thần thức của bản tôn mà thôi.”
“!!!”
Hóa ra không phải khế ước sinh tử, mà chỉ là mình bị kéo lầm vào trong ảo cảnh mà thần thức y sản sinh ra.
Tên nhãi này mà chết thì toàn bộ thân thức liền sụp đổ, đương nhiên mình cũng toi đời theo.
Nhưng trái lại dù mình có chết thì đối với y cũng không ảnh hưởng tới sinh mệnh của y……
Tình thế này đối với mình mà nói thì cực kỳ bất lợi.
nNu không phải linh lực của tên nhãi này chưa khôi phục vẫn còn cần người bảo hộ, phỏng chừng y đã ở trong thần thức giết chết mình từ lâu.
Trong đầu Quý Thẩm nhanh chóng lướt qua nhiều loại phương án khác nhau, lại đều bị loại trừ vì hết lý do này đến lý do khác.
Ngoại trừ việc bảo hộ y rời khỏi ảo cảnh, hắn không còn biện pháp nào khác.
Đây là kết luận cuối cùng.
Thật sự là phải xui xẻo tám kiếp mới đụng phải y!
Bạch y đồng tử nhắm mắt bấm bấm ngón tay, thình lình nói: “Còn một canh giờ nữa.”
“Gì cơ?”
“Nếu trong vòng một canh giờ nữa không có cách nào thoát ly ảo cảnh, hồn phách của ngươi liền sẽ hoàn toàn bị nơi này ăn mòn.” Bạch y đồng tử bình tĩnh giải thích.
Mà tình cảnh của y cũng thập phần nguy hiểm.
Tâm ma trong thần thức đang dần trải rộng toàn bộ ảo cảnh, còn y thì không thể trong một khoảng thời gian ngắn khôi phục lại công lực.
Nếu mất đi sự bảo hộ của Quý Thẩm, tâm ma sẽ hoàn toàn thay thế y.
Cho nên hai người hiện tại là hai con châu chấu đứng chung trên một chiếc thuyền.
Bạch y đồng tử hiểu rõ điều này.
Quý Thẩm cũng cực kỳ thông minh, lập tức hiểu được mấu chốt của vấn đề.
Xem ra trước mắt, hai người chỉ có một con đường, đó là liên thủ hợp tác với nhau, diệt đi tâm ma, thoát ly khỏi ảo cảnh……
Về phần trả thù thì dể sau khi ra ngoài mới ra tay cũng không muộn.
Vẫn còn một khoảng thời gian rất dài để lần lượt tính toán hết chỗ nợ còn thiếu ~ Nghĩ đến đây, Quý Thẩm hơi hơi mỉm cười, đang muốn nói điều gì đó, bỗng nhiên lại lóe lên một suy nghĩ —
Hiện tai, mình đang ở trong thần thức của y, Vậy sau này, mình có suy nghĩ gì…… Tên nhãi ranh này chẳng phải có thể nghe thấy hết sao?
Suy nghĩ này vừa xoẹt qua, ánh mắt Quý Thẩm liền chuyển động, trong lòng thầm mặc định: “Liên Hoa Tiên Tôn, không bằng heo chó.”
Hắn ngẩng đầu nhìn người nọ, không có đáp lại.
Hay là do mình lo nghĩ nhiều, kỳ thật tên nhãi này căn bản không nghe thấy gì? Hoặc cũng có thể là do mình nói quá nhỏ.
Quý Thẩm nghĩ như vậy cho nên cầm quạt khẽ phe phẩy, một bài vè ngang phè phè liền ra đời.
Liên Hoa Tiên Tôn này, xấu xí đến cùng cực.
Mây mù che mặt này, bế nguyệt tu hoa.
Mây mù nếu tan này, nguyệt hãi hoa kinh.
Nếu mặt như người này, ti tiện đến cùng cực!
Bạch Y Đồng Tử ngước mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ấu trĩ.”
Quý Thẩm: “!!!”
Thằng nhãi này quả nhiên có thể nghe được! Vậy lúc trước những gì hắn suy nghĩ chẳng phải toàn bộ đều bị tên rùa đen này nghe qua sao?! May mắn không nghĩ đến những truyện không nên nghĩ, giả dụ như Học đường Liên Hoa kia……
Dừng lại dừng lại, không thể nghĩ tiếp!
Ví dụ như Băng Mạch Châu…… Bạch y đồng tử nhìn về phía hắn, ánh mắt càng thêm tối sầm, lại hơi có chút ý định thăm dò.
Quý Thẩm tự nhéo lên người mình, đau đến mức nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Lúc này mới miễn cưỡng dừng lại được dòng suy nghĩ miên man như ngựa thoát dây cương.
Còn nghĩ như vậy nữa, vỏ bọc nhỏ kia của hắn liền bị bóc trần! Buộc chính mình phải rời lực chú ý chuyển tới những chuyện trước mặt, chuyện quan trọng nhất hiện giờ vẫn là trừ bỏ tâm ma.
Chỉ trong vòng một canh giờ nữa thôi…… Ánh mắt hắn dừng ở trên một cục đá lớn.
Khoan đã
Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, trong lòng hắn đã có tính toán.
Quý Thẩm dùng sức xoa xoa da mặt, điều chỉnh tâm trang thật tốt, rồi lạnh lùng tiếp tục đề tài vừa nãy: “Bổn tọa chính là muốn chết cũng phải kéo ngươi theo làm tấm đệm lót lưng.
Ngươi vô tình đừng trách ta vô nghĩa.
Vừa mới nãy thậm chí còn muốn dùng thiên lôi đánh chết bổn tọa?”
Bạch y đồng tử lại phun ra một búng máu, nhưng thoạt nhìn y trông có vẻ chẳng quan tam chút nào, phủi phủi tro bụi không tồn tại trên y phục của mình: “Nếu thực sự bản tôn không lưu tình, ngươi còn mạng để đứng ở chỗ này?”
Quý Thẩm cười lạnh: “Còn muốn ta phải cảm tạ ngươi sao?”
Bạch Y Đồng Tử khóe môi hơi nhếch: “Khách khí rồi.”
Quý Thẩm: “……”
Hắn rốt cuộc cảm nhận được một ít tư vị những kẻ thù năm đó bị mình làm cho tức chết.
“Nếu muốn sống thì bảo hộ bản tôn cho thật tốt.”
Quý Thẩm trực tiếp tức giận: “Tiên ma từ xưa tới nay vốn không đứng cùng một phe, bảo kẻ thù tới bảo hộ ngươi? Tâm trí của ngươi chẳng lẽ cũng trở nên ngây thơ theo thân thể bị teo nhỏ à?”
“Ngươi cũng không có lựa chọn nào khác.” Người nọ nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.
Đúng là ngoại trừ bảo hộ y, hắn không có sự lựa chọn thứ hai.
Nhưng Quý Thẩm bình sinh từ trước tới nay đã thích làm việc theo ý mình, bất cứ khế ước mệnh lệnh đối với hắn mà nói toàn là chó má.
Hắn nhìn người trước mặt này tới tận nửa ngày sau bỗng nhiên cười, hơi hơi cúi người xuống, nhìn bóng dáng nho nhỏ của mình phản chiếu trong đôi mắt sâu như biển cả —
“Tiểu Tiên Tôn, thái độ này của ngươi không tốt đâu, khiến bổn tọa rất không hài lòng.
Bổn tọa cảm thấy vẫn là không nói lời nào thời điểm tương đối đáng yêu……”.