Lê Hỏa vẫn tùy tiện đi dạo trên đường phố mặc kệ mấy cái ánh mắt bất hỏa cứ nhìn theo bước đi của Lê Hỏa, dù cho các giác quan, cảm giác của Lê Hỏa rất là phi thường nhưng cũng không đủ để có thể phát hiện những kẻ theo dõi trong cái phố phường nhộn nhịp này.
Lê Hỏa cứ đi vòng vòng và cố ý đi vào một con ngõ cụt, sâu hẹp, chỉ đủ hai người đi, thiếu bóng người và khá khuất ánh sáng.
Khi đi đến cuối con ngõ, được chặn bởi một bức tường cao hơn 3m, với độ cao này Lê Hỏa hoàn toàn có thể dùng hạc diệp bộ bật sang nhưng Lê Hỏa lại dừng lại, lấy từ trong người ra một cái que đươc bọc bằng giấy, Lê Hỏa bóc tờ giấy ra đệ lộ ra một cây kẹo nha, cây kẹo này vừa nãy Lê Hỏa mới mua ăn rất ngọt, khá ngon lên Lê Hỏa cũng mua một ít nhấm nháp đợi chờ mấy kẻ theo dõi.
Lê Hỏa ngậm cây kẹo nha vào mồn, một vị ngọt kinh người lan tỏa trong miệng Lê Hỏa, rất là tuyệt.
Lê Hỏa cũng không cần đợi lâu, chưa đầy vài phút, đã có ba bóng người xuất hiện ở con ngõ.
Kẻ cầm đầu có dáng người cao gầy, khuôn mặt hóp mắt lồi, nhìn cực mắt dậy, tên thứ hai thì có dáng người của một con trâu, cao khoảng 2m, cơ thể to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tên cuối cùng thì rất lùn, chỉ cao có 1m2-m3 là cùng, có gương mặt rất già nhìn chả cân đối với cái cơ thể của hắn gì cả.
Lê Hỏa chỉ liếc nhẹ qua cả ba thân ảnh đấy thì trong con mắt của Lê Hỏa né lên sự khinh thường," cả ba tên cũng chỉ có luyện thể tứ trọng mà cũng đòi đi theo dõi người khác, không biết tự lượng sức mình, chết cũng không oan." Lê Hỏa nghĩ nghĩ kế cục của ba tên sau vài phút nữa.
Cả ba tên đứng đối mặt với Lê Hỏa nở nụ cười gian xảo kinh tởm.
Tên cao gây chắc là tên cầm đầu vì hắn ta tiến lên nói đầu tiên.
- ngươi chắc là Lê Hỏa, tên tù nhân của Mặc gia ở Hoa Lưu đại việt phải không?
Lê Hỏa bỏ kẹo trong miệng ra nói.
- đúng vậy, các ngươi là mấy con chó nào vậy.
Tên to con nghe thế thì tức giận hét lên.
- đại ca cần gì phải phí lời với kẻ đã chết, chúng ta cứ tiến lên giết hắn.
Tên lùn bé đồng ý với tên to con nói.
- đúng vậy đại ca lên nghe theo lão tam, tên này đã được Mặc gia treo giải thưởng cao thế thì cũng phải có cái gì đó trong người, không lên để lâu có biến.
Không nghĩ tới cái thằng nhìn ngu nhất lại là cái thằng tỉnh táo nhất.
Nghe đến đây thì Lê Hỏa biết kha khá chuyện rồi, hóa ra Mặc gia treo thương cho cái mạng của Lê Hỏa, nhưng có vẻ ít người biết vì ở trong quán cơm vừa nãy Lê Hỏa ăn cũng không thiếu võ sĩ, mà lại chỉ có 3 tên này theo dõi Lê Hỏa, vữa nãy cậu cũng đã để ý cả ba tên này rồi, tên cầm đầu thì cả mười đầu ngón tay hết sức thô to, gân guốc, móng tay mài nhọn, 80% tên này luyện một loại trảo pháp, tên to con thì đôi bàn tay thô to dị thường, 100% là quyền thuật, tên lùn thì có những bước đi rất trầm ổn, nhanh nhẹ, khả năng cao là luyện bộ pháp.
Tên gầy nghe thế thì gật đầu, nói.
- ngươi lên nhơ kẻ giết ngươi là nhóm tam sát huyết tâm.
Tên gầy vừa dứt lời thì tên to con liền lao lên, giơ nắm đấm về phía Lê Hỏa, cú đấm của hắn khá mạnh, nó mang theo gió cuốn rít gào, dù cho tốc độ của cú đấm không quá là quá nhanh, nhưng nắm đấm của hắn lại to bất thường, nắm đấm của hắn phải to bằng cái đầu của trẻ em, rất dọa người.
Nhưng với Lê Hỏa cũng chỉ là dọa ma mà thôi, Lê Hỏa có thể dễ dàng né sang.
Vù vù vù.
Lê Hỏa vừa né cú đấm của tên to con xong thì có ngay một cái dao gắm đâm lại gần.
Lê Hỏa khá là bất ngờ trước con dao đó, nhưng cậu vẫn thừa sức cản lại con dao , bàn tay của Lê Hỏa móc vào thành trảo, năm đầu ngón tay dễ dàng bắt sống được đầu dao , bây giờ Lê Hỏa mới nhìn được chủ nhân của con dáo đó là cái tê lùn, hắn vừa lợi dùng sơ hở của Lê Hỏa khi né chiêu của tên to con để tấn công Lê Hỏa, tốc độ của tên bé đấy cũng không kém đâu.
Chưa cho Lê Hỏa hết bất ngờ thì đột nhiên tên cao gầy đã vòng ra phía lườn của Lê Hỏa, tay hắn cong vào thành trảo, cào Lê Hỏa.
Hắn ta đã ép Lê Hỏa phải dùng hết sức hạc diệp bộ nhảy về sau để né.
Lúc này khuôn mặt của Lê Hỏa cực kì âm trầm vì đã đáng giá sai về cả ba tên trước mặt, cả ba tên đó phối hợp quá tốt, bổ trợ các khuyết điểm cho nhau rất thuần phục, 3 tên này chắc phải phối hợp với nhau từ rất lâu rồi.
Cả ba tên thấy Lê Hỏa khuôn mặt trầm như bánh đa ngấm nước thì cười tươi khinh thương.
Tên to con khinh thường nói.
- ngươi đã thấy được sự lợi hại của anh em ta chưa, không ít....
Lê Hỏa đột nhiên ngắt lời của hắn.
- ta phải chấp nhận là ta đã đánh giá sai về sức mạnh của các ngươi.
Lê Hỏa ngâng đầu lên, nhổ kẹo trong môn ra, ánh mắt sắc lạnh không còn tùy ý như trước nữa, cả cơ thể bắt đầu vào trạng thái chiến đấu, từng khúc cơ được vận dụng làm cho Lê Hỏa to lên, cả người Lê Hỏa lúc này thậm chí còn to hơn cả cái tên trâu kia.
Tên to con bị dọa bởi ánh mắt sác lạnh của Lê Hỏa và sát khí ẩn chưa trong đó, nói đúng hơn là cả bả tên đều bị dọa sợ, nhưng cả ba đều đã trải qua vô vàn các trận chiến, kinh nghiệm chiến đâu là rất cao lên nhanh chóng lấy lại tinh thần.
- ngươi chết đến nơi rồi co....
Vù vù vù, phập.
Tên to con chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lê Hỏa chém đứt đôi người.
- giết nhau mà còn nói nhiều vậy.
Lê Hỏa vẩy thanh đao cho bay mất vài rọt máu dinh trên lưỡi đao đi.
Hai tên kia sợ hãi muốn chạy, tên lùn là nhanh nhất vì khinh công của hắn là tốt nhất trong cả ba.
Lê Hỏa thấy vậy thì cười nhếch miệng, chân đạp hạc diệp bộ hóa thành một đạo tán ánh xuất hiện sau lưng của tên cao gầy, Lê Hỏa tay móc vào thành trảo, nắm vào cổ của hắn.
Cạch cạch cạch.
Lê Hỏa bẻ gẫy cổ của hắn như bẻ gãy một cái cành khô vậy, quá dễ dàng.
Lê Hỏa nhìn tên lùn đó đã chạy được khá xa, Lê Hỏa nhặt viên đá to bằng bàn tay lên và ném.
Vù vù vù, bộp.
Viên đá mang phep cuồng phong rít gào, hóa thành một bóng ánh đập thẳng vào đầu của tên lùn đó, làm vỡ sọ của hắn, chết đi không thể chết lại.
Lê Hỏa nhìn cả ba cái xác rồi lại tiếp tục làm việc thường làm, lục đồ.
Sau vài phút lục đồ Lê Hỏa liền biến khỏi con ngõ đó mặc kệ 3 cái xác đang máu chảy be bét.
Lần này Lê Hỏa lậy không được gì nhiều, ngoài hơn 160 vàng ra thì Lê
Hỏa cũng thì lấy được vài đồ lặt vặt, nhưng lần này không phải là không có thu hoặc, với số tiền mới lấy được có thể mua được một con ngựa tốt, lúc trước Lê Hỏa cũng định mua một con ngựa nhưng lại tốn hết tiền vào thanh đao mới rồi, nhưng mà rất đáng giá tiền, Lê Hỏa rắt vừa lòng với thanh đao này, độ nặng thích hợp, lưỡi đao sắc nhọn, giúp giảm ma xát không khí, thân đao rất ổn định, nó là một thanh đao rất tốt trong việc giết người.
Lê Hỏa nhanh chóng đi xuống cuối thị trấn, vào một trang trại ngựa mua một con ngựa tốt với giá 150 vàng, có thể chạy đường dài với tốc độ khoảng 45-47 km/h, Lê Hỏa nhanh chóng cưỡi ngựa chạy đị, thời gian không còn nhiều, chỉ còn hơn 1 tháng rưỡi nữa thôi là đến ngày tuyển sinh vào quỷ thần tông rồi, Lê Hỏa phải bắt kịp thời gian.
Lê Hỏa cưỡi ngựa băng qua các con đường đất bụi, để lại đàng sau nó là một đống bụi mù.
Cạch cạch cạch cạch.
Tiếng vó ngựa vang lên trên nhũng lẻo đường.
____________
Một tháng sau, Lê Hỏa đứng trước một khu rừng rậm rạp không bóng người thậm chí là không có loài thú thì phải.
Đây chính là khu rừng bao bọc quỷ thần tông, chỉ cần đi vào khu rừng này thì sẽ đến trước cửa của quỷ thần tông.
Lê Hỏa đã đi theo chỉ dẫn trên bản đồ mặt sau của lệnh bài và đến đây, lần này trên đường Lê Hỏa cũng giết không ít người, từ thổ phỉ cho đến những kẻ theo lệnh truy lã đến, rất nhiều không ít hơn 200 thằng, nhiều nhất là thổ phỉ, Lê Hỏa đã tàn sát hơn 6 cái trại thổ phỉ rồi, mỗi trài tầm 30-40 người, chỉ vì nó giám cản đường của Lê Hỏa, Lê Hỏa cũng cướp được rất nhiêu đồ nhưng toàn vàng bạc châu báu, thỉnh thoảng thì 1-2 quyển võ công cùi mía lên Lê Hỏa vứt hết, dữ lại chút vàng trong người để ăn tiêu mà thôi.
Lê Hỏa nhìn lại lệnh bài một lần nữa cho chắc thì cưỡi ngựa đi vào.
Có thể Lê Hỏa không biết, khu rừng này thực chất là một trận pháp, chỉ cần người khồng phải đệ tử trong tông hoặc không đủ mạnh thì sẽ bị khu rừng đánh lừa và đi ra ngoài, nhưng Lê Hỏa lại có lệnh bài
dẫn nhập lên mới có thể đi vào khu rừng mà không bị đưa ra, sau hơn hai mươi phút đi thì Lê Hỏa đã đến trước một ngọn núi màu đen, vâng chính xác là màu đen, đất đá màu đen, cây cỏ cũng màu đen, thật là lạ thường, ở trên ngọn núi này có những bậc thang dẫn thẳng đi lên, Lê Hỏa nhìn theo ngọn núi lên trên, chỉ mây mù che lấp chả nhìn thấy gì cả.
Lê Hỏa xuống ngựa, tháo yên ngựa ra.
- ta đã đến được đích mà ta muốn đến, bây giờ mày đã có thể đi, cố gắng sống cho tốt đừng để chết.
Lê Hỏa thì thầm vào tai con ngựa rồi vỗ vào mông cho nó chạy đi.
Con ngựa hí lên rồi chạy đi biến mất sau những bụi cậy.
Lê Hỏa nhìn theo cho đến khi con ngựa biến mất, Lê Hỏa hít một hơi thật sâu rồi bước lên những bậc thang đó.
Nhưng bậc thang này cực kì khó đi, không biết bao nhiêu năm không có người bước lên, lên nó rất trơn trượt, rất dễ ngã.
Nếu không phải Lê Hỏa đã học xong hạc diệp bộ viên mãn thì thật sự là nguy hiểm, Lê Hỏa mặt vẫn lạnh nhạt đi trên những bậc cầu thang nguy hiểm đó, Lê Hỏa cũng đã gặp đủ nguy hiểm rồi, đôi bàn tay này dinh không biết bao nhiêu máu tươi, thì nguy hiểm này có là gì?
Sau hơn 3 tiếng liên tục leo thang không ngừng nghỉ thì Lê Hỏa đã đến được đỉnh của các bậc cầu thang.
Trước mắt Lê Hỏa là một khu đất rộng hơn 3 km2, không một bóng người, Lê Hỏa nhìn về phía trước thì thấy một cái cửa cực lớn, nó phải cao hơn 30 m, rộng chừng 50 m, được làm bằng đá đen, viền đỏ, bên trên cùng có tượng của một con quỷ sừng trâu, không có mũi ánh mắt sắc lạnh như là con quỷ lệnh bài, đang treo một tấm biểm ghi ba chữ 'Quỷ Thần Tông' bằng màu đỏ rất là huyết tinh, bên trên cánh cửa được khắc các hình quỷ vật tạo nên những bức tranh chiến đấu, ăn thịt lẫn nhau, tàn sát tứ phương..., nói chung trên cánh cửa này khác họa lên những bức tranh rất sống động về quỷ, Lê Hỏa bị hút hồn vì ngắm những bức tránh đó.