Sáng ngủ dậy Lê Hỏa lại tiếp tục làm công việc hàng ngày cho đến tối muộn vì tự nhiên hàng hôm nay của Mặc gia nhiều bất thường, tối đến khi mọi người đã nghỉ ngơi thì Lê Hỏa lại lén lút trốn ra chỗ cũ để kiểm kế vật phẩm hôm qua lấy được, ngày hôm qua do trời đã quá muộn sợ bị phát hiện lên Lê Hỏa mới giấu vội mọi thứ để đi về với lại do hôm qua là lần đâu tiên giết người lên Lê Hỏa vẫn có chút căng thẳng nhưng sau một ngày tĩnh dưỡng tâm thần đã ổn định lại.
Sau một hồi chạy trong rưng Lê Hỏa đã đến được nơi cất giấu bảo vật, cậu đào tất cả mọi thứ lên, đầu tiên là xem 9 túi tiền, sau một hồi đếm hiện Lê Hỏa có 214 đồng tiền vàng cùng một chút đồng bạc, số tiền này đủ để cung cấp tài nguyên tu luyện trong 1 năm cho một người, tiếp theo là xem mấy lọ thuốc lấy được từ bạch hạc, có 3 lọ thuốc là bột màu trắng có mùi thơm nhẹ, cón lại là 1 lọ chỉ chứa một viên đan màu đỏ mùi thơm rất nồng, do không biết là gì lên Lê Hỏa chỉ có thể bỏ sang một bên không giám tùy tiện dùng , cậu lật quyển tàn nhẫn đao pháp ra xem, quyển đao pháp này rất hiểu, gần như là loại đao pháp cơ sơ nhưng nó lại chú tâm vào đúng một đặc tính của đao là tàn nhẫn, chiêu thức đơn giản không có phòng phủ tất cả chiêu thức đều đều chí đến giết người, một loại đao pháp ghê gớm, ra đao là có người chết.
Lê Hỏa tiếp tục lật xem quyển sách không đề của bạch hạc, quyển sách này cũng không có gì, chỉ là ghi lại những nơi là mà bạch hạc đã đi đến và giới thiệu một số thứ chẳng hạn như, trong quyển sách này có ghi lại phân chía các cảnh giới, luyện thể, chân khí, khí cương, ngưng dịch, hóa tinh theo như quyển sách viết thì vẫn còn cảnh giới cao hơn nữa nhưng bạch hạc lại không biết, trong đó có viết giới thiệu về 3 cảnh giới đầu, luyện thể ngoài ngũ trọng ra còn có mấy cảnh giới phụ nữa bao gồm lục trọng thần lực, thất trọng cốt thép, bát trọng huyết giang, cửu trọng luyện tạng.
Những cảnh giới này đều cần tài nguyên cùng chân khí mới luyện được, những cảnh giới này là dành cho những người theo con đường luyện thể, trong sách nói luyện thể là con đường chủ tu thân thể chứ không chủ tu chân khí như bình thường còn nó thế nào thì sách không nói, có lẽ chính bạch hạc cũng không biết nó là gì, chân khí cảnh gồm 7 trọng, 3 trọng đầu đầu được gọi là chân khí 4 trọng sau gọi là chân khí ngoại phóng, ở 3 trọng đầu ta chưa thể đưa chân khí ra ngoài cơ thể, chỉ có dùng chân khí di chuyển trong cơ thể để gia tăng sức lực, 4 trọng tiếp theo chân khí ngoại phóng, ở cảnh giới này thì ta đã có thể đưa chân khí ra ngoài có thể nhưng mới đầu chân khí phóng ra rất yếu chỉ mạnh như hít thở mà thôi, lên cao hơn thì mạnh hơn hoặc dụng một sối bí thuật để gia tăng độ mạnh của chân khí, lúc này thì ta đã có thể dùng chân khí bám vào vũ khí tăng sức mạnh cùng độ sắc bén hoặc dùng đồ ở cấp cao hơn như phù lục cùng pháp khí.
Khí cương cảnh là cảnh giới giao nhau giữa tiên và trần, ở cảnh giới này có hai cách để lên, một là tự áp sục hết sức chân khí làm cho nó ngưng tụ, rắn chắc hơn, loại này là loại nguyên thủy nhất, yếu nhưng an toàn nhất, loại hai là dùng địa sát để kết hợp cùng chân khí để ngưng tụ , loại này thì nhanh hơn, tốn tiền, và nguy hiểm hơn, vì nó cần địa sát từ lòng đất, dù là loại rẻ nhất cũng cực đắt, nó nguy hiểm ở chỗ là nếu ta không kiểm soát được địa sát thì nó sẽ hủy diết ta từ bên trong, trong sách chỉ nói mơ hồ kiểu đó chứ chả biết là gì, đến địa sát nó cũng không ghi dõ ra là cái gì làm trên đầu Lê Hỏa một đống dấu hỏi, ở cảnh giới khí cương này có một tứ gọi là khí cương hộ thể, cái thứ này cực kỳ ghê gớm, đao thương bât nhập, thủy hỏa khó xẩm, chỉ cần có khí cương hộ thể thì dù có đứng trước vòng vây của cũng tiễn cũng không phá được, ở cảnh giới này đã có thể luyện được pháp thuật cấp thấp.
Tiếp tục xem quyển sách thì nó cũng giới thiệu về một số loại đan và tác dụng của nó, có cả hai loại dược mà Lê Hỏa lấy được, 3 lọ thuốc bột tên là trị thương tán có tác dụng cầm máu trị thương, còn viên đan dược kia lại là thần lực đan có tác dụng cường hóa cơ nhục, đan này chính là cái thuốc mà Mặc Lực được tiên môn ban cho, đọc đến đấy thì Lê Hỏa cực kì vui mừng rồi, nhưng trong này ghi là tác dụng tốt nhất vào luyện thể tứ trọng lên Lê Hỏa đành phải chờ thôi.
Lê Hỏa sờ sờ thanh đao, dùng nó chém vào không khí vài cái, gõ gõ mặt đao vài cái để nghe tiếng vang thì Lê Hỏa kết luận đao này cực tốt, cầm rất vừa tay, chém rất ổn định, âm thanh trầm mà trong tất cả đều chứng tỏ đây là một thanh đao tốt, Lê Hỏa rất vừa ý với thanh đao này.
Giờ đến lượt dùng hỏa linh chi 10,000 năm cùng thanh linh hạt sen.
Lê Hỏa cầm chiếc hộp ngọc hít một hơi dài lấy bình tĩnh thì mới mở ra, vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm lồng nàn từ hỏa linh chi , hạt sen vẫn tỏa ra ánh sáng nhẹ màu xanh, Lê Hỏa cầm hạt sen lên ngửi, một mùi thơm nhè nhè nhưng rất thoải mái, chỉ một làn hương thôi mà làm cho tinh thần sang khoái nhẹ nhõm, "thật là bảo vật tốt" Lê Hỏa không nhịn được phải khen một câu, cậu bỏ hộp ngọc xuống đất đóng nó lại, Lê Hỏa cầm hạt sen để trước mặt quan sát nó thật kĩ rồi bỏ nó vào mồn.
Hạt sen cứng hơn vẻ bề ngoài của nó, Lê Hỏa phải cố hết sức thì mới cắn nắt được hạt sen, khi vừa cắn nắt hạt sen ra thì một hương vị ngọt thanh vạng vọng khắp miệng, làm cho cả cơ thể thoải mải nhưng chưa được bao lâu thì đắng, một vị đắng khủng khiếp lan ra làm cho Lê Hỏa phải nhăn mặt lại, cậu cắn răng nuốt nó xuống, nuốt nó đến đâu thì đắng đến đó, đắng đến nổi cả cơ thể của Lê Hỏa phải co dúm lại, lúc đó cậu cảm tương như ruột gan của mình đang co lại, nhưng chỉ vài phút sau mọi thứ biến mất, khồng còn gì nữa, trong lúc Lê Hỏa đang nghi ngờ tác dụng của hạt sen thì có một thứ gì đó đang tiến lên não.
Bùm, mọi thứ thật dõ dàng, tự nhiên Lê Hỏa có cảm giác như cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh dõ ràng hơn, đôi mắt của cậu dễ dàng nhìn thấy một con cú mèo cách đấy vài trăm m trong bóng tối, tai cậu hinh như nghe mọi thứ dõ dàng hơn, Lê Hỏa biết chắc chắn rằng hạt sen đã có tác dụng vì cậu cảm thấy đầu mình tự nhiên sáng ra hơn rất nhiều, đột nhiêu hiểu dõ hơn về cả ba công pháp mà Lê Hỏa học trộm được từ Mặc gia.