Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi

Chương 8

Sau khi Liên Diệu kích động xong, đôi mắt đen phủ một tầng hơi nước.

Rốt cuộc hắn cũng có cơ hội bảo vệ tỷ tỷ rồi!

Tỷ tỷ là người tốt nhất trên thế gian này, là nàng giúp mình có thể tu luyện, hắn nhất định sẽ cố gắng tu luyện tốt để bảo vệ tỷ tỷ.

Từ đó, Liên Diệu đi lên con đường hộ tỷ tỷ một đi không trở lại.

Hai người đều giải quyết xong các vấn đề căn bản nhất để tu luyện, thở phào một hơi, Tịch Nhiêu một tay chống cằm suy tính hướng phát triển tiếp theo, trên tay truyền đến cảm giác thô ráp lòi lõm.

Lúc này nàng mới nhớ tới mặt mình bị linh hỏa thiêu hủy, không có người nào có thể chịu được diện mạo xấu xí không chịu nổi của mình, nàng lại không cao thượng đến mức có thể xem dung mạo là vật ngoài thân, nàng tuyệt đối không chịu được phải mang khuôn mặt này sống tiếp.

Mở bình đổ ra mấy viên thần đan còn dư lại, vừa lúc có một viên Băng Cơ Ngọc Cốt đan có thể chữa trị dung mạo của mình, không một chút do dự nàng đem thần đan nuốt xuống.

Tại thời điểm nàng ở Thần giới không thể luyện đan, nên thích nhất là thu thập đan dược, đặc biệt là Băng Cơ Ngọc Cốt đan, lúc trước ở Thần giới chỉ có mười viên, liền có năm viên rơi vào tay nàng.

Bạch Anh biết rõ nàng yêu thích, thời điểm thân mật đưa cho nàng cất giữ một viên Băng Cơ Ngọc Cốt đan, vừa vặn bây giờ dùng tới.

Dược lực mát lạnh nhanh chóng tan ra trong cơ thể nàng, các vết sẹo lốm đốm trên mặt nàng lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng bong tróc ra, làn da mới sinh ra so với bộ dạng trước đó càng thêm trắng nõn mượt mà.

Băng Cơ Ngọc Cốt đan chính là dưỡng nhan thần đan, ngay cả vết thương do thiên địa linh hỏa bá đạo nhất trên đời này nó đều có thể trị hết, huống hồ chỉ là vết thương nhỏ bởi linh hỏa thì có tính là gì.

Liên Diệu ở bên cạnh trợn to mắt, trừng trừng nhìn thân thể tỷ tỷ phát sinh biến hóa thần kỳ.

Chỉ thấy trong khoảnh khắc da thịt của nàng trở nên trắng nõn bóng loáng như tơ lụa, chân mày như nguyệt, một đôi mắt bạc sáng như sao băng, môi son yêu kiều khẽ mím, cho dù trên người chỉ mặc bộ váy rách cũ nhưng cũng không che dấu được khí chất ưu nhã cao quý bẩm sinh, dường như dung nhan so với dung nhan bị hủy trước đó càng thêm uyển chuyển động lòng người, lại tựa hồ có chút khác biệt.

Tịch Nhiêu từ cái bàn bên cạnh cầm lấy gương cũ lên soi, nhìn thấy khuôn mặt trong gương còn muốn khuynh thành hơn kiếp trước không khỏi cong cong khóe môi, tạo ra một độ cong mị người.

Liên Diệu cũng thất thần, tỷ tỷ trở nên thật dễ nhìn, hắn chưa từng nhìn thấy tỷ tỷ dung nhan mỹ lệ như vậy.

"Diệu nhi, ngươi còn muốn ở lại chỗ này sao?" Tịch Nhiêu giơ tay lên nhẹ nhàng khoát lên vai Liên Diệu, hỏi.

"Không muốn, ta muốn rời khỏi chỗ này!" Liên Diệu không chút do dự, hắn đã sớm muốn rời khỏi cái nơi tra tấn hai tỷ đệ hắn rồi!

"Vậy chúng ta liền rời khỏi chỗ này, bắt đầu lại từ đầu!" Đôi mắt Tịch Nhiêu hiện lên một chút tia sáng.

"Tốt!"

"Từ nay trên đời sẽ không còn công chúa Liên Nhiêu, thất hoàng tử Liên Diệu của Bạch Hổ quốc, chúng ta theo họ Tịch của mẹ!"

"Vâng, Tịch Diệu nhớ rõ rồi!"

Mấy ngày sau đó, cung điện của công chúa Liên Nhiêu và Thất hoàng tử trong hoàng cung Bạch Hổ quốc bị cháy, lưu lại hai cổ thi thể bị cháy khét.

Biết được việc này Hoàng đế Liên Hạo thật cao hứng, nhưng ngoài mặt lại đau khổ tuyệt vọng, đem thi thể hai người hậu táng tại hoàng lăng, đau thương buồn bã.

Liên Thanh Nhi sau khi biết tin, thật vui sướng cảm kích người phóng hỏa giết Liên Nhiêu.

Mọi người nghị luận ầm ĩ, đều cảm thán một đời thiên kiêu, liền như vậy bạc mệnh.

Bên ngoài hoàng thành, hai bóng người đi về phía đông, càng đi càng xa...

Vì trước đó cử hành tang lễ cho Liên Nhiêu, trong cung điện Bạch Hổ quốc, Liên Hạo liền mang Liên Thanh Nhi đi tiếp kiến thái tử Chu Tước quốc , Tước Vô Phong.[đọc chương mới nhanh nhất tại webtruyen.com nhé]

"Thái tử, đây là tiểu nữ Thanh Nhi, người ưu tú nhất hoàng cung, cũng là đứa khiến trẫm lo lắng nhất." Liên Hạo cười híp mắt giới thiệu nữ nhi mình, ngầm quan sát Tước Vô Phong.

Nghe nói, Tước Vô Phong chỉ vẻn vẹn hai mươi tuổi đã đạt cấp bậc Linh Tôn cường giả, thực lực nghiền ép các thanh niên tài tuấn cùng tuổi ngoài kia!

Trước lúc hắn hai mươi tuổi đã đạt đến cấp bậc Linh Tôn, gần trăm năm nay, toàn bộ Thánh Linh đại lục cũng không có hơn trăm người.

Nhìn lại khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, mày kiếm mắt sáng, lúc phất tay có khí chất vương giả, quả thật là xứng với lời đồn về hắn.

Ở bên cạnh Liên Thanh Nhi một thân hoa lệ phấn son cẩm tú, trên búi tóc cài kim trâm, nhan kiều da ngọc, ngồi ngay ngắn bên cạnh Liên Hạo, ánh mắt thỉnh thoảng lưu chuyển trên người Tước Vô Phong.

Trong ánh mắt nàng đầy thẹn thùng, cắn cắn môi dưới, một bộ dáng mềm mại động lòng người, hận không thể đem bộ dáng đẹp nhất thể hiện cho Tước Vô Phong thấy, làm gì còn dáng vẽ ngoan độc khi thiêu hủy Liên Nhiêu.

Tước Vô Phong giương mắt nhìn một chút bộ dáng yêu kiều của Liên Thanh Nhi, lông mày không tự chủ khẽ nhíu lại, hắn đối với công chúa Liên Thanh Nhi này một chút hảo cảm cũng không có, hắn luôn không thích kiểu giả tạo của nàng ta.

Ánh mắt của hắn không có ngừng lại bao lâu, liền quay lại trên người Liên Hạo, thản nhiên nói: "Thật sao? Thế nhưng ta lại nghe nói công chúa ưu tú nhất của quý quốc tên gọi là Liên Nhiêu, quý quốc có vẻ không có thành ý?"

Linh sư cấp bậc từ thấp đến cao là Linh Đồ, Linh Sư, Linh Tướng, Linh Tông, Linh Tôn, Linh Vương, Linh Hoàng, Linh Đế, Linh Thánh, Thần Giai, mỗi cái cấp bậc đều có tiểu phẩm giai.

Trước năm mười lăm tuổi đạt tới tiền Linh Tướng là yêu cầu thấp nhất của học viện trực thuộc tứ đại Thánh Điện.

Hắn đã sớm nghe được lời đồn về Liên Nhiêu, đẹp như tiên nữ, mà nàng vẻn vẹn tròn mười bốn tuổi, thực thực đã đến nhất phẩm Linh Tông, nếu vào học viện trực thuộc của tứ đại Thánh Điện, chỉ sợ cũng là người nổi bật.

Điều kiện liên hôn của hắn, có thể nói là đặt biệt vì Liên Nhiêu mà đến.

Hắn sinh ra cô độc nguyện cùng cường giả kết giao, cho nên hắn đối với vị hôn thê yêu cầu cũng là muốn thực lực và tướng mạo phải vẹn toàn.

Liên Thanh Nhi nghe đến lời này, không khỏi đối với Liên Nhiêu đã chết sinh ra mấy phần đố kỵ, hận không thể trên thân thể Liên Nhiêu hung hăng đâm mấy nhát.

Liên Hạo nghe đến lời này, bày ra vẻ mặt đau thương: "Thái tử điện hạ có chỗ không biết, Liên Nhiêu vừa mới qua đời không lâu, tẩm điện của nàng không biết bị ai phóng linh hỏa, trẫm nhất thời khó mà tiếp nhận sự thật này, cho nên không có đem sự việc này công khai ra ngoài."

Tước Vô Phong lần nữa nhíu mày, Liên Nhiêu chết rồi?

Thật đáng tiếc, thiên đố hồng nhan.

Lần này hắn đến đây mục đích cuối cùng là liên hôn, vị công chúa ưu tú kia đã chết rồi, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận Liên Thanh Nhi, mười tuổi phẩm Linh Tướng, mặc dù không bằng Liên Nhiêu, nhưng cũng coi là thiên chi kiêu tử rồi.

"Đã như vậy, cái kia Thanh Nhi công chúa, về sau chỉ giáo nhiều hơn rồi."

Tước Vô Phong lại không nói nhiều, đối với Liên Thanh Nhi nhàn nhạt nhẹ gật đầu, xem như quyết định cuộc hôn nhân này.

Nguyên lai vì Tước Vô Phong đối với nàng không chú ý làm Liên Thanh Nhi có chút thương tâm, sau khi nghe Tước Vô Phong nói nàng lập tức vui vẻ ra mặt, cảm giác mất mát trước đó toàn bộ đều tan thành mây khói, ý cười trên mặt càng sâu.

Nàng sau này sẽ là người của Tước Vô Phong!

Cái gì Liên Nhiêu, cái gì quý nữ, những người mơ ước Tước Vô Phong toàn bộ cút sang một bên!

Bọn họ điều không biết là Liên Nhiêu đã chết trong mắt của họ giờ phút này đã cách Bạch Hổ quốc ngày càng xa.

Ra khỏi thành Bạch Hổ, Tịch Nhiêu một đường mang theo Tịch Diệu đến Đông thành.

Các nàng mười mấy năm qua đã tích trữ được một số vàng bạc, ăn mặc tiết kiệm thì cũng đủ chi phí đến Thanh Long quốc.

Bình Luận (0)
Comment