"Chắc mình điên lên mất."
Tôi đang bị thú nuôi của mình đè đầu cưỡi cổ, theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Rắn Nhỏ đang nằm chễm chệ trêи cổ tôi, vẻ mặt nó vô cùng phè phỡn sung sướиɠ.
Tôi đang phải vừa đi vừa cầm một cái lá cây quạt mát cho nó.
"Nhanh lên, con trai gì mà lề mà lề mề." - Giọng nói dễ thương của con rắn vang lên, nhưng câu từ thì hết sức khó nghe.
"Rồi rồi." - Tôi cầm cái lá quạt mạnh hơn cho nó.
Nhìn gương mặt thỏa mãn của nó làm tôi tức điên người.
Tôi chỉ muốn vứt nó xuống đất, tẩn cho nó một trận.
Nhưng tôi đã làm điều đó cách đây vài ngày, kết quả là nó biến thành hình dạng dài mười mét khổng lồ, tôi bị mấy cái vuốt của nó đè xuống đất, sau đó nó há cái mồm đầy răng nanh ra thị uy với tôi.
Thật nhục nhã, giờ con Rắn Nhỏ chết tiệt này dễ dàng cho tôi ăn hành ngập mồm.
Khế Ước Linh Hồn tôi ký với nó là loại khống chế, tôi mạnh hơn thì tôi là chủ nó, còn nếu nó mạnh hơn thì nó là chủ của tôi.
Lúc trước nó khá yếu, chỉ dựa vào tốc độ và nọc độc để tấn công, nên tôi dễ dàng đánh bại nó. Còn bây giờ nó vừa to vừa mạnh, lớp vảy và móng vuốt của nó còn cứng hơn của côn trùng, ấy vậy mà nó vẫn nhanh như gió.
"Không hiểu sao tiến hóa có một cấp mà nó lại mạnh gấp mười lần, đểu thật."
"Này Rắn Nhỏ, mi thật sự là Tử Xà sao? Trông mi không giống chút nào." - Tôi vừa quạt mát vừa hỏi nó.
"Phải gọi Rắn Nhỏ là chủ nhân." - Rắn Nhỏ đâm đâm mấy cái móng vuốt của nó vào mặt tôi.
"Cái lúc mình mới bắt được nó, mình cũng nói câu này, con rắn này đang bắt chước mình."
"Chủ nhân, ngài thật sự là Tử Xà sao." - Tôi đành chiều ý nó.
Rắn Nhỏ gật gật cái đầu, nét mặt nó vô cùng hài lòng.
Nhưng tôi càng nhìn nó càng thấy sai sai.
Tử Xà là loài rắn đen hoặc tím to lớn, đầu có sừng, đôi mắt có thể phát ra tia sáng chết chóc.
Còn con rắn này có bốn chân giống thằn lằn, đầu có sừng giống kỳ đà, vảy có thể đổi màu giống tắc kè. Nó không thể nào là Tử Xà được, tôi suy nghĩ mãi mà không biết nó là con gì.
"Tạm nhịn nó vậy, bao giờ tiến hóa lên Bậc 4 Cấp 4 thì mình bắt nó làm thú cưỡi, đè gãy cổ nó luôn." - Tôi tự an ủi bản thân, trước nó có hai mét không cưỡi được, giờ nó mười mét nên có thể bắt nó làm thú cưỡi được rồi.
Xa xa xuất hiện một cái cây khổng lồ, cái cây này cao khoảng một km, thân và cành cây rất to, có những ngôi nhà bằng gỗ trông khá đẹp trêи những nhánh cây.
"Một ngôi làng giữa rừng."
"Mình sẽ đến đó thuê phòng nghỉ lại vài ngày, mình ở trong rừng quá lâu rồi."
Tôi đi đến dưới gốc cây, có vài cái thang giúp dân làng leo lên leo xuống.
"Đứng lại, kẻ lạ mặt." - Một tên Ma Nhân Rừng cản tôi lại, hắn ta mặc quần áo bằng lá cây, trêи người đeo cung nỏ.
"Chỗ này không đón tiếp người lạ." - Một tên Ma Nhân Rừng khác lên tiếng.
Tôi lấy ra vài viên đá 4 đưa cho chúng.
"Tôi đâu phải người lạ, tôi chỉ muốn ở lại trong làng vài ngày, sẽ không gây ra bất cứ rắc rối nào."
Tiền bạc có thể giải quyết mọi vấn đề. Khi thấy mấy viên đá năng lượng, hai tên này sáng mắt lên cầm lấy chúng.
Chúng cầm mấy viên đá ngắm nghía, một tên còn cho vào miệng ɭϊếʍ thử.
"Bọn ta sẽ cho ngươi ở lại, nếu có thêm vài viên nữa." - Tên Ma Nhân Rừng cao lớn nhìn tôi cười khẩy, tên còn lại cũng nở nụ cười.
"Hai ngươi chắc chứ?" - Tôi dùng giọng nói ma quỷ của mình hù dọa chúng, thả ra năng lượng của một con quỷ Bậc 4 Cấp 3, ngay lập tức mặt chúng tái mét và tránh ra xa.
Tôi leo lên cái cầu thang làm bằng rễ cây, ngôi làng này có khoảng hai mươi ngôi nhà.
Những cô nàng Ma Nhân Rừng chạy nhảy vui đùa giữa các cành cây cao. Cô nào cũng có làn da trắng, dáng người cao gầy, nhưng lại có những đường cong khuyến rũ trêи cơ thể.
Ma Nhân Rừng là loài sinh vật hiền lành, sống hài hòa với tự nhiên, đặc biệt họ là loài ăn chay, họ chỉ ăn mỗi trái cây và uống nhựa cây để sống.
Tất cả mọi thứ vật dụng như quần áo đồ đạc của họ đều làm từ cây cối.
Những bộ quần áo của họ khá hở hang gợi cảm, chúng khá ngắn và thường bó sát cơ thể của họ.
Họ khá thoải mái trong chuyện tình cảm, rất dễ yêu và dễ dãi, họ thường xuyên có những bữa tiệc vui vẻ và qua đêm với nhau. Lý do là vì họ rất khó có con, nên thường lấy số lượng bù chất lượng, một cặp vợ chồng Ma Nhân Rừng phải quan hệ với nhau mỗi ngày trong suốt cả trăm năm thì mới đậu thai. Đôi khi họ khá là thác loạn, ăn uống vui vẻ và ngủ tập thể với nhau, nhiều khi không biết ai là cha đứa bé.
Ma Nhân Rừng vừa đẹp vừa hiền lành nên thường là mồi ngon cho các loài ma nhân khác bắt nạt, giá bán của một cô nô ɭệ Ma Nhân Rừng cao gấp năm lần một cô nàng ma nhân bình thường. Nên họ bắt buộc phải sống trong rừng rậm và cây cao để lẩn trốn kẻ thù.
Trước kia tôi từng cứu hai cô nàng Ma Nhân Rừng, giờ không biết họ ra sao rồi, mong là họ không bị ai bắt làm nô ɭệ.
Tôi bước vào trong quán trọ duy nhất của ngôi làng.
"Chủ quán, cho một ly rượu máu, à nhầm, một ly nước ép trái cây." - Tôi định gọi thức uống ưa thích, nhưng chợt nhớ ra mình đang ở trong làng của Ma Nhân Rừng, loài này cực kỳ ghét máu, nên sẽ không bao giờ có rượu máu.
Chủ quán là một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, nàng mặc một chiếc váy ngắn bó sát làm từ lá cây, chiếc váy rất ngắn, khi nàng cúi người đưa cho tôi ly nước ép thì toàn bộ ngực nàng lộ ra ngoài.
Tôi cầm ly nước ép lên uống, nhưng mắt thì chú ý đến những đường cong trêи cơ thể nàng.
"Rất ngon." - Tôi cũng không biết mình đang khen nàng hay ly nước ép.
"Cám ơn quý khách, ly nước giá một đá 4, còn em giá 1 đá 5." - Cô nàng nháy mắt tươi cười với tôi.
Nếu như là trước kia thì tôi sẽ từ chối mấy lời mời này, nhưng bây giờ thì đã vài năm tôi không gần gũi với phụ nữ, nên tôi lấy ra hai viên đá 5 đưa cho nàng.
Cô nàng cười hì hì đi ra đóng cửa quán trọ, rồi dẫn tôi lên một căn phòng ấm áp trêи lầu.
Buổi sáng tỉnh dậy thì cô nàng Ma Nhân Rừng vẫn đang nằm trêи người tôi.
"Hôm qua anh thật khỏe nha, làm em lên đỉnh mấy lần, muốn rụng trứng luôn á, em mà có thai thì anh phải chịu trách nhiệm đó nha." - Cô nàng vừa cười duyên vừa hôn một cái lên môi tôi.
Bên dưới cô nàng vẫn còn đang ẩm ướt những dịch lỏng từ tối hôm qua.
Hành động của cô nàng làm tôi lại nhộn nhạo, kết quả tôi lại đè nàng xuống chiếc giường phủ lá cây.
Tôi cùng nàng làʍ ȶìиɦ suốt ba ngày, đến khi nàng không chịu nổi nữa thì mới buông tha cho nàng, tất nhiên tôi cũng trả cho nàng rất nhiều đá năng lượng vì đã giúp tôi giải tỏa ɖu͙ƈ vọng.
Giờ nàng chủ quán không dám mặc mấy bộ đồ gợi cảm tới khiêu khích tôi nữa, nhưng nàng vẫn cho phép tôi ở lại quán trọ của nàng.
Có mấy nàng Ma Nhân Rừng khác hay đứng từ xa nhìn tôi tươi cười chỉ trỏ, đại khái thì họ đang khích nhau xem có ai dám đến gạ gẩm tôi không. Nhưng cũng chỉ như vậy, đó chỉ là trò đùa của họ. Còn tôi vẫn ngồi ngắm nhìn khu rừng và mấy cô gái xinh đẹp.
Một vài gã Ma Nhân Rừng nam thì rất khó chịu khi thấy tôi, nhưng do tôi không gây rối, và họ cũng không đủ mạnh để đuổi tôi ra khỏi đây, nên cũng chỉ có thể đứng từ xa dùng ánh mắt căm ghét nhìn mà không làm gì được.
"Chỗ này thật yên bình đúng không Rắn Nhỏ?"
Con rắn đang lim dim mắt ngủ, hưởng thụ những cơn gió mát do tôi quạt cho nó.
Hôm nay hình như là một lễ hội gì đó của các Ma Nhân Rừng.
Những tên Ma Nhân Rừng thì cởi trần, gõ thùng thùng cóc cóc vào những khúc cây rỗng ruột.
Các cô gái thì mặc những bộ quần áo nhỏ xíu bằng lá cây, phần lớn da thịt non mềm của họ lộ ra ngoài, họ cùng nhau nhảy múa những vũ điệu vui tươi.
Chiều tối họ cùng nhau uống những ly rượu khá nặng đô làm từ một loại trái cây đặc biệt, ngồi quây quần trêи một nhánh cây cao nhìn ngắm Mặt Trời Đen mọc.
Đêm tối thì những tiếng rêи rỉ ɖâʍ đãng vang lên khắp nơi, nhưng cô nàng chủ quán cũng đang thác loạn nên tôi không thể nhờ nàng giúp đỡ.
"Cuộc sống của Ma Nhân Rừng vui thật."
Tôi đành thức cả đêm, bị những tiếng rêи rỉ của mấy chục người quấy rầy thì ngủ thế quái nào được, họ còn thi xem ai rêи to hơn hay sao ấy.
Sáng sớm thì tôi thấy cô chủ quán khóc lóc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy trở về nhà, trông nàng vô cùng đau khổ.
"Hử? Hôm qua thấy nàng vui lắm mà ta, sao sáng sớm đã khóc rồi."
Tôi chẳng hiểu chuyện gì cả.
Đi ra ngoài xem thử thì có những cô gái ôm mặt khóc, có người thì lại đang tươi cười vô cùng vui vẻ, họ đang reo hò vì sung sướиɠ, thậm chí có mấy người vẫn còn đang làʍ ȶìиɦ với nhau.
"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?" - Tôi hỏi một cô nàng đang khóc thút thít, cô ta chỉ lắc đầu không nói gì, tiếp tục ôm mặt.
"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?" - Tôi hỏi một cô nàng đang vô cùng vui vẻ.
"Tôi thoát rồi, ha ha, tôi không uống trúng rượu thuốc." - Cô nàng vừa cười vừa nói.
"Rượu thuốc?"
Tôi nhìn lại mấy cô gái, hình như thiếu mất mấy người.
Tôi quay về quán trọ, gõ cửa phòng của chủ quán, nhưng nàng vẫn đang khóc thút thít.
Tôi đành gỡ luôn cánh cửa ra để vào phòng.
"Chủ quán, nói tôi nghe chuyện gì đang xảy ra đi, tôi sẽ giúp cô."
Nhưng chủ quán chỉ lắc đầu và tiếp tục khóc.
"Tôi không thích cưỡng ép, nhưng đây là tôi đang giúp cô thôi."
Tôi đè nàng ra giường, áp môi lên môi nàng.
"Tâm Linh Tương Thông."