Ma Thần Máu

Chương 172

Dòng máu hoàng kim của Kim Nguyệt làm tôi tỉnh lại.

"Chết tiệt!"

Tôi vội vàng lấy Kim Nguyệt ra khỏi miệng mình, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất.

Cắn ngón tay nhỏ máu lên người nàng. Trong trạng thái Ác Quỷ Máu thì một giọt máu của tôi cũng to bằng cái bát, chúng thấm vào người Kim Nguyệt, lấp đầy hai vết thương do hàm răng sắc nhọn của tôi gây ra.

Chỉ vài giây sau vết thương trêи người Kim Nguyệt liền biến mất.

"Thả em ra, em sắp bị anh bóp chết rồi." - Mỹ Lệ la lớn, gương mặt nàng tím tái, thân thể bầm tím, nàng dường như sắp bị tôi bóp nghẹt.

Tôi vội vàng buông nàng ra. Mỹ Lệ khó nhọc hô hấp, tôi cũng nhỏ một giọt máu lên người nàng.

"Không phải ta nói hai nàng phải rời đi khi ta mất khống chế sao?"

"Suýt nữa thì hai nàng bị ta ăn rồi, Ác Quỷ Máu không biết thương hoa tiếc ngọc đâu." - Tôi lo lắng nói, thật sự không hiểu sao hai cô nàng này không chịu chạy.

"Hừ, anh đừng tưởng bở, là em với chị Kim Nguyệt sợ sẽ thả ra cùng lúc hai con quái vật thôi." - Mỹ Lệ tỏ ra không quan tâm tôi, có lẽ trước mặt Kim Nguyệt nên nàng ngại ngùng.

"Nàng không sao chứ?" - Tôi lo lắng hỏi khi thấy Kim Nguyệt tỉnh lại.

Khuôn mặt của nàng tái nhợt nhưng vẫn gắng gượng cười trả lời.

"Thϊế͙p͙ không sao."

Nụ cười nhợt nhạt của nàng khiến tôi cảm thấy day dứt.

"Hai nàng rời khỏi đây đi, khi Ma Linh hiện thân ta sẽ chém giết với nó, các nàng không giúp đỡ được gì đâu, chỉ làm vướng chân thôi." - Tôi nói lời rất khó nghe để hai cô nàng này chịu rời đi.

"Bọn thϊế͙p͙ hiểu chàng mà, chàng yên tâm, bọn thϊế͙p͙ sẽ không ở lại, chàng cứ mặc sức ra tay, nhanh chóng tiêu diệt quái vật rồi bình yên trở về là được." - Kim Nguyệt nở nụ cười, nắm lấy tay Mỹ Lệ kéo đi.

Hai cô gái biến thành hai tia sáng bay vụt qua bầu trời, ra khỏi tòa thành chết chóc.

Tôi âm trầm nhìn về phía trung tâm tòa thành, trong trạng thái Ác Quỷ Máu tôi có thể cảm nhận rất rõ được luồng năng lượng tà ác của Ma Linh.

"Cơn Mưa Máu!"

"Gào..." - Tôi gầm thét rung chuyển bầu trời, khiến trời đất biến sắc, mây đen kéo về ùn ùn.

Thiêu đốt hồ máu biến thành những sương khói màu đỏ, lan tỏa ra khắp tòa thành.

Tôi vỗ đôi cánh khổng lồ trêи lưng, bay thẳng về phía phát ra khí tức của Ma Linh.

Con quái vật lúc này còn to lớn hơn trước rất nhiều, cũng gần ba mươi mét, chỉ thua tôi nửa cái đầu.

Xung quanh nó là hàng trăm ngàn con quái vật nhỏ màu đen, họ là những người bệnh, nhưng bây giờ tất cả bọn họ đều đã bị Ma Linh khống chế.

"Mới ba hôm không gặp, trông mày xấu hơn bữa trước rất nhiều đấy." - Tôi lên tiếng châm chọc Ma Linh hòng chọc tức nó, nếu nó tức giận thì sẽ dễ giết hơn rất nhiều.

Ma Linh nhìn vậy nhưng trí tuệ lại không cao, bị một câu của tôi chọc tức, nó gầm thét liên tục, toàn thân phừng phừng ngọn lửa màu tím.

"Không những xấu hơn, mà còn hôi hơn nữa." - Tôi tiếp tục chọc tức nó.

"Sao toàn thân mày lại ghẻ lở thế kia, nhất định là vài ngàn năm không tắm rồi." - Tôi cười khẩy châm chọc.

Lần này Ma Linh giận tím cả người giận đen cả mặt. Nó mở to miệng hướng lên trời gào thét thị uy.

"Bùm...bùm...bùm..." - Cơ thể của hàng trăm ngàn quái vật đồng loạt nổ tung thành những bãi chất lỏng màu đen, rồi dung hợp lại thành hàng trăm ngọn núi lớn nhỏ.

Chỉ một lúc thì mười con quái vật cao hai ba trăm mét, và hàng trăm con quái vật cao năm mươi một trăm mét xuất hiện.

"Chết tiệt, không lẽ mình lại chơi ngu rồi." - Tôi lầm bầm nhìn lũ quái vật vừa xuất hiện.

"Hây Ma Linh, bình tĩnh đừng nóng, tao chỉ đùa với mày chút thôi, chúng ta bắt tay làm hòa nhé, chỉ cần mày chịu quay về thế giới của mày thì chúng ta ân oán xóa bỏ." - Tôi liếc nhìn mười con quái vật khổng lồ to như ngọn núi, nở nụ cười giả lả thân thiết nói với Ma Linh.

Nhưng tất nhiên Ma Linh không ngu ngốc nghe theo lời tôi, nó nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt bốc cháy ngọn lửa màu tím.

"Giết...." - Ma Linh chỉ ngón tay gớm ghiếc của nó vào mặt tôi rồi hét lớn, giọng của nó chói tai cực kỳ.

Lũ quái vật dịch bệnh gầm lên rồi lao tới, không con nào sợ chết, chúng chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Ma Linh.

Có kinh nghiệm chiến đấu với lũ quái vật dịch bệnh này một lần nên tôi ngay lập tức có chiến thuật.

Triệu hồi hai thanh Thanh Huyết Kiếm và Băng Huyết Kiếm lên tay, sử dụng kỹ năng Lửa Máu thiêu cháy hai thanh kiếm.

Con quái vật dịch bệnh đầu tiên lao tới, nó vươn bộ móng vuốt đen ngòm sắc nhọn muốn một vuốt chụp chết tôi, nhưng đáp lại nó là một nhát kiếm rực lửa.

"Xoẹt..." - Bàn tay móng vuốt của con quái vật bị chém đứt rơi xuống đất, vết thương ở tay của con quái vật bốc cháy dữ dội. Tôi tung mình lên, dùng Thanh Huyết kiếm chém vào cổ con quái vật dịch bệnh, chiếc đầu của nó liền rơi xuống đất bốc cháy ngọn lửa màu đỏ.

Loại quái vật dịch bệnh này có sức khỏe rất lớn, khả năng hồi phục vết thương thì càng bá đạo, vừa chém đứt chân tay là nó có thể gắn lại được, chỉ có kỹ năng Lửa Máu của tôi là có thể khiến nó không thể phục hồi vết thương.

Những con quái vật khác liên tục nhào tới, tôi dùng kiếm chém chết từng con từng con một, sau mười phút lũ quái vật khổng lồ đều nằm rạp trêи đất, toàn thân bốc cháy lửa đỏ.

Đối với lũ quái vật dịch bệnh Bậc 4 chỉ to vài chục mét thì càng đơn giản, tôi bắn ra vài mũi tên máu vào người chúng, khiến chúng nổ tung thành máu tươi màu đen bắn ra bốn phía, những con quái vật khác nhiễm phải máu tươi cũng nổ tung, những tiếng nổ vang lên liên tục, chớp mắt thì lũ quái vật đều biến thành những vũng máu đen hôi thối.

Cũng như lần trước, Ma Linh chỉ đứng yên nhìn tôi giết sạch lũ quái vật dịch bệnh, không hề ra tay, nếu nó xông lên cùng lúc với lũ dịch bệnh, có lẽ tôi sẽ không đánh lại.

"Lần trước tao để mày trốn thoát, nhưng lần này sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu."

"Thương Tần!"

Tôi triệu hồi mũi giáo trêи tay, phóng mạnh mũi giáo dài năm mươi mét về phía Ma Linh, mũi giáo xé rách không gian gầm thét lao đi.

Nhưng lần này chỉ thấy thân ảnh Ma Linh lóe lên, vậy mà nó lại có thể né tránh mũi giáo một cách dễ dàng, khiến cho Thương Tần đâm sầm xuống đất, tạo ra một cái hố lớn.

"Chết tiệt! Sao mình lại quên mất việc này." - Tôi lầm bầm chửi rủa, hên là tôi vẫn chưa sử dụng kỹ năng phá hủy không gian của Thương Tần.

Mũi Thương Tần lúc bình thường chỉ dài hơn một mét, phạm vi tấn công cũng chỉ một trăm mét nên tốc độ bay của nó rất nhanh. Nhưng bây giờ kϊƈɦ thước của nó hơn năm mươi mét, phạm vi bay cũng dài thành một km nên tốc độ rất chậm, Ma Linh đã dễ dàng né tránh được nó. Còn nếu tôi thu nhỏ kϊƈɦ thước lại để tấn công, thì sức sát thương lại không đủ để hủy diệt toàn bộ không gian xung quanh Ma Linh.

"Đành phải đánh tay đôi với nó vậy, khi nó kiệt sức mình sẽ dùng Thương Tần giết nó."

Tôi rất ghét việc phải đánh tay đôi với mấy con quái vật này, ai mà biết tụi nó có kỹ năng đặc biệt nào hay không, lỡ may trúng độc chiêu của chúng là sẽ bỏ mạng.

Ma Linh hóa thành một cái bóng tím, tốc độ di chuyển của nó cực nhanh, hai tay nó mọc ra nhiều vuốt nhọn màu tím, sắc như dao cạo, nó liên tục dùng những vuốt nhọn cào lên người tôi, nhưng đều bị Huyết Sắc giáp cản lại.

"Hên mà lần trước nó không mạnh như bây giờ, nếu không lúc đó mình chết chắc."

"Ma Trận Máu kϊƈɦ hoạt!"

Tôi khởi động kỹ năng Ma Trận Máu, cả tòa thành rực ánh đỏ, trêи bầu trời những đám mây máu đỏ lòm hội tụ.

"Tia Chớp Máu!"

"Ầm..." - Bầu trời vang rền, từ những đám mây máu phóng xuống một tia chớp có màu đỏ tươi, xé rách không gian u ám, giật thẳng lên người Ma Linh.

Một số sinh vật Bậc 5 có khả năng thao túng thời tiết, Ác Quỷ Máu cũng có khả năng này, chỉ cần nhuộm đỏ bầu trời bằng máu tươi là có thể điều khiển những đám mây trêи trời.

Ma Linh bị sét đánh thủng một lỗ lớn trêи cơ thể, lượng lớn vi khuẩn trêи người nó bị dòng điện giật chết, rơi lả tả xuống đất như là bụi.

"Hiệu quả tốt thật."

"Sét đánh!"

Tôi giơ hai tay lên trời, hai bàn tay sáng rực ánh sáng đỏ, những đám mây hô ứng lại tôi, chúng liên tục phóng ra những dòng điện đỏ tươi vào Ma Linh, giật cho nó toàn thân cháy xém, liên tục bại lui gầm thét.

Ma Linh không chịu nổi năng lượng sấm sét, nó gào thét liên tục, dường như nó quyết định điều gì đó, toàn thân nó sáng rực ánh sáng tím.

Cơ thể do vi khuẩn tạo thành của nó vốn hơi mờ ảo, do các vi khuẩn không thực sự liên kết thành một khối. Nhưng bây giờ thì cơ thể nó dần ngưng tụ lại, lớp da bên ngoài biến thành giáp xác cứng rắn. Những móng vuốt gai nhọn cũng trở nên sắc bén hơn rất nhiều.

Ma Linh liên tục tấn công bằng vuốt nhọn, phải rất cố gắng tôi mới bắt kịp tốc độ của nó.

"Chết tiệt, kiểu này thì hỏng bộ giáp mất." - Tôi sót ruột lầm bầm, trêи thân Huyết Sắc giáp liên tục xuất hiện những vết cào do móng vuốt của Ma Linh gây ra.

Tôi đành phải thu hồi áo giáp lại, bộ áo giáp này rất đắt, không thể để nó bị phá hủy.

"Nanh Vuốt Máu!"

Người tôi mọc ra nhiều gai máu sắc nhọn, trông hình dạng của tôi bây giờ và Ma Linh khá giống nhau.

"Xiềng Xích Máu!"

Những sợi xích dài hai trăm mét lao tới quấn lên người Ma Linh, tôi trói chặt nó lại rồi dùng vuốt máu đâm vào người nó, sử dụng phương pháp chiến đấu hoang dã nhất của loài Ác Quỷ, cùng Ma Linh cận chiến chém giết, những móng vuốt của tôi xé rách nhiều mảng lớn da thịt trêи cơ thể nó, máu đen túa ra trêи mặt đất.

Nhưng tôi cũng thảm không kém, toàn thân chằng chịt vết cào và những lỗ thủng.

Ma Linh cuối cùng nhận ra nó đánh không lại tôi, gầm thét tạo ra một đợt chấn động đánh văng tôi đi rồi cuống cuồng bỏ chạy.

"Mày không thoát được đâu..."

Tôi lượm ngọn giáo Thương Tần ở cách đó không xa, nhắm thẳng vào Ma Linh ném mạnh ngọn giáo đi.

Mũi Thương Tần xé gió tạo ra những tiếng rít khủng khϊế͙p͙. Ma Linh bây giờ suy yếu, không còn đủ khả năng để né tránh.

Mũi Thương Tần xỏ xuyên qua phần lưng của nó, khiến nó quằn quại ngã xuống đất.

"Thương Tần!" - Tôi hét lên kϊƈɦ hoạt kỹ năng phá hủy không gian, phạm vi một trăm mét quanh ngọn giáo tan vỡ nát vụn, cả Ma Linh ở trung tâm cũng hóa thành bụi màu đen dần tan biến.

Nhưng tôi biết Ma Linh vẫn chưa chết.

"Con Mắt Của Quỷ Máu!" - Hai mắt tôi sáng rực, phóng ra những luồng sáng đỏ quét qua nơi con quái vật bị giết chết.

Một thân ảnh nhỏ xíu màu tím bị ánh sáng đỏ soi trúng, lộ ra giữa không gian, thân ảnh này giống Ma Linh y hệt nhưng nhỏ hơn rất nhiều, nó chính là linh hồn của Ma Linh, chỉ cần Linh Hồn của nó không chết thì nó sẽ dễ dàng tái sinh, nhưng tôi không cho nó cơ hội đó lần nữa.

Tôi vươn tay ra chụp lấy linh hồn Ma Linh rồi ném vào trong miệng mình.

"Thôn Phệ Linh Hồn!"

Miệng tôi như lỗ đen không đáy, linh hồn của Ma Linh bị nghiền nát, tan rã thành năng lượng tinh thần rồi bị cơ thể của tôi hấp thu.

Bây giờ Ma Linh đã thực sự chết, khắp tòa thành chỉ còn những tòa nhà đổ nát do tôi với Ma Linh đánh nhau tạo ra, những vũng máu đen ngòm tanh tưởi ở khắp nơi trêи mặt đất.

"Gào..." - Tôi nhìn lên trời gầm thét.

"Cơn Mưa Máu!"

Những đám mây đỏ vang rền, trời mưa như trút nước, những giọt nước mưa đỏ tươi rơi xuống mặt đất, tẩy rửa những thứ còn sót lại, những vũng máu đen nhanh chóng bị xối đi, thấm vào lòng đất biến mất.

Sau nửa tiếng thì trời tạnh, cơn mưa máu có tác dụng diệt khuẩn, nó đã thanh tẩy toàn bộ tòa thành, dịch bệnh lần này xem như chấm dứt thật sự.

Bình Luận (0)
Comment