Sáng sớm hai mặt trăng xanh đỏ lại xuất hiện trêи bầu trời, chiếu những tia sáng ấm áp xuống thế gian. Ánh sáng do hai mặt trăng hòa trộn có màu tím nhạt. Thế giới Máu thì ngày là đêm, đêm là ngày. Vào ban ngày thì mặt trăng xuất hiện và tỏa sáng, còn ban đêm thì mặt trời đen xuất hiện và tỏa ra bóng tối. Thế giới sẽ bao phủ bởi một màu đen.
Bây giờ là mùa song nguyệt, tương tự với mùa hè trêи Trái Đất.
Hôm nay Tà Huyết sẽ đi săn ở khu rừng phía đông, cũng như đi tìm Hải Lam xem nàng có cần sự giúp đỡ của hắn không.
Hải Lam là phụ nữ nhưng cũng là một Cung Thủ Nguyên Tố rất mạnh. Nàng có một cây cung ma thuật có khả năng bắn ra những mũi tên băng đóng băng con mồi, tất nhiên cây cung đó cũng có thể bắn ra những mũi tên lửa, sét, bóng tối. Nhưng tên băng là vũ khí yêu thích nhất của nàng.
Đi ngang qua vòng tròn năng lượng bảo vệ của ngôi làng, một bức tường ánh sáng chớp lên khi Tà Huyết đi qua.
Hắn đã vào khu rừng, nơi đầy dẫy các loài côn trùng mà ma quỷ gọi là thánh tộc. Những con côn trùng này loại nhỏ thì một mét, trung bình thì năm đến mười mét, đều là côn trùng Luyện Thể Kỳ, còn những con bọ khổng lồ to như những tòa nhà, lớn hàng chục đến gần trăm mét là lũ côn trùng Kết Tinh kỳ.
Còn có những thánh tộc siêu khổng lồ Hạch Tâm kỳ, khi hiện ra bản thể thật thì họ có thể to tới vài trăm trượng, che phủ cả bầu trời.
Con mồi Tà Huyết thường săn là những con côn trùng Luyện Thể Kỳ cao giai, nếu lớn hơn thì hắn vẫn săn được, nhưn sẽ cần "đồng đội" giúp đỡ.
"Vo ve"
"vo ve"
Là tiếng vỗ cánh của côn trùng, chính xác là của ba con Ruồi Ăn Não đang bay trêи đầu Tà Huyết. Chúng chỉ to hơn một mét, vũ khí duy nhất là một cái vòi nhọn ở miệng, chúng tấn công bằng cách đậu lên đầu con mồi, dùng vòi đâm vào não, hút não các sinh vật khác làm thức ăn.
Nếu đơn độc thì chúng không nguy hiểm cho lắm, nhưng nếu để chúng bay như vậy trêи đầu thì một lúc sau sẽ có hàng chục con ruồi khác kéo tới tấn công. Vậy nên Tà Huyết muốn giết chúng thật nhanh.
Hắn dùng giáo đâm thật nhanh con con ruồi gần nhất.
"Phập!" - Mũi giáo ghim trúng con ruồi, xuyên thủng cơ thể nó, dòng máu xanh lá túa ra bắn vào mặt Tà Huyết.
"Chết! Một! Con!" - Tà Huyết rít qua kẽ răng, lau vết máu trêи mặt.
Gỡ con ruồi khỏi ngọn giáo, hắn móc mắt của nó bỏ vào túi, mắt của chúng to bằng ngón tay cái, vứt phần cơ thể còn lại.
Tà Huyết không thích món ruồi nướng, nhưng mắt của chúng khi nấu canh sẽ tan chảy, có vị rất ngon, nó là gia vị chính của món canh máu.
Sau khi giết vài con côn trùng, thu thập chiến lợi phẩm, bỗng Tà Huyết nghe thấy tiếng nói chuyện và bước chân.
"Có lẽ là lũ bắt cóc mình đang tìm." - Tà Huyết thì thào.
Hắn liền núp mình sau một gốc cây, hạ thấp hơi thở, nhiệt độ cơ thể xuống, giờ hắn gần như tàng hình trong khu rừng.
Có rất nhiều loài ma quỷ có khả năng cảm quan nhiệt, tức là thay vì nhìn bằng mắt như con người gọi là quang thị giác, ma quỷ sẽ sử dụng nhiệt thị giác. Khiến chúng có thể phát hiện ra những sinh vật đang ẩn núp. Nhiệt thị giác có thể giúp nhìn xuyên được qua cả các bức tường mỏng.
Hai tên bán ma nhân sói và báo sử dụng những thanh đao, chúng chặt đứt các cành cây chắn ngang đường để tiến về phía trước. Chúng vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Ma nhân là các sinh vật sinh sống ở đây Vương Triều Hoàng Kim, trong đó chỉ có một phần là Ma Nhân Tộc thực sự, là một sinh vật rất giống như con người, trừ việc họ sẽ có màu mắt, tóc, da có màu khác nhau, cũng như có nhiều đặc điểm nhỏ khác nữa.
Các ma nhân còn lại là Bán ma nhân, họ là đủ thứ giống loài ma quỷ khác nhau miễn là có hình dạng người và có trí tuệ cao, ví dụ như hai tên Ma Nhân Sói và Ma Nhân Báo kia.
Nhóm cư dân cuối cùng của Vương Triều Hoàng Kim là các loài Ma Quỷ, giống như Tà Huyết là Quỷ Máu, còn có nhiều loài Quỷ khác như Quỷ Băng, Quỷ Lửa, Quỷ Đất, Quỷ Gió,...
Tên Ma Nhân Báo cao gần ba mét, trêи người chỉ mặc một cái khố vải, thân thể tràn ngập cơ bắp. Hắn có một vết sẹo dài từ vai đến bụng, khuôn mặt dữ tợn với hai chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài.
"Ha Ha, hôm nay quả là một ngày ấm bụng, những con ả mà chúng ta bắt được hôm nay chắc chắn sẽ bán được giá cao." - Tên Ma Nhân Báo vừa cười ha hả vừa nói, giọng nói của hắn ồm ồm chói tai.
"Đúng vậy!"
"Đại ca thật dũng mãnh, được đi theo đại ca là phước của em, đặc biệt là con tóc xanh lam, nó đẹp hơn hẳn mấy con khác". - Tên Ma Nhân Sói nịnh bợ trả lời.
Hắn cao hơn hai mét, khuôn mặt nhọn hoắt gian ác, hắn ta cũng mặc một bộ quần áo bằng da thú, bàn tay lông lá với những móng vuốt sắc bén, trông hắn có vẻ là đàn em của tên Ma Nhân Báo.
Nhưng Tà Huyết có thể cảm nhận được sự gian xảo tàn ác trong ánh mắt tên sói. Hắn mới là kẻ nguy hiểm hơn, tên báo là kẻ mạnh hơn nhưng ngu ngốc, tên sói yếu hơn nhưng đầy nham hiểm, quỷ kế.
"Chuẩn, con tóc lam đấy phải vài trăm đá đen, bán xong chuyến này thì..." - Tên báo nói lấp lửng
"Khà...khà..." - Hắn cười đê tiện.
"Chú mày chuẩn bị sức mà ăn chơi đi" - Tên báo vừa nói vừa vỗ vai đàn em.
"Đại ca nói chí phải." - Tên Ma Nhân Sói nịnh bợ đáp lời.
Nghe chúng nói chuyện khiến trái tim Tà Huyết trầm xuống.
"Tóc lam, đẹp, vài trăm đá đen! Lũ buôn nô ɭệ khốn nạn." - Nội tâm Tà Huyết gào thét tức giận, hắn chỉ muốn ngay lập tức lao ra, dùng giáo đâm chết hai kẻ trước mặt.
Qua lời nói chuyện của hai tên Bán Ma nhân, Tà Huyết đoán Hải Lam đã bị chúng bắt cóc, vì nàng rất xinh đẹp và có mái tóc dài màu xanh lam. Lo lắng thì tất loạn, Tà Huyết quên mất Hải Lam rất mạnh, mấy tên bắt cóc nhãi nhép này không có khả năng bắt cóc nàng được.
Sắc mặt Tà Huyết chuyển từ tức giận thành lo lắng, hắn thường nghe những con quỷ khác trong làng kể về số phận đau khổ của các cô gái nô ɭệ, họ thường xuyên bị đánh đập, bị hϊế͙p͙ ɖâʍ, bị ép làm việc tới kiệt sức.
Trái tim hắn tràn ngập sự tức giận khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên, kỹ năng ẩn thân liền mất đi tác dụng.
"Ai!" - Tên sói đột ngột la lên và chỉ đao về phía Tà Huyết đang ẩn nấp.
"Có người núp dưới gốc cây kia." - Hắn nói với tên báo, đôi mắt hắn lộ ra nét tàn độc.
"Khà khà! Có khi lại là một cô em xinh đẹp đang hái thuốc nữa đấy." – Tên Ma Nhân Báo cười nham nhở.
"Vậy xin mời đại ca đi trước." - Gã Ma Nhân Sói cười gian xảo, cúi người xuống mời, để cho tên Ma Nhân Báo đi trước dò đường.
"Tốt, mấy cô gái này cứ để cho tao." - Gã Ma Nhân Báo đắc ý trước biểu hiện của tên đàn em.
"Bé ngoan đừng sợ, ta không phải là người xấu đâu, giờ bé đã an toàn, ta sẽ bảo vệ cho em." - Hắn cố tỏ ra dịu dàng thân thiện và tiến lại gần phía Tà Huyết.
Chân hắn dẫm lên những cành cây khô kêu răng rắc.
Có lẽ hắn thực sự nghĩ Tà Huyết là một thiếu nữ đang đi hái thuốc trong rừng.
Tà Huyết khụy chân lấy đà, tập trung sức lực vào hai chân, chĩa mũi giáo về phía hắn. Hắn quyết định sẽ mai phục tên Ma Nhân Báo, sự lo lắng khiến Tà Huyết đổ mồ hôi ướt hết cả áo. Tà Huyết bắt buộc phải hạ gục tên Ma Nhân Báo trước, nếu không hắn sẽ khó mà đánh lại hai tên cùng lúc được.
Rừng cây che khuất làm gã Ma Nhân Báo không thấy được kẻ phục kϊƈɦ.
"Cháu đừng sợ, giờ cháu an toàn rồi." - Hắn cố tỏ ra thân thiện, nhưng cái giọng gai góc và khàn khàn của hắn chắc chắn không lừa được ai.
Ngay khi hắn vạch tán lá cây và thò khuôn mặt lông lá dữ tợn vào. Tà Huyết bật nhảy với tốc độ khủng khϊế͙p͙, đâm thanh giáo vào ngay giữa cổ tên Ma Nhân Báo, nhún chân đạp vào người hắn để rút thanh giáo về.
"Khặc...Khặc " - Âm thanh cổ họng nghẹn ngào vang lên, đó là những âm thanh cuối cùng của hắn.
Tên Ma Nhân Báo ngã lăn ra đất, dùng hai tay ôm lấy cái cổ họng vừa bị đục thủng, máu túa ra như suối từ vết thương sâu hoắm trêи cổ, ướt cả mặt đất. Hắn lăn lộn và giãy giụa dữ dội, nhìn về phía đồng bọn cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng tên Ma Nhân Sói chẳng thèm quan tâm đến cái chết của hắn.