Ma Thần Máu

Chương 337

ƈôи ȶɦịt của Ác Quỷ Máu dễ dàng đem cửa u cốc mở rộng, đâm sâu vào bên trong, cảm giác hơi có chút ẩm ướt, vách thịt mềm mại.

Nhưng cũng hơi có chút trống rỗng, không chật hẹp như những nữ nhân khác nó từng chơi.

Trong lòng Ác Quỷ Máu liền có chút thất lạc, dù nó biết Minh Linh đã cùng rất nhiều nam nhân vui vẻ, nhưng nó không nghĩ sẽ rộng đến mức này.

"A... A..." - Minh Linh sau khi ngồi xuống, nàng hơi điều chỉnh tư thế một chút cho thích hợp.

Bờ ʍôиɠ nàng khẽ nâng lên rồi hạ xuống, bắt đầu chủ động cùng Ác Quỷ Máu ân ái.

Mỗi một lần Minh Linh di chuyển thì những thớ thịt bên trong u cốc cũng di chuyển theo, chúng chậm rãi co rút lại. Mỗi một thớ thịt đều giống như có sinh mạng, nhúc nhích co thắt liên tục.

Thêm một lúc thì u cốc huyền bí đã biến thành một mật huyệt chật hẹp, đem ƈôи ȶɦịt ôm sát đến từng đường gân thớ thịt, chuẩn xác đến từng li từng tí một. Mỗi lần Minh Linh nhấp hông đều đem ƈôи ȶɦịt ma sát chặt chẽ, giống như có vô số giác hút, đem ƈôи ȶɦịt hút lấy, lại co dãn vô cùng.

"A... Minh Linh thân yêu... Ta yêu nàng chết mất..."

Ác Quỷ Máu vốn đang cực kỳ mất hứng, bỗng nhiên cảm giác mỹ diệu truyền đến, ƈôи ȶɦịt giống như đang được vô số xúc tu nhỏ li ti xoa bóp, đem lại cảm xúc thăng hoa vô cùng.

"Nàng là như thế nào làm được?" - Ác Quỷ Máu tò mò hỏi, vừa nãy rõ ràng còn rất trống trãi, bây giờ đã chặt chẽ vô cùng, khiến Ác Quỷ Máu sướиɠ rơn cả người.

"Không phải nữ nhân ai cũng vậy sao? Khi hứng tình huyệt sẽ giãn nở để ƈôи ȶɦịt đi vào, sau đó mới chậm rãi co lại." - Minh Linh khó hiểu hỏi, nàng không hiểu vì sao Ác Quỷ Máu cứ hỏi mấy thứ vớ vẩn này.

"Có lẽ cô nàng này sở hữu một loại tiên thiên ɖâʍ thể."

"A... Thật lớn... Thật sâu..." - Minh Linh nhấp hông một cách điên cuồng, âm thanh phốc suy vang lên liên tục.

Bầu ngực sữa lắc lư lên xuống theo từng nhịp nhấp hông của nàng. Ác Quỷ Máu nhìn đến hoa cả mắt, nó liềm đem nhũ hoa ngậm vào miệng, thưởng thức dòng sữa thơm ngọt.

Hương diễm tràn ngập khiến Ác Quỷ Máu trong lòng lâng lâng, đầu óc có chút u mê.

"Tà Huyết... Thϊế͙p͙ mệt... Tới lượt chàng chơi thϊế͙p͙... " - Minh Linh sau một thời gian dài chủ động cưỡi trêи người Ác Quỷ Máu thì cảm thấy có chút mệt mỏi, trêи trán lấm tấm mồ hôi.

"Được!" - Ác Quỷ Máu trả lời ngắn gọn, nó liền đem Minh Linh đặt xuống giường, cùng nàng hoán đổi vị trí.

Ác Quỷ Máu đem hông nhấc lên thật cao, sau đó lại đâm mạnh xuống, đem ƈôи ȶɦịt cắn sâu vào bên trong u cốc.

"Nhẹ...chút..." - Minh Linh khẽ rêи rỉ, nàng mỏi mệt nhắm hờ hai mắt.

Ác Quỷ Máu vờ như không nghe thấy, tiếp tục đem hông thúc đẩy vô cùng mạnh bạo. Nó chính là muốn đem Minh Linh chơi ngất.

"Ba... Ba... Ba... " - Âm thanh da thịt va chạm vang lên liên hồi, mỗi lần ƈôи ȶɦịt đâm sâu vào, đều ép ra một mảng ɖâʍ thủy, đem chăn nệm tưới ướt đẫm.

"Ách... Nhẹ... Nhẹ ... Ách... Chút... Thϊế͙p͙... Chịu... Không... Nổi... " - Âm thanh của Minh Linh trở nên ngắt quãng, cả người nàng run lên liên tục.

Ác Quỷ Máu lúc này giống như dã thú, hai mắt đỏ ngầu, tốc độ của nó không những không giảm mà còn tăng lên. Chiếc giường bằng ngọc lung lay như sắp đổ, thành giường liên tục va vào tường, tạo thành âm thanh cành cạch.

"Ô... Ô... Nhẹ... Một... Chút..." - Minh Linh khóc nấc lên, nàng có cảm giác đáy huyệt sắp bị Ác Quỷ Máu đâm thủng.

"Minh Linh thân yêu, nàng ráng chịu một chút, đợi sau khi ta đem tình chủng cấy vào linh hồn nàng, về sau sẽ yêu thương nàng."

"Không muốn..." - Minh Linh lắc đầu, muốn đẩy Ác Quỷ Máu ra, nhưng cơ thể nàng bủn rủn, không còn chút sức lực.

Lại thêm một lúc nữa thì nàng cũng đến giới hạn, huyệt bị Ác Quỷ Máu chơi đến sưng đỏ, từ sâu trong đáy huyệt, nguyên âm của nàng hóa thành một dòng nước ấm.

"Thϊế͙p͙ ra... Sướиɠ..." - Minh Linh đầu óc biến thành một mảnh mơ hồ.

"Đại công cáo thành!" - Ác Quỷ Máu nở nụ cười vui vẻ.

Nó liền ôm chặt lấy Minh Linh, đem ƈôи ȶɦịt thúc sâu vào trong hoa tâm, dòng dương tinh nóng hổi liền phun ra ngoài, đem đáy huyệt của Minh Linh lấp đầy.

"Hắc hắc, từ bây giờ nàng thuộc về ta, chỉ một mình ta."

Ác Quỷ Máu dương dương đắc ý, đem bờ môi của Minh Linh ngậm lấy, nhấm nháp một chút, hưởng thụ một chút.

"Tâm Linh Tương Thông!"

Thần thức của nó thông qua nụ hôn, chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể của Minh Linh.

Nhưng lúc này nó đột nhiên biến sắc, bởi vì trong cơ thể của nàng, chỉ là một khoảng không vô tận, hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì.

"Chết tiệt! Bị lừa rồi!" - Ác Quỷ Máu rít lên đầy tức giận, nó cảm thấy một luồng sát ý đang nhắm thẳng vào mình.

"Răng... Rắc..." - Thế giới giống như tan vỡ, không gian tan biến, mọi thứ chìm vào hư vô.

Ác Quỷ Máu đem hai mắt mở to ra, trước mắt nó là Minh Linh, vị Minh Đế xinh đẹp động lòng người.

Trêи khuôn mặt nàng một mảnh lạnh như băng, nào có chút ɖâʍ ɖu͙ƈ. Nàng khoác một bộ áo lụa mỏng, phía trước mặt là một viên đá màu lam, đang không ngừng thông qua Thái Âm Thần Thạch, hút lấy dương khí của Ác Quỷ Máu.

Người đời gọi nàng là Thiên Hạ Đệ Nhất kỹ nữ, nhưng nào biết cái tên đó chính là nàng tự đặt cho mình.

Nam nhân xem nàng là một ả đàn bà ɖâʍ đãng, là hà thiên lộn, bất cứ ai cũng có thể chơi đùa. Nhưng nào biết trong mắt nàng tất cả bọn chúng đều là một lũ ngu ngục, mỗi ngày đều tới nộp mạng, bị nàng dùng huyễn thuật che mắt, đem dương khí hút khô.

Tất cả tin đồn nàng tu luyện song tu công pháp bị tẩu hỏa nhập ma cần cùng nam nhân giao hoan đều do nàng tự thêu dệt, tự mình truyền đi.

Thái Âm Thần Thuật cũng chẳng phải song tu công pháp, mà là Huyễn Thuật Vô Thượng Thần Thông, có thể biến giả thành thật, đem tất cả mọi người đều lừa gạt.

Thần Thông này lợi hại đến mức cả Thiên Ma Minh Đế Yêu Thánh Tiên Vương đều bị nàng lừa gạt. Mấy gã tình nhân của nàng mỗi ngày đều bị nàng cho ôm cột gỗ, làm ra mấy chuyện ngu ngốc, nhưng lại vẫn tưởng đang được cùng mỹ nhân chung chăn chung gối.

Minh Linh đệ nhất kỹ nữ, thực ra chính là Minh Linh Đệ Nhất Lừa Đảo. Nàng đem cả thế giới đều lừa, ngay cả Ác Quỷ Máu cũng bị nàng lừa.

(Thậm chí ngay cả tác giả đang viết truyện này, cũng đã bị nàng lừa gạt, chỉ khi viết đến đây mới nhận ra, ta đoán các độc giả cũng là bị nàng lừa đi. Là tác giả mà bị nhân vật trong truyện lừa gạt, dẫn đến viết các chương khác rất nhiều sai sót, tác sẽ sửa chữa lại sau.)

"Di... Ngươi vậy mà thoát ra được... " - Minh Linh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ác Quỷ Máu tỉnh lại, Thái Âm Thần Thuật nàng tu luyện đã mấy vạn năm, trước giờ chưa một ai có thể từ trong ảo cảnh tỉnh lại.

"Tại sao lại lừa ta?" - Ác Quỷ Máu tức giận hỏi, ánh mắt nó như phun lửa.

"Không phải bổn cung cùng ngươi ân ái cả đêm sao? Ta xem ngươi chơi rất là vui vẻ, suýt chút nữa thì sập cả giường đi." - Minh Linh nở nụ cười khinh miệt.

"Dối trá!" - Ác Quỷ Máu tức đến tím mặt, nó không thể tưởng tượng nổi trong lúc rơi vào huyễn cảnh đã làm ra những trò hề gì, nếu để người khác biết được thì nó nhục đến độn thổ.

"Vốn là định thả ngươi rời đi! Nhưng nay ngươi đã biết được bí mật của bổn cung."

"Vậy thì chết đi!" - Minh Linh ánh mắt rét lạnh.

Bàn tay nàng khẽ vẫy, U Minh Nhận xuyên toa không gian hướng về Ác Quỷ Máu mà chém.

Ánh mắt Ác Quỷ Máu co rụt lại.

"Thương Tần!" - Tay phải nhanh chóng giơ lên, dùng ngọn giáo đem U Minh Nhận đánh văng.

"Kỹ nữ! Đợi ta đem nàng đánh bại, lại chơi ngất nàng!"

"Ác Quỷ Thao Túng Đất Trời!" - Ác Quỷ Máu rít lên bằng quỷ ngữ, đối phương là Minh Thánh Cảnh cường giả, dù tu vi bị Thiên Địa Quy Tắc Áp chế, nhưng nó cũng không dám xem thường, vừa ra tay liền dùng cấm thuật.

"Quả nhiên là đại năng chuyển sinh! Dù vậy thì ta vẫn sẽ giết ngươi!"

"U Minh Khống Thiên Địa!" - Minh Linh cũng sử dụng thần thông.

Trong chớp mắt không gian trong phòng trở nên đông đặc, sau đó vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.

Ác Quỷ Máu và Minh Linh xuất hiện trong một không gian kỳ lạ, mọi thứ giống như bị kéo dãn vô số lần, trở nên méo mó, hỗn loạn.

Hai vị thần đánh nhau thường sẽ gây ra hậu quả rất lớn, có thể khiến thiên băng địa liệt, sông cạn núi sụp, các loại thiên tai như động đất sóng thần bão tố.

Vì vậy mỗi khi thần linh đối chiến, thường sẽ đem bản thân đưa vào một chiều không gian khác, để tránh việc sinh linh vô tội bị tàn sát.

"Minh Linh! Ta yêu thích nàng như vậy? Vì sao lại lừa ta? Còn muốn đem ta giết chết?" - Ác Quỷ Máu tức giận hỏi, nó nhanh chóng tập trung năng lượng, chuẩn bị sử dụng sát chiêu.

"Ngươi nghĩ bổn cung sẽ bị mấy bài văn mẫu của ngươi lừa gạt?"

"Nếu ngươi không phát hiện ra bí mật của ta thì thôi, nhưng nếu đã biết thì bổn cung cũng đành giết người diệt khẩu."

Trong mắt Minh Linh lóe lên sát ý, trong tay nàng xuất hiện một thanh kiếm màu đen, trông có bay phần giống với U Minh Kiếm của Minh Tuệ, nhưng uy áp tỏa ra thì mạnh hơn nhiều.

Phi kiếm phóng vụt đi, vừa rời tay liền liên tục phân tách thành mấy trăm kiếm ảnh, bay múa trong không trung.

"Đi!" - Minh Linh chỉ tay về phía trước, bóng kiếm ngập trời giống như một đàn châu chấu chém vào Ác Quỷ Máu.

"Kỹ nữ!" - Ác Quỷ Máu rít lên, hóa thành một cái bóng đỏ, tay nắm chặt Thương Tần lao qua màn mưa kiếm.

Những kiếm ảnh sắc bén đem da thịt Ác Quỷ Máu cứa đứt, hàng trăm vết thương đồng loạt xuất hiện, đem Ác Quỷ Máu tùng xẻo.

Ác Quỷ Máu không quan tâm trêи người thương thế, nắm chặt Thương Tần lao về phía trước, ngọn giáo sáng rực lên, chỉ cần đâm trúng Minh Linh chắc chắn sẽ giết chết nàng.

Khi Ác Quỷ Máu chỉ còn cách một đoạn ngắn, mũi giáo ở ngay trước mặt, nhưng Minh Linh chẳng có gì là sợ hãi.

Thân hình của nàng giống như làn khói, Thương Tần đâm xuyên qua liền tan rã.

"Lại là huyễn ảnh!" - Ác Quỷ Máu liền xoay đầu lại.

Minh Linh đang đứng ngay phía sau nó, đôi môi nàng khẽ cong lên, nở một nụ cười tàn nhẫn.

"Xoẹt!" - U Minh Nhận nhẹ nhàng đem đầu Ác Quỷ Máu hái xuống, máu của nó phun ra ngoài, bắn lên cả người của Minh Linh.

Ngón tay của nàng khẽ cong lên, U Minh Nhận giống như một con thoi, liên tục di chuyển qua lại, đem cơ thể của Ác Quỷ Máu băm thành thịt nát.

"Cũng có chút thú vị..." - Minh Linh thì thầm nho nhỏ.

Không gian một lần nữa biến trở lại bình thường, Ác Quỷ Máu biến thành một bãi thịt nát, máu tươi chảy tràn trêи nền nhà.

Bình Luận (0)
Comment