"Linh nhi... Là ta đây... Mau tỉnh lại... "
Minh Linh nằm ngủ trong quan tài, bỗng hai tai nàng khẽ nhúc nhích, nàng nghe thấy có một âm thanh quen thuộc đang kêu gọi mình. Thứ âm thanh đó nhu hòa ấm áp, đã hàng vạn năm trôi qua, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ quên.
"Lục Đạo... Là chàng sao?"
Minh Linh mở rộng hai mắt, cố gắng tìm kiếm bóng hình trong tim. Nhưng trước mắt nàng chỉ có Ác Quỷ Máu, không còn ai khác.
"Ngươi... Tại sao lại là ngươi? Vì sao ngươi không cùng kỹ nữ kia chơi đùa? Kêu ta tỉnh lại làm gì?" - Minh Linh vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Ác Quỷ Máu.
Nàng chỉ muốn cùng Lục Đạo ngủ một giấc thật say, cho dù giấc ngủ đó kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng lúc này Ác Quỷ Máu hoàn toàn khác với bình thường, ánh mắt của nó nhìn Minh Linh chứa đầy ân tình, giống hệt ánh mắt của Lục Đạo.
"Nàng quên ta rồi sao? Nàng có còn nhớ lúc nàng bị Long Sư Thú truy sát, cũng là lúc ta gặp nàng lần đầu, ta liền đem con thú đó giết chết. Cũng vì chuyện này mà ta cùng Sư Thú Tộc trở mặt, bị phụ thân quở trách một hồi." - Ác Quỷ Máu chậm rãi nói, ánh mắt nó nhìn Minh Linh vô cùng trừu mến.
"Ngươi! Vì sao ngươi lại biết!" - Minh Linh vô cùng hoảng sợ, tên quỷ háo sắc kia giống như biến thành người khác, một người vô cùng quen thuộc với nàng.
"Ta đương nhiên là biết... Nàng có còn nhớ lúc ta cầu hôn nàng, nàng đã rất vui vẻ. Còn nói sẽ vì ta sinh thật nhiều nhi tử. Có thể cùng nàng nên duyên vợ chồng, chính là may mắn nhất của cuộc đời ta." - Ác Quỷ Máu chậm rãi kể tiếp, nó đơn giản là đem những chuyện nó nhìn thấy trong nguyên thần của Minh Linh ra kể, bộ dáng bắt chước giống hệt Lục Đạo, đem mỹ nhân lừa gạt.
"Không! Ngươi nhất định là đang lừa ta!" - Minh Linh lắc đầu, nàng cảm thấy việc này có gì đó mờ ám, tên sắc quỷ kia sao có thể là Lục Đạo được.
"Linh nhi... Thực sự là ta đây, ta cũng chỉ là vừa thức tỉnh lại ký ức từ kiếp trước."
"Ý Chí Của Thế Giới đem ta loại bỏ, khiến linh hồn của ta trôi dạt không biết bao nhiêu năm tháng. Cuối cùng ta đến một thế giới vô cùng kỳ lạ, nơi đó ngày đêm nghịch đảo, khác hoàn toàn với Minh Giới. Ta đem linh hồn nhập vào một quả trứng đỏ như máu, thành công trùng sinh thành một con quỷ."
Minh Linh nghe xong nửa tin nửa ngờ, nàng cảm thấy chuyện này vô cùng vô lý, nhưng lời Ác Quỷ Máu nói giống như lại rất hợp lý.
"Nếu ngươi thực sự là phu quân, vậy ngươi nhất định phải biết Minh Tuệ thích ăn món gì nhất."
"Ta đương nhiên là biết, Tuệ nhi thích ăn nhất là mứt Thanh Linh do nàng làm, con bé ăn nhiều đến mức đau bụng." - Ác Quỷ Máu điềm tĩnh trả lời.
"Vậy... Vậy ước nguyện lớn nhất.. của thϊế͙p͙... là gì?" - Giọng nói của Minh Linh có chút run rẩy.
"Ước muốn của nàng là giúp ta sinh nhi tử, để sau này lớn lên nó cũng có thể giống như ta, đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng Tuệ nhi lại là nữ, việc này từng khiến nàng rất thất vọng, khiến ta phải dỗ dành nàng rất lâu." - Ác Quỷ Máu trả lời.
Thân thể Minh Linh run rẩy, nếu những thứ khác người ngoài có thể thông qua sưu hồn thuật để biết, nhưng những thứ như nguyện vọng ước mơ sở thích, bởi vì không phải là ký ức, sưu hồn cũng không thể biết được. Nếu người trước mặt có thể biết, thì chỉ có thể là hắn đã tự mình trải qua những thứ này.
"Phu quân, thực sự là chàng sao? Vậy thϊế͙p͙ hỏi một câu cuối cùng, chàng thích nhất là thứ gì?" - Minh Linh đôi mắt ầng ậng nước, ánh mắt nhìn Ác Quỷ Máu cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Nào ngờ Ác Quỷ Máu nghe xong sắc mặt liền hơi cứng lại, ánh mắt nó khẽ đảo, nó đương nhiên không thể biết được tên Lục Đạo kia thích cái gì nhất, nhưng nếu không trả lời thì Minh Linh sẽ nghi ngờ.
"Ta... Ta là thích nhũ của nàng nhất... " - Ác Quỷ Máu liền nói ra suy nghĩ của mình.
"Phu quân... Đúng thật là chàng rồi... " - Minh Linh òa khóc, trái tim đóng băng vạn năm của nàng tan chảy, nàng đã chờ suốt mấy vạn năm, cuối cùng cũng có thể chờ đến ngày này.
Cùng lúc đó trong mật thất đá ở Minh Giới, di thể của Lục Đạo đột ngột biến mất, cả căn phòng đá cũng biến thành trống rỗng, trận pháp ngừng vận chuyển.
Thực ra tên Lục Đạo kia đã chết từ lâu, thi thể cũng không còn, đương nhiên hắn sẽ chẳng bao giờ có thể sống lại. Chỉ là Minh Linh không chịu nổi sự thật này, nàng tu luyện huyễn thuật nhưng lại bị chính huyễn thuật thao túng tâm trí, cái gọi là ôm di thể chờ chồng cũng chỉ là huyễn thuật do chính nàng tạo ra để mê hoặc bản thân. Nàng đơn giản là muốn tự cho mình một tia hy vọng, để có thể tiếp tục sống tiếp.
Minh Linh chủ động ôm lấy Ác Quỷ Máu, đem bờ môi đỏ mọng ngậm lấy môi của nó, phía dưới hạ thể nàng liên tục co thắt, ɖâʍ thủy theo u cốc tuôn ra như suối chảy, đem chân xối ướt đẫm.
"Nhanh... Nhanh chơi thϊế͙p͙... Thϊế͙p͙ muốn vì chàng sinh nhi tử... Thϊế͙p͙ muốn lại có con với chàng... " - Âm thanh của mỹ nhân vô cùng kiều diễm, đem ɖu͙ƈ vọng của Ác Quỷ Máu khơi dậy.
Tên sắc quỷ chỉ chờ có thế, nó liền đè lên người Minh Linh, cùng nàng giao hoan một cách điên cuồng.
Ly biệt thắng tân hôn, bởi vì quá nhớ mong phu quân, nên khi Ác Quỷ Máu vừa đâm vào Minh Linh liền cao trào, nàng ôm chặt lấy nó, nước mắt nhạt nhòa nhưng trong lòng lại vui sướиɠ vô cùng.
Ác Quỷ Máu chớp lấy cơ hội, đem cái khoảnh khắc vui vẻ này hóa thành tình chủng, đem khắc sâu vào linh hồn của Minh Linh, thành công biến nàng thành thê tử của nó.
Những chuyện vui vẻ sau đó càng không cần phải nói, Ác Quỷ Máu đem Minh Linh chơi thấu, cùng nàng vui vẻ bảy ngày bảy đêm, chơi đến khi nàng mệt thì để nàng ngủ, tỉnh dậy lại cùng nàng hoan ái.
Nếu không phải Minh Linh tu vi rất cao, lại sở hữu U Minh Thể thì có khi đã bị Ác Quỷ Máu chơi chết.
Lúc này Minh Linh có chút mệt mỏi, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Ác Quỷ Máu vốn là định dừng lại, để cho nàng khôi phục, dù sao ở phía bên ngoài cửa còn có hai cái hoa tỷ muội đang chờ nó sủng hạnh.
Nào ngờ Minh Linh lại giữ chặt nó lại.
"Phu quân... Tiếp tục chơi thϊế͙p͙... Không cho chàng nghỉ... " - Minh Linh yếu ớt nói.
"Thê tử... Nàng nghỉ một chút đi... Hoan ái vui vẻ nhưng ta xem nàng không chịu nổi." - Ác Quỷ Máu vuốt ve khuôn mặt mỹ nhân, dùng giọng nói dịu dàng mà dỗ dành.
"Không được! Chàng nhất định phải chơi thϊế͙p͙! Thϊế͙p͙ đã vì chàng rụng hạ ba quả trứng, chàng nhất định phải thụ thai cho thϊế͙p͙. Nếu không phải đợi mười vạn năm sau, mới có thể sinh sản lần nữa. Thϊế͙p͙ muốn vì chàng sinh ba cái U Minh Huyết Quỷ Long khỏe mạnh." - Minh Linh thỏ thẻ, ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Nghe nàng nói Ác Quỷ Máu có chút chột dạ, nó đương nhiên là muốn Minh Linh sinh con cho nó.
Nhưng mà nó bị vô sinh, điều này quả thực là bi kịch.
"Khục... Khục... Xin lỗi Minh Linh, nhưng ta không thể đáp ứng nguyện vọng của nàng rồi." - Ác Quỷ Máu ho khan, khuôn mặt đỏ bừng.
"Tại sao? Chàng chê thϊế͙p͙ già? Không muốn cùng thϊế͙p͙ có con nữa?" - Minh Linh có chút ấm ức hỏi.
"Đương nhiên không phải! Sao ta có thể chê nàng được chứ." - Ác Quỷ Máu lắc đầu.
"Chỉ là ta bị vô sinh..." - Sau đó giọng nó biến thành nhỏ xíu, chuyện này vô cùng mất mặt.
"Sao có thể? Rõ ràng thϊế͙p͙ có thể sinh ra Minh Tuệ, sao chàng lại vô sinh được?" - Minh Linh vô cùng ngạc nhiên, nàng bắt đầu nghi ngờ Ác Quỷ Máu.
"Để ta giải thích một chút, lúc nàng sinh Minh Tuệ ta còn là Lục Đạo. Nhưng giờ thì không phải nữa, ta chết rồi, cũng đã luân hồi thành một Hỗn Nguyên Ác Quỷ."
"Ác Quỷ bọn ta có một đặc điểm, đó là tất cả đều bị vô sinh, bất kể là nam hay nữ."
Ác Quỷ Máu tiết lộ bí mật động trời.
"Không thể nào? Chẳng phải chàng nói Ác Quỷ có rất nhiều, vậy nếu bị vô sinh, vậy ai sinh ra chúng?"
"Đúng rồi! Cha mẹ của chàng bây giờ là ai?" - Minh Linh sửng sốt hỏi.
"Ác quỷ bọn ta không cha không mẹ, cũng không hề có bà con hay người thân."
"Hoàn toàn do trời đất sinh ra, được thiên nhiên nuôi lớn, sống thuận theo tự nhiên, có trách nhiệm cân bằng hệ sinh thái và bảo vệ thế giới."
"Ta là do Biển Máu sinh ra, được một cô gái nhận làm em trai, nàng gọi là Hải Lam, chính nàng nuôi ta khôn lớn, nàng ấy bề ngoài là chị của ta, nhưng thực ra lại là nữ nhân của ta. Chỉ là nàng ấy sẽ không bao giờ thừa nhận."
Ác Quỷ Máu bắt đầu kể về cuộc sống ở Thế Giới Máu cho Minh Linh nghe.
"Vậy... Vậy nếu thϊế͙p͙ không thể sinh hài tử, chàng vẫn yêu thϊế͙p͙ chứ?" - Minh Linh buồn bã hỏi, mặc dù lỗi là ở Ác Quỷ Máu, nhưng Minh Linh lại giống như đem trách nhiệm nhận về mình.
"Ta đương nhiên là yêu nàng." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói, lừa được Minh Linh làm thê tử là một trong những nước đi đúng đắn nhất.
"Hình thức tồn tại của Ác Quỷ bọn ta rất kỳ lạ, chết đi thì sau một thời gian sẽ hồi sinh, vậy nên bọn ta không cần sinh sản vẫn có thể duy trì giống nòi."
"Vậy nên nàng không cần cưỡng ép bản thân, nếu thấy mệt thì an tâm nghỉ ngơi, sức khỏe khôi phục chúng ta lại cùng vui vẻ."
Ác Quỷ Máu an ủi Minh Linh, nó chơi nàng có chút nghiện, phải ngừng lại có chút không nỡ, nhưng cũng không thể ép nàng cùng nó ân ái ngày đêm như vậy.
"Ài... Ác quỷ thì cũng cần nghỉ ngơi..." - Ác Quỷ Máu đứng dậy, nó vươn vai uốn người.
Minh Linh nhìn nó một chút, sau đó nàng cũng ngồi dậy, đem bộ áo khoác lụa mặc vào.
"Yên Lan Yên Nhi! Vào gặp chủ nhân mới của các ngươi!" - Minh Linh hướng về phía cửa hô to.