Vất vả suốt cả một ngày trời, Minh Linh và Minh Tuệ cũng nấu xong một bàn thịnh yến.
Mỗi món ăn trêи bàn đều là cao lương mỹ vị làm từ những nguyên liệu hiếm có đã tuyệt tích.
Bên trái bàn ăn là một tô canh ngọc, món này gọi là Tịch Dương Vân Sơn, dưới đáy tô là hai khối xương yêu thú trông giống như hai ngọn núi, lưng chừng là những đám mây làm từ một thứ sợi màu trắng, giữa tô canh nổi lềnh bềnh một thứ quả giống như cà chua, đang tỏa ra ánh sáng le lói.
Một món khác gọi là Sơn Hải Tang Điền, thực ra là một món rau xào, nhưng Minh Linh sắp xếp những cây rau vô cùng khéo léo, khiến chúng dựng đứng lên như như cái cây, cành lá tỏa ra bốn phía, phía bên ngoài đĩa còn có một chút nước xào, khiến món ăn trông giống như một rừng cây trêи hòn đảo nhỏ nằm giữa biển khơi.
Đặc biệt nhất chính là món Thiên Niên Mộng, nó thực ra là một món thịt của nhiều loài được chế biến theo nhiều cách khác nhau. Minh Linh tỉ mỉ đem những miếng thịt xếp lớp xếp lớp nằm đè lên nhau, trông giống như những cơn sóng màu đỏ.
Lúc này Minh Linh, Minh Tuệ và Thanh Minh đều đã ngồi trêи bàn ăn, chỉ chờ người cuối cùng xuất hiện.
Thanh Minh tay cầm một xâu chuỗi mứt quả màu xanh lá, thỉnh thoảng lại cắn một viên, vị chua của quả thanh linh, vị ngọt của đường khiến cô bé vừa ăn vừa xuýt xoa.
Nhưng ánh mắt của cô bé lâu lâu lại hướng về những món ăn trêи bàn, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
"Mẫu thân... Sắp được ăn chưa? Thanh Minh có chút đói..." - Cô bé dùng ánh mắt to tròn nhìn Minh Linh, bình thường cô bé vẫn luôn cố gắng lấy lòng người nghĩa mẫu này, nên cũng rất được Minh Linh yêu quý.
"Lại chờ một chút, nữ nhi tốt phải có tính nhẫn nại." - Chỉ là lần này Thanh Minh thất vọng rồi, Minh Linh khẽ nhíu mày, giọng nói hơi có chút răn dạy.
"Ô... Thanh Minh hiểu rồi... " - Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lại nhìn xuống bàn ăn đầy vẻ thèm thuồng.
"Người rốt cuộc là đang đợi ai vậy?" - Minh Tuệ cũng cảm thấy vô cùng tò mò.
"Lát nữa con sẽ biết." - Minh Linh khẽ cười, giọng nói có chút trêu đùa.
"Con có biết người đó không?"
"Đương nhiên là biết, còn rất quen thuộc với con, chắc chắn con gặp lại sẽ rất vui mừng."
"Chẳng lẽ là ông ngoại? Không đúng, ông ngoại sẽ không bao giờ rời khỏi U Minh Cốc, càng sẽ không hạ giới." - Minh Tuệ suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
Trong lúc Minh Tuệ đang đoán già đoán non thì một người được hai tỳ nữ hộ tống đi vào, kẻ này mặc một bộ y phục màu xanh, dáng vẻ đường hoàng, cử chỉ nho nhã.
Mỗi bước chân của nó đều tăm tăm, tạo thành một bộ pháp kỳ lạ.
"Linh nhi... Để nàng đợi lâu thật khiến ta cảm thấy có lỗi... Bộ quần áo này lâu rồi mới mặc lại nên có chút khó khăn." - Ác Quỷ Máu ngồi xuống bên cạnh Minh Linh, dùng một giọng nói nhu hòa nói chuyện với nàng.
Mỹ nhân nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn ngập trong hạnh phúc và tưởng niệm.
"Chàng mặc trông rất hợp..." - Minh Linh gật đầu, lại giúp Ác Quỷ Máu chỉnh sửa lại quần áo một chút.
Nhìn mẫu thân và tên sắc quỷ có những hành động thân mật kia, khiến Minh Tuệ sởn da gà, ánh mắt cũng chuyển từ vui vẻ sang tức giận.
"Mẫu thân! Người mẹ bảo con chờ là tên khốn này sao?" - Minh Tuệ tức giận hét lớn, nàng đang rất cố gắng kiềm chế, nếu không phải mẫu thân đang ở trước mặt thì nàng đã lật bàn rút kiếm, đem tên sắc quỷ kia chém giết.
"Đúng vậy!" - Minh Linh gật đầu, nàng ngồi sát bên Ác Quỷ Máu, đem đầu tựa vào vai nó.
Minh Tuệ trợn mắt nhìn trân trối, nàng chưa bao giờ nghĩ mẫu thân sẽ có thể cùng một nam nhân khác thân thiết như vậy. Trong chớp mắt Minh Tuệ lại thấy thương cảm cho người cha đoản mệnh của mình.
"Sắc quỷ! Cởi quần áo của cha ta ra ngay! Sau đó thì cút! Đừng để bản vương ra tay!" - Minh Tuệ hét lên, đá chiếc ghế lùi ra sau, nàng rút ra U Minh Kiếm, chỉ thẳng vào mặt Ác Quỷ Máu đe dọa.
"Tuệ nhi không được hỗn, sau này con phải gọi chàng là phụ thân." - Minh Linh lắc đầu, nàng muốn để cho Minh Tuệ bất ngờ, nhưng xem ra con gái không thể nhận ra phu quân rồi.
"Người còn muốn cùng hắn tái giá? Mẫu thân điên rồi! Người tái giá con không phản đối, cha ở thế giới bên kia chắc chắn cũng không phản đối."
"Nhưng người không thể cùng tên này kết hôn được! Nếu người muốn kết hôn có thể cùng Gia La thúc thúc hoặc Hà La bá bá kết hôn, hai người đó đều là thúc bá bên nội tộc, cùng phụ thân có giao tình rất tốt. Còn với tên sắc quỷ này thì tuyệt đối không thể."
"Hai người họ đều là Minh Đế, mẫu thân cũng cùng họ qua lại nhiều lần, vì sao không cùng một trong hai người tiến thêm một bước?"
"Minh Tuệ! Ngậm miệng lại cho ta! Ta sao có thể phản bội phụ thân con, cùng người khác kết hôn cơ chứ?" - Minh Linh tức giận hét lên, sau đó lại nhìn sang Ác Quỷ Máu.
"Chàng đừng giận, cũng đừng hiểu lầm thϊế͙p͙, có thời gian thϊế͙p͙ sẽ giải thích việc này."
"Ta sao có thể giận nàng chứ, những việc nàng làm ta đều hiểu được, không cần giải thích, ta sẽ không ghét bỏ nàng." - Ác Quỷ Máu đem mỹ nhân ôm vào lòng, lại an ủi nàng một chút.
"Chàng đừng buồn, có lẽ chàng đi từ lúc Tuệ nhi còn quá nhỏ, nên con bé không nhận ra chàng."
"Không sao, chẳng phải nàng cũng không nhận ra ta sao, chỉ có thể trách ta thay đổi quá khác biệt, chính ta cũng không thể nhận ra bản thân mình được." - Ác Quỷ Máu lắc đầu, tỏ ra không sao cả.
Minh Tuệ bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ánh mắt nghi ngờ hướng về mẫu thân hỏi.
"Mẹ, thực ra đang xảy ra chuyện gì vậy? Sao con không hiểu gì hết?"
"Con lại nhìn chàng thật kỹ, xem chàng là ai." - Minh Linh nở nụ cười nhu hòa.
Minh Tuệ nhìn chăm chú hồi lâu, càng nhìn thì nàng càng thấy Ác Quỷ Máu giống với hình ảnh phụ thân trong ký ức của nàng, cũng là bộ quần áo màu xanh đó, bộ dạng hiền lành đó, cùng mẫu thân của nàng yêu thương ân ái.
"Phụ thân? Sao có thể? Sao hắn ta có thể là phụ thân được?" - Minh Tuệ trợn tròn hai mắt, không tin vào kết quả suy đoán của mình.
"Tuệ nhi... Giờ con đã là một thiếu nữ... Người cha như ta vô cùng hạnh phúc..." - Ác Quỷ Máu sụt sùi nói, nó diễn vô cùng đạt, giống hệt một người cha xa nhà nhiều năm, hôm nay mới lại trở về.
"Thực là phụ thân?" - Minh Tuệ đầu óc cũng có chút ong ong, nàng có chút không tin tưởng, nhưng nhìn mẫu thân cùng Ác Quỷ Máu thân mật như vậy, nàng không tin cũng phải tin.
"Ta sau khi bị thế giới chối bỏ, linh hồn lưu lạc sang dị thế giới, đầu thai thành một con quỷ. Trải qua nhiều năm lưu lạc, hôm nay mới có thể thức tỉnh ký ức, cùng mẹ con con đoàn tụ."
"Tuệ nhi đến đây, ta muốn ôm con như lúc nhỏ." - Ác Quỷ Máu tỏ ra là một người cha muốn yêu thương con gái.
Minh Tuệ cảm thấy không đúng lắm, nhưng nàng bởi vì phụ thân mất sớm, bây giờ đột nhiên sống lại dưới một hình dạng khác, khiến nàng cũng không biết làm sao.
Rốt cuộc vẫn là đi đến bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi vào lòng Ác Quỷ Máu, khí tức nam nhân có chút xa lạ, lại có chút gần gũi, khiến gương mặt Minh Tuệ hơi đỏ lên.
"Ài... Thật là hoài niệm, lúc trước con vẫn hay ngồi vào lòng ta như vậy, khi đó con còn nhỏ xíu, bây giờ đã là một đại cô nương rồi." - Ác Quỷ Máu vờ vịt nói, cảm thụ xúc cảm mềm mại, hương thơm dịu nhẹ từ Minh Tuệ khiến nó rất là hưng phấn, trong đầu điên cuồng suy nghĩ cách đem cô nàng này cũng ăn.
"Nhớ lúc đó con còn hay nói lớn lên muốn làm thê tử của ta, chọc ta cùng mẹ con cười một trận." - Ác Quỷ Máu vờ như đang nhớ lại ký ức, khóe mắt có chút cay cay.
"Là nhi nữ lúc đó chưa hiểu chuyện, thường xuyên nói những thứ ngu ngốc." - Minh Tuệ bật cười, khi còn nhỏ nàng cảm thấy phụ thân chính là người nam nhân tốt nhất trong thiên hạ.
"Nhớ lúc đó ta cùng Linh nhi thân mật, bị cái tiểu nha đầu như còn nhìn thấy, con còn hỏi vì sao ta chỉ hôn mẫu thân mà không hôn con, có phải là thương mẫu thân nhiều hơn con."
"Giờ ta chỉ muốn nói, thực ra cả hai mẹ con ta đều yêu."
Ác Quỷ Máu vừa nói vừa đem môi áp lên môi Minh Tuệ, muốn thông qua Tâm Linh Tương Thông, đọc trộm một chút ký ức của nàng để có thêm tư liệu diễn kịch, nào ngờ Minh Tuệ lại chủ động hé môi, đem đầu lưỡi quấn tới, cùng Ác Quỷ Máu thân mật, khiến nó hưởng ôn nhu một trận.
"Tình cảm hai cha con chàng thật tốt, khiến người thê tử như thϊế͙p͙ cũng có chút ghen tị, xem ra câu nói nhi nữ là người tình kiếp trước của cha là sự thật." - Minh Linh cảm thấy hành động của hai người hơi thân mật quá mức, liền nhắc nhở.
"Khục... Vừa nãy ta hơi có chút không kiềm chế được cảm xúc, hai người đừng cho là thật." - Ác Quỷ Máu vội thu hồi sắc tâm, tránh cho Minh Linh nghi ngờ.
"A... Mình vừa làm cái gì vậy?" - Minh Tuệ gương mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Mẫu thân, con chỉ cùng phụ thân đùa như hồi nhỏ, người đừng hiểu lầm." - Minh Tuệ vội vã trở về ghế ngồi, đỏ bừng mặt giải thích.
"Cha con con có thể nhanh chóng thân thiết như vậy, mẹ vui không hết, sao lại giận cơ chứ. Giờ thì ăn cơm thôi, cũng sắp nguội lạnh cả rồi." - Minh Linh cũng không suy nghĩ nhiều.
"Linh nhi, món này là nàng thích ăn nhất, để ta gắp cho nàng." - Ác Quỷ Máu dùng đũa gắp cho thê tử một miếng thịt thỏ.
"Chàng cũng thử một miếng, xem tay nghề của thϊế͙p͙ mấy vạn năm qua liệu có mai một." - Minh Linh được phu quân quan tâm thì vui vẻ vô cùng, lại cũng gắp cho Ác Quỷ Máu một miếng.
"Phụ thân... Con cũng muốn..." - Minh Tuệ thấy vậy liền đưa bát tới, giống như hồi nhỏ làm nũng với cha mẹ.
Bữa cơm gia đình vô cùng vui vẻ, chỉ có Thanh Minh là bị cho ra rìa, nhưng cô bé vô cùng hiểu chuyện, cũng không gào khóc làm nũng như trẻ con bình thường, đũa cũng không đụng, cơm cũng không ăn, chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt nhìn.
"Tiểu nha đầu, để ta gắp cho con." - Ác Quỷ Máu thấy vậy liền gắp thức ăn cho cô bé.
Thanh Minh thấy vậy thì nở nụ cười, cũng bắt đầu ăn cơm.
"Ca ca xấu, nếu ngươi đối tốt với Thanh Minh, vậy Thanh Minh sẽ không lật tẩy ngươi." - Âm thanh của cô bé vang lên bên tai, khiến Ác Quỷ Máu có chút chột dạ.
"Con đang nói cái gì vậy?" - Ác Quỷ Máu truyền âm hỏi, ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ, cùng Minh Linh Minh Tuệ trò chuyện.
"Đừng vờ vịt nữa, Thanh Minh nhìn thấu ngươi rồi, tỷ tỷ và mẫu thân đều là người tốt, nếu ngươi làm hại họ thì Thanh Minh sẽ bắt ngươi trả giá đắt." - Thanh Minh tiếp tục ăn uống, chỉ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Ác Quỷ Máu.
"Trẻ em bây giờ thật đáng sợ." - Ác Quỷ Máu cảm thấy có chút rùng mình, ánh mắt của Thanh Minh không nên xuất hiện ở một đứa trẻ, nhưng vì không muốn bị bại lộ, cũng không dám cùng Thanh Minh nói chuyện nữa.
Nó bắt đầu kể về cuộc sống của nó ở Thế Giới Máu, những thứ nó kể đều vô cùng kỳ lạ, khiến các nữ trầm trồ ngạc nhiên, cảm thấy rất thú vị.
"Phụ thân nói ở Thế Giới Máu ngày đêm nghịch đảo, Thái Dương thì tỏa ra bóng tối, Nguyệt Lượng thì tỏa ra ánh sáng? Chuyện này sao có thể cơ chứ? Ai cũng biết ánh sáng của Nguyệt Lượng là do phản xạ lại ánh sáng từ Thái Dương cơ mà?" - Minh Tuệ vô cùng hiếu kỳ với mấy thứ này.
"Gọi là mặt trăng mặt trời thực ra hơi sai một chút, Thế Giới Máu là một Hằng Tinh nằm trong vũ trụ, kϊƈɦ thước của nó vô cùng lớn, Hắc Nhật Tinh, Huyết Nguyệt Tinh, Thiên Lam Tinh đều chỉ là những ngôi sao nhỏ xoay xung quanh nó."
Ác Quỷ Máu lại lấy ra mấy viên pha lê, phụ nữ vốn yêu thích những chuyện kỳ quái, mấy kiến thức về Thế Giới Máu rất thích hợp để lấy lòng các nàng.
Từ những viên pha lê phát ra ánh sáng rực rỡ, biến thành những bộ phim 3D, khiến các nàng càng xem càng cảm thấy thú vị.
Hình ảnh rừng núi bao la, cảnh vật hùng vĩ, những con côn trùng khổng lồ to như ngọn núi nhỏ, thế giới tràn ngập năng lượng phóng xạ, thỉnh thoảng những bóng đen khổng lồ bay vụt qua bầu trời rồi biến mất.
"Dị thế giới quả thật kỳ lạ, thϊế͙p͙ tuy là thần linh Minh Giới, những cũng chưa rời khỏi Lục Giới bao giờ." - Minh Linh cũng tấm tắc cho là kỳ.
"Phụ thân, con muốn tới Thế Giới Máu chơi một lần cho biết, mẫu thân là Minh Thánh Cảnh cường giả, người có năng lực di chuyển trong không gian loạn lưu, phụ thân chỉ cần đưa tọa độ, chúng ta có thể đến đó du lịch rồi." - Ánh mắt Minh Tuệ sáng lên, được sang dị giới du lịch là ước mơ của rất nhiều người.
"Để con thất vọng rồi, ta bây giờ cũng không biết tọa độ Thế Giới Máu ở đâu, muốn trở về cũng không thể. Lúc đó là ta bị Ý Chí Của Thế Giới Máu dùng cánh cửa không gian hút bay lên trời, là do may mắn nên mới đến được Linh Ma Giới."
"Nhưng con đừng lo, ta tu luyện một thời gian nữa kiểu gì cũng sẽ bị Thiên Đạo sút văng, việc để một Ác Quỷ như ta sinh sống trong vũ trụ là quá nguy hiểm, dùng sét không đánh chết được ta, thì sẽ đem ta tống cổ đi thôi."
"Ả dám! Nếu ả làm thế thϊế͙p͙ sẽ giết tới Tiên Giới, đem ả tàn nhẫn đánh đập một trận, cho dù Tiên Giới Chí Tôn có ra mặt cũng không cứu được ả." - Minh Linh tức giận nói.
"Ha ha, ta chỉ là nói đùa, nàng không cần cho là thật."
"Ăn cơm xong chúng ta sớm nghỉ ngơi, ta muốn cùng nàng và Tuệ nhi ôn lại chuyện cũ." - Ác Quỷ Máu thân thiết nói, trong ánh mắt của nó thỉnh thoảng lại lóe lên một tia xảo trá.
Chỉ là Minh Linh cùng Minh Tuệ đang vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra sự bất thường này.