Ma Thần Máu

Chương 357

Ở giữa biển cũng không có việc gì để làm, thuyền nhỏ chạy bằng linh thạch nên cũng không cần người điều khiển, chậm rãi tiến về phía trước.

"Cô đi chỗ khác, đó là chỗ của Long Nữ." - Long Nữ sau khi ngủ dậy liền giành lại cánh tay Ác Quỷ Máu từ Hải Đường, đẩy nàng nhân ngư tội nghiệp sang một bên.

"Long Nữ đói... Long Nữ muốn ăn cá..." - Long Nữ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Ác Quỷ Máu, rụi mặt vào ngực nó làm nũng.

"Không phải mấy hôm trước nàng ăn rồi sao? Ăn cả một biển cá cũng không no?" - Ác Quỷ Máu có chút bó tay, nó không biết bụng của nàng nhìn thì rất nhỏ nhưng vì sao lại chứa được nhiều thức ăn như vậy.

"Ô... Ô... Ngươi bỏ đói ta... Long Nữ đói..." - Long Nữ liền giãy nãy lên, đôi mắt biến thành long lanh, nước mắt chảy cả ra ngoài, bộ dáng đáng thương vô cùng, giống như vừa chịu ủy khuất rất lớn.

"Khục! Chiêu này của nàng lợi hại! Ta thua!" - Ác Quỷ Máu thấy vậy thì phì cười, đành phải đưa cổ ra cho Long Nữ cắn một miếng.

Sau khi hút no máu, Long Nữ đem thân thể ngã vào lòng Ác Quỷ Máu, gương mặt tràn ngập sự thỏa mãn.

"Không biết nàng là rồng hay quỷ đói đầu thai nữa." - Ác Quỷ Máu chép miệng.

"Đương nhiên là quỷ đói!" - Long Nữ buột miệng trả lời.

"Hả?" - Ác Quỷ Máu nhíu mày.

"Không! Đương nhiên là rồng! Long Nữ là rồng!"

"Ngươi chọc ta! Khiến Long Nữ lú lẫn luôn rồi!"

Long Nữ phụng phịu nhìn Ác Quỷ Máu, cố gắng đem ác niệm che giấu.

"Được rồi, nàng với Thi Thi không cần gạt ta nữa, ác niệm bên trong cơ thể hai người thức tỉnh rồi đúng không?" - Ác Quỷ Máu nhàn nhạt hỏi.

"Ngươi!" - Long Nữ hai mắt trợn tròn, trêи người vận chuyển yêu lực.

"Đừng làm rộn, nàng không cần lo lắng." - Ác Quỷ Máu đem tay đặt lên ngực nàng, đem yêu khí trấn áp.

"Chàng biết từ khi nào?" - Âm thanh lạnh lùng vang lên từ miệng Thi Thi.

"Ngay từ đầu ta đã cảm nhận được ác niệm của hai người, chỉ là ta không biết ai ở bên trong cơ thể của Long Nữ và Thi Thi."

"Ác niệm của ta quá mạnh, hai người lại luôn ở gần ta, thức tỉnh thành Ác Quỷ cũng chỉ là việc sớm muộn."

"Lại nói ta nghe một chút thân phận của hai người. Sau khi hồi sinh trí nhớ của ta có chút hỗn loạn."

"Ngươi vậy mà không nhận ra bọn ta? Uổng công ta đi theo ngươi lâu như vậy! Tức chết mất!" - Long Nữ liền xụ mặt tức giận.

"Thϊế͙p͙ là Tử Linh." - Thi Thi chậm rãi nói.

"Để ta nhớ một chút, nàng là cái tiểu nha đầu thích bám đuôi ta, còn nói ta lúc giết người rất soái?" - Ác Quỷ Máu nhớ lại một chút ký ức xưa cũ.

Thi Thi nhẹ gật đầu.

"Vậy vì sao nàng lại chết rồi? Ta nhớ lần cuối cùng ta thấy nàng vẫn còn là Tử Vong Ma Thần cơ mà?" - Ác Quỷ Máu nhíu mày hỏi.

"Là Huyết Băng Chúa Quỷ giết thϊế͙p͙, cô ta sau khi nuốt chửng vũ trụ của chàng, liền chèn ép các Ma Thần của Vũ Trụ Máu. Thϊế͙p͙ muốn trả thù cho chàng nên cùng cô ta liều mạng, kết quả là bị cô ta giết." - Thi Thi buồn rầu kể lại.

"Nàng đâu cần làm như vậy, chỉ cần qua vũ trụ khác sống là được rồi."

"Kiếp trước thϊế͙p͙ đi theo chàng quá trễ, chàng không để tâm đến thϊế͙p͙, kiếp này xem như gặp chàng sớm một lần, đi theo chàng một đời." - Thi Thi ôm chặt lấy Ác Quỷ Máu.

"Tốt, vậy kiếp này ta sẽ không bỏ rơi nàng nữa." - Ác Quỷ Máu mặt hơi đỏ lên, kiếp trước mỗi lần nó hủy diệt một nền văn minh đều sẽ để lại một nữ nhân xinh đẹp để trấn áp ɖu͙ƈ vọng.

Sau đó nó tiếp tục di chuyển qua thế giới khác, thực hiện công việc hủy diệt thế giới. Vì vậy những mối tình một đêm của nó rất nhiều, nhiều đến mức chính bản thân nó cũng không nhớ nổi.

"Vậy còn nàng thì sao Long Nữ, nói thân phận của nàng một chút."

"Ta là Bạch Ngạ, sau khi ngươi chết không ai giết người cho ta ăn, ta phải tự mình kiếm thức ăn, bị tiện nhân Huyết Băng biết được, ả đem ta đuổi khỏi Vũ Trụ Máu, đi đến Yêu Giới." - Long Nữ phụng phịu kể.

"Nàng là cái nữ nhân trông như xác khô, hay lén lút đi theo ta rồi ăn xác chết?"

"Vậy sao nàng cũng chết luôn rồi?" - Ác Quỷ Máu nhíu mày hỏi.

"Ta chỉ ăn mấy con thú, liền bị Long Thần phát hiện, ông ta đem xác của ta chặt thành tám mảnh, linh hồn cũng bị đánh tan."

"Lúc đó ái thϊế͙p͙ của ông ta đang mang thai ở gần đó, ta liền chui vào bụng cô ta." - Long Nữ vung tay kể lại.

"Vậy chẳng phải nàng đầu thai thành Long Tộc tiểu công chúa rồi sao? Vì sao còn xuất hiện ở Thế Giới Máu?"

"Lúc mẫu thân sinh ta ra không phải là rồng, mà là một con giòi màu trắng. Long Thần rất tức giận, nói rồng chỉ đẻ chín con, ta là đứa thứ mười nên không phải rồng. Ông ta chỉ cho ta một giọt máu, khiến ta biến thành Rắn Nhỏ rồi ném ta vào hư vô, tự sinh tự diệt." - Long Nữ bực tức nói, vừa sinh ra đã bị phụ thân vứt bỏ là một việc rất bi thảm.

"Hổ dữ không ăn thịt con, cho dù nàng không phải là rồng thì ông ta cũng không nên làm như vậy. Hay là có nguyên nhân nào khác?" - Ác Quỷ Máu khó hiểu hỏi.

"Ông ta sợ ta ăn sạch yêu thú, sau đó ăn luôn cả ông ta. Nên đem ta vứt xuống địa ngục, để ta ăn sạch ma quỷ, thay ông ta báo thù."

"Toan tính thật hay! Đợi ta mạnh hơn một chút sẽ đem lão giết chết, giúp nàng báo thù." - Ác Quỷ Máu đem Long Nữ dỗ dành.

Quả thực nếu để Long Nữ tự do phát triển, không sớm thì muộn nàng sẽ đem cả thế giới ăn hết. Bạch Ngạ đầu thai phối hợp với thần thông thôn phệ của Long Tộc, một cặp đôi tuyệt phối khiến bụng Long Nữ biến thành cái động không đáy.

"Long Nữ đói..."

"Để ta đưa nàng vào không gian di động, ngủ rồi sẽ không đói nữa." - Ác Quỷ Máu cạn lời, đem Long Nữ du ngủ.

"Thϊế͙p͙ muốn nhìn chàng giết chóc, mỗi một sinh vật chết đi thế giới sẽ càng trở nên trong sạch."

"Hãy dùng quyền năng của chàng nhấn chìm mọi thứ trong biển máu, đưa thế giới về trạng thái ban đầu, biến nó thành một thiên đường của cái chết."

"Máu sẽ nhuộm đỏ bầu trời, những sinh vật tội lỗi sẽ chìm trong đau khổ do chính chúng gây ra, sự sống của chúng là dịch bệnh, reo rắc sự suy đồi, thế giới cần được làm sạch, bóng tối sẽ bao trùm hết thảy, khi mọi tội ác đều đã được gột rửa, thế giới sẽ hồi sinh, giống như những lần trước đó... "

Thi Thi bắt đầu đọc những câu quỷ ngữ hết sức kỳ quái và khó hiểu.

"Khục... Thi Thi ngoan, nàng đừng nói mấy thứ đáng sợ đó nữa, cũng không cần nói chuyện luôn. Cứ giả vờ ngây ngốc như trước kia là tốt rồi, ta thích nàng như vậy hơn." - Ác Quỷ Máu bị chú ngữ của Thi Thi dọa sợ, vội vã bịt miệng nàng lại, không cho nàng đọc tiếp. Nếu cứ để nàng đọc chú ngữ như vậy, chẳng bao lâu cả thế giới sẽ thực sự diệt vong.

"Ô..." - Thi Thi dùng ánh mắt vô tội nhìn Ác Quỷ Máu, vừa nãy nàng hơi quá khích một chút.

"Ngoan, giờ ta cho nàng ăn."

Ngay lập tức trêи gương mặt của Thi Thi nở một nụ cười ngọt ngào, ôm chặt lấy Ác Quỷ Máu.

"Cả nàng nữa Hải Đường, ta muốn aN ái với nàng, xem xem sau khi hóa hình cảm giác có khác lúc trước không."

"Không phải chúng ta đang chờ Sa Tộc quay lại sao? Vì sao chàng lại muốn làm việc này?" - Hải Đường vô cùng khó hiểu.

"Chỉ là mấy con cá béo thôi, nàng không cần bận tâm, chỉ cần nàng hầu hạ ta thật tốt, ta đảm bảo thị tộc của nàng sẽ phát triển mạnh mẽ, đứng đầu Thất Hải."

Ác Quỷ Máu vừa nói vừa đem quần áo trêи người Hải Đường cởi bỏ, việc ngồi cả ngày ngắm biển khiến nó cảm thấy buồn chán, cũng chỉ có thể cùng mỹ nhân ân ái để đốt thời gian.

Linh Ma Giới có kϊƈɦ thước vô cùng to lớn, đại dương càng sâu đến kinh khủng, từ nơi sâu nhất lên đến mặt biển dài những mấy trăm dặm, chỉ những Hải Thú và Hải Tộc mạnh mẽ nhất mới có thể thích nghi với áp suất ở đây.

Sa Hoàng Cung là cung điện của Sa Tộc, nơi ở của Bạch Sa Hoàng. Cả tòa cung điện khổng lồ được xây dựng trong rặng san hô, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.

Phía bên ngoài cung điện là hàng ngàn con Sa Ngư to lớn bơi qua bơi lại, trêи lưng chúng đều chở một gã Sa Nhân mặc trọng giáp. Đây chính là Sa Sát Giáp Quân, binh chủng tinh nhuệ nhất của Sa Tộc.

Bên trong cung điện là một đại sảnh lớn, có hơn mười gã Hải Tướng, hai gã Hải Vương đang đứng chầu.

Kẻ ngồi trêи hoàng vị là một Sa Nhân bụng trắng lưng đen, thân cao tới hơn năm trượng, oai nghiêm bệ vệ, khuôn mặt hung ác, rất có khí thế bá vương.

Hắn ta chính là Bạch Sa Hoàng, vua của loài cá mập dưới đáy biển. Ngồi trong lòng hắn là một cái mỹ nhân ngư màu vàng, ánh mắt sợ sệt nhìn những con cá mập hung ác xung quanh.

"Chiến báo thế nào rồi? Tối hậu thư ta đã gửi hơn một tuần. Ả Lý Kim Ngọc kia có đồng ý với yêu cầu của ta không?" - Giọng nói của Bạch Sa Hoàng trầm trầm sắc nhọn.

"Khải bẩm Sa Hoàng, quân ta đã bao vây thành bắc, Sát Sa Vệ thế như chẻ che, lũ cá cảnh kia tất nhiên không dám giao chiến, chỉ cần vây thành thêm một thời gian ngắn, quân ta tất thắng." - Hổ Sa Vương chắp tay nói, hắn ta là tộc trưởng Hổ Sa Tộc.

"Cho chúng thêm ba ngày nữa, nếu vẫn không hàng thì tắm máu Nhân Ngư Thành." - Bạch Sa Hoàng rít lên vô cùng chói tai, mỹ nhân ngư ngồi trong lòng hắn sợ đến tái mặt.

Đúng lúc này phía bên ngoài truyền ra tiếng xáo động huyên náo. Một gã Sát Sa Vệ cưỡi cá mập trắng lao thẳng vào trong đại điện, con cá mập bơi đến nơi thì ngã vật ra đất chết vì kiệt sức.

"Sa La Tướng, có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy?" - Chủy Sa Vương nhíu mày hỏi, gấp gáp như vậy chỉ có thể là tin cấp báo từ chiến trường.

"Bẩm hai vị đại vương, bẩm Sa Hoàng đại nhân. Hắc Sỉ Vương đã tử trận." - Sa La Tướng thở không ra hơi, hắn là một trong những kẻ cùng Sa Hắc Sĩ đi vây đánh thuyền nhỏ, ai ngờ còn chưa ra tay thì chủ tướng đã bị giết chết.

"Đây là thư từ Kiếm Sa Vương, mời Hải Hoàng xem qua." - Sa La Tướng đem một mảnh vỏ sò dâng lên.

Sa Hoàng đưa tay bắt lấy miếng vỏ sò, bên trêи chằng chịt chữ viết nhỏ xíu.

"Lẽ nào lại như thế! Là kẻ nào to gan như vậy!" - Sa Hoàng đọc xong thì tức giận đùng đùng, đem mỹ nhân ngư trong ngực hất văng xuống đất.

"Hải Hoàng, có chuyện gì vậy? Tên Hắc Sĩ kia bị lũ nhân ngư làm thịt rồi sao?" - Hổ Sa Vương vội vàng hỏi.

"Là tu sĩ trêи đất liền giết chết!"

"Tu sĩ trêи cạn? Chúng chẳng lẽ dám xé bỏ hiệp ước đình chiến? Không sợ Long Hoàng đem mấy cái đảo của chúng nhấn chìm hay sao?" - Chủy Sa Vương kinh sợ hỏi.

"Tất cả các ngươi theo ta, tạm thời bỏ qua cho nhân ngư tộc, đem toàn bộ lực lượng tiến về Bắc Minh quần đảo, đem tất cả nhấn chìm, để lũ tu sĩ ngu ngốc đó nếm thử sức mạnh của đại dương." - Bạch Sa Hoàng gầm lên, hắn ta bơi ra khỏi cung điện.

Hắn đưa tay lên miệng, huýt lên một thứ âm thanh kỳ lạ.

Một con cá mập trắng dài đến hơn trăm mét liền xuất hiện, cúi mình trước mặt Sa Hoàng.

"Tất cả theo ta! Nhấn chìm hải đảo, đem lũ tu sĩ thôn phệ."

"Giết... Giết... Giết..."

Âm thanh của binh đoàn Sát Sa Vệ vang dội, khiến đáy biển trở nên đục ngầu.

Bình Luận (0)
Comment