"Ta không khát, nàng uống đi." - Ác Quỷ Máu đỏ mặt nói.
"Khúc khích... Có phải đạo hữu vừa đọc cuốn sinh tồn trêи hoang đảo?" - Diễm Lệ mỉm cười hỏi.
"Sao nàng biết?"
"Thϊế͙p͙ thân đương nhiên biết, là thϊế͙p͙ thân viết ra cuốn sách đó, phát cho tu sĩ trêи đảo để trêu chọc bọn họ."
"Chỉ là không ngờ đạo hữu cũng bị cuốn sách này lừa." - Mỹ nhân lấy tay che miệng, tiếng cười giòn tan như sóng vỗ.
"Nàng giống như đã ở trêи đảo rất lâu thì phải?" - Ác Quỷ Máu chuyển hướng câu chuyện sang hướng khác.
"Đúng vậy, thϊế͙p͙ thân đã ở đây mấy ngàn năm, thỉnh thoảng sẽ quay về đất liền, sau đó sẽ trở lại đây." - Mỹ nhân gật đầu xác nhận.
"Trong đất liền phồn hoa đô hội, ngoài đảo này thì linh khí mỏng manh, chim cũng không thèm đậu, vì sao nàng lại muốn ở đây vậy?"
"Vì chờ một người."
"Nàng có đạo lữ rồi sao?" - Ác Quỷ Máu hiếu kỳ hỏi.
"Vẫn chưa có..." - Diễm Lệ khẽ lắc đầu.
"Vậy nàng chờ ai mà chờ suốt mấy ngàn năm như vậy?"
"Khi thϊế͙p͙ thân chỉ mới tu đạo mấy ngàn năm, tu vi chỉ là Đại Thừa Kỳ thì gặp phải một nam nhân xấu xa."
"Hắn cùng thϊế͙p͙ thân trải qua nhiều gian nan nguy hiểm, thề non hẹn biển sống chết có nhau. Vậy mà bỗng một ngày hắn đi ra biển đánh cá, đi một lần liền mấy ngàn năm, đến giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi hắn đâu." - Diễm Lệ cười khúc khích trả lời, nhưng nét mặt chuyển sang buồn bã.
Ác Quỷ Máu nghe mỹ nhân kể liền nghĩ đến bản thân mình, hình như nó cũng hay đi giúp đỡ mấy cô gái, lừa gạt tình cảm của họ rồi đi biệt tăm biệt tích.
"Vậy kẻ đó còn sống hay chết?"
"Còn sống, vậy nên thϊế͙p͙ thân vẫn ở đây chờ hắn." - Diễm Lệ lấy ra một tấm bản mệnh ngọc phù, bên trong tấm thẻ ngọc có một giọt tinh huyết vẫn đang lưu động.
"Trò chuyện với đạo hữu khiến thϊế͙p͙ thân cảm thấy rất thoải mái, bây giờ thϊế͙p͙ thân cần trở về tu luyện, lại hẹn đạo hữu lần khác gặp mặt." - Diễm Lệ mỉm cười thi lễ, sau đó quay người rời đi.
Mục đích nàng nói những chuyện này với Ác Quỷ Máu rất đơn giản, chính là để cho nó biết nàng đã có người trong lòng, nó không nên phí công tốn sức tán tỉnh nàng.
Ác Quỷ Máu nhìn bóng mỹ nhân đi xa, ánh mắt có chút co lại.
"Thêm một cái mỹ nhân bị lừa gạt, bản mệnh ngọc phù gì chứ, bên trong chỉ là một giọt máu chết." - Ác Quỷ Máu thở dài.
Vừa nãy khi Diễm Lệ lấy ra ngọc phù, nó đã quan sát kỹ. Thứ đó chỉ là một tấm ngọc bình thường, bên trong có chứa một giọt máu, hoàn toàn không có tác dụng báo hiệu sinh tử gì cả.
"Tình nhân của nàng có lẽ biết mình xảy ra chuyện, lại không muốn nàng đau khổ nên mới giao cho nàng một tấm bùa như vậy. Nhưng tên này cũng thật độc ác, nữ nhân rất dễ tin vào hy vọng, hắn làm như vậy chẳng phải là muốn nàng chờ hắn cả đời."
"Dù sao cũng đều là lừa gạt, Ác Quỷ Máu ta lại ra tay một lần, đem nàng lừa thành thê tử của ta vậy." - Ánh mắt tên sắc quỷ lóe một tia xảo trá, cười hắc hắc trở về phòng.
Bình thường Diễm Lệ đều ở trong phòng tu luyện, mười ngày nửa tháng mới ra ngoài hít thở không khí một lần, cùng Ác Quỷ Máu trò chuyện một lúc.
Diễm Lệ ngồi trước một mái hiên, nàng đặt một chiếc đàn cầm bằng ngọc trước mặt, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trêи những dây đàn, gảy một khúc cầm du dương.
Mỹ nhân đem nỗi lòng của bản thân hòa vào tiếng đàn, khiến âm thanh lúc thì êm ả nhẹ nhàng, lúc lại bi ai sầu khổ.
Ác Quỷ Máu lặng lẽ lắng nghe, tâm trạng của nó cũng bị tiếng đàn dẫn dắt, ánh mắt trở nên buồn bã.
Sau một hồi thì khúc đàn cũng đi đến hồi kết, âm thanh tang tang liên tục vang lên, dồn dập bi ai, giống như giờ phút sinh tử chia xa.
"Tang..." - Diễm Lệ đang gảy thì một sợi dây đàn bị đứt, khiến nàng không thể kết thúc khúc đàn.
"Khiến đạo hữu chê cười, thϊế͙p͙ thân không kiềm chế được cảm xúc, lỡ tay làm đứt dây đàn." - Diễm Lệ hổ thẹn nói.
"Không sao, ta nghĩ khúc đàn này không đánh hết thì lại hay hơn, cảnh sinh ly tử biệt khiến người ta chua xót." - Ác Quỷ Máu thở dài.
"Đạo hữu có cảm giác gì khi nghe thϊế͙p͙ thân tấu khúc, có thể chỉ giáo cho thϊế͙p͙ thân một hai hay không?" - Diễm Lệ thấy Ác Quỷ Máu giống như hiểu được nỗi lòng của nàng, liền nhẹ nhàng hỏi nó.
"Giống như rất nhớ nhà." - Ác Quỷ Máu suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Nhớ nhà? Ý đạo hữu là nhớ người thân?"
"Có lẽ là như vậy..." - Ác Quỷ Máu khẽ gật đầu.
"Thϊế͙p͙ thân đã kể cho đạo hữu nghe rất nhiều về mình, đạo hữu có thể kể cho thϊế͙p͙ thân nghe về đạo hữu được không?"
"Đương nhiên có thể, nàng muốn nghe chuyện gì?" - Ác Quỷ Máu mừng thầm, đây chẳng phải là mỹ nhân muốn tìm hiểu nó sao.
"Thϊế͙p͙ thân thấy đạo hữu bề ngoài thì giống Cổ Ma, nhưng trong cơ thể lại không có ma khí mà là một loại dị năng lượng nào đó."
"Ngồi cạnh đạo hữu thì thấy mát mẻ dễ chịu, trong lòng dù đang bi thương cũng trở nên vui vẻ. Không biết là đạo hữu tu luyện loại tà pháp gì mà có đặc tính kỳ lạ như vậy?" - Diễm Lệ cười mị mị hỏi, nàng đã phát hiện Ác Quỷ Máu cố ý dùng công pháp để mê hoặc nàng.
"Không! Tà pháp gì chứ, ta trời sinh ra đã anh tuấn tiêu sái, mỹ nhân gặp mặt như mộc gặp xuân phong. Đây là tự nhiên, không phải tà pháp gì cả." - Ác Quỷ Máu chối bay chối biến.
"Thực vậy sao? Nếu không phải thϊế͙p͙ thân vẫn luôn đề phòng, e là đã ngã vào vòng tay của đạo hữu rồi. Mong đạo hữu thu hồi công pháp, thϊế͙p͙ thân chỉ muốn cùng đạo hữu kết giao bằng hữu, không muốn biến thành thù địch." - Diễm Lệ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ác Quỷ Máu, thẳng thắn cùng nó phân rõ giới hạn.
"Cái này là nàng hiểu lầm ta rồi, ta đâu có ý gì xấu với nàng. Nếu có thì ngay lúc nàng hôn mê đã ra tay rồi, cần gì phải cứu chữa cho nàng." - Ác Quỷ Máu đỏ mặt, thi triển uốn lưỡi đại pháp thuyết phục mỹ nhân.
Diễm Lệ ngẫm nghĩ một lúc, lại nhìn vẻ mặt thành khẩn của Ác Quỷ Máu.
"Là thϊế͙p͙ thân nghĩ nhiều, thành thật xin lỗi đạo hữu, nhưng về sau đạo hữu cũng đừng dùng ánh mắt đó nhìn thϊế͙p͙ thân."
"Bây giờ thϊế͙p͙ thân trở về tu luyện, lại hẹn đạo hữu hôm khác trò chuyện." - Diễm Lệ cúi người chào, ôm theo cây đàn đứt dây trở về phòng.
"Nữ nhân này thật khó lừa gạt..."
Lại một hôm khác, Ác Quỷ Máu chuẩn bị một bữa tiệc làm toàn từ cá, nào là cá nướng, cá xào, cá chiên, canh cá. Nó còn chuẩn bị một bình rượu làm từ trái cây trêи đảo hòa với máu của nó và nước mưa trêи núi.
Mặc dù bữa ăn chỉ toàn là cá với cá, nhưng cũng làm từ những loại cá khác nhau, đem lại cảm giác mới lạ.
Diễm Lệ nhìn thấy bàn ăn được Ác Quỷ Máu chuẩn bị thì vô cùng ngạc nhiên.
"Nam nhân thường xem việc bếp núc là việc của nữ nhân, đạo hữu vậy mà lại đi học tập kỹ này?"
"Ta bình thường độc lai độc vãng, biết nấu ăn cũng không có gì lạ. Nàng nếm thử một chút, xem tay nghề của ta thế nào."
Ác Quỷ Máu vui vẻ nói, thực ra mấy kỹ thuật nấu ăn này nó học trộm từ Minh Linh, mặc dù chỉ là bắt chước, không đạt đến hóa cảnh như người hiền thê kia, nhưng cũng xem như là mỹ vị.
Nó đem một phần thức ăn và một ly rượu máu đưa tới.
"Đạo hữu có lòng như vậy, thϊế͙p͙ thân cung kính không bằng tuân lệnh." - Diễm Lệ mỉm cười, nhẹ nhàng cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng.
Miếng cá mềm mại, vừa thơm vừa ngọt, nuốt xuống cổ họng vẫn đọng lại dư vị trong miệng.
"Ngon chứ?"
"Ngọt mà không béo, thơm mà không ngấy. Không biết đạo hữu dùng cách gì để chế biến?" - Diễm Lệ ngạc nhiên hỏi.
"Cái này là bí mật gia truyền, không thể nói cho nàng biết được." - Ác Quỷ Máu làm ra vẻ bí ẩn.
"Nàng lại thử uống chút rượu, ta pha chế theo công thức đặc biệt, đảm bảo không có loại rượu nào sánh bằng."
Diễm Lệ khẽ cầm ly rượu đưa lên miệng ngửi, mùi máu hòa cùng vị trái cây lên men tỏa ra hương thơm ngào ngạt, có chút nồng ấm lại vừa thanh mát.
Mỹ nhân chỉ khẽ nhấp môi uống một ngụm nhỏ, sau đó liền đặt ly rượu xuống.
Ác Quỷ Máu thấy vậy thì thất vọng ra mặt, chỉ cần Diễm Lệ uống hết thì nó đã có thể khống chế nàng.
"Tình cảm của đạo hữu thϊế͙p͙ thân hiểu rõ, nhưng thϊế͙p͙ thân đã có người trong lòng. Dù đạo hữu dùng thủ đoạn hèn hạ chiếm lấy thân xác của thϊế͙p͙ thân, thì đó cũng chỉ là cái xác không hồn."
"Việc ngày hôm nay mong đạo hữu đừng làm lại nữa, nếu không thϊế͙p͙ thân chỉ có thể cùng đạo hữu trở mặt." - Diễm Lệ ánh mắt như bốc lửa nhìn Ác Quỷ Máu.
"Khục... Nàng nói cái gì ta nghe không hiểu?" - Ác Quỷ Máu giả vờ ngây ngô hỏi.
"Việc đạo hữu làm sao có thể không biết? Đạo hữu bỏ xuân dược vào rượu đúng không?"
"Tuyệt đối không phải, sao ta có thể dùng thủ đoạn thấp hèn đó được?" - Ác Quỷ Máu lắc đầu lia lịa.
"Thϊế͙p͙ thân chỉ khẽ nhấp môi liền thấy trong người nóng bừng lên, cảm giác này chắc chắn là xuân dược, đạo hữu không cần chối nữa."
"Xuân dược gì chứ, để ta uống cho nàng xem." - Ác Quỷ Máu tức giận nói, nó cầm ly rượu máu uống cạn.
"Nàng xem, ta đâu có bị gì." - Ác Quỷ Máu dương mặt nhìn Diễm Lệ.
Bình thường người uống xuân dược cơ thể sẽ trở nên nóng bừng, trầm mê trong ɖu͙ƈ vọng. Còn Ác Quỷ Máu uống xong thì sắc mặt vẫn như cũ, không có bất kỳ dấu hiệu lạ thường nào.
"Có lẽ đạo hữu đã uống thuốc giải từ trước." - Diễm Lệ nghi ngờ nói.
"Đây tuyệt đối không phải là xuân dược, chỉ là một loại rượu có công dụng thanh nhiệt giải độc, căng cường trao đổi chất của tế bào. Uống vào sẽ khiến tinh thần thoải mái hưng phấn. Nhưng cũng không có tác dụng phụ gì, nếu nàng vẫn không tin thì ta lại pha chế một phần trước mặt nàng."
Diễm Lệ nghe Ác Quỷ Máu nói hùng hồn như vậy, lại càng cảm thấy nghi hoặc.
"Chẳng lẽ thực sự là thϊế͙p͙ thân nghĩ lầm. Vậy đạo hữu pha thử một bình rượu khác xem, nếu mùi vị giống như cũ, thϊế͙p͙ thân sẽ tạ tội với đạo hữu."
"Nàng chờ ta một chút!"
Ác Quỷ Máu lại lấy ra một ít trái cây tươi, men và một ít nước sạch. Bắt đầu pha chế một bình rượu trái cây.
"Nàng còn nhớ thứ này chứ? Nó là đan dược ta cho nàng uống để giải độc, chắc chắn không phải xuân dược. Đây chính là thứ ta cho vào rượu."
Ác Quỷ Máu lấy ra mấy viên ngọc máu, đem hòa tan với bình rượu trái cây vừa pha. Ngọc máu nhanh chóng hòa tan, bình rượu biến thành màu đỏ, mùi hương ngào ngạt.