Lúc này trong phòng chỉ còn tám người đều là cao thủ Độ Kiếp trung kỳ, sắc mặt mỗi người đều trở nên âm trầm, nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Hà chấp sự, lần này có thể duy trì được bao lâu?" - Một tên chấp sự cẩn thận hỏi, đối với gã họ Hà kiêng dè vô cùng.
"Sương mù ngoài kia có tính ăn mòn rất mạnh, hiến tế hai mạng người lại có thể duy trì một canh giờ." - Gã chân truyền đệ tử trả lời, giọng nói vậy mà vô cùng bình thản.
"Nếu sau một canh giờ mà Tông Chủ đại nhân vẫn chưa đến thì chúng ta làm thế nào?" - Một gã chấp sự khác hoảng sợ hỏi.
"Còn làm thế nào? Lại hiến tế hai mạng người, tiếp tục kéo dài thời gian." - Gã chấp sự bộ dạng hung ác cười gằn trả lời, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Lời vừa dứt những người khác liền nhíu mày nhìn hắn ta, khiến gã cảm thấy chột dạ, lập tức tế ra pháp bảo phòng ngự.
"Đạo hữu nói nghe thật dễ, nhưng biết chọn ai để hiến tế?" - Một kẻ khác cười lạnh hỏi.
"Đương nhiên là chọn hai người có tu vi yếu nhất." - Gã chấp sự hung ác vừa nói vừa ưỡn ngực lên, đem toàn bộ tu vi bạo phát, dùng uy áp để báo hiệu hắn không phải kẻ yếu.
Ánh mắt những người trong phòng đảo qua đảo lại, giống như muốn xác định xem ai là kẻ yếu, rốt cuộc tập trung vào một gã tu sĩ có vóc dáng nhỏ yếu, gương mặt vàng vọt bệnh tật.
Kẻ này cũng là chấp sự của Sát Lục Minh, mấy năm gần đây cùng người tranh đấu thân thụ trọng thương nên trở về tổng đàn tìm cách chữa trị, việc này rất nhiều người biết.
Một con hổ bệnh đương nhiên là một con hổ yếu, nghiễm nhiên hắn ta trở thành đối tượng bị hiến tế.
"Hừ! Chúng ta chỉ còn tám người, thực lực cũng tương đương nhau.
Nếu các ngươi dám nhắm vào ta, ta sẽ liều mạng cá chết lưới rách, đem ma anh tự bạo.
Căn phòng này vừa nhỏ vừa hẹp, nếu ta chết các ngươi chạy cũng không thoát, tất cả đồng quy vu tận." - Gã tu sĩ liền nghiến răng ken két, khí thế trên người biến thành hỗn loạn.
Những tên kia lập tức thu hồi ánh mắt, gã Hà chấp sự lên tiếng hòa hoãn.
"Đạo hữu đừng hiểu lầm, chỉ là vừa nãy sắp mặt của đạo hữu hơi tệ, bọn ta lo lắng đạo hữu xảy ra chuyện nên mới cùng nhìn đạo hữu."
"Những lời đạo hữu nói rất đúng, chỗ này không gian nhỏ hẹp.
Những tên vừa nãy bị chọn làm vật tế đều là Độ Kiếp sơ kỳ tu sĩ, nhưng bây giờ thực khó để chọn ra người để hiến tế."
"Nếu quả thực một canh giờ nữa Ma Chủ đại nhân vẫn chưa đến cứu viện, chúng ta đem trận pháp phá bỏ mỗi người chạy một hướng, sống hay chết đều do số mệnh."
Lời nói của hắn ta rất đúng ý những kẻ ở đây, tất cả liền gật đầu đồng ý.
Nhưng trong ánh mắt mỗi người đều hiện lên một tia tàn nhẫn.
Một canh giờ rất nhanh trôi qua, ánh sáng màu đỏ của trận pháp lại bị sương mù ăn mòn mà trở nên suy yếu.
Những kẻ bị nhốt trong trận pháp sắc mặt biến đổi, cũng không biết là kẻ nào ra tay đầu tiên, chỉ thấy đao kiếm cùng lúc nổi lên.
"Lanh canh leng keng..." - Âm thanh pháp bảo va chạm vang lên không ngớt.
Trong khoảng thời gian này rất nhiều mưu kế đã được bày ra, mưu mô xảo quyệt đan chéo vào nhau.
"Hà chấp sự! Không phải đã nói là giết lão Tiền và lão Hạc rồi sao? Cớ gì còn tấn công ta?" - Tên chấp sự bị gã họ Hà tấn công liền lớn tiếng hỏi.
"Thực xin lỗi Mã huynh, những người khác đều chọn huynh làm kẻ hiến tế, ta cũng chỉ làm theo lời bọn họ." - Gã họ Hà chắp tay nói, trên mặt giống như rất áy náy, nhưng phong mang của pháp bảo lại mạnh thêm mấy phần.
Gã họ Mã nghe vậy thì sắc mặt đen kịt, hai mắt đỏ bừng lên.
"Ha ha ha...!Vậy thì chúng ta cùng chết..." - Gã cười một cách điên dại, khí tức trên người biến thành hỗn loạn.
Ở một bên khác tên họ Ngưu cũng trong tình cảnh như vậy, hắn ta bị ba tên chấp sự vây công, cũng đang chuẩn bị tự bạo.
Sáu kẻ kia lập tức lui lại, pháp bảo phòng ngự hướng ra phía trước ngăn đỡ vụ nổ.
Cũng vào lúc này ba tên trong số đó nhận được truyền âm của gã đệ tử chân truyền, phi kiếm nhắm vào phần lưng đang để trống của Hạc và Tiền chấp sự.
Hai tên này đang lo chống đỡ đòn tự bạo pháp bảo đều đưa ra phía trước, không ngờ lại bị đồng bọn đâm sau lưng.
Rốt cuộc thủ cấp bị chém bay, cơ thể không cam lòng mà ngã nhào xuống đất.
Hai tên Ngưu và Mã trên mặt cũng xuất hiện một tia tàn nhẫn, lập tức đem ma lực ổn định lại.
"Màn khổ nhục kế này chúng ta diễn không tệ chứ?" - Gã họ Mã cười gằn hỏi.
"Diễn rất đạt, thành công lừa được hai tên ngu ngốc này."
Mấy gã chấp sự khác cũng cười cười trả lời, cố gắng kết thân với nhau.
Vừa nãy bọn chúng âm thầm bỏ phiếu, chọn tu sĩ có gương mặt vàng vọt và một tên khác làm vật tế, nhưng lại sợ hai kẻ này tự bạo.
Nên bày ra mưu kế dụ họ vây công hai tên Ngưu Mã, để cho hai tên này giả vờ tự bạo, nhân lúc hai người kia không chú ý thì ra tay sát hại, quả nhiên cái trò kế trong kế này đã thành công.
"Chư vị đừng vội cười, nói không chừng tiếp theo lại là các vị bị chọn làm vật tế." - Gã họ Hà cười gằn nói, hắn ta dùng chân đá đá vào hai cỗ thi thể mới chết.
"Hà chấp sự nói vậy là có ý gì?" - Gã tu sĩ có gương mặt hung ác lớn tiếng hỏi.
Những kẻ khác cũng nổi lên tâm tư nghi ngờ, lúc này chỉ còn sáu người, nếu tiếp tục rất có thể bọn họ sẽ giống như mấy cỗ thi thể kia.
Bị đồng bọn bán đứng, chém đầu tế pháp trận.
"Hừ! Bản công tử khác với các ngươi! Cha ta là đại trưởng lão của Thất Sát Tông, sau này ta cũng sẽ là đại trưởng lão, nói không chừng còn có cơ hội leo lên chức Tông Chủ.
Các ngươi vì ta chết thay chính là đóng góp lớn cho tông môn." - Gã họ Hà nở nụ cười tàn nhẫn.
Bắn bấm niệm pháp quyết đem trận bàn thu hồi, một tầng huyết quang bao bọc lấy cơ thể của hắn.
Không có trận bàn tăng cường Khốn Tiên Trận lập tức vỡ vụn, những kẻ khác sợ hãi dùng pháp bảo hộ thân.
Riêng gã họ Hà có trận bàn bảo vệ nên không sợ sương mù, lập tức hóa thành một đạo huyết quang bỏ chạy.
Hắn sớm biết tiếp tục chờ chết trong trận pháp không phải cách hay, lần này giết người huyết tế không phải để duy trì đại trận, mà chỉ để bảo vệ chính mình, những kẻ khác đều làm đá cản đường cho hắn.
Phía bên ngoài Long Nữ reo hò vui vẻ, nàng chờ cả ngày trời rốt cuộc cũng được ăn.
Chỉ là sau khi nhìn thấy trong trận pháp chỉ có năm người, sắc mặt liền ỉu xìu.
"Thi Thi! Vừa nãy ta thấy nhiều thức ăn lắm mà? Chúng chạy đi đâu cả rồi?"
"Lũ chuột này tự sát hại lẫn nhau, dùng máu huyết đồng bọn để duy trì pháp trận vận chuyển.
Những kẻ kia đều đã biến thành xác khô." - Thi Thi lạnh lùng trả lời, ánh mắt mang theo vẻ chán ghét nhìn mấy tên chấp sự còn sống.
"Thì ra là vậy! Các ngươi sớm muộn gì chẳng chết, còn làm hỏng thức ăn của ta!" - Long Nữ tức giận gầm lên.
Móng vuốt nhào đến tóm lấy một tên chấp sự, cô nàng giữ hắn ta bằng hai móng tay, sau đó thả vào trong miệng.
Hai hàm răng sắc nhọn nhai nhồm nhoàm, máu thịt vỡ nát rỉ ra từ những kẽ răng.
Bốn tên chấp sự thấy đồng bọn bị nhai sống thì sợ đến mức tê dại, pháp lực bị sương mù làm cho hỗn loạn, muốn chạy cũng không thể chạy.
"Đừng...! Đừng giết ta! Ta còn có mẹ già bị tật, còn có thê tử, còn có ba đứa con nhỏ ở nhà..." - Gã họ Mã run rẩy van xin, gần như là khóc rống lên khi thấy Ma Long nhìn mình.
"Hứ! Lừa ai chứ? Long Nữ rất thông minh, mấy lời này không lừa được ta đâu." - Long Nữ cười híp mắt, dùng móng vuốt tóm luôn gã họ Mã ném vào miệng.
"Ngưu huynh cứu..." - Gã họ Mã thét dài một hơi rồi im bặt, bị hàm răng rồng nhai nát vụn.
"Tiếp đến là ngươi! Lần trước dám vây đánh ta! Long Nữ ta có thù tất báo, hôm nay đem ngươi ăn." - Long Nữ khịt mũi phun ra một ngọn lửa trắng, nướng gã họ Mã cháy đen rồi mới thưởng thức.
Hai tên còn lại rất nhanh cũng bị nàng ăn sạch, kết thúc cuộc sống đen tối của bọn chúng.
Thi Thi lẳng lặng đứng lơ lửng trên cao, ánh mắt nhìn về phương hướng gã họ Hà chạy trốn.
"Cô đuổi theo tên kia đi, ta đi xem có còn con cá lọt lưới nào không?" - Thi Thi lạnh lùng nói, không để ý đến câu trả lời của Long Nữ, nàng vẫy đôi cánh màu xanh nhạt bay đi.
Long Nữ trong hình dạng Ma Long khẽ gật đầu, thân rồng uốn lượn đuổi theo tên họ Hà, tốc độ của nàng rất nhanh khi bay qua bầu trời để lại một vệt sáng dài màu trắng.
Gã họ Hà điên cuồng phi hành, ba thanh ma kiếm đã hợp lại thành một thanh cự kiếm màu đen, tốc độ bay nhanh vô cùng.
Những giọt mưa máu vẫn rơi lả tả, đập mạnh vào lồng phòng hộ vang lên những tiếng chan chát.
"Ta không thể chết ở nơi này, ta còn phải tranh đoạt chức vị thiếu chủ, sau này còn phải trở thành Ma Chủ của Thất Sát Tông."
"Cả cuộc đời tươi đẹp còn đang chờ ta!"
"Ta tuyệt đối không thể chết!" - Gã tu sĩ hò hét trong lòng, tốc độ phi hành càng lúc càng nhanh.
Chỉ tiếc người đang truy sát hắn lại là Long Nữ, nàng từ nhỏ đã đi theo Tà Huyết săn giết côn trùng, trước nay chưa từng để cho cá lọt lưới, gã họ Hà kia cũng sẽ không ngoại lệ.
Thân rồng uốn lượn trong mưa gió, để mặc nước mưa rơi lên người nghe như tiếng kim loại lanh canh.
"Thức ăn đừng chạy! Ngoan ngoãn chui vào bụng ta đi!" - Chỉ hơn mười phút phi hành thì Long Nữ đã đuổi kịp, âm thanh thiếu nữ phát ra từ miệng Ma Long nghe vô cùng quỷ dị.
"Ma Long đại nhân! Ta nguyện đem túi trữ vật cho ngài, chỉ cần giữ được mạng nhỏ." - Gã họ Hà hét to, ném về phía sau lưng một cái túi trữ vật để đánh lạc hướng.
Đương nhiên bên trong cái túi chỉ toàn là đồ vớ vẩn, cách này hắn đã dùng nhiều lần.
Mỗi khi bị địch nhân truy sát thì sẽ ra chiêu thằn lằn đứt đuôi, kẻ thù sẽ thường ngừng lại kiểm tra mà không truy đuổi nữa, nhân cơ hội đó hắn liền nhanh chân bỏ chạy.
Tiếc là Long Nữ không quan tâm đến vật chất, túi trữ vật của tu sĩ trong mắt nàng cùng rác rưởi không có gì khác biệt.
Một cái vuốt rồng vươn về phía trước, khẽ chụp một cái nhưng chỉ chụp vào khoảng không.
Gã họ Hà đã kịp thời chuyển hướng phi kiếm né tránh.
Long Nữ cũng không tỏ vẻ bất ngờ, trong ánh mắt hiện lên ý cười.
Đuôi của nàng vụt mạnh về hướng gã ta tránh né, đem hắn ta vụt bay.
"Oanh! Răng răng!" - Âm thanh vỡ vụn vang lên, lồng máu do trận bàn tạo ra vỡ vụn, gã họ Hà lập tức cắm đầu xuống đất ngã gãy mấy đốt xương.
Hắn ta đau đến há hốc mồm, máu trào ra từ thất khiếu.
Trước hung thú hắn đã gặp nhiều, ra tay săn giết cũng không phải ít, nhưng chưa từng thấy thứ gì hung tàn như Ma Long.
Trận bàn trước ngực ảm đạm không còn một chút ánh sáng, chỉ chống đỡ một cái quật đuôi của Long Nữ thì đã khô cạn pháp lực.
"Ma Long đại nhân! Chỉ cần ngài tha cho ta thì ta nguyện làm trâu ngựa hầu hạ ngài." - Gã họ Hà lột bỏ mặt nạ để lộ gương mặt anh tuấn, dập đầu bái lạy thảm thiết.
Nam nhân đối với mỹ nữ thường không nỡ ra tay, nữ tử cũng là như vậy, thấy nam nhân anh tuấn cũng sẽ sinh lòng trắc ẩn mà tha mạng.
Ma Long biết Long Nữ có nhân hình là một thiếu nữ, liền muốn dùng khổ nhục kế lừa gạt xin nàng tha mạng.
"Hứ! Ghê tởm!" - Nào ngờ Long Nữ chỉ khịt mũi xem thường, móng rồng giơ lên cao muốn đập hắn ta nát vụn.
Trong mắt gã họ Hà lóe lên một tia hiểm độc, miệng phun ra một búng máu.
"Đi!" - Chỉ thấy hắn ta rít lên một tiếng, chỉ tay về phía trước mặt.
Từ trong người hắn một thứ gì đó đen ngòm phóng vụt ra ngoài, hóa thành một cây đinh màu đen.
Mũi đinh xuyên thủng lớp đệm thịt lòng bàn chân vuốt rồng, cắm sâu vào bên trong.
"Ngao!!!" - Long Nữ gầm lên một tiếng.
Toàn thân nàng được bao phủ bởi một lớp vảy trắng bạc, lớp vảy này cứng rắn vô cùng, cực phẩm pháp bảo đánh lên cũng không để lại vết xước.
Chỉ duy có hai mắt và lòng bàn chân là có thể bị xuyên thủng.
Gã họ Hà chớp lấy thời cơ, dùng một loại bí pháp phong ấn thương thế trên người, rồi tế ra phi kiếm bỏ chạy.
Long Nữ dùng móng tay rút cây đinh màu đen ra khỏi bàn chân, hai lỗ mũi sụt sùi chảy nước.
"Hức...!Bất cẩn rồi..." - Cô nàng ấm ức nghi thầm trong lòng, cặp long nhãn nheo lại.
Ánh mắt nhìn con mồi đang bỏ chạy nơi xa xa, nàng lập tức đạp chân xuống đất mà đuổi theo.