"Giết chúng!" - Nữ Băng Hoàng vừa hiện thân liền lập tức ra lệnh.
Mục đích nàng ta đưa Ác Quỷ Máu đến nơi này là để giế.t chết nó.
"Tạch...!Tạch...!Tạch..." - Âm thanh cò súng vang lên liên tiếp.
Ngay lập tức hàng loạt luồng năng lượng đen ngòm bắn thẳng vào bên trong cửa hàng, giống như một tấm lưới kín kẽ không góc chết, dù là con ruồi cũng khó bay lọt.
Ác Quỷ Máu biến sắc, không ngờ nữ Băng Hoàng lại quyết đoán như vậy, không thèm nói chuyện đã hạ sát thủ.
Nó chỉ đành hóa thành hình dạng ma quỷ của mình, lấy thân thể to lớn chắn phía trước, làm một tấm bia sống.
Sau một lúc thì những cảnh sát người máy ngừng bắn, cánh cửa kính lúc này đã vỡ vụn, miểng chai văng khắp sàn.
Đồ đạc bên trong cửa hàng bị đốt cho cháy xém, nhiều bộ quần áo đắt tiền và những con búp bê nhựa bốc cháy phừng phừng.
Ác Quỷ Máu toàn thân cháy đen, hàng trăm cái lỗ lớn nho trên người, máu tươi theo miệng vết thương chảy đầy đất.
"Tà Huyết ca ca...Phu quân..." - Linh Lung và Băng Ngưng vốn đang định lên tiếng thì đã bị Ác Quỷ Máu chặn lại.
Gương mặt của nó lúc này kinh khủng vô cùng, một phần gò má phải đã biến mất, con ngươi bên trái cũng lòi ra ngoài.
"Nàng đưa Linh Lung trốn vào trong cửa tiệm, đừng để muội ấy bị thương." - Ác Quỷ Máu nói bằng giọng khàn khàn.
"Thiếp không có linh lực nhưng thiếp biết múa kiếm, thiếp có thể hỗ trợ chàng." - Băng Ngưng rút ra thanh kiếm từ trong bọc quần áo, nàng đã luyện kiếm thuật hơn một vạn năm, trình độ so với võ thuật đại sư còn giỏi hơn rất nhiều.
"Muội cũng vậy..." - Linh Lung cũng phụ họa.
"Ta biết hai nàng rất thông minh, đừng làm mấy chuyện vô ích, càng đừng làm vướng chân ta." - Ác Quỷ Máu quát lớn, âm thanh khàn khàn chói tai.
Linh Lung sững người, bình thường Ác Quỷ Máu luôn dịu dàng từ tốn với nàng, chẳng bao giờ nặng lời như vậy.
Trong những giờ phút nguy hiểm, lý trí của Băng Ngưng lại hoạt động rất hiệu quả.
Nàng nắm lấy tay của Linh Lung, kéo tay muội muội chạy đi.
Ác Quỷ Máu dang rộng cánh để che lấp tầm mắt đám người máy bên ngoài, tạo điều kiện cho hai người trốn vào trong cửa hàng.
"Chết đi!" - Khi hai người đã an toàn thì sắc quỷ mới yên tâm, nó rít lên vô cùng chói tai, toàn thân bốc cháy ngọn lửa đỏ thẫm.
Máu tươi trên mặt đất bị hút ngược lên cao, biến thành một lưỡi đao máu dài hơn một trượng.
Ác Quỷ Máu giống như con bò mộng lao ra khỏi cửa hàng hất văng mấy tên người máy trước cửa.
Đôi cánh to lớn trên lưng vung mạnh một vòng, nó dùng lưỡi đao máu băm bổ tới tấp vào những tên khác, nhảy chồm lên cao rồi dẫm mạnh xuống đất.
Tiếng súng liên tục vang lên, hàng loạt tia năng lượng bắn vào người Ác Quỷ Máu, nhưng nó phớt lờ mọi vết thương trên người, chỉ tập trung chém giết.
Chẳng mấy chốc hơn mười tên cảnh sát đã biến thành sắt vụn, nằm la liệt bốc khói trên mặt đất.
Còn Ác Quỷ Máu thủng lỗ chỗ như tổ ong, xương cốt nhiều nơi lộ cả ra ngoài.
Nó giống như dã thú bị dồn vào đường cùng, gương mặt toát lên vẻ hung ác đến cực điểm.
Mặc dù nơi này nơi này đang là bãi chiến trường, ấy vậy mà bốn phía lại có rất đông người vây xem.
"Nhìn! Mau nhìn! Có quái vật đang đánh nhau với cảnh sát kìa!"
"Hình như là người đột biến, chắc là hắn ta cắn thuốc quá liều."
"Ha ha...!Mấy hôm trước ta còn thấy một tên biến thành vũng sình ngay trước mắt."
Đám người vừa cười nói vừa chỉ trỏ bàn tán, giống như không hề sợ chết.
Ác Quỷ Máu sau khi hạ hết lũ người máy liền đứng thở hồng hộc, ánh mắt đảo quanh bốn phía tìm đường tẩu thoát.
"Băng Hoàng! Thuộc hạ của vô đều đã bị đánh bại! Chúng ta chỉ là có chút hiểu lầm, hay là giảng hòa đi, đừng ép ta phải hạ sát thủ." - Ác Quỷ Máu gằn giọng nói.
Nữ Băng Hoàng nghe vậy thì khóe môi khẽ vễnh lên, giống như vừa nghe một chuyện rất buồn cười.
"Giết hắn!" - Cô nàng lạnh lẽo rít lên, bàn tay chỉ về phía trước.
Những chiếc xe cảnh sát rung lên bần bật, linh kiện bên trong chúng kêu lên cót két, chỉ vài giây sau đã hóa thành bảy tên người máy khổng lồ cao hơn năm sáu trượng, nhắm họng pháo đen ngòm vào mặt sắc quỷ.
"Oanh! Ầm ầm!" - Tiếng nổ vang trời rung lên, Ác Quỷ Máu chỉ trong thoáng chốc đã nổ tung, hóa thành máu thịt văng be bét.
"Tự tìm đường chết..." - Băng Hoàng cười lạnh.
Nàng ta khẽ chạm vào cổ tay, bật lên một cái màn hình ánh sáng.
Trên màn hình hiển thị bản đồ thành phố, có hai điểm sáng nhỏ đang di chuyển.
"Trốn cũng thật nhanh..."
Nữ Băng Hoàng cũng không vội vàng đuổi theo, cô ta giơ cao cánh tay chĩa vào bên trong cửa hàng.
Từ thiết bị ở cổ tay phóng ra hào quang rực rỡ, ánh sáng chiếu tới đâu thì khung cảnh thay đổi đến đó, thời gian giống như là bị tua ngược lại.
Cánh cửa kính vốn đã vỡ vụn bỗng trở nên lành lặn, những con búp bê những bộ quần áo nhanh chóng dập lửa, khôi phục lại hiện trạng như lúc ban đầu.
Ngay cả những tên người máy cảnh sát cũng được chữa lành, những linh kiện máy móc tự động bay lên rồi hợp nhất lại với nhau.
Chỉ hơn một phút mọi chuyện trở lại như cũ, cuộc hỗn chiến dường như chưa từng xảy ra, chỉ có Ác Quỷ Máu vẫn giữ nguyên tình trạng là một đống thịt nát.
"Hừ! Quả nhiên là một vị thần công nghệ, cô ta đã tồn tại hàng triệu năm dưới lòng đất Băng Nguyên, chắc chắn đã nghiên cứu được không ít thứ tiên tiến." - Ác Quỷ Máu nghĩ thầm, tiếp tục trạng thái giả chết.
"Các ngươi truy bắt hai phạm nhân kia, bắt được lập tức gi.ết chết." - Băng Hoàng nghiêm mặt ra lệnh.
Từ trên bầu trời lại chiếu xuống một luồng sáng trắng, đem nàng ta bao bọc vào bên trong.
Ác Quỷ Máu chỉ chờ có vậy, đống máu thịt bầy nhầy trên mặt đất đột ngột bùng cháy hóa thành một đám khói màu đỏ.
Khí vụ quay cuồng một hồi biến thành một cơn lốc xoáy, trước khi luồng sáng tan đi thì nó đã chui kịp vào bên trong.
Khoảng cách truyền tống cũng không quá xa, chỉ chưa đến một giây Ác Quỷ Máu đã thấy mình ở bên trong một căn phòng toàn là máy móc.
Nơi này có rất nhiều màn hình ánh sáng, bên trong chiếu lại vô số hình ảnh sinh hoạt của người dân.
Trên màn hình lớn nhất còn đang chiếu lại hình ảnh bên ngoài cửa hàng quần áo, đám cảnh sát vẫn đang đứng ở đó.
Một màn hình khác chiếu cảnh Linh Lung và Băng Ngưng đang chạy theo Thanh, trốn vào bên trong ký túc xá của nàng.
"Thì ra là dùng thứ này để biết được vị trí của ta." - Ác Quỷ Máu rủa thầm trong lòng, khắp các con đường nó đi qua đều có gắn những chiếc máy ghi hình, bên trong cửa hàng quần áo cũng có, chỉ là Nó không ngờ những chiếc máy nhỏ nhoi đó lại có tác dụng thần kỳ như vậy.
Huyết vụ quay cuồng một hồi, Ác Quỷ Máu một lần nữa hiện ra, lông tóc trên người không tổn hao gì.
Nhưng đây chỉ là vẻ bên ngoài, thật ra năng lượng máu trong cơ thể nó đã tiêu hao gần hết, hiện tại chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
"Thương Tần!" - Ác Quỷ Máu hét lớn.
Ngọn giáo tím đen chằng chịt những tia máu, thứ vũ khí này đã rất lâu rồi nó không dùng đến, nhưng chỉ cần nghe tiếng gọi của chủ nhân thì nó sẽ hiện ra, bất kể khoảng cách và thời gian, dù là hiện thực hay ảo ảnh.
"Ngươi!" - Băng Hoàng sững người một giây, cô ta nhấc cổ tay lên tụ lực, nhắm thẳng vào người Ác Quỷ Máu.
Nhưng lần này Ác Quỷ Máu ra tay nhanh gọn vô cùng, từ lúc xuất hiện trong phòng điều khiển đến bây giờ chỉ mới một giây.
Đầu mũi thương sáng rực lên, những tia điện nhỏ li ti kêu tí tách.
Mũi giáo phóng vọt ra khỏi tay Ác Quỷ Máu, đâm mạnh vào bàn điều khiển.
"Ầm!" - Ngọn thương ngay lập tức phát nổ, khiến toàn bộ hệ thống máy tính nổ tung.
"Mất kết nối...!Mất kết nối..." - Ám thanh máy móc vang lên ong ong trong đầu Ác Quỷ Máu.
Cả thế giới bỗng chốc trở nên nhạt nhòa, sau đó mọi thứ vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.
Trước mắt Ác Quỷ Máu là một mảng tối tăm đen kịt, không hề có một tia sáng.
Nhưng loại cảm giác đó không kéo dài quá lâu, khi ánh sáng quay thì Ác Quỷ Máu cũng đã trở về bên trong hầm băng, hoặc là nó chưa từng rời khỏi nơi này.
Đám tinh điệp rơi lả tả trên mặt đất, đôi cánh bảy màu của chúng hóa thành những làn khói hư ảo.
Những viên tinh hạch vỡ vụn lộ ra lõi kim loại và linh kiện điện tử bên trong.
Băng Hoàng vẫn giống như bóng ma hư ảo đứng phía trước, chỉ là nàng ta không còn cười nổi nữa, thay vào đó là vẻ sợ hãi cực độ.
"Ngươi điên rồi! Ngươi biết mình vừa làm gì không? Đồ Ác Quỷ điên loạn."
"Hừ! Không phải là phá hỏng mấy cái máy tính thôi sao? Giờ đến lượt cô." - Ác Quỷ Máu cười lạnh, phóng Thương Tần bay về phía Băng Hoàng.
Nhưng ngọn giáo bay sượt qua thân thể hư ảo của nàng ta rồi cắm phập xuống nền băng.
Nữ Băng Hoàng cũng rất biết thời thế, thân thể hư ảo của nàng ta giống như làn khói nhanh chóng biến mất.
"Chạy cũng thật nhanh..." - Ác Quỷ Máu khinh bỉ nói, vung tay thu hồi ngọn giáo.
"Tà Huyết ca ca...!Chúng ta chết rồi sao?" - Âm thanh yếu ớt của Linh Lung vang lên từ phía sau lưng, nàng cũng chỉ vừa mới tỉnh lại.
Vừa nãy nàng và tỷ tỷ đã rất cố gắng lẩn trốn nhưng vẫn bị đám người máy bắt được, chúng vừa thấy mặt liền nổ súng không kiêng nể gì.
Linh Lung chỉ cảm thấy rất đau đớn, sau đó tất cả tối sầm lại.
"Hắc hắc! Đương nhiên là nàng còn sống.
Ta đã tìm được lỗ hổng của thế giới rồi phá hủy nó."
"Tiếc là chưa thể dẫn nàng đi chơi, đợi ta tóm được ả tiện nhân kia, sẽ dẫn nàng đi du lịch trong đó." - Ác Quỷ Máu liền an ủi.
"Không cần! Muội đi du lịch vậy đủ rồi, chúng ta trở về Tuyết Sơn thôi." - Linh Lung lắc đầu lia lịa, cảm giác linh hồn và cơ thể vẫn còn chưa hòa hợp với nhau.
"Phu quân, thiếp nghĩ chúng ta nên trở về thôi.
Hiện tại chỉ mới là khu vực bên ngoài, thiếp sợ càng đi xuống dưới càng có nhiều cạm bẫy." - Băng Ngưng cũng tiếp lời, nàng dùng tay ôm lấy bụng, nơi đó vẫn còn đau nhói do bị đạn bắn trúng, tất nhiên đó chỉ là cảm giác đau giả do ý thức của nàng tạo ra.
"Chúng ta không đi cứu tiểu tinh linh nữa sao?" - Ác Quỷ Máu nghi hoặc hỏi.
Vốn dĩ là hai nàng đòi cứu tiểu tinh linh, bây giờ lại muốn từ bỏ.
"Không cần cứu nữa, tinh linh đi lạc sẽ dần cạn kiệt năng lượng rồi hóa thành linh khí tiêu tán.
Một trăm năm sau linh thủy dưới hồ lại sinh ra linh hồn mới." - Linh Lung khẽ lắc đầu.
"Muội không muốn huynh tiếp tục mạo hiểm."
Giọng nói của nàng trở nên nhỏ xíu, cảnh tượng Ác Quỷ Máu toàn thân vỡ nát vẫn còn ám ảnh trong tâm trí nàng.
Đó là thứ cảm giác sợ hãi cực độ khi người thân yêu nhất vì mình mà chết.
"Được rồi, ta biết hai nàng hiện tại rất mệt, để ta đưa các nàng trở về bí cảnh nghỉ ngơi.
Chuyện giải cứu tiểu tinh linh cứ giao cho ta đi." - Ác Quỷ Máu tiếp tục an ủi.
"Nhưng mà..."
"Không sao, ta nhất định sẽ đem nha đầu ham chơi kia trở về."