Ma Thần Thiên Quân

Chương 172 - Chương 172: Hỏa Vân Phong Về Nhà

Hỏa Vân sơn trang là một trong ba thế lực cường đại nhất trên Hạo Vũ tinh, nó tọa phía trên một đầu siêu cấp Hỏa linh mạch, thân dựa vào sâm lâm rộng lớn, đất đai phì nhiều, nhân khí rất nhiều, xem như một nơi địa linh nhân kiệt.

Chính nhờ bên dưới có Hỏa linh mạch nên bên trong Hỏa Vân sơn trang Hỏa linh khí là nhiều nhất, tu giả tu luyện hỏa công pháp ở đây có thể nói là làm chơi ăn thật, so với bên ngoài thì dễ dàng tiếp xúc Hỏa linh khí hơn nhiều. Hỏa Vân sơn trang lấy đay làm nơi lập căn cơ cũng một phần là vì điều này, nghe nói lão tổ khai sáng ra Hỏa Vân sơn trang thân mang Hỏa linh mạch, tu luyện chính là hỏa công vô cùng lợi hại, một thân tu vi đăng phong tạo cực đạt đến Thánh tổ bước thứ ba, hậu nhân ngày nay tuy rằng không thể phát huy được như hắn thế nhưng cũng có người đạt đến Thần tôn cảnh, chia ba thiên hạ với hai thế lực cự phách khác, cũng xem như không nhục uy phong người sáng lập nên Hỏa Vân sơn trang rồi.

Hỏa Vân sơn trang phân thành hai khu vực chính là nội khu cùng ngoại khu, phân theo chính là tùy vào Hỏa linh mạch bên dưới đất, nội khu chính là toàn bộ Hỏa linh mạch cùng bán kính năm dặm bao quanh nó, ngoại khu thì chính là bên ngoài, rộng lớn vô cùng! Hỏa Vân sơn trang thủ vệ cũng rất nhiều, luôn luôn có người canh gác cả ngày lẫn đêm không để cho bất kỳ người không liên quan nào được phép đi vào Sơn trang nửa bước.

Hôm nay canh gác cũng như thường, người trông coi đội trưởng tên là Hỏa Hùng, hắn nguyên họ kỳ thực cũng không phải họ Hỏa mà là mấy năm trước được ban cho, hạ nhân bên trong Hỏa Vân sơn trang được ban họ Hỏa chính là một sự tình vinh quang vô cùng ah! Hắn đang nói chuyện phiếm với mấy cái hộ vệ thì hắn bất chợt nhìn thấy phía xa đang có một người thanh niên đi đến phía cổng mà hắn đang canh gác, bộ dáng nhàn nhã giống như vào nhà mình như thế đi về phía Hỏa Vân sơn trang, còn giống như đang cười cười.

“Người đến mau dừng lại!”. Hỏa Hùng nhìn thấy thanh niên giống như không có ý dừng lại thì hô lên, người này nhìn hơi lạ mặt, trước khi vào cần kiểm tra một chút mới phải đi.

“Ồ? Quả nhiên hay vẫn là bị cản lại, xem ra ta cái này phế vật thiếu gia lớn lên một chút đã không ai nhận ra”. Thanh niên nghe thấy tiếng hô lớn thì ngừng lại cước bộ ngẩng đầu nhìn lên người vừa hô, huh, giống như có chút quen mặt.

“Ngươi là ai? Đến Hỏa Vân sơn trang có chuyện gì?”. Hỏa Hùng nhìn thanh niên này có nét quen mặt nhưng không nhớ gặp ở đâu.

“Ah! Ngươi là Hỏa Hùng thúc thúc đi?”. Thanh niên không để ý Hỏa Hùng hỏi là nhíu mày trầm tư một lúc thì vỗ trán một cái nói.

“Không sai! Bản nhân là Hỏa Hùng, mấy trăm dặm quanh đây biết ta cũng không ít người? Ngươi là ai?”. Hỏa Hùng nhíu mày hỏi lại. Tên này còn dám gọi hắn là thúc thúc?

“Hắc hắc! Ta gọi Hỏa Vân Phong, cha ta là Hảo Hình Kế, mẹ ta là Diêu Minh Minh!”. Thanh niên mở miệng cười hắc hắc nói. Hắn chính là Hỏa Vân Phong, một trong bát đại linh tử của Vũ Thiên Quân, Hỏa Linh Tử!

“Hỏa Vân Phong? Huh! Cái gì? Ngươi là Hỏa Vân Phong? Vân Phong Thiếu gia?”. Hỏa Hùng ban đầu nghi hoặc sau đó trợn mắt lên nhìn Hỏa Vân Phong nói.

Hỏa Vân Phong bên trong Hỏa Vân sơn trang cũng không mấy nổi tiếng, tuy rằng hắn cũng là dòng chính của Hỏa Vân sơn trang thế nhưng từ nhỏ mắc quái bệnh khiến cho không thể tu luyện, biến thành một cái phế vật bị những kẻ khác khi dễ, khinh thường chỉ là hắn có một cái Phụ thân không đơn giản, Hỏa Linh Kế chính là tam đương gia của Hảo Vân sơn trang, một thân tu vi hình như đã đến Thần cảnh tứ trọng thiên đuổi sát gia chủ! Vì thế cho nên cho dù trong trang bị không ít người khinh thường thế nhưng không có ai dám nói gì nhiều, thế nhưng sáu năm trước Hỏa Vân Phong đột nhiên biên mất không để lại một chút manh mối nào làm cho Tam đương gia gần như đào cả Hỏa Vân sơn trang lên làm ầm ĩ thế nhưng cuối cùng vẫn không có tin tức, chuyện hơn một năm lắng xuống, tại vì Hỏa Vân sơn trang bên trong Hỏa Vân Phong đèn linh hồn vẫn cháy, cho thấy hắn vẫn chưa chết nên Tam đương gia mới lắng xuống chờ đợi, thấm thoắt đã qua sáu năm rồi, hôm nay có người nói mình là Hỏa Vân Phong lại còn nói cả tên cha mẹ mình làm sao Hỏa Hùng hắn không giật mình cho được?

“Ha ha! Không giả được! Hi vọng thông báo một chút không phải là được rồi sao?”. Hỏa Vân Phong cười nhạt nói. “Để bọn hắn kiểm chứng không phải là được rồi sao?”.

“Huh! Đợi một chút!”. Hỏa Hùng nghe như vậy thì cũng hơi chút chần chừ rồi bấm mấy pháp quyết đang truyền thông tin vào bên trong khu nội Hỏa Vân sơn trang, chuyện này nếu là đúng như vậy chính là chuyện hệ trọng của Hỏa Vân sơn trang ah! “Đợi một lát! Ta đã truyền tin cho khu nội, rất nhanh sẽ có người đi ra”. Hắn lại nhìn Hỏa Vân Phong hơi có chút nghi hoặc nói.

“Ha ha! Xem ra ta ra ngoài sáu năm quả nhiên đã không có ai còn nhận ra ta rồi... Huh...”. Hỏa Vân Phong đương nhiên biết Hỏa Hùng đang nghi ngờ mình thì cười cười nói, bất chợt nhìn lại phía sau, có một đám người trẻ tuổi đang cưỡi Yêu thú chạy nhanh về phía này, trên đường cũng có không ít người nhưng bọn hắn giống như không mấy cố kỵ một bên phi nhanh một bên hô lớn “Tránh ra! Tránh ra!”. Những người đi đường cũng như đã biết bọn hắn liền tránh sang một bên, nhìn một chút Hỏa Vân Phong hơi chút nhíu mày rồi cười có chút yêu dị.

“Tránh ra! Muốn chết!”. Mấy người kia rất nhanh đã chạy đến gần chỗ Hỏa Vân Phong nơi cửa vào thấy hắn chỉ ngoáy đầu rồi cười quái dị mà không chút tránh ra thì hô lớn, sau đó vung lên trong tay roi da quất về phía hắn, lực đạo rất không tầm thường!

“Hả? Tránh...”. Hỏa Hùng thấy thế thì đột nhiên kinh hãi, nếu quả thật thanh niên trước mặt là Hỏa Vân Phong thì hắn không phải đã phạm trọng tội rồi, mấy vị thiếu gia, tiểu thư kia đánh trúng Hảo Vân Phong chỉ sợ không chết cũng trọng thương! Hắn vội vàng túm lấy bả vai của Hỏa Vân Phong định ném hắn sang một bên tránh đi một roi kia, chỉ hắn túm vào giống như một cái cự thành như thế không hề nhúc nhích!

“Hừm! Vẫn ngông cuồng ngu ngốc như vậy!”. Hỏa Vân Phong nhìn thấy roi da quất về phía mình thì cũng không chút sợ hãi hay có ý định tránh né, một cái Nhân đan còn chưa đến công kích mà hắn phải kinh sợ thì cũng quá mất mặt rồi. Nhìn cũng không nhìn hắn tay trái giơ lên túm lấy roi ra sau đó kéo mạnh, lập tức thanh niên đang cười yêu thú không kịp phản ứng đã bị kéo bay về phía tường bao bên ngoài Hỏa Vân sơn trang.

“Gờ réc...!!! Ầm!”. Tiếng Yêu thú cưỡi giật mình cùng tiếng va chạm mạnh vang lên, thanh niên kia còn chưa kịp kinh hô đã đạp thẳng vào tường thành, lực đạo không yếu.

“Ngươi....”. Hỏa Hùng lúc này mới kinh dị chỉ Hỏa Vân Phong, tay run run lên thế nhưng lập tức bỏ qua hắn lao nhanh về phía tường thành đỡ lấy thanh niên kia.

“Vân Tường thiếu gia! Vân Tường thiếu gia!”. Hỏa Hùng đỡ lấy Hỏa Vân Tường kiểm tra một chút thì thở phào một hơi, còn may còn chưa ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ là bị thương không nhẹ, tay phải bị gãy, đầu va chạm chảy máu ngất đi, xem như may mắn. Hắn chỉ là không biết Hỏa Vân Phong nương tay thôi, xem như đòi lại chút lợi tức khi còn bé mà thôi.

“Ngươi là ai? Tại sao lại dám ra tay làm bị thương Biểu đệ ta? Ngươi biết đây là chỗ nào?”. Đám thanh niên thiếu nữ đi đầu một cái Thanh niên mặt hàm sát khí nhìn Hỏa Vân Phong lạnh lùng nói.

“Huh! Ngươi là gì nha? Hỏa Vân Thạch Biểu ca?”. Hỏa Vân Phong cười cười không chút để ý Hỏa Vân Thạch nghi hoặc nói. “Huh! Ngươi nên là Hỏa Vân Trùng, ngươi là Hỏa Vân Phi biểu ca...”. Hắn chỉ tên từng người nói. “Ha! Vân Thường biểu tỷ, Vân Loan biểu muội, huh!...”. Hắn dừng lại một chút rồi thần hình lóe lên xuất hiện trên đầu một cái Yêu thú, miệng hàm cười tươi. “... Vân Linh muội muội của ta!”.

“...”. Đám Thanh niên nam nữ con ngươi tập thể co rút, thanh niên đột nhiên nêu ra tên từng người rồi sử dụng thân pháp vô cùng linh hoạt xuất hiện phía trước Hỏa Vân Linh, chỉ là người này thân pháp có phải hay không quá nhanh rồi? Bọn hắn còn chưa kịp phản ứng gì đây.

“Ta nói không đúng sao?”. Hỏa Vân Phong mỉm cười nhẹ rồi ngồi xổm xuống đối diện cới muội muội cười nói. Cô gái này chính xác cũng là một cái mỹ nữ, dáng người đầy đủ hứng thú.

“Ngươi... Ngươi là ai?”. Để cho Hỏa Vân Phong thất vọng đó là Hỏa Vân Linh cũng không nhận ra hắn mà cúi đầu xuống, mặt đỏ thẹn thùng, nha đầu này là hoài xuân sao? Hỏa Vân Phong có chút tá hỏa.

“Ách! Muội có mấy cái đại sao?”. Hỏa Vân Phong vội nói. “Ta là đại ca muội, Hảo Vân Phong”.

“Đại ca!...”. Hỏa Vân Linh đang cúi gằm mặt nghe như vậy thì giật mình tỉnh lại, ngước mắt lên nhìn trước mặt nam tử, đúng là quen mắt nhưng cũng không hoàn toàn giống ca ca nàng đi? “Ngươi là Hỏa Vân Phong? Đại ca ta?”. Nàng nhắc lại.

“Hừ! Bất kể ngươi là ai, hôm nay dám ở trước Hỏa Vân sơn trang đả thương người đừng hòng rời khỏi!”. Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, kèm theo đó một ánh kiếm chém về phía Hảo Vân Phong, xuất thủ là biểu ca hắn Hỏa Vân Thạch, người này bất quá là Nhân đan cảnh đỉnh phong thôi.

“Om xòm! Cút sang một bên!”. Hỏa Vân Phong đang có chút vui mừng gặp muội muội nghe vậy thì nhíu mày, nhìn cũng không nhìn, vạt áo một động xua đi cái kia ánh kiếm, dư kình còn lao thẳng về phía người xuất kiếm.

“Ầm!”. Trái với Hỏa Vân Phong dự kiếm, một tiếng va chạm vang lên, đứng trước mặt Hỏa Vân Thạch nhiều thêm một cái trung niên là Hỏa Hùng, người này tu vi đã đến Địa đan đỉnh phong, tiếp lấy một chiêu tùy ý của Hỏa Vân Phong hắn chỉ thụ thương nhẹ thôi.

“Công tử! Ta không chắc ngươi là ai thế nhưng cho dù ngươi thật là Vân Phong thiếu gia cũng không thể tùy tiện động thủ với Thiếu gia khác!”. Hỏa Hùng tiếp một chiêu của Hảo Vân Phong thì đã biết thanh niên trước mắt tu vi hơn xa mình, trước khi trong Trang cường giả đi ra thì nên hòa hoãn vẫn hơn.

“Ha ha! Rất tốt! Hảo Hùng thúc thúc ngươi quả nhiên rất trung thành với Hỏa Vân sơn trang ta”. Hỏa Vân Phong nghe như vậy thì cười lớn nói , sau đó hắn lạnh lùng nhìn phía Hỏa Vân Thạch. “Hảo hảo Biểu ca của ta, ta mười mấy năm bị các ngươi khinh thường, khi dễ thế nhưng ta cũng không muốn giết ngươi, tốt nhất tránh xa ta một chút!”. Nói xong hắn lại mỉm cười nhìn Hỏa Vân Linh. “Xem ra đến muội cũng không nhận ra ta lúc này!”. Giọng nói đầy bất đắc dĩ.

“...”. Đám Thanh niên nam nữ trợn tròn mắt nhìn thanh niên trước mặt, đây chính là Hỏa Vân Phong sáu năm trước biến mất sao? Sáu năm hắn gặp cái gì kỳ ngộ vậy àm biến hóa nhiều như vậy? Không nhưng dung mạo đã khác không ít mà một thân tu vi giống như tăng lên nhiều lắm, không thấy Hỏa Hùng chính là Địa đan cảnh đỉnh phong còn không phải đối thủ của hắn sao? Hảo Vân sơn trang một đời trẻ tuổi vô địch chỉ sợ cũng không cường đại như hắn! Chỉ là người này thật là Hỏa Vân Phong?

“Chuyện gì xảy ra? Ai nói mình là Hỏa Vân Phong? Hả”. Im lặng bị phá vỡ bằng một giọng nói uy nghiêm vang lên, người này tu vi cũng không thấp, đáp không đến đây thể hiện hắn tu vi chí ít cũng là Thông thần cảnh, xem ra ở bên trong Hỏa Vân sơn trang địa vị cũng không thấp. Đi sau hắn còn có năm sáu người cũng là đạp không mà đến, chỉ là khi nhìn thấy bên ngoài thành lộn xộn hắn có chút giật mình kinh ngạc.

“Ah! Trạch đội trưởng! Mau bắt kẻ này, hắn chắc chắn là giả mạo Vân Phong biểu đệ nhằm trà trộn vào Hỏa Vân sơn trang ta!”. Nhìn thấy người đến Hỏa Vân Thạch vội vàng hô lên chỉ Hỏa Vân Phong nói.

“Hắc! Bản thiếu gia ở đây, Hỏa Đinh Trạch thúc thúc khỏe?”. Hỏa Vân Phong cười nhạt nói! Hỏa Đinh Trạch tên thật cũng không mấy người biết, hắn là một trong tám hộ vệ trưởng của nội khu Hỏa Vân sơn trang, họ Hỏa cũng là được ban cho, đặc biệt hắn từng hầu cận của Tam đương gia Hỏa Linh Kế, Hỏa Vân Phong từng nghe tên hắn một lần thôi.

“Ngươi thật là Vân Phong thiếu gia?”. Hỏa Đinh Trạch con ngươi co rụt nói.

“Phụ Thân ta nói cho ngươi biết ngay thôi!”. Hỏa Vân Phong cười nhạt nói. Hắn cảm thấy một luồng uy áp mang theo linh thức đã quét qua người hắn, có chút thân thuộc, tám thành chính là cha hắn rồi.

“Phong Nhi!”. Một giọng nói uy mãnh bá đạo mang theo kinh hỉ vang lên. Dứt lời một bóng người cao lớn đã xuất hiện trước mắt Hỏa Vân Phong.

Bình Luận (0)
Comment