Vũ Thiên Quân nhìn Dương Vân Nguyệt lạnh nhạt nói sau đó liền quay đầu đi, nữ nhân này lúc này lại quay sang câu dẫn hắn rồi? Hắc có chút lắc đầu thở dài.
Dương Vân Nguyệt nghe câu nói của Vũ Thiên Quân thì cũng không nói gì nữa, nếu là trước kia nàng nhận lời hắn có lẽ tốt biết bao, chỉ là hôm nay bọn hắn đã chính thức trở về hai thế giới như bọn hắn vốn có, Vũ Thiên Quân chính là phượng hoàng trên trời cao, còn nàng chỉ như một cái chim sẻ nhỏ nhoi thôi, lúc phượng hoàng thu mình nàng không nhận ra thì lúc nó tung canh bay đi nàng muốn đuổi đến cũng không kịp!
Vũ Thiên Quân đi thẳng một mạch cũng có hơn một dặm mới dừng lại, hắn lại thấy một loại linh dược khác, công việc vẫn là như thế nhẹ nhàng, hắn lại nếm thử nó.
“Khoan! Đó là độc dược!”. Bất chợt một giọng nói vội vàng vang lên ngăn cản Vũ Thiên Quân nếm thử vị đạo của loại linh dược kia thế nhưng đã muộn, Vũ Thiên Quân đã nuốt rồi. “Ngươi... Ngươi làm sao lại lỗ mảng như thế? Lại đi ăn linh dược một cách vội vàng như thế? Linh dược đối với cơ thể chỉ có qua luyện đan mới có tác dụng tốt, việc ăn sống như thế dược tình không thuần rất có hại cho cơ thể...”. Một người lập tức xuất hiện ngay trước mặt Vũ Thiên Quân nói liên hồi rồi móc ra một cái bình thuốc, đổ ra một viên đan dược màu trắng tỏa ra mùi thơm ngát. “Ăn cái này đi, nó là giải độc đan, còn may ngươi ăn là độc dược cấp thấp thôi...”.
“...”. Vũ Thiên Quân còn chưa hiểu gì thì người trước mặt đã nói liên hồi, huh, là hắn vừa ăn độc dược, chỉ là một loại Địa đan cấp độc dược đi? Hắn thể nội sinh mệnh lực lượng liền dễ dàng triệt tiêu độc dược độc tính, làm gì mà cần ăn cái gì giải độc đan chứ.
“Đa ta! Vật này đối với ta cũng vô dụng!”. Hắn nhìn trước mặt thanh niên nói. Người này nhìn như hai lăm hai sáu tuổi, một thân tu vi cũng đến Thần cảnh Tứ trọng, y phục thể hiện là học viên của Học viện Nội viện năm ba, không phải hàng người đơn giản.
“Ồ? Chí có Nhân đan cảnh mà ăn Lục linh thảo, Địa cấp độc thảo cũng không sao, ngươi cũng thật thú vị nha! Ta là Nhạc Tuấn Sinh, học đệ ngươi tên là gì?”. Nhạc Tuấn Sinh cười cười nói. Hắn là nội viện học viên gọi ngoại viện học viện là học đệ cũng không sai ah.
“Ta là Thiên Tứ! Chỉ là ta không phải học đệ của ngươi, nếu không có chuyện có thể tránh đi một chút sao? Ta cần rời đi rồi!”. Vũ Thiên Quân lạnh nhạt nói.
“Ách! Thú vị thật....”. Nhạc Tuấn Sinh cười cười có chút không biết nói làm sao, tên này giống như không biết hắn, Nội viện thập kiệt một trong lại bị người bơ, hắc hắc, nói ra không biết có phải làm người cười rơi răng không. “Thiên Tứ sao? Cái tên này ta nhớ!”. Hắn nhìn Vũ Thiên Quân đang đi xa dần cười cười nói. Một cái đẹp đến yêu dị nam tử, tay ôm một con dị thú dễ thương màu trắng, lại còn có ăn Địa đan cấp độc dược lại không có phản ứng gì người này chắc chắn không đơn giản, ra ngoài hắn cũng nên đi hỏi một chút.
Vũ Thiên Quân một đường đi thẳng vào bên trong Dược Vân sơn, để tăng nhanh tốc độ tìm “vật liệu” hắn không thể không đánh thức Tiểu Vân để nó đi tìm linh dược gom về, nó tốc độ tìm cũng rất nhanh, Vũ Thiên Quân cũng không đi chậm nữa àm tăng lên tốc độ tìm linh dược thích hợp. Dược Vân sơn đám học viên tìm kiếm linh dược về sau liền thấy một chuyện thú vị vô cùng, có nhiều cây linh dược lá bị ngắt đi một mảnh nhỏ thế nhưng lại không bị nhổ đi...
Chưa đến ba canh giờ Vũ Thiên Quân đã đến nội khu của Dược Vân sơn rồi, bằng chứng đó là hắn đã thấy năm cây Thông thần cấp Linh dược đang được hai có Yêu báo có Thông thần tu vi đang năm cạnh, nên là thủ hộ Yêu thú rồi. Vũ Thiên Quân đến đây bọn nó liền dã phát hiện ra hắn, chỉ là nhìn một cái mà thôi, chỉ có Nhân đan cảnh, bọn nó cũng lười để ý. Nhưng khi bọn chúng đang muốn quay đầu ra chỗ khác thì mắt liền trợn tròn lên, Vũ Thiên Quân đã không hiểu đứng ở chỗ năm cây linh dược, thò ra một ngón tay ngắt một lá nhỏ cho vào miệng.
“Gờ rào...”. Hai con Yêu báo thân hình cao hơn một trượng lập tức như phát cuồng gầm lên nộ hống chạp về phía Vũ Thiên Quân.
“Huh!?!”. Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nhìn lại phía hai con Yêu báo, hành động nhẹ nhàng như không có gì đó lập tức làm cho hai con Yêu báo đang lao lên lập tức co đầu rụt cổ, một sát na đó thôi bọn nó giống như cảm thấy hồng hoang cự thú sống lại trên người Vũ Thiên Quân, khí thế cường đại làm cho bọn nó huyết mạch cũng như muốn đọng lại....
“Thủ hộ có công! Chỉ là ta không thích mấy cây linh dược này!”. Vũ Thiên Quân cười cười đi lại vỗ vỗ đầu hai con Yêu báo đang run lẩy bẩy kia nói. “Yên tâm đi, ta không giết các ngươi, tạm biệt nha!”. Hắn lắc đầu cười nói rồi thân hình đã biến mất, lúc sau hai con Yêu báo mới hoàn hồn.
“Chậc! Muốn tìm cũng không dễ, không lẽ ta mỗi ngày đều đến đây tìm linh dược thử vị...”. Vũ Thiên Quân có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói, sau đó lại tăng lên tốc độ tìm kiếm.
“...”. Đang chạy nhanh Vũ Thiên Quân chợt nghe thấy tiếng tranh đấu, giống như có người đang cùng Yêu thú thủ hộ tranh cướp linh dược, có thể đi nhanh hơn hắn vào chỗ này đương nhiên không phải đám người học viên mới rồi, hắn có chút hiếu kỳ chạy lại xem, dù sao hắn lục đích cũng là tìm các loại linh dược có vị đạo phù hợ, bên kia tranh đấu nên là tranh cướp linh dược rồi.
Đến gần hắn nhìn thấy năm người đang cùng ba con Yêu thú Hổ loại đánh nhau kịch liệt, năm người đều là Thông thần cảnh, cùng ba con Yêu thú tu vi cũng là tương tự, cuộc chiến xem như đang ngang sức. Hắn nhìn cũng lười nhìn tranh đấu àm nhìn chu vi một lượt, rất nhanh đã thấy gần đó có một mạch nước nhỏ, bên cạnh mạch nước mọc ra hai cây linh thảo, hình như gọi là Diêm thanh thảo... Có lẽ hợp vị rồi. Hắn liền đi về phía hai cây linh thảo, tranh đấu kia hắn liền không để ý, chỉ là mấy người kia đang cùng Yên hổ tranh đấu liền nhìn thấy hắn.
“Hả? Người nào? Dám lợi dụng chúng ta tranh đấu đến trộm linh dược!”. Thấy đột nhiên nhô ra một cái học viên đứng ngay bên cạnh chỗ hai cây linh dược, một người trong năm người lập tức hô lên, một kiếm vung lên chém về phía Vũ Thiên Quân cảnh cáo, một cái Nhân đan cảnh mà thôi, lại dám vuốt râu hùm.
“Gờ - rào...”. Ba con Yêu hổ thấy như vậy thì cũng gầm lên thị uy. Bọn nó nhiệm vụ là trông coi không cho học viên có thể dễ dàng đạt được linh dược, một cái Nhân đan cảnh học viên tuyệt không có phép dễ dàng như vậy đạt được Thông thần cấp linh dược ah!
“Xùy...”. Kiếm quang chém qua cũng không trúng Vũ Thiên Quân, hắn nhoáng lên đã đến bên cạnh hai cây Diêm thanh thảo, vươn tay ra ngắt lấy một miếng lá nhỏ cho vào miệng, hành động mau chóng gọn lẹ giống như đã làm rất nhiều lần như thế.
“Hả?”. Năm cái học viên thấy Vũ Thiên Quân nhẹ nhàng liền tránh đi một kiếm kia thì ngẩn ra kinh ngạc, một cái Nhân đan cảnh lại đẽ dàng liền tránh đi một kiếm của Thông thần cấp tu giả, cũng quá không hợp lẽ thường rồi. Trái với năm người, ba con Yêu hổ thấy vậy thì liền bỏ qua năm người đồng thời nhảy về phía Vũ Thiên Quân.
“Huh! Mùi vị thích hợp! Ta thu!”. Vũ Thiên Quân con ngươi lấp lóe, tìm lâu lâu cũng tìm được một loại ưng ý nha. “Ồ? Lại muốn công kích ta?”. Hắn quay đầu nhìn phía ba con Yêu hổ mặt đầy ý cười nhẹ nhàng nói. “Ngủ một lát đi!”. Hắn thân hình lách sang một bên, tay trái như quỷ mị điểm ra ba cái đánh vào sau gáy ba con Yêu hổ, “rầm” “rầm” ba tiếng vang lên, ba con Yêu hổ bị tập kích bất ngờ thì đã lăn ra bất tỉnh ngay dưới chân Vũ Thiên Quân, hắn thân hình tuy rằng cũng tính cao lớn thế nhưng so với ba con Yêu hổ thì có vẻ “kiều tiểu” nhiều lắm.
“Chậc! Năm vị không lẽ cũng muốn ngăn cản ta lấy hai cây này Diêm thanh thảo?”. Vũ Thiên Quân như cười không phải cười nhìn năm cái học viên kia nói. Bọn hắn trang phục bất quá là Ngoại viện năm ba mà thôi, cho dù là Nội viện hắn còn cướp chứ đừng nói là Ngoại viện.
“...”. Vũ Thiên Quân mỉm cười vô hại nhưng trong amwts năm người chính là ác quỷ không sau biệt lắm, không suy nghĩ quá nhiều năm người liền im lặng rút đi. Bọn hắn năm người đánh với ba con Yêu hổ kia chính là đang ngang tài ngang sức, thế nhưng tên ác quỷ kia chỉ có Nhân đan cảnh thôi nhưng ba con Yêu hổ trong tay hắn trở thành hổ giấy không sai biệt lắm.
Vũ Thiên Quân thấy năm người liền như thế rời đi cũng không phản ứng gì nhiều, quay lại ngắt đi hai cây Diêm thanh thảo hắn liền rời đi, thời gian một ngày hắn đã dùng hết một phần tư rồi, xem ra sau này phải tìm cách thường xuyên đến đây mới được. Hắn cứ như thế tìm các loại linh dược phù hợp, tiếp tục đi hai canh giờ hắn mặc dù đã “thử” hơn năm mươi loại linh dược thế nhưng cũng chỉ tìm được hai loại là phù hợp, không biết Tiểu Vân làm sao nhưng hắn nghĩ có lẽ cũng không sai biệt so với hắn. Đang đi nhanh hắn đột nhiên dừng lại, phái trước đã đến lãnh địa do Thần cấp Yêu thú thủ hộ rồi, hi vọng không để hắn thất vọng... hắn liền cất bước đi vào.
Nửa ngày hắn liền chọc cho phần rìa bên ngoài nội khu Dươc Vân sơn gà bay chó nhảy loạn lên, mỗi nơi hắn đi qua nếu không có linh dược thì thôi, nếu có linh dược thì chỗ đó Yêu thú thủ hộ nếu không đột nhiên lăn ra bất tỉnh thì cũng hoảng sợ chạy sang lãnh địa khác, bọn nó cũng không biết vì sao như vậy, khi còn chưa nhìn thấy kẻ đến là ai thì chỉ khí tức hắn tỏa ra đã dọa cho Yêu thú chạy tan loạn, đây là một loại bản năng, bọn hắn không ít kẻ đều đã hóa hình nhưng vẫn không thể ngăn cản bản thân sợ hãi, càng quỷ dị hơn là khi nhưng Yêu thú đó quay trở lại thì vẫn thấy Linh thảo còn chỗ đó, chỉ có số ít bị lấy đi, càng đặc biệt hơn đó là tất cả linh dược còn lại đều bị ngắt đi một mảnh nhỏ ở lá!
Đây đương nhiên là kết quả mà Vũ Thiên Quân cùng Tiểu Vân gây ra rồi, Vũ Thiên Quân luôn là nhất kích đánh bất tỉnh, Tiểu Vân thì lại là thả ra bản thân khí tức, lấy nó bản thân huyết mạch kinh khủng uy áp, bất kể yêu thú nào đều run sợ khi cảm ứng thấy khí tức của nó. Chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến bao nhiêu tâm tình của Vũ Thiên Quân lúc này, hắn cùng Tiểu Vân đang ngồi bên hồ lớn ở trong Dược Vân sơn kiểm tra thành quả, xem như không tệ! Hắn tìm được từ bên trong Dược Vân sơn có hơn hai mươi loại linh dược một chút, đẳng cấp thấp có Địa đan cấp, cao thì có Thần cảnh ngũ trọng cấp độ, đây đương nhiên là do thời gian không cho phép, hắn tìm được như vậy đã đủ rồi. Cũng nên quay về, để cái kia Mạnh Ninh Nhân bắt đến cái gì đó điểm yếu thì lại có chuyện phiền phức. Đi về nên tiện tay thu mấy loại linh dược. Hắn thầm nghĩ sau đó liền đứng dậy, Tiểu Vân liền nhảy vào lòng hắn, một người một thú lại đi ngược đường chạy về đi ra Dược Vân sơn.
Hắn đi một đường tốc độ khá nhanh, sau đó liền đi ra khu vực nội khu đến gần ngoại khu, hắn kỳ lạ lại thấy tranh đấu, khác một chút là lần này có chút đông người, đã thấy hắn đương nhiên cũng muốn xem một chút, bên kia có người quen cùng với thú cũng là quen nha!
“Mọi người cố gắng! Đạt được năm cây Thông thần cấp linh dược này bọn ta liền có người đạt được giải thưởng, hắc hắc, lớp một không có người có thể cùng chúng ta so điểm!”. Một người hô lớn nói. Chỗ này có đến hơn hai mươi ngươi đang tập trung vây công hai có Yêu báo, bọn người này tu vi cao nhất cũng chỉ có Thiên đan cảnh mà thôi, bọn hắn đang là dùng số lượng đệ áp đảo hai con Yêu báo, nhưng Yêu báo cường đại cùng tốc độ vượt xa đám người, thậm chí đám người đã xuất hiện thương tích, hai con Yêu báo hiện đang nắm thế chủ động, nếu không phải bọn nó là không cố ý chém giết thì chỉ sợ đã có người bỏ mạng rồi. Bọn người này xem ra là đang lợi dụng điểm này hòng cướp lấy linh dược kia.
Nhìn đám người đang cùng Yêu báo đánh nhau kịch liệt Vũ Thiên Quân khuôn mặt lạnh nhạt, chuyện này cũng không liên quan đến hắn, chỉ là giống như năm cây linh dược kia là mục tiêu được điểm tích lũy thì phải, đám người kia nói ya nghĩa không sai đi? Hắn quyết định đi ra thu lấy năm cây linh dược!
“Hả? Lớp một thành viên? Hắn là Thiên Tứ sao?”. Vũ Thiên Quân tự mình đi ra hướng thẳng đến chỗ năm cây linh dược thì cũng làm mấy người đang tấn công Yêu báo nhận ra, sau đó là kinh ngạc, Dương Vân Nguyệt cùng hai người Dương gia ở đó cũng là kinh ngạc, tên kia đi một mình vậy mà dám đi vào nội khu, lúc này còn là thẳng đến chỗ năm cây linh dược không chút kiêng kị, đây là muốn cướp công lao của bọn hắn sao?
“Đứng lại! Ngươi là cướp công lao của bọn ta sao?”. Lập tức có người hô lớn nói. Hắn chính là một trong năm vị Thiên đan cảnh đang vây công Yêu báo kia. Xem như một cái tiểu thủ lĩnh của nhóm người đi. Chỉ là bọn hắn không để ý hai con Yêu báo con ngươi khiếp sợ nhìn Vũ Thiên Quân, ác quỷ kia làm sao lại quay lại đây rồi?
“Huh! Công lao của các ngươi?”. Vũ Thiên Quân dừng lại cổ quái nhìn mấy người, bọn người này đầu vô nước sao? Đánh với hai con Yêu báo bọn hắn còn chưa chắc đã thắng mà dám dõng dạc nói năm cây linh dược của bọn hắn? Nói hắn cướp công lao? Hăc hắc! “Hai ngươi lại đây!”. Vũ Thiên Quân cười cười quái dị vẫy vẫy hai con Yêu báo nói.
“...”. Trước hơn bốn mươi con mắt của đám người như muốn lồi ra, hai con Yêu báo giống như chó con nhận lỗi cúi đầu chầm chậm đi đến chố Vũ Thiên Quân. Bọn hắn đều không hiểu đây là có chuyện gì, không lẽ hai con Yêu báo này vốn là sủng vật của tên kia? Giống như không đúng lắm đi. Bên trong Dược Vân sơn Yêu thú làm sao có khả năng là thú sủng của Thiên Tứ kia được? Nhưng làm gì có cách nói khác đâu này?
“Các ngươi là thủ hộ Yêu thú của năm cây linh dược này?”. Vũ Thiên Quân nhìn hai cái tiểu sơn một dạng Yêu báo trước mắt cười nói.
“Gật!”. “Gật!”. Hai con Yêu báo đầu như hai cái trống gật lia lịa.
“Các ngươi đồng ý cho ta năm cây linh dược này chứ?”. Hắn lại cười cười nói.
“Gật!”. “Gật!”. Hai con Yêu báo đầu như hai cái trống gật lia lịa.
“Tốt! Hai ngươi đi đi!”. Vũ Thiên Quân phất phất tay với hai con Yêu báo. “Thế nào? Lúc này nếu các ngươi cướp của ta mới là cướp đoạt công lao đó!”. Hắn nhìn đám người kia cười cười vẫy vẫy tay nói rồi quay người đi ra khu vực này đi ra Dược Vân sơn, thời gian không còn nhiều rồi.