Ma Thần Thiên Quân

Chương 214 - Chương 214: Kế Hoạch Chạy Trốn

Phong thần nghĩ tộc cùng Phong tộc tìm kiếm Vũ Thiên Quân đã năm ngày nhưng vẫn không có chút nào manh mối, đến lúc này thì bọn hắn đều có vẻ nản lòng rồi. Năm ngày trước Vũ Thiên Quân đã hiện thân cùng mấy cái tộc nhân chém giết sau đó chạy đi, Phong Hoàng tuy rằng bắt được một tia không gian dao động nhưng khi hắn đuổi đến đã không thấy bóng dáng người đâu, Vũ Thiên Quân giống như đã hư không tiêu thất, kỳ thực hắn đã ẩn thân vào Thời không thế giới lúc này đang bám trên thân thể một cái Nghĩ tộc Thần chủ mà không có bất kỳ ai biết, vô cùng bí mật. Tin rằng đám người Phong Hoàng, Nghĩ Hoàng có mơ cũng không ngờ Vũ Thiên Quân là đang trước mắt bọn hắn lẩn trốn, càng không ngờ được là hắn tùy thân mang theo một cái Thể nội thế giới của một vị Bán độ hỗn độn cảnh đại năng, bởi lẽ nếu có chỉ sợ Vũ Thiên Quân trước đó đã tế ra chạy trốn rồi.

“...”. Lúc này năm vị Hư vô cảnh đang đứng trên bầu trời trao đổi gì đó vô cùng bí mật, bọn hắn là đang cẩn thận suy xét tám ngày qua truy lùng Vũ Thiên Quân manh mối, có lẽ có cái gì đó mà bọn hắn đã vô tình bỏ qua mà không biết.

Lại nói Thần thể được Bản thể mang vào Thời không thể nội thế giới, việc cấp bách đương nhiên là toàn lực giúp Thần thể chữa thương khôi phục trạng thái ban đầu, khi còn ở dưới đáy hồ nước hắn không dám làm ra quá lớn dị động nhưng lúc này đang ở bên trong Thời không thế giới hắn không phải cố kị quá nhiều, Thông thiên nhãn tốc lực vận hành không ngừng cùng độc lực đối kháng, sau đó lại thêm Thái Thanh thần hỏa song trọng tác dụng nhanh chóng tiêu diệt hai đọa kịch độc! Đồng thời với đó Luân hồi chi bàn cũng không nhàn rỗi, không ngừng giúp hắn tiêu trừ Hư vô chi lực, cứ như vậy qua ba ngày hắn thương thế đã chuyển biến tốt đẹp, có Bản thể bên cạnh hắn sinh mệnh lực lượng có thể nói là sung túc, đến ngày thứ tu đã cơ bản khôi phục đến bình thường trạng thái rồi!

“Khà...”. Thần thể ngồi im bất động bốn ngày cuối cùng cũng có phản ứng, hắn trước tiên mở miệng thở ra một ngụm khí nhiều màu lẵn lộn, sau đó mở mắt ra, con ngươi thâm trầm rất nhiều. “Xem như đã thoát nạn!”. Hắn nhếch mép nhìn Bản thể đang đứng cảnh đó đang cười cười nói.

“Chưa hẳn!”. Bản thể cười hắc hắc nói. “Thủ đoạn này chỉ lừa được nhất thời, bọn hắn chắc chăn sẽ nhận ra tình huống nghi hoặc, ta là đợi ngươi tỉnh lại thì mới rời đi chỗ này, như vậy sẽ chắc chắn hơn!”.

“Huh! Cứ như vậy đi!”. Bọn hắn nói chuyện thì Thần thể cũng nhận được Bản thể kế hoạch.

“Để hạn chế đến mức thấp nhất khả năng bọn hắn tổn thương đến Tiểu Không tử thì dùng cách này là hợp lý nhất, mặt khác chúng ta lần này cũng cần phải phối hợp diễn tốt hơn!”. Bản thể trầm ngâm nói, năm ngày đủ thời gian cho hắn nghĩ ra biện pháp tránh đi hoàn cảnh khó khăn này rồi, nếu là Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất có lẽ hắn đã không ngần ngại cùng đối phương giao thủ, nhưng đối thủ lần này quá mạnh rồi, có lẽ sau này mới đủ khả năng đánh trả, lúc này vẫn là tìm cách tránh xa đối phương thì hơn.

“Huh!”. Thần thể gật đầu rồi lại nhắm mắt lại.

Bên ngoài Thời không thế giới năm vị Hư vô cảnh vẫn đang bàn bạc suy tính, bất chợt thiên không có chút dị động, một cái cự nhãn xuất hiện cách đó hơn ba mươi dặm lạnh lùng nhìn thương sinh. Cự nhãn màu tím đương nhiên chính là di thiên chi mâu của Thần thể rồi, chỉ là hắn lúc này cũng không có ý định công kích, Phong Nghĩ hai tộc mà chỉ lặng im nhìn bên dưới mà thôi.

“Ngươi hiện thân là có ý gì?”. Nghĩ Hậu cười cười như một cái thiếu nữ nhà bên hiền dịu nói, không biết còn nghĩ nàng và Vũ Thiên Quân có giao tình không nhỏ.

“Ngươi vốn đang ở phụ cận, việc chạy trốn là không có khả năng!”. Thái cổ độc long lạnh lùng nói. “Trúng độc của bổn tọa ngươi nếu không muốn chết thì thúc thủ chịu trói đi!”. Thần thể ba lần bốn lượt chạy thoát khỏi tay hắn, hắn đương nhiên là đối với Thần thể đã rất thống hận, huống chi trước đó còn đánh lén hắn một lần không máy dễ chịu.

“Hắc hắc! Các ngươi muốn bắt được ta cũng không đơn giản như thế...”. Cự nhãn bỗng vang len tiếng cười quái dị nói. “Cùng ta là địch các ngươi nghĩ có kết cục tốt đẹp? Một lần nữa hướng ta xuất thủ thử hỏi trong tay Phong Hậu năm viên cầu kia có thể tiếp tục ngăn cản Thiên khiển sao?”. Hắn có chút hài hước nói.

“Ta có thể cản được cho đến khi chém giết được ngươi!”. Phong Hậu con ngươi co rụt nói. Vũ Thiên Quân một nước cờ này đã đánh đúng điểm yếu của bọn hắn rồi.

“Ha ha! Bản tọa trước đó một chiêu độc công ngươi chắc chắn đã trúng, nghĩ muốn thỏa hiệp?”. Thái cổ độc long đột nhiên cười lạnh nói. Vũ Thiên Quân không phủ nhận trước đó thì khả năng lớn đã trúng độc rồi, có lẽ sẽ có hiệu quả bất ngờ.

“Ta trúng độc không sai, chỉ là ngươi nghĩ nó có thể giết được ta?”. Cự nhãn vang lên giọng nói trào phúng. “Ta hiện thân cũng không phải sợ các ngươi, mặt khác các ngươi nên bắt đầu sợ ta trả thù đi!”.

“Ah! Vậy ngươi hiện thân không phải chỉ có nói nhảm vậy chứ?”. Nghĩ Hậu tiếu dung không giảm có chút bội phục Vũ Thiên Quân can đảm nói.

“Ta nghĩ chúng ta có thể dừng lại đoạn này thù hận! Nếu các ngươi không tìm đến ta nữa thì ta xem như trước đó không có gì, ngược lại, nếu các ngươi còn muốn truy sát ta, nội trong mười năm trước khi Hư thiên bí cảnh này kết thúc, ta có thể đảm bảo khiến cho Hư Thiên bí cảnh bên trong không có bất kỳ một cái Phong tộc hay Nghĩ tộc nào còn sống sót, đây xem như giao kèo của chúng ta!”. Cự nhãn giọng nói nhàn nhạt vang lên.

“Hắc! Ngươi chạy được sao?”. Phong Hoàng đột nhiên thân hình lóe lên lao về một phía bên ngoài cách đó hai mươi dặm, cặp cánh sau lưng huy động như đao chém vào hư không. Chỉ là hắn con ngươi co rụt, nơi đó không hề có một chút nào sinh vật sống, không gian dao động chỗ đó không phải nơi Vũ Thiên Quân ẩn thân, nơi đó chỉ là một chút lực lượng mà Tiểu Không tử tiết ra mà thôi. Đương nhiên đó là một phần kế hoạch của Vũ Thiên Quân rồi.

“Huh! Xem như các ngươi không đồng ý rồi!”. Cự nhãn vẫn yên lặng trên bầu trời, “Vốn không định dùng một chiêu này nhưng xem ra không ổn nha!”. Cự nhãn nhấp nháy một cái, lập tức một cột sáng tím mang theo mấy trăm chấm đen nhỏ bắn phụt về phía Phong Nghĩ hai tộc tộc nhân bên dưới, hướng gần như ngược hẳn với chỗ Nghĩ tộc tộc nhân Thần chủ cảnh mà Bản thể đang lưu lại Thời không thế giới.

“Hừ! Còn muốn công kích tộc nhân của tộc ta!”. Nghĩ Hoàng tốc độ như điện xẹt cả trước đồn công kích hừ lạnh một tiếng, cặp cánh sau lưng vung lên chém về phía cột sáng màu tím.

“Hi hi! Ngươi có thể cản được mấy chiêu!”. Cự nhãn vang lên tiếng cười trào phúng, gần như đồng thời bắn ra hai đạo cột sáng tím đánh về hai hướng khác nhau.

“Hừ!”. Lần này đương nhiên là hai vị nữ chúa Phong tộc cùng Nghĩ tộc không thể làm ngơ rồi, công kích linh hồn đối với bọn hắn tộc nhân chính là chí mạng, bọn hắn không mưu mà hợp chạy về hai phía cản lại công kích cử Di thiên chi mâu.

“Ầm!”. Nghĩ Hoàng một chiêu đã cùng cột sáng tím va chạm, cột sáng tím đương nhiên không thể cùng hắn một chiêu đối kháng, thế nhưng Nghĩ hoàng cũng không thể ngăn cản hoàn toàn, cùng theo đó nhưng chấm đen nhỏ bên trong cũng bắn theo nhiều hướng rơi xuống phía dưới tộc nhân của Phong Nghĩ hai tộc, lập tức có mấy chục tiếng hét thảm đau đớn, tuy rằng không giết chết được bọn hắn nhưng công kích vô hình vô chất chỉ đánh lên thần hồn này đối với nhiều tộc nhân thì chính là không có khả năng ngăn cản!

“Ầm!” “Ầm!”. Gần như đồng thời lại có hai tiếng nổ lớn nữa vang lên, hai vị Hoàng Hậu gần như đã chắn đứng một chiêu của Di thiên chi mâu, chỉ là những chấm đen kia lại như không chịu tổn thương bay đi tán loạn, chính như hai vị Hoàng Hậu cũng không chút để ý đó là gì.

“Hắc hắc! Ta rất nhanh sẽ trở lại!”. Sau mười hơi thở, trên bầu trời Cự nhãn dần dần mờ đi tiêu thất, trước khi biến mất để lại một câu nói, hư không nhộn nhạo mà bắt đầu.

“Ngươi chạy được sao?”. Thái cổ độc long vốn đang đứng im thì bắt đầu di chuyển, thân hình lóe lên đuổi theo không gian dao động dấu vết, Di thiên chi mâu vốn chính là Thần thể thần thông cho nên khi Thần thể thu hồi nó đương nhiên sẽ biến mất về hướng Thần thể ẩn thân, đựa vào điều này Thái cổ độc long có thể xác định được nơi Thần thể đang trốn, chỉ là...

“Rít...”. Một cái Phong tộc tộc nhân Thần cảnh bước thứ tư giống như đột nhiên nổi điên lao về phía Thái cổ độc long, sau đó lập tức có hơn mười cái kể cả Phong tộc cùng Nghĩ tộc lao về phía hắn... Tự bạo!

“Huh!...”. Thái cổ độc long đương nhiên không ngờ được tình huống xảy ra, con ngươi có rút, nhìn hơn mười cái tộc nhân Phong tộc cùng Nghĩ tộc bên trong thân thể năng lượng đột nhiên cuồng bạo lên, bên ngoài thân thể nứt ra nhiều khe hở, hắn đã biết chuyện gì rồi... Thể nội lực lượng liền như thủy triều tràn ra bảo hộ thân thể, đồng thời vẫn tiếp tục lao về phía không gian dao động do Di thiên chi mâu để lại. Hơn mười cái Thần cảnh tứ trọng cùng Ngũ trọng tự bạo còn chưa ngăn cản được hắn! Đương nhiên nếu chỉ như vậy thì quá đơn giản rồi...

“Ầm!”. “Uỳnh!”. “Ầm!”. Hơn mười tiếng nổ lớn vang lên, một cái Thần cảnh tự bạo thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều bản thân hắn có khả năng phát ra công kích, thậm chí khi đã đến Thần tôn cảnh tự bạo thì uy lực càng thêm kinh khủng, tiểu thế giới bên trong tự bạo chính là hủy diệt tràn lan ah...

“Cho dù vậy ngươi cũng...”. Thái cổ độc long hừ lạnh xuyên qua hơn mười đạo hủy diệt chi lực hướng tới mình kia, thể nội lực lượng tàn ra tạo nên lá chắn dễ dàng cản lại, hắn lạnh lùng nói một câu chỉ là lại liền im lặng, một cái Thánh tổ bước thứ tám Nghĩ tộc cũng như không biết sống chết lao về phía hắn không chút ngần ngại, tình trạng cùng hơn mười kẻ vừa tự bạo kia giống nhau y đúc.

“Con mẹ nó...”. Thái cổ độc long như ức chế trong long không được giải tỏa lại chửi tục một tiếng, ngay sau đó một tiếng “Ầm!” nổ vang tung trời, hủy diệt khí tức tràn lan, bán kính ảnh hưởng có hơn năm mươi dặm, Thái cổ độc long đứng mũi chịu sào gần như hứng lấy toàn bộ uy lực của vụ nổ, cho dù lấy hắn Hư vô cảnh siêu cấp tu vi trúng một chiêu này cũng không dễ chịu chút nào, hắn bị thương thậm chí còn nặng hơn trước đó bị Thần thể đánh lén! Bên dưới tộc nhân hai tộc chết càng thêm thảm liệt...

“Ngao...”. Thái cổ độc long gầm lên một tiếng đầy giận dữ, khói bụi còn chưa tản đi thì hắn đã lao ra, trước ngực lân giáp đã bị tróc ra hơn mười cái, máu tươi rỉ ra, trên lưng lông đen kịt bị cháy xem mấy chỗ, nhìn khá là chật vật. “Không giết ngươi bản tỏa thề không làm Long!”. Hắn lại gầm lên lao về phía chỉ còn lại một chút không gian dao động kia, sự tình nói thì lâu nhưng thực ra mới được chưa đến một hơi thở mà thôi, bất kể là ai cũng vô cùng bât ngờ.

“Chạy...”. Bấy ngờ hàng lâm đem đến hủy diệt khiên cho bất kể là Phong tộc hay Nghĩ tộc tộc nhân đều tự khơi dậy nên bản năng, đó là chạy trốn! Lập tức ở đây liền loạn lên, Phong tộc lấy ưu thế trên không thậm chí đã chạy ra hơn mười dặm chỉ trong chớp mắt, Nghĩ tộc cũng chính alf chạy tán loạn khắp nơi.

“Mau ngừng lại!”. Phong Nghĩ hai tộc Hoàng giả thấy vậy thì cho dù giật mình nhưng chớp mắt liền tỉnh lại hét lớn, có thể hỗn loạn chính là mục đích của tên kia. Chỉ là vào lúc này bọn hắn nói chưa chắc đã có hiệu lực!

“Uỳnh!”. “Ầm!”. Liên tục lại là những tiếng nổ mạnh vang lên, lần này chính như một bữa tiệc pháo hoa kinh khủng, hơn trăm cái tộc nhân của Phong tộc cùng Nghĩ tộc đều như phát điên tự bạo, khắp nơi chính là những trái bom nổ lớn, tuy rằng không đáng sợ như ban nãy vị kia Thánh tổ bước thứ tám kia tự bạo nhưng nó đáng sợ ở phạm vi dải rác cùng bất ngờ, Phong tộc cùng Nghĩ tộc thương vong càng thêm kinh khủng, đồng thời việc này cũng khiến cho hai tộc tộc nhân tốc độ tản ra càng nhanh, đã không có ai dám đứng gần ai, thiên không mờ mịt, huyết khí tràn lan. Khung cảnh bên dưới thì càng thêm hoang tàn, nơi này rùng cây thì giống như đã bị dã thú một lần cày xéo lên, khắp nơi đất đá cùng thân thể vỡ nát trộn lẫn...

“A a a a a a...”. Lúc này cho dù chính là hai vị Hoàng Hậu cũng như phát điên gầm lên, hai phần tộc nhân của Phong tộc cùng Nghĩ tộc đã bị Vũ Thiên Quân một chiêu này chôn giết rồi, các nàng một chút nào đó hối hận cùng tên Nhân loại kinh khủng này đối địch rồi, chỉ là rất nhanh liền chuyển thành sát khí, lấy các nàng thông minh đương nhiên đã nhìn ra môn đạo.

“Nghĩ tạo hỗn loạn để chạy trốn? Ngươi ẩn thân trên người tộc nhân của bọn ta sao...”. Phong Hậu lạnh lùng nói.

“Gầm...”. Thái cổ độc long gầm thét lao về một phía, hắn giống như đã nhìn ra cái gì.

“Hồ nước năm ngày trước... Hắn chắc chắn đã trà trộn vào trong đó!”. Nghĩ Hậu cũng lao về một hướng khác nói.

Bình Luận (0)
Comment