Ma Thần Thiên Quân

Chương 264 - Vũ Thiên Quân Cơn Giận (3)

“Huh?!?”. Gần như đồng thời Thiên Quân đang ở bên trong Hỗn mang lãnh địa cùng Ma Quân đang trên đường đến Đạo trần hồ đều nhận được Thần Quân truyền tin, hắn gặp phải nguy hiểm! Đồng thời là đại khái tình huống ở Đạo trần hồ và Vũ Thế Nguyệt, Vũ Thiên hai người, đã lâu bọn hắn tam thể chưa liên lạc với nhau ah!

“Hắc hắc! Như vậy để ta thử uy lực của Huyết Thiên đi!”. Ma Quân từ năm ngày trước đã trên đường đi đến Đạo trần hồ, dù sao tin tức cuối cùng Thần Quân truyền đạt lại là kẻ sau đã đến Đạo trần hồ, vốn Ma Quân cũng chỉ định đi đến đó xem náo nhiệt mà thôi, tốc độ không nhanh không chậm, chỉ là lúc này hắn phải toàn lức đề cao tốc độ rồi.

“Hừ! Phạm đến tộc nhân của ta tất phải chết!”. Thiên Quân đang ở tu hành mấu chốt nên không có ý định rời đi trung tâm Hỗn mang lãnh địa, ít nhất là một tháng nữa thì hắn mới hoàn thành một phần chiến kinh của bản thân, việc này tạm thời đang là mục tiêu hàng đầu, có Ma Quân đến trợ giúp Thần Quân là đủ rồi, nên biết tổng thể chiến lực của Ma Quân lại thêm Huyết thiên đao hiện tại tuyệt không dưới Thần Quân!

“...”. Bàn giao ngắn ngủi tam thể lại lâm vào yên tĩnh, Thiên Quân chiến kinh còn chưa định hình, kinh mạch khai tạo còn chưa đạt đến mức độ có thể vận dụng, hắn lúc này về cơ bản chỉ có man lực cùng bát đại lực lượng làm đầu, một thân tu vi gần như không thể vận dụng, xét về chiến lực thậm chí còn thua xa Thần Quân cùng Ma Quân.

Lại nói về Thiên Quân, hắn từ khi quyết đinh đi theo con đường giống như Thái sơ sinh linh thì mục tiêu hàng đầu là sáng tạo chiến kinh, chỉ là hắn khác hẳn so với những Thái sơ sinh linh kia, hắn tham vọng lĩnh ngộ cả tám loại lực lượng Chung cực sau đó mới sáng tạo chiến kinh! Nhờ có Thế giới thụ uy năng cùng bản thân đặc thù hắn rất nhanh đã nắm giữ tám loại lực lượng Chung cực, lúc này đây hắn mới gặp một vấn đề khác, hắn không biết làm sao sáng tạo kinh mạch!

Sáng tạo chiến kinh chính là đồng thời làm hai việc, một là tự sinh thần thông, hai là sáng tạo kinh mạch. Chỉ có lộ tuyến kinh mạch phù hợp thì mới có thể hoàn toàn phát huy được thần thông đạt đến tối thượng, đây chính là lý do vì sao Thái sơ sinh linh có mạnh có yếu. Hắn kế thừa Dung đương nhiên cũng biết Dung lúc trước sáng tạo chiến kinh có bao nhiêu kinh khủng, Dung thiên chiến quyết hao tổn của Dung hơn mười vạn năm để khai tạo kinh mạch, nó lại tốn thêm tám vạn năm mới hoàn thành chiến kinh, có thể thấy quá trình này có bao nhiêu nhàm chán cùng dài dòng, cho dù là Thiên Quân hắn trí tuệ vô song thì thời gian này e rằng cũng không ngắn.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thiên Quân là kẻ đi sau, đứng trên vai người khồng lổ luôn luôn có điểm tựa cao hơn, khi những Thái sơ sinh linh kia sáng tạo chiến kinh thì bọn nó đều là đi theo con đường không ngừng khám phá, sửa chữa, có thể nói là ruồi không đầu đâm loạn! Thần Quân không những biết Dung thiên chiến quyết, hiểu được Dung khai tạo kinh mạch, lại hiểu được Thần Ma hai tộc kinh mạch, sau đó lại là Nhân tộc kinh mạch đặc hữu đại trà, từ đây hắn có thể rút ra một kết luận mà khi xưa không ai dám nghĩ đến, đó là tự nhiên! Thế gian này tạo hóa là đáng sợ nhất, tất thảy sự vật nó sinh ra đều có lý do đạo nghĩa riêng biệt nhưng tất cả đều không chút sai lệch. Bất kể là Dung hay Thần Ma nhị tộc đều không để ý điều này, Dung là tự thân cường đại nhưng tình huống của nó lại giống như dục tốc bất đạt, Dung thiên chiến quyết cho dù cường đại nhưng vẫn không đạt đến cực cảnh phù hợp với nó, Thần Ma hai tộc thì tiên thiên đã không sánh bằng Dung nhưng bọn hắn khi sinh ra đã đầy đủ hơn Dung, được tự nhiên ưu ái hơn, dẫn đến bọn hắn cho dù sinh sau nhưng cũng không kém Thái sơ sinh linh!

Thiên Quân lúc này việc chủ yếu phải làm là sáng tạo thần thông, về phần kinh mạch, hắn suy đoán, chỉ cần để lực lượng dung hợp từ bát đại lực lượng tràn ngập khắp thân thể thì đến một giới hạn nào đó, kinh mạch sẽ tự thành, giống như nước ở trong một khối đất, sớm muộn nó cũng sẽ thành mạch nước ngầm ah! Chỉ là lượng nước cần bao nhiêu mà thôi, cũng như thế, phải xem Thiên Quân hắn dung hợp lực lượng đến cấp độ nào thì mới có khả năng bắt đầu hình thành kinh mạch.

Quay lại với Đạo trần hồ, Vũ Thiên triệu hồi ra Thiên phạt chi kiếm hình chiếu độc thân cùng năm vị đỉnh cấp thiên kiêu cùng hắn sánh vai tranh đấu, chiến cục vô cùng khốc liệt, hư không phá toái còn không có liền lại chính là bằng chứng tốt nhất nói lên điều này.

“Uỳnh!”. “Quầm...”. Một tiếng nổ kinh thiên đột nhiên vang lên, cùng với đó hư không loạn lưu như từng cơn cuồng phong thổi quét khắp nơi, Đạo trần hồ phạm vi hai dặm không có chỗ nào là không có.

“Vũ Thiên! Ngươi cho dù thực lực thông thiên cũng không có khả năng cùng năm người chúng ta đối kháng, lúc này rút đi may ra giữ lại được mạng sống!”. Bên trong hư không loạn lưu một cái được bao phủ bên trong xám đen vực tràng nói. Kẻ này nắm giữ là Hủy diệt chi lực ah, không biết là tộc đàn nào Thiên kiêu.

“Hừ! Các ngươi có thể đánh bại được ta?”. Vũ Thiên trên đầu lơ lửng Thiên phạt chi kiếm hình chiếu hừ lạnh nói. “Nếu tự tin đánh bại ta các ngươi vì sao còn muốn đánh lén hắn khiến ta phân tâm?”. “Hắn” trong miệng Vũ Thiên chính là Thần Quân ah, nếu không phải Vũ Thế Nguyệt tình huống không ổn hắn cũng không có ý định lưu lại đây, lúc này lại thêm Thần Quân thân mang trọng thương cùng phải khống chế không cho Vũ Thế Nguyệt tự bạo thì hắn cũng không phải có nhiều cố kị như vậy, trong khi hắn muốn đánh ra tuyệt sát công kích thì một trong năm kẻ kia lại có kẻ muốn đánh lén Thần Quân, điều này khiến hắn không thể không phân tâm.

“...”. Thí luyện giả ở đằng xa quan sát đều một đám kinh hãi, không lâu trước Thần Quân cùng Vũ Thiên đánh đập tàn nhẫn đưa ra thực lực chính là đuổi kịp Hư vô cảnh đại năng vốn tưởng đã là đương đại vô địch, thế nhưng lúc này lại trống rỗng nhiều thêm năm vị Thiên kiêu cũng có cấp độ đó lực lượng, như vậy còn để cho người sống?

“Hừ! Huyết kinh độc này thật đáng sợ..”. Thần Quân lúc này lại không mấy để tâm xung quanh vòng chiến, chi dù mấy lần có kẻ muốn đánh lén hắn nhưng hắn vẫn không chút phân tâm, đây xem như là hắn tin Vũ Thiên thực lực có thể đối ứng, về phần hắn có việc cần ưu tiên ah!

“Ngươi vẫn là trước tiên chữa thương đi..”. Thiên Luân đột nhiên truyền âm nói. Từ lúc thoát khỏi Đạo trần bi phong ấn đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói vẫn là của nam hài nhỏ tuổi.

“Ta tự có chủ trương! Ngươi lực lượng lúc này còn được bao nhiêu? Có thể hay không giúp ta cùng Cô cô ta rời khỏi đây?”. Thần Quân nghiêm nghị lắc đầu nói. Thiên Luân chính là tinh thông Thời không lực lượng, chính là bảo vật cứu mạng khi chạy trốn đi.

“Không khả quan lắm! Tên kia cũng nắm giữ Chung cực lực lượng Thời không chi lực, ta vừa mới vùng thoát khỏi Đạo trần bi phóng ấn, lực lượng mười không còn một, nếu cho ta hai canh giờ...”. Thiên Luân hơi chút ỉu xìu nói nhưng bị Thần Quân cắt ngang.

“Như vậy ta vẫn nên dựa vào mình thì hơn!”. Hắn lắc đầu nói. Thiên Luân nói cũng không sai, nó vùng thoát khỏi Đạo trần bi đã hao tổn không ít lực lượng, cộng thêm dư chấn khi hắn bạo liệt thần thông nó cũng hứng không ít.

“Cấm...”. Thần Quân tay trái lực lượng tuôn ra quấn quanh Vũ Thế Nguyệt, đồng thời như thác lũ chảy vào nào kinh mạch của nàng, Vũ Thế Nguyệt lúc này đang bị Thần Anh Vô Địch điều khiển, chí có hoàn toàn khống chế khiến nàng không thể sử dụng chút nào lực lượng thì mới có thể ngăn cản nàng tự bạo, dĩ nhiên hẵn cũng phải tách cái kia Thần nguyên ấn ký ra khỏi thức hải của Vũ Thế Nguyệt.

“Ha ha ha! Lúc này còn không lo bản thân lại đi cứu nàng, ngươi nghĩ tộc ta ấn ký là để trưng cho đẹp sao?”. Từ đăng xa vang đến giọng cười lạnh của Thần Anh Vô Địch, qua chút bất ngờ ban nãy hắn đương nhiên đã hiểu vì sao Vũ Thế Nguyệt lại không nghe chỉ lệnh, xem ra Thần Quân là có thủ đoạn tạm thời tách ra Thần nguyên ấn ký với Vũ Thế Nguyệt thức hải, thế nhưng muốn lau đi thì khó vô cùng.

“Uống công ngươi là Thái cổ Thần tộc Thiên kiêu, nếu để trưởng bối của ngươi biết ngươi vì đanh bại kẻ địch mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, ta thật không biết uy danh Thần tộc các ngươi đang bao nhiêu ah!”. Vũ Thiên giọng nói lại trào phúng vang lên, lúc này hư không vẫn không ổn định lại, sáu người đại chiến giống như lâm vào im lặng chốc lát.

“Hắc! Thần huynh không cần nghe hắn nói bậy, đối mặt với kẻ thù thì không cần nói đạo nghĩa ah!”. Là một giọng âm dương quái khí vang lên.

“...”. Thần Quân mày nhíu sâu không để ý xung quanh, hắn chính là đang trong vòng chiến, chỉ khác hắn đang được Vũ Thiên bảo vệ mà thôi. Phản phệ lực lượng mang theo các loại lực lượng trên Đạo trần bi đang không ngừng quấy phá khiến hắn lực lượng không thể tùy thời vận hành, Huyết kinh độc lại là đi theo máu huyết không ngừng tiến về phía Thể nội thế giới, thế nhưng phức tạp nhất lại là tình huống của Vũ Thế Nguyệt, đồng thời “đánh” cả ba mặt khiến hắn lâm vào thế yếu, cái cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt cũng không hơn gì hắn lúc này ah.

“Phừng!”. Đột nhiên Thần Quân tay phải buông ra Thiên Luân, một ngọn lửa màu xanh lam nhạt đẹp hoàn mỹ bùng lên mãnh liệt, rất nhanh liền như thủy triều lan rộng bao bọc lấy cả Thần Quân cùng Vũ Thế Nguyệt.

“Thái... Thái thanh thần hỏa?”. Không biết là cái nào Thí luyện giả nhận ra Thần Quân dị thường đầu tiên không thể tin tưởng nói. Tuy ràng khoảng cách rất xa nhưng Thần Quân gọi ra Thái thanh thần hỏa thì nó khí tức cùng đặc trưng lập tức hiện ra, ở đây không có ai hiểu rõ nó bằng Thái cổ Thần tộc ba vị đỉnh cấp yêu nghiệt ah.

“Làm sao có thể...”. Thần Anh Vô Địch đang cùng bốn vị bí ẩn thiên kiêu vây lại Thần Quân ba người con ngươi như muốn lồi ra khiếp sợ nhìn Thần Quân, không những là hắn, bốn vị Thiên kiêu còn lại cũng không che dấu được khiếp sợ quay sang nhìn Thần Quân, Thái thanh thần hỏa không phải là ngọn lửa vô danh, nó gắn liền với Thái cổ Thần tộc Hoàng tộc, thậm chí bên trong Thần tộc người có loại này Thần hỏa phụ thân cũng không nhiều, tuyệt đối không vượt qua năm đầu ngón tay! Làm sao một cái Nhân tộc thiên kiêu lại có?

“Không trách hắn lại nhận mình là Thần Quân, Thần tộc Quân vương sao?”. Vũ Thiên cũng không thể che dấu khiếp sợ lẩm bẩm. Hắn tuy rằng ở Huyền môn chịu không ít đàm tiếu cùng xem thường nhưng đồng thời ở đó hắn nhận được không ít tri thức mà tu giả thông thường cả đời cũng không có khả năng biết, có thể bên trong tinh không vô tận Thái cổ Thần tộc là vô cùng bí ẩn cơ mật, thế nhưng ở Huyền môn, hầu hết các chủng tộc Thái cổ đều có một phần tri thức, dĩ nhiên bao gồm Thần tộc! Hắn quả thật không ngờ hôm nay gặp một cái tiện nghi ca ca lại có loại này Thần hỏa uy danh hiển hách ở Thái cổ.

“...”. Chỉ một người nhận ra thì lập tức ở đây rất nhiều người liền biết, Thần Quân thân phận không những được nhiều người nhận ra mà việc hắn thân mang Thái thanh thần hỏa cũng được truyền đi rất nhanh. Không lâu sau đó bọn hắn liền biết thêm một chuyện nữa, Thần Quân trước đó vậy mà đã từng ở Luyện hồn cốc trấn áp chư tộc thiên kiêu, đánh một trận kinh thiên động địa, có thể nói hắn đi đến đâu là có chuyện đến đó.

“Đốt!”. Thần Quân cũng không chút để ý xung quanh Thí luyện giả phản ứng mà lạnh lùng phun ra một chữ. Đốt không những là Huyết kinh độc đang ẩn chưa trong huyết dịch của hắn, mà còn là đốt đi Thần nguyên ấn ký bên trong thức hải của Vũ Thế Nguyệt, việc này sẽ vô cùng nguy hiểm nếu hắn không thể khống chế hoàn mỹ Thái thanh thần hỏa, thậm chí chỉ một tia Thần hỏa không chịu khống chế thôi, Vũ Thế Nguyệt thức hải chỉ sợ liền như một cái bình dầu bị bắt lửa, chết sẽ vô cùng khó coi! Tuy rằng biện pháp này vô cùng nguy hiểm nhưng đây là biện pháp tối ưu nhất hắn nghĩ ra, Thần nguyên ấn ký hắn cũng có thể hạ, thế nhưng muốn xóa đi thì cần phải là người đánh xuống mới có khả năng này.

“Làm sao có thể? Ngươi rút cục là ai? Làm sao có thể kế thừa Thái thanh thần hỏa của tộc ta...”. Thần Anh Vô Địch như lâm vào mê hoặc lẩm bẩm. Không những là hắn mà Thần tộc một phương đều có cùng câu hỏi, làm sao một cái Nhân tộc lại có thể có được Thái thanh thần hỏa? Tại sao bọn hắn những kẻ đích truyền lại không có?

“Hừ!”. Thần Quân hừ lạnh không nói, hắn trán bất giác đã chảy mồ hôi lạnh, lúc này hắn cần phải tập trung cao độ ah, quản cái gì Thần tộc.

“Xoạt...”. Thần Quân gọi ra Thái thanh thần hỏa khiến cho cuộc chiến hơi chút chậm lại tách ra, Vũ Thiên thân hình đi ra từ Hư không đứng bên cạnh Thần Quân cùng Vũ Thế Nguyệt, hắn lcus này chính là bảo vệ cho hai người ah.

“Nghĩ muốn lấy Thái thanh thần hỏa đốt cháy Thần nguyên ấn ký của ta? Vọng tưởng!”. Thần Anh Vô Địch dù sao cũng là cái thế yêu ngiệt, sau một khoảng khắc kinh hãi thì lập tức thu lại tâm tình lạnh lùng nói. Không quản Thần Quân làm sao lại có Thái thanh thần hỏa, lúc này Thần Quân và hắn là đứng trên hai chiến tuyến, bọn hắn chỉ sợ khó đứng chung dưới một gầm trời! “Xoạt!”. “xoạt!”. Chỉ thấy hắn hai tay khẽ động không ngừng kết ấn, xem ra hắn chuẩn bị có động tác khác.

“Huh...”. Vốn đang bị Thần Quân khống chế Vũ Thế Nguyệt hai mắt đột nhiên trợn lên sau đó hóa trắng nhìn dọa người, xem ra là do Thần Anh Vô Địch khống chế. “Ngươi cho dù ngăn cản được ta không chế nàng nhưng vẫn không thể ngăn cản được ta tự bạo Thần nguyên ấn ký!”. Thần Anh Vô Địch cười lạnh lùng nói, sau khi kết ấn thành công hắn mở miệng phun ra một chữ. “Bạo!”. “Khục!”.

“Hả?”. Thần Quân đang khống chế Vũ Thế Nguyệt đương nhiên cũng nhận ra dị thường lập tức kinh sợ. “Không tốt!”. Hắn Thái thanh thần hỏa vừa mới đến gần Thần nguyên ấn ký kia thì đột nhiên ấn ký kia bắt đàu cuốn động lên, lực lượng xáo trộn, sau đó nó chính như một trái bom nhỏ, phát nổ!

Bình Luận (0)
Comment